Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 84: Cô chạy thì chạy đi, nhưng đừng có để tôi bắt được! (2)
Translator: Nguyetmai
15 phút sau.
Cố Hạo Đình ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể tráng kiện ngập tràn sức mạnh, dáng người thẳng tắp và ánh mắt thấm đượm dục vọng xâm lược. Hắn từ từ tiến lại phía Hoắc Vi Vũ.
Cô hơi nhướng mày. Không có đường lui thì đành phải dũng cảm đối mặt thôi.
Cố Hạo Đình nhìn cô với vẻ thản nhiên lạnh nhạt, sau đó ngồi xuống cạnh cô rồi ra lệnh tàn khốc như một đế vương: “Bắt đầu đi.”
Đầu óc Hoắc Vi Vũ trống rỗng, siết chặt nắm đấm và cụp mắt xuống.
Cố Hạo Đình nhìn sang tay cô, ánh mắt lạnh đi, sau đó túm lấy cổ cô mà ấn.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy bàn tay đang đặt trên gáy mình kia nóng bỏng như lửa cháy, khiến cho cô chẳng thể nào kháng cự. Cuối cùng cô đành phải áp mặt vào nơi ấy.
Hương sữa tắm thơm ngát tràn vào khoang mũi.
Cố Hạo Đình nhìn đỉnh đầu cô đăm đăm, đáy mắt thẳm sâu lạnh lẽo như vách đá tắm mình trong gió bấc, chẳng hề vương chút tình cảm, chỉ có sắc bén và mạnh bạo mà thôi.
Hoắc Vi Vũ liếc lên thăm dò hắn.
Trong mắt người đàn ông có sóng ngầm mãnh liệt ẩn trong phẫn nộ dồn nén, mà không có chờ mong.
“Tôi nói trước, tôi không biết làm đâu, lỡ có làm sao thì không được trách tôi đâu đấy.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Hạo Đình cười nhạo: “Cô thử xem.”
Hắn biết chắc là cô không dám sao?
Hoắc Vi Vũ vén khăn tắm lên. Dù chưa làm thật bao giờ nhưng phim thì xem nhiều lắm. Cô ngần này tuổi rồi… cũng tò mò mà.
…
Trái tim đập nhanh quá, nhanh như thể muốn vọt ra ngoài cổ họng.
Thế giới này đúng là tràn đầy kỳ tích và những điều khó tin. Hồi còn bé, Hoắc Vi Vũ không thể nào ngờ được có một ngày mình và Cố Hạo Đình lại làm chuyện này với nhau.
Nơi ấy thoang thoảng hương sữa tắm. “Cậu bé” ngạo nghễ phô bày bản thân nhưng rất dễ dỗ dành, ngoan ngoãn hơn chủ nhân của nó nhiều.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Cố Hạo Đình mà mặt mũi đỏ bừng.
Đôi mắt hắn sâu thẳm hơn vừa nãy nhưng cơn giận đã vơi đi, chỉ đăm đăm nhìn cô không rời và đôi tay trên gáy cô vuốt nhẹ.
Trên báo nói sau khi làm chuyện đó thì đàn ông sẽ dễ tính hơn. Chẳng lẽ là thật à?
Thế nhưng dù đang ở trạng thái ấy, hắn vẫn cao ngạo như một quân vương, vẫn trang nhã, ung dung, cao quý, chẳng hề thay đổi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu cần mẫn.
Sau mười mấy phút dài đằng đẵng, cô mệt nhoài, không chịu nổi nữa đành ngước nhìn hắn như thể thăm dò.
Sóng triều ập tới mà không hề báo trước…
Hắn nắm cằm cô rồi đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn sâu. Khác hẳn nụ hôn mạnh bạo ban nãy, đôi môi hắn chỉ mân mê môi cô hết sức nhẹ nhàng.
Hoắc Vi Vũ giật mình nuốt xuống những giọt tinh túy kia. Dạ dày cuộn lên khó chịu như thiêu đốt, cả người không được thoải mái.
Cô muốn súc miệng, muốn đánh răng, muốn rửa ruột, cô muốn đi gặp thiên thần áo trắng nhờ họ chuyển lời với ông trời rằng hãy tha cho cô đi!
Dường như Cố Hạo Đình chưa muốn buông tha cô, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô nóng hổi.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ làm chuyện ấy, không biết hắn định làm gì. Cô trợn mắt nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Chẳng phải người ta bảo sau khi đàn ông trút hết tinh hoa thì sẽ án binh bất động à? Trông cái của kia có giống án binh bất động đâu mà tựa như được đà lấn tới, muốn quần nhau thêm mấy trăm hiệp thì có!
“Ngày mai tôi muốn ngủ nướng!” Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
Cố Hạo Đình nhắc nhở: “Mai phải đến biệt thự của tôi ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu hòn đảo này.”
“Có phải chuyện vội một sớm một chiều đâu? Với lại tôi ký hay anh ký mà chẳng như nhau?” Hoắc Vi Vũ cau mày thốt lên.
Cố Hạo Đình trầm mặc ba giây rồi ra lệnh: “Ngày kia đến biệt thự của tôi ký hợp đồng nhượng đảo.”
Hoắc Vi Vũ: “…”