Ngài Cố Thân Mến!

Chương 86: Anh có thể quật ngã tôi nhưng muốn tôi cầu xin thì đừng mơ!


Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 86: Anh có thể quật ngã tôi nhưng muốn tôi cầu xin thì đừng mơ!

Translator: Nguyetmai

Tất cả mọi người đều lo sợ, cúi đầu, xếp thành bốn hàng.

“À… Có thể ăn cơm không?” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng hỏi.

“Tư lệnh bảo chúng tôi đợi ở phòng bếp.” Quản lý phục vụ nói đầy ẩn ý. Hàm ý là không có lệnh của Tư lệnh, bọn họ không thể đi ra.

Vậy mà tên Cố Hạo Đình bảo cô ra ngoài ăn cơm, ăn cái đầu ấy!

Hắn muốn thể hiện quyền uy của mình, hay muốn để cô biết rằng, với địa vị cao quý của hắn thì không ai dám chống đối hắn?

Hoắc Vi Vũ nhếch môi, giọng nói ngọt ngào mà cũng đanh thép: “Vậy Tư lệnh có nói cho các anh biết anh ta đã tặng cái máy bay này cho tôi không? Bây giờ tôi đói rồi đó.”

Quản lý phục vụ gật đầu, giọng lạnh băng: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe lệnh của Tư lệnh.”

Hoắc Vi Vũ đã rõ: “Được lắm.” Cô bực bội quay người ra ngoài.

Nhìn thấy Cố Hạo Đình bước từ phòng ra, cô liếc nhìn hắn rồi ngồi trên ghế salon bóc cam.


Cố Hạo Đình ngồi vào bàn ăn trước, nhìn đôi mắt vô cảm của Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: “Dọn thức ăn lên đi!”

Hoắc Vi Vũ bỏ múi cam vào miệng, liếc nhìn phòng bếp.

Mấy người phục vụ được huấn luyện chuyên nghiệp từ trong bếp đi ra. Bọn họ liên tục bưng thức ăn, phục vụ, kéo đàn violon.

Thật đúng là nghe lời mà! Cô vẫn nên nhắm mắt làm ngơ cho khỏi khó chịu thì hơn.

Hoắc Vi Vũ nhét nửa quả cam còn lại vào miệng. Thấy cam ngọt, cô lại lấy hai quả rồi đi về phòng.

Cố Hạo Đình nhíu mày, không vui: “Cô đi đâu vậy?”

“Về phòng nằm để tránh ảnh hưởng đến ngài Tư lệnh dùng cơm.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

“Ăn nói kiểu gì đấy? Qua đây ăn cơm đi.” Cố Hạo Đình ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ dừng chân, hầm hè nhìn về phía Cố Hạo Đình: “Lên máy bay là vì tôi không còn lựa chọn nào khác, vừa rồi trong phòng cũng vậy, chẳng lẽ có ăn cơm hay không cũng không được quyền lựa chọn sao?”

“Đó là vì cô không biết cái nào mới là đúng, nên tôi mới quyết định thay cô, qua đây ăn cơm, tôi không nói đến lần thứ ba!” Cố Hạo Đình ra lệnh.


“Vậy thì đừng nói đến lần thứ ba!” Hoắc Vi Vũ quả quyết đi vào phòng, đá chân lên cửa.

Cô vừa đá cửa vào thì Cố Hạo Đình đã mở cửa ra.

Cô ghét bị giam cầm, thế là tiện tay đập hai quả cam trên tay vào người Cố Hạo Đình.

Hắn cầm cánh tay cô, trầm giọng nhắc nhở: “Hoắc Vi Vũ, bao giờ cô mới bỏ được cái tính ương ngạnh của mình hả? Hiểu được điểm yếu của mình thì đường đời của cô mới thuận lợi hơn.”

Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu nhìn hắn: “Anh có thể liên tục quật ngã tôi nhưng đừng hòng nghĩ tôi sẽ cầu xin tha mạng.”

Cố Hạo Đình kéo mạnh cô đến bên cạnh, chất vấn: “Chỉ bảo cô ăn cơm thôi mà, sao vậy hả?”

“Tôi không muốn ăn cơm thì sao hả?” Hoắc Vi Vũ vặn ngược lại.

“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi hết lần này đến lần khác, tôi đã dành hết những gì tốt nhất cho cô rồi.” Cố Hạo Đình lạnh giọng.

“Gì mà tốt nhất? Anh đang nói đến cái máy bay này sao?” Hoắc Vi Vũ nhếch môi mỉa mai.

“Máy bay sẽ đi đến nơi tôi muốn sao? Tôi muốn đổi phục vụ trên máy bay thì có được không? Tôi có thể tùy ý điều khiển không? Đến một việc cũng không được thì anh còn đưa nó cho tôi làm gì! Chẳng qua nó chỉ là công cụ để anh muốn tôi đi đâu tôi mới có thể đi đó. Xin lỗi, tôi không thèm, anh thích tặng ai thì tặng!” Hoắc Vi Vũ nổi giận.

Cố Hạo Đình nghiến răng, kéo Hoắc Vi Vũ ra ngoài, quát: “Tất cả ra đây, xếp thành một hàng!”

Mấy người phục vụ nơm nớp lo sợ, xếp thành hàng.

Cố Hạo Đình đưa Hoắc Vi Vũ đến trước mặt đám phục vụ, cất giọng nghiêm nghị: “Nói đi, cô muốn đổi ai thì tôi lập tức bảo người đó ngày mai không cần đi làm nữa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.