Ngài Cố Thân Mến!

Chương 88: Còn ngốc hơn heo, bướng hơn heo, đáng đời!


Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 88: Còn ngốc hơn heo, bướng hơn heo, đáng đời!

Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ nhếch môi đầy quyến rũ, ngậm một ngụm rượu vang, nhâm nhi từng chút một, tay gõ nhẹ lên bàn: “Đồ ăn trên trời.”

Đồ ăn trên trời không phải là thứ đồ người phàm có thể ăn được, đứng xa nhìn là được rồi.

Cố Hạo Đình dựa vào ghế, mắt dán chặt vào cô, lúc lắc ly rượu vang.

Hoắc Vi Vũ không đoán được tâm trạng của hắn.

Cho dù là tư thế ngồi nhàn nhã, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp cũng toát ra vẻ kiêu ngạo, uy nghiêm của một quân nhân.

Phục vụ bắt đầu lên món thứ hai là súp bơ nấm.

Hoắc Vi Vũ né tránh ánh nhìn của Cố Hạo Đình, cúi đầu húp một ngụm súp. Cô không ngờ súp nấm lại nóng như vậy, hơi nóng làm cô buộc phải phun hết ra, sau đó lại ngại ngùng bịt miệng.

“Ngốc như heo.” Cố Hạo Đình trầm giọng, đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi vào bếp, bỏ mấy viên đá trong tủ lạnh vào cốc rồi bưng ra, đặt trước mặt cô: “Ngậm một viên đi.”

Hoắc Vi Vũ đẩy cái cốc trong tay hắn ra: “Tôi không mong manh đến vậy đâu, anh thử tìm một con heo nào thông minh giống tôi xem.”


Cố Hạo Đình bóp má cô, không nói năng gì, nhét một viên đá vào miệng cô rồi che miệng cô lại, trầm giọng châm biếm: “Nhưng heo không bướng như cô.”

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm. Viên đá trong miệng tỏa ra hơi lạnh, cảm giác bị phỏng giảm đi không ít. Có điều cô ghét bị cưỡng ép.

Hoắc Vi Vũ mở bàn tay của hắn và phun viên đá vào tay hắn.

Cố Hạo Đình đặt hai viên đá vào bát cô, nhắc nhở: “Bây giờ có thể uống được rồi.”

Hoắc Vi Vũ liếc nhìn ngón tay thon dài kia, nhíu mày đầy khó chịu: “Anh rửa tay chưa đấy?”

“Cái đó cũng đã nếm rồi, giờ lại chê tôi chưa rửa tay sao?” Cố Hạo Đình bình thản hỏi.

Hoắc Vi Vũ: “…”

Cô đổ bát súp của cô vào của hắn: “Tôi thích ăn súp đặc, không thích bỏ thêm đá.”

Phục vụ bưng món thứ ba lên là bò bít tết.


Cố Hạo Đình ngồi tại chỗ, không phản bác cũng không làm khó cô, cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ với động tác vô cùng tao nhã.

Hắn nhìn qua Hoắc Vi Vũ vẫn chưa rảnh tay, đặt miếng bò đã cắt gọn gàng trước mặt cô rồi chuyển đĩa của cô sang chỗ mình, tiếp tục cắt.

Hoắc Vi Vũ nhìn miếng bò cắt đều tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Ngoại trừ trông quyền uy ra, hắn còn rất lịch thiệp. Hắn có thể tỉ mỉ chăm sóc kẻ thù như cô quả thật khiến cô nhìn bằng con mắt khác.

Hoắc Vi Vũ xiên một miếng thịt bò, bỏ vào miệng và nhìn Cố Hạo Đình.

Nếu như sau khi cưới có thể duy trì sự tôn trọng nhau thế này cả đời, xem ra cũng không đến nỗi giày vò như trong tưởng tượng.

Cố Hạo Đình nhìn về phía cô. Ánh mắt của hắn đen như mực, thâm trầm tựa biển sâu, lại giống một vị vua mang theo dã tâm xâm lược.

Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống, nhấp một hớp rượu vang.

“Ngày mai tôi chuẩn bị thả Ngụy Ngạn Khang ra, cô thấy sao?” Cố Hạo Đình ung dung hỏi.

Hoắc Vi Vũ ngây người. Cô vốn không biết việc Cố Hạo Đình bắt Ngụy Ngạn Khang.

“Gã chia tay với em gái anh rồi à?” Hoắc Vi Vũ băn khoăn. Chắc là chia tay rồi, Cố Hạo Đình mới có thể đối phó với Ngụy Ngạn Khang. Bằng không, em rể mà ở với anh vợ thì quả thật lúng túng.

Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng mà không biết đang chế nhạo ai thôi.

“Đám cưới vẫn được tiến hành như cũ.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.

“Ầy.” Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, đảo mắt một hồi rồi nhìn về phía Cố Hạo Đình, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chờ gã với em gái anh cưới rồi, có thể kiếm cái cớ nào bắt nhốt nữa không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.