Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 245: Tiện nhân, để xem cô chết thế nào
Editor: Nguyetmai
“Tịch Phàm, anh nghe em giải thích đã.” Hoắc Thuần mắt rưng rưng ngấn lệ nói.
Ngụy Tịch Phàm lạnh lùng nhìn cô ta giả vờ giả vịt: “Giải thích cái gì? Đừng nói với tôi là cô bấm nhầm nên mới gọi cho vợ tôi.”
Hoắc Thuần đứng dậy, chớp đôi mắt long lanh ngập nước, biện giải: “Em không muốn Hoắc Vi Vũ ở bên cạnh anh. Cô ta là một con khốn, chuyên đi dụ dỗ đàn ông, em sợ anh cũng sẽ thích cô ta mất. Em quá yêu anh nên mới làm như vậy mà.”
Ngụy Tịch Phàm chỉ thẳng tay vào mặt Hoắc Thuần, nói bằng giọng phẫn nộ: “Nếu không có cô ấy thì lần trước cô đã chết luôn rồi chứ không có cửa ở đây gây sự đâu.”
“Nhưng anh có biết anh đi rồi cô ta nói gì với em không? Cô ta bảo em tránh xa anh ra. Nhưng em không muốn thế, nên chỉ còn cách buộc cô ta tránh xa anh thôi. Tịch Phàm à, chúng ta đừng tranh cãi vì một người chẳng liên quan, được không?” Hoắc Thuần ôm lấy tay Ngụy Tịch Phàm.
Ngụy Tịch Phàm hất tay cô ta ra, đẩy cô ta tránh xa khỏi mình. “Trước kia tôi nghĩ cô là người trong sáng ngây thơ, không ngờ cô lại là một đứa ngu xuẩn. Cô tưởng mình đang gài bẫy cô ấy à? Sự thực người bị gài bẫy là tôi! Nếu để vợ tôi biết được thì sao? Cô định hại chết tôi đúng không? Tôi thấy cô mưu mô lươn lẹo lắm, vốn dĩ còn định để cô đóng vai chính trong bộ phim mới, nay xem ra không cần nữa.”
Hoắc Thuần thầm giật mình, ánh mắt trở nên hoảng hốt.
Vì bộ phim mới đó nên cô ta mới chủ động hẹn Ngụy Tịch Phàm, mới ra sức “phục vụ” trên xe như thế. Giờ có khác nào uổng công để Ngụy Tịch Phàm lợi dụng, trộm gà không được còn mất nắm gạo?
Không thể như thế được.
“Tịch Phàm à, em biết sai rồi mà. Em đúng là đứa ngốc, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, sau này anh chỉ dạy thêm cho em đi.” Hoắc Thuần nói với đôi mắt long lanh ánh lệ.
Ngụy Tịch Phàm thấy dáng vẻ yếu đuối lại yêu kiều động lòng người như thế của cô ta thì mềm lòng, ánh mắt ôn hòa hơn nhiều, nói: “Vai nữ chính không thể cho em được rồi. Để tôi xem có thêm vai cho em được không, nhớ phải thể hiện cho tốt vào.”
“Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt mà!” Hoắc Thuần đảm bảo.
“Gần đây có một trưởng phòng mới vừa đến nhậm chức ở Đài Phát thanh và Truyền hình Ninh Xuyên, em giúp anh “bôi trơn” ở chỗ ông ấy có được không?” Ngụy Tịch Phàm nói đầy ẩn ý.
Hoắc Thuần biết Ngụy Tịch Phàm định “nhượng” lại mình cho tay trưởng phòng mới kia. Nhưng chưa chắc người mới nhậm chức ở Đài Phát thanh và Truyền hình đã kém hơn Ngụy Tịch Phàm. Biết đâu cô ta lại có được nhiều cơ hội hơn thì sao?
“Vâng, em nhất định sẽ làm thật tốt. Tịch Phàm, bây giờ em muốn anh.” Hoắc Thuần nói với giọng mị hoặc.
“Anh còn bận việc khác.” Ngụy Tịch Phàm thấy hơi phiền, tránh khỏi người cô ta.
Trong mắt Hoắc Thuần lóe lên tia nhìn căm hận.
Tất cả là tại Hoắc Vi Vũ, khiến cô ta mất trắng hết cơ hội này đến cơ hội khác để được nổi tiếng.
Cô ta nhấc điện thoại bàn của khách sạn lên, gọi vào số di động của Hoắc Vi Vũ.
“Xin hỏi ai đấy?” Hoắc Vi Vũ nói với giọng bình thản.
“Hoắc Vi Vũ, cảm giác làm con giáp thứ mười ba thế nào hả? Bị bà Ngụy đánh có sướng không? Ha ha ha!” Hoắc Thuần nói bằng giọng hả hê, vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.
Hoắc Vi Vũ vén tóc mái ra sau tai, cũng thấy hơi chán nản. “Với IQ như thế mà cô vẫn sống được đến bây giờ đúng là một kỳ tích.”
“Cô tưởng mình khôn lắm đấy à, khôn mà vẫn bị đánh hả? Tôi thấy cô lại sắp thất nghiệp đến nơi rồi. Ban nãy Tịch Phàm vừa đến gặp tôi, kể cả anh ấy biết tôi hại anh ấy suýt thì lộ tẩy trước mặt vợ cũng không trách mắng gì tôi, còn bảo sẽ cho tôi tham gia bộ phim mới đấy. Anh ấy đúng là tốt với tôi quá mà.” Hoắc Thuần khoe khoang với vẻ đắc ý.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười khẩy: “Thế cô cứ sống cho tốt đi, đừng để vui quá hóa buồn. Ngoài ra, vì cô có “biểu hiện tốt” nên tôi đã đưa ảnh cô với ngài Ngụy cho ông nội cô rồi, chúc cô may mắn nhé.”
Hoắc Thuần lập tức nổi nóng: “Hoắc Vi Vũ, cô là đồ tiểu nhân đê tiện nham hiểm!”
Hoắc Vi Vũ lại chẳng thấy giận. “Cô cứ biểu hiện xuất sắc hơn cũng không sao đâu, có khi tôi nổi hứng lại gửi ảnh cho cả Ngụy phu nhân đấy.”
Hoắc Thuần không còn kiêu căng như trước, nhưng vẫn nói với giọng quái gở: “Chẳng trách đến chị em thân thiết của cô cũng quay ra hại cô. Đáng ra cô ta nên thả rắn độc mới đúng, cho nó cắn chết cô luôn đi.”