Đọc truyện Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi – Chương 42: Kế
Edit: Joan
Diệp Lạc đi nhanh hơn, sóng vai với hắn, khóe miệng đã xuất hiện ý cười.
Nhàn Vân Vương gia đang ở thư phòng, vừa nghe tiếng cửa phòng mở, liền đi tới: “Bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Quân Hoằng vội vàng đỡ hắn, ngăn cản hắn hành lễ: “Vương thúc không cần đa lễ.”
Hai người họ trò chuyện nửa ngày vẫn không tiến vào chủ đề chính, Diệp Lạc thờ ơ lạnh nhạt không nói gì.
Vị Nhàn Vân vương gia này có mấy phần giống với Quân Bách, có điều cao hơn một chút, cử chỉ tao nhã. Nhìn cách bố trí trong phủ, yên tĩnh điềm đạm, đúng là có phong thái nhàn vân dã hạc.
Nhưng vị Nhàn Vân Vương gia này cũng không phải là người nhàn rỗi đâu nhỉ. Diệp Lạc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chen ngang một câu: “Vương gia, trong phủ này có bao nhiêu cung tiễn thủ?”
Vương gia quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Diệp Lạc.
Diệp Lạc không định mặc kệ hắn và Quân Hoằng cứ xoay vòng như vậy. Tình thế trong kinh đang khẩn cấp, không thể để bọn họ lãng phí thời gian ở đây được: “Tại hạ Lễ Bộ Thị Lang Diệp Tri.”
“Diệp Tri!” Hắn nhìn nàng vài lần, vẻ mặt có chút kì quái, cuối cùng vẫn trả lời nàng: “Ba ngàn.”
Ba ngàn à! Diệp Lạc gật đầu, lại quay đầu: “Còn thị vệ?”
Nhàn Vân Vương gia không lên tiếng, một lúc lâu, mới hỏi: “Không biết Diệp Thị Lang hỏi cái này làm gì?”
Diệp Lạc lấy một tờ giấy trong lòng ra, vẻ mặt thản nhiên: “Hạ quan chỉ muốn xác minh lực quan sát của mình thế nào thôi.”
Nhàn Vân Vương gia nhìn thấy tờ giấy kia thì sắc mặt liền thay đổi, bên trên là vị trí bố trí người của Vương phủ, ngay cả vị trí trạm gác ngầm cũng có. Nhìn nửa ngày, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc: “Quản gia nói Diệp Thị Lang thích xem tinh tượng (sao), mà không biết là cũng thích xem nhân tượng a!”
Diệp Lạc cười cười: “Dù sao cũng là xem, xem trên trời hay xem dưới đất cũng giống nhau.”
Nhàn Vân Vương gia lại nhìn tờ giấy trong tay: “Không biết ý của Diệp thị lang như thế nào?”
Diệp Lạc đứng dậy, thi lễ với hắn: “Vương gia, số thị vệ và cung tiễn thủ trong phủ chỉ để trông phủ của một Vương gia, thì hơi nhiều. Không biết Vương gia có thể cho mượn ba ngàn cung tiến thủ và sáu ngàn thị vệ, hộ tống Thái Tử và ta một đoạn đường hay không? Nói vậy Vương gia chắc hẳn đã biết, tình thế trong kinh hiện đang rung chuyển, địch hay bạn không rõ. Trong lúc thời buổi rối loạn này, mong Vương gia xét trên phương diện tình cảm, giúp đỡ Điện Hạ một tay.”
“Về phần thủ vệ Vương phủ,” Diệp Lạc chuyển sang việc khác: “Diệp Tri cả gan, nếu để hạ quan bố trí lại, cam đoan một ngàn người còn lại là đủ.”
Nhàn Vân Vương gia vẫn không nói gì, Diệp Lạc nghênh đón ánh mắt của hắn: “Nếu Vương gia vẫn còn hoài nghi năng lực của Diệp Tri, không bằng tối nay chúng ta thử một lần.”
Im lặng nửa ngày, Nhàn Vân Vương gia mới mở miệng: “Thử thế nào?”
Diệp Lạc cười: “Thị vệ của Thái Tử có năm mươi người, ta mang theo hai mươi người tùy thân, tổng cộng bảy mươi người. Nếu tối nay có thể bảo vệ Thái Tử bình an ở trong viện. Vương gia có thể cho mượn chín ngàn người này không?”
Nhàn Vân vương gia trầm ngâm nửa ngày, lại nhìn sang Quân Hoằng: “Thái Tử cũng đồng ý.”
Quân Hoằng cười nhìn Diệp Tri: “Diệp Tri nói, chính là Bản Cung nói.”
“Được!” Nhàn Vân Vương gia cười to: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”
Đi ra tới cửa, Quân Hoằng mới hỏi nàng: “Diệp Tri, có mỗi chín ngàn người thì sao đủ được?”
Diệp Lạc cười vui vẻ: “Chín ngàn người này đều là tâm phúc của Vương gia, chẳng may có việc gì thì chắc chắn hắn sẽ đau lòng hơn chúng ta. Đến lúc đó, sẽ không còn là chuyện chín ngàn người nữa.”
Quân Hoằng nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu mới nói một câu: “Diệp Tri, người đối nghịch với ngươi thật bi thảm.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Nét mặt Diệp Lạc tươi như hoa.
Màn đêm buông xuống, một đám người ăn cơm rất cẩn thận.
Ngoại lệ duy nhất là hai bàn của bọn Diệp Lạc. Chuyến đi này Diệp Lạc mang theo hai mươi thị vệ đều là tinh anh trong phủ, đối với tiểu thư nhà mình đương nhiên là tin tưởng tuyệt đối. Trông thấy tiểu thư ăn cơm chậm rãi, là biết là tâm trạng nàng rất tốt, vì thế ăn cơm ăn thịt cũng rất thoải mái.
Ngay cả Quân Phúc chiêu đãi mọi người ở bên cạnh cũng liên tục nghi hoặc nhìn sang.
Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc cách hắn hai bàn, thấy nàng ăn rất vui vẻ thì cũng cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Phong Gian Ảnh đang hăng hái chiến đấu với một miếng sườn xào chua ngọt, dùng giọng nói mơ hồ không rõ hỏi: “Công tử, đêm nay thu thập bọn họ như thế nào? Tên Quân Phúc kia vừa nhìn là đã thấy thiếu người dạy dỗ rồi.”
Hắn thật sự ghi thù đấy. Vì,Quân Phúc chậm chạp không sắp xếp cho bọn họ gặp Vương gia, hại công tử ngày nào cũng phải trèo lên nóc nhà, hắn cũng không thể không đi theo nuôi muỗi.
Cứ nghĩ tới da thịt bóng loáng như ngọc của hắn bị đốt sưng vù, hắn lại cảm thấy hắn nên ghi hận trong lòng.
Diệp Lạc chậm chạp uống một ngụm canh: “Còn chưa nghĩ ra!”
“Khụ khụ khụ!” Một cục xương rơi xuống cổ hắn, xuống không xuống được, bị nghẹn nên mặt hắn đỏ bừng. Diệp Lạc thở dài, tay vỗ sau lưng hắn: “Ngươi sao thế, lớn như vậy rồi còn bị hóc xương?”
Vất vả nuốt xuống xong, Phong Gian Ảnh hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm mất một lúc.
Diệp Lạc gõ bát hắn: “Ăn cơm đi, đừng đùa nữa, cẩn thận người ta cười cho.”
Ăn cơm? Bây giờ hắn làm sao nuốt trôi được!
Phong Gian Ảnh khóc không ra nước mắt, cúi đầu lục lọi bên hông.
Diệp Lạc cầm bát, tò mò nhòm qua: “Phong Gian, ngươi đang tìm cái gì đấy?”
Phong Gian Ảnh hít mũi: “Xem còn bao nhiêu phấn hóa thi, có đủ cho chúng ta chống đỡ một khắc không!”
Diệp Lạc yên lặng ngồi trở lại vị trí, mặt không chút thay đổi.
Trong lòng bắt đầu hối hận, có lẽ lúc trước nên đưa Tinh Dương đi học độc, ít nhất, hắn sẽ không dùng phấn hóa thi với người sắp trở thành người một nhà thế này.
“Công tử!” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh bỗng nhiên vui vẻ ngồi lại gần: “Ta còn một ít phấn ngứa, người có dùng không?”
“Không, ngươi tự mình dùng đi!” Diệp Lạc bắt đầu cảm thấy cả người đều ngứa, hoài nghi quay đầu lại: “Phong Gian, mấy thứ này ngươi buộc chặt chưa?”
“Không có việc gì!” Giải quyết xong phiền muộn trong lòng, Phong Gian Ảnh thoải mái tiếp tục ăn cơm: “Túi kín mà.”
Đồ ăn dọn đi, không khí cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Người có liên quan không hẹn mà cùng tụ tập ở đại sảnh, nhìn Diệp Lạc.
“Ngươi có tính toán gì không?” Quân Hoằng hỏi nàng.
Diệp Lạc nhìn sắc trời, quay đầu đi, giơ tay lên: “Diệp Thập Nhất.”
Một nam tử mặc thanh sam gầy yếu trong đám người đứng dậy, đưa bản đồ cho nàng.
Diệp Lạc nhìn một lát, ngón tay dò trên bản đồ chỉ vào một đường: “Quân Hoằng, năm mươi thị vệ của ngươi để Phong Gian Ảnh dẫn đi, đánh lén chủ viện Nhàn Vân vương gia. Cố gắng che giấu hình tung, không che giấu được cũng không sao. Nhưng đừng để cho người ta nhìn ra là các ngươi cố ý không che giấu.”
“Thập Nhất, ngươi mang theo người của ngươi, đi theo con đường này. Còn có, nhớ rõ lời của ta.”
Lời của nàng vừa dứt, Diệp Thập Nhất đã dẫn người Diệp gia rời đi, không hỏi một câu.
Quân Hoằng chần chờ một lát, mới hỏi: “Phong Gian Ảnh dẫn người đi đến chủ viện làm gì?”
Diệp Lạc cười cười nhìn hắn: “Không phải Vương gia muốn đến bắt ngươi sao? Chúng ta liền đảo khách thành chủ, đi bắt hắn. Chắc chắn hắn đang ở chủ viện chờ tin tốt. Phong Gian Ảnh dẫn theo người đi, nhất định hắn sẽ nghĩ là kế dương đông kích tây của chúng ta, có khi còn không để ý tới, muốn chờ đến cuối cùng chê cười chúng ta ngu ngốc.” Nghĩ đến cảnh tượng Vương gia bị mấy chục thị vệ bắt được, nàng đã muốn cười: “Chúng ta cố tình làm như thật, để hắn bất ngờ không kịp đề phòng, hắc hắc.”
Phong Gian Ảnh cảm thấy đồng tình với vị Vương gia đáng thương kia, có người bình thường nào có thể nghĩ ra nàng sẽ dùng chiêu này chứ. Lấy mấy chục người đối phó chín ngàn người, so số lượng đã thấy chênh lệch lớn rồi, vậy mà nàng còn an bài tất mấy chục người này ra ngoài!
Hơn nữa, Diệp Thập Nhất vừa chạy vừa cố kìm nén hưng phấn, tuy là vẻ mặt không thay đổi, nhưng hắn vẫn trông thấy rõ ràng bộ dạng giả vờ bình tĩnh để giấu đi cảm xúc kích động đó. Lại muốn rơi lệ hộ vị Vương gia kia. Đúng là chọc ai cũng không cần chọc tới Diệp Lạc mà.
Quân Hoằng gật đầu, ra hiệu, mấy chục thị vệ của Thái Tử đi theo Phong Gian Ảnh ra ngoài.
Nhà ăn to như vậy trong chớp mắt còn lại hai người bọn họ.
Quân Hoằng ngồi xuống bên cạnh nàng: “Chúng ta ngồi đây đợi bọn họ hả?”
“Như vậy sao được? Đêm nay náo nhiệt như vậy, Vương phủ người ta bận rộn cả ngày, chúng ta cứ ngồi chờ mà không làm gì thì thật có lỗi với người ta.” Diệp Lạc cười thoải mái.
Quân Hoằng nhìn biểu tình quá mức hưng phấn trên mặt nàng, cẩn thận hỏi: “Chúng ta phải làm gì?”
Diệp Lạc vui vẻ nói nhỏ, biểu tình của Quân Hoằng nhất thời cứng đờ.
Diệp Lạc đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm đi, màn kịch đêm nay, tuyệt đối rất phấn khích.”
Ban đêm, đèn rực rỡ tỏa sáng.
Thị vệ Vương phủ theo sự chỉ huy của Thống lĩnh Quân Võ, cung tiến thủ đông nghịt vây chặt tiểu viện.
Còn lại sáu ngàn thị vệ, chia làm bốn đội, từ bốn hướng chậm rãi xâm nhập vào tiểu viện.
“Vương gia, có một nhóm người đi theo hướng chủ viện.” Thị vệ vẫn luôn giám thị tiểu viện báo lại.
Nhàn Vân vương gia cười cười, Diệp Tri kia định cố lộng huyền hư* sao?
*Cố lộng huyền hư: Tỏ vẻ cao siêu, thần bí.
“Không cần phải quan tâm bọn họ. Quân Võ! Cứ làm theo kế hoạch của ngươi đi.”
Quân Võ cười lạnh: “Có mấy chục người như vậy, chúng ta mỗi người đạp một cái cũng trở thành biển. Không biết Diệp Tri kia dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy.”
Nhàn Vân Vương gia đứng một bên, hắn cũng muốn xem xem, Diệp Tri kia, rốt cuộc dựa vào cái gì mà cuồng vọng.
“Thống lĩnh, đội thứ nhất đã vào phía ngoài tiểu viện, không có gì ngăn cản.”
Quân Võ nhìn Vương gia một cái, không thấy có chỉ thị gì đặc biệt, liền phất tay: “Tiếp tục đi.”
Lại nói đến bên mấy đội sắp vào trong tiểu viện, họ đều cảm thấy bất an. Lúc trước bọn họ cảm thấy đối phương không thể phản kháng, nhưng hoàn toàn không phản kháng như thế này, cũng thật khiến người ta khó hiểu.
Càng đi vào trong, càng im lặng, càng im lặng càng khiến người ta sợ hãi.
Tốc độ đi vào ngày càng chậm, đến đoạn sau, mỗi bước đều có chút lo lắng đề phòng.
“Này, ngươi nói xem có phải Diệp Tri và Thái Tử thấy chúng ta đông như vậy nên chạy rồi không?” Một tên thị vệ đẩy Tiểu đội trưởng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
“Chắc không đâu.” Tiểu đội trưởng cũng không dám xác định: “Nghe nói, là có việc cầu Vương gia chúng ta mà. Còn chưa nói gì cả, sao lại chạy chứ.”
“Thế sao không thấy bóng người nào nhỉ? Hay là có mai phục gì?”
Tiểu đội trưởng lắc đầu: “Không biết sao lại thế này. Cấp trên không có mệnh lệnh gì, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp thôi.”
Người đi vào ngày càng đông, mà một chút tiếng đao kiếm cũng không có.
Nhàn Vân Vương gia nhíu mày: “Quân Phúc, lúc ăn cơm tối nay có gì lạ thường không?”
Quân Phúc nhớ tới bộ dạng tràn đầy sinh lực của Diệp Tri, lắc đầu: “Không có gì lạ thường cả.” Dừng một chút lại nói: “Nhưng mà cũng có chút lạ thường, trông có vẻ khẩu vị của Diệp Tri kia rất tốt, thuộc hạ có đếm qua, hắn ăn ba bát cơm.”
Nhàn Vân Vương gia nhìn sang phía tiểu viện, chắp tay sau lưng đứng dậy, một lát sau, hắn vung tay lên: “Đi, vào trong.”
“Hả, Vương gia!” Quân Phúc vội vàng giữ chặt hắn: “Chờ bọn thị vệ vào trong xem thế nào đã.”
“Hừ, hiện tại bọn họ có thể làm gì Bổn Vương!”
Nhàn Vân Vương gia sải bước vào trong. Lúc này vẻ mặt Quân Võ nghiêm chỉnh quái dị đi từ trong ra: “Vương gia, bên trong không có ai.”
Mấy ngàn người tụ tập ở giữa tiểu viện, có vẻ chật chội, nhưng trong đại sảnh lại không có một bóng người. Nhàn Vân Vương gia ngồi vào chỗ của mình, nhìn xung quanh nói: “Diệp Tri nói là Thái Tử ở trong tiểu viện này, hắn vẫn có thể bảo hộ Thái Tử khỏe mạnh. Mà bây giờ, Thái Tử không có trong tiểu viện, cho dù nói thế nào, thì Diệp Tri cũng thua.”
Quân Phúc gật đầu đáp: “Vương gia nói đúng, nhưng rốt cuộc Diệp Tri này đi đâu chứ.”
Nhàn Vân Vương gia bỗng nhiên nhớ tới một việc:“Lúc trước thông báo là có một đám người đi tới chủ viện, có bao nhiêu người?”
Quân Phúc lau mồ hôi trán: “Không thấy rõ, nhưng bên chủ viện còn có gần trăm cao thủ, bọn họ không thể vào được.”
Nhàn Vân Vương gia gật đầu: “Vậy đi ra ngoài thông báo, gọi mọi người tới đây tập hợp, gọi người ở đại sảnh đến đây cả đi.”
Quân Phúc vừa mới đi ra ngoài, lại xanh mặt trở về: “Vương gia, Vương gia! Bọn họ, bọn họ…….”
Còn chưa nói xong, Phong Gian Ảnh đã cười hơ hớ dẫn theo hai người đi vào, đó là Quận Chúa – Quân Hồng Tụ và Thế Tử – Quân Dạ của Nhàn Vân Vương phủ.
“Cha, người gọi bọn con tới làm gì?” Quân Hồng Tụ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhàn Vân Vương gia bỗng nhiên đứng dậy, kéo Quân Hồng Tụ và Quân Dạ sang: “Các ngươi có ý gì?”
Phong Gian Ảnh quy củ hành lễ: “Công tử nhà ta bảo là tặng Vương gia một lời khuyên, thủ vệ trong vương phủ cần phải tăng cường hơn.”
Sắc mặt Nhàn Vân Vương gia trở nên cực kì khó coi: “Không biết Diệp Thị Lang đang ở đâu? Hôm nay đã cược nếu Thái Tử không ở trong viện, thì hắn thua.”
Phong Gian Ảnh nhìn trái phải: “Lúc chúng ta đi công tử nhà ta và Điện Hạ vẫn ở đây mà bây giờ không biết chạy đi đâu mất rồi. Chờ một lát, chờ Tiểu Thập Nhất đến, bình thường hắn luôn biết công tử nhà ta ở đâu.”
Lại đợi một lát, Diệp Thập Nhất mặc đồ màu xanh dẫn người trở lại, nhìn thấy Nhàn Vân Vương gia ngồi ghế chủ tọa, hắn đi tới hành lễ xong mới hỏi: “Vương gia, nếu bây giờ công tử nhà ta và Thái Tử đang ở trong viện, thì có phải là chúng ta thắng không?”
“Đó là tất nhiên.” Nhàn Vân Vương gia hừ một tiếng.
Diệp Thập Nhất gật gật đầu, hướng về phía nóc nhà gào một câu: “Công tử, xuất hiện đi, chúng ta thắng.”
“Xì!” Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng cười, Quân Phúc đi lên vỗ vai Diệp Thập Nhất: “Thập Nhất, công tử nhà ngươi không ở trên nóc nhà, ngươi gọi nhầm chỗ rồi.” Đây rõ ràng là giọng của Diệp Lạc.
“Ngươi, ngươi!” Nhàn Vân Vương gia hoảng sợ, chỉ vào Diệp Lạc không nói nên lời.
Diệp Lạc xoay người đi, dùng tay áo che mặt, lau một lát, lúc quay đầu lại, đã là mặt của nàng, chỉ là trên mặt còn sót ít màu, có vẻ kì dị.
Nàng ngồi trên ghế, định cởi giày ra: “Giày này rất cao, Thập Nhất, sau này còn phải cải tiến tiếp.”
Lúc nàng nói, Diệp Thập Nhất đã yên lặng che trước mặt nàng: “Công tử, về phòng rồi đổi.”
Diệp Lạc dừng lại, cười gượng hai tiếng, rồi quay đầu về phía Quân Võ: “Điện Hạ, đi thôi, ngài cũng về phòng đổi đi, bằng không Vương gia không nhận ra ngài được.”
Quân Võ gật đầu với Nhàn Vân Vương gia: “Vương thúc, ngài chờ một lát, Bản Cung đi thay đồ rồi quay lại.” Nói xong, liền đi theo sau Diệp Lạc ra ngoài. Đi được hai bước, hắn lại nhớ ra cái gì, nói với Diệp Thập Nhất đứng một bên: “Ngươi đưa Quân thống lĩnh và Quân quản gia ở đại sảnh đến đây đi, ngâm nước giếng lâu như vậy, cũng chịu khổ rồi.”
Trên mặt Nhàn Vân Vương gia lúc xanh lúc trắng, không nói gì.
Một lát sau, Quân Võ và Quân Phúc chưa thay quần áo, bị đưa đến trước mặt Nhàn Vân Vương gia.
“Các ngươi sao thế này?” Hiển nhiên, Nhàn Vân Vương gia có giọng điệu tốt là điều không thể. Hai người trước mặt, tóc tai ướt đẫm, cả người chật vật.
Hai người “Bùm” một tiếng quỳ xuống, nói rõ chân tướng.
Nguyên lai Quân Phúc thấy khẩu vị của Diệp Lạc lúc ăn cơm chiều rất tốt, trong lòng nghi ngờ, liền gọi Quân Võ cùng nhau đi quan sát động tĩnh. Không ngờ lại bị Diệp Lạc bắt, đổi áo khoác quăng vào trong giếng, tuy thủy chỉ tới đầu gối, nhưng tư vị bị trói ngồi ở trong thật không tốt.
Lúc này, Diệp Lạc và Quân Hoằng cũng thay đồ xong quay lại, nàng cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào, Vương gia, có phải Diệp Tri thắng không?”
“Công tử!” Nhàn Vân Vương gia còn chưa trả lời, một giọng nói run rẩy xuất hiện.
Quân Hồng Tụ đứng một bên che miệng, bộ dáng không thể tin được. Nước mắt đã nhoèn mi, bộ dạng muốn khóc mà không được.
Diệp Lạc lúc này mới quay đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy đi ra: “Công tử, quả nhiên là người!”
Diệp Lạc sửng sốt: “Ngươi là, Yên Nhiên?”
Quân Hồng Tụ đi đến trước mặt nàng, cười, nước mắt lại rơi xuống: “Công tử, ta rốt cục tìm được ngươi rồi!”