Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 61: Đáng đời! Sau này đừng có chống đối tôi!
Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ trừng mắt lạnh, giật mình thon thót.
Hắn bảo cô giúp hắn “làm” sao? Nếu hắn muốn thỏa mãn nhu cầu, sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh hắn kia mà? Sao lại đến tìm một kẻ thương tật như cô?
Hoắc Vi Vũ xòe tay ra. Chỗ bị thương khi đánh răng vừa nãy không chỉ mỗi miệng mà tay cô cũng bị ma sát đến phồng rộp cả lên rồi.
“Xin lỗi, miệng bị thương, tay cũng bị thương, kinh nguyệt chưa hết, mọi tính năng bị vô hiệu, không thể giúp anh rồi.” Hoắc Vi Vũ thẳng thừng cự tuyệt.
Cố Hạo Đình bắt lấy tay phải của cô, nhìn lướt qua thì thấy một loạt rộp nước đo đỏ, có chỗ còn bị xước da.
Hắn nhíu mày nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô cảm thấy lòng bàn tay hắn nóng rực giống đầu thuốc lá cháy đỏ nên rút tay ra.
“Đáng đời.” Cố Hạo Đình có chút tức giận.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ hừng hực phẫn nộ.
Cố Hạo Đình ngồi xuống, cầm hộp thuốc khi nãy bôi cho cô, dùng ngón trỏ tay phải quệt một ít thuốc, nói: “Đưa tay đây.”
Hoắc Vi Vũ không muốn, khoanh tay trước ngực, nghiêng người quay lưng về phía hắn.
Cố Hạo Đình mặt lạnh như băng, đặt tay trái lên cặp mông đầy đặn của cô, thích thú vuốt ve, đôi mắt khóa chặt gò má cô: “Hình như cô nói sai rồi, trừ tay, miệng và chỗ đó ra, vẫn còn một chỗ dùng được, đúng không?”
Cơ mông Hoắc Vi Vũ căng chặt, nhận ra hắn đang nói chỗ nào. Cô quay lại, thảng thốt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt khó dò của hắn.
“Còn không đưa tay ra đây!” Cố Hạo Đình nhắc lại.
Hoắc Vi Vũ không biết hắn đang đùa hay thật, cô cũng không muốn “hoa cúc tàn” bèn dè dặt đưa tay cho hắn.
Hắn nắm chặt tay cô, mở lòng bàn tay cô ra, tập trung cao độ xoa thuốc lên từng chỗ rộp nước, động tác cũng nhẹ nhàng làm lòng bàn tay cô buồn buồn.
“Xong chưa?” Hoắc Vi Vũ thúc giục.
Cố Hạo Đình nhìn cô, vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng dùng sức ôm cô vào lòng, cùng nằm xuống giường.
Phần lưng của Hoắc Vi Vũ tựa vào lồng ngực nóng rực của hắn, cô vặn người giãy giụa muốn thoát ra.
Cố Hạo Đình nhắm mắt lại, giọng trầm hẳn: “Nếu hôm nay cô không muốn tôi làm gì thì ngoan ngoãn ngủ cùng tôi đi. Nếu thừa sức thì để tôi giúp cô.”
Hoắc Vi Vũ sợ hãi không động đậy nữa. Cô lấy điện thoại trong gối ra, lướt nhìn thời gian, đã ba giờ sáng. Điện thoại còn báo có cuộc gọi nhỡ lúc hơn mười một giờ nhưng cô cố tình không nghe.
Hoắc Vi Vũ lại ném điện thoại xuống dưới gối, thở dài.
Muộn như vậy mà Cố Hạo Đình còn không ngủ, chạy tới đây tra tấn cô. Hắn biến thái sao?
Cô phải nghĩ cách thôi, nếu không tình thế hiện giờ quá bị động.
Cố Hạo Đình cọ cằm lên tóc cô, sâu xa nói: “Hoắc Vi Vũ, sau này đừng có chống đối tôi.”
Hoắc Vi Vũ trừng mắt, không còn gì để nói với hắn, vẫn nên tiết kiệm sức lực nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
“Hửm?” Cố Hạo Đình thúc giục, muốn nghe câu trả lời của cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ. Hiển nhiên câu trả lời là từ chối. Cô muốn sống cuộc đời được tư do tự tại, không bị ràng buộc mà mình từng sống.
Cố Hạo Đình xoay cằm cô, để cô đối mặt với hắn. Vậy mà cô vẫn nhắm nghiền mắt.
Hắn nhíu mày, dễ dàng nhận ra: “Giả vờ ngủ hả?”
Hoắc Vi Vũ vẫn nhắm mắt, có ý khiêu khích.
Cô đang giả vờ ngủ đó, hắn có thể làm được gì chứ?
Cố Hạo Đình nhếch môi, gian xảo nhìn cô: “Cũng tốt, lúc tỉnh giống mèo hoang, ngủ rồi thì tôi muốn làm gì cũng không sợ bị móng vuốt cào bị thương.”
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ mở to mắt, có chút ấm ức nhìn hắn, con ngươi tràn ngập hình ảnh anh tuấn phi phàm của hắn.
Cảnh tượng động lòng người này khiến hắn máu nóng sôi trào, không kiềm chế được hôn lên môi cô.