Ngài Cố Thân Mến!

Chương 26: Nói lại cho tôi!


Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 26: Nói lại cho tôi!

Translator: Nguyetmai

Tầm nhìn của hắn vừa hay có thể thấy được chỗ đó của cô. Đúng lúc đấy, Hoắc Vi Vũ cũng bắt gặp ánh nhìn của hắn, nhưng hắn lại lạnh lùng rời mắt đi giống như không thèm quan tâm vậy.

Hoắc Vi Vũ xấu hổ đạp hắn thật mạnh.

Cố Hạo Đình là ai chứ? Là nhân vật truyền kỳ trong ngành quân đội đó, cho dù là mưu lược, tài năng, thân thủ, hay độ nhanh nhạy đều không ai sánh bằng.

Hắn nghiêng người né đòn công kích của Hoắc Vi Vũ.

Ngay lúc Hoắc Vi Vũ còn muốn đá hắn thêm cái nữa, hắn đã tóm được cổ chân cô, bẻ ngược ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ lăn lộn trên giường vì đau, còn chưa kịp mở miệng la ó thì đã bị hắn khóa môi.


Nụ hôn của hắn mãnh liệt bá đạo mang theo chút ngang ngược, điên cuồng cứ như đang trừng phạt, muốn khắc trọn mùi vị của hắn vào xương tủy cô.

Hoắc Vi Vũ cố gắng đẩy hắn, nhưng sức lực không đủ. Cô chợt nhớ đến nơi “mong manh” nhất của đàn ông chính là chỗ đó nên cong gối đá vào “cậu bé” của hắn.

Cố Hạo Đình nhanh nhạy nhận ra cô muốn làm gì, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén, tàn nhẫn rồi ngồi lên bụng cô.

Chân của Hoắc Vi Vũ không nhúc nhích được. Cô bèn duỗi tay tóm lấy “chỗ kia” của hắn. Bất ngờ là cô lại bắt trúng mục tiêu.

Nó như thanh sắt vừa được lôi ra từ lò rèn, khí thế mạnh mẽ, sức nóng hừng hực tản ra có thể làm bỏng tay cô.

Trong chốc lát, Hoắc Vi Vũ đang do dự thì tay đã bị hắn giật ra, đè chặt trên đỉnh đầu.

Hắn giống như một con sư tử, cúi đầu nhìn cô, gằn giọng chất vấn: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì chẳng lẽ anh không biết?” Hoắc Vi Vũ không nao núng “bật” lại.

“Nếu không vì cô đang đến tháng, tôi chắc chắn sẽ khiến cô không lết nổi xuống giường, xem thử ai là người bị hành hạ đến chết trước!” Cố Hạo Đình giận dữ nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn hắn chằm chằm, tức đến run bần bật.


Cô biết thừa Cố Hạo Đình đồng ý kết hôn dễ dàng như vậy chắc chắn là có mục đích khác. Hắn muốn giam giữ cô, tra tấn cô, xả cơn bực tức thay cho em gái.

“Chính em gái anh cướp mất người đàn ông của tôi, còn bắt cóc tôi, mấy người mới là người sai!” Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, giọng nói cũng không còn bình tĩnh.

Cố Hạo Đình bóp chặt cằm cô, nghiêm giọng chất vấn: “Ai là người đàn ông của cô? Nói lại cho tôi!”

Hoắc Vi Vũ mím chặt môi, kiên cường bất khuất cứ như đang ra pháp trường.

Cố Hạo Đình giật giật khóe miệng, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, bàn tay đặt trên eo cô được dịp náo loạn, nói sâu xa: “Hay là cô muốn chiến đấu đẫm máu? Thế cũng được.”

Hoắc Vi Vũ kinh hãi cau mày: “Anh là đồ cầm thú!”

Cố Hạo Đình cúi xuống, cắn môi cô, hung tợn cảnh cáo: “Nếu còn không ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cô biết thế nào là không bằng cầm thú! Nói mau, ai là người đàn ông của cô?”

Hoắc Vi Vũ bỗng thấy cay mũi, đôi mắt long lanh như phủ sương mờ.


Cô vẫn luôn cho rằng mình sẽ kết hôn với Ngụy Ngạn Khang. Vào lúc cô lẻ loi cần người giúp đỡ nhất, lúc cô bồng bột nhất, Ngụy Ngạn Khang đã xuất hiện, hứa sẽ ở bên bầu bạn chăm sóc cho cô.

Vì Ngụy Ngạn Khang, cô đã đào hôn, khiến bố tức chết, bỏ cả nghiệp học của mình. Nào ngờ trong bảy năm hai người hò hẹn, Ngụy Ngạn Khang cũng đã ngấm ngầm cưa cẩm Cố Kiều Tuyết được một năm.

Cô đã mất niềm tin vào tình yêu. Cũng vì làm dịu đi xung đột giữa Cố Hạo Đình và hai người anh trai nên cô mới đưa ra lời đề nghị gả cho Cố Hạo Đình.

Nhưng nếu như còn lựa chọn khác, cô tuyệt đối sẽ không dính líu gì đến Cố Hạo Đình.

Hoắc Vi Vũ sụt sịt, ngăn không cho nước mắt chảy ra, nói rõ ràng với hắn: “Người đàn ông của tôi là đấng anh hùng xuất thế, anh ấy có thể cứu tôi ra khỏi chốn hoạn nạn, cho tôi một chỗ dựa ấm áp, khiến tôi không còn cảm thấy cô đơn hay bàng hoàng. Ngụy Ngạn Khang sớm đã không còn là người đó nữa, anh nghĩ mình làm được sao?”

Cố Hạo Đình cúi người, hôn mạnh lên môi cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.