Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 243: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
Editor: Nguyetmai
Nhân viên lễ tân nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ cảnh giác: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
Hoắc Vi Vũ mỉm cười lắc cái hộp đang cầm trong tay, giải thích: “Đây là món đồ mà khách ở phòng 809 nhờ tôi tới lấy, nhưng lúc tôi đến thì trong phòng cô ấy không có ai cả. Một nhân viên dọn phòng đưa tôi cái này, tôi sợ lấy nhầm nên kiểm tra cho chắc thôi. Chắc nhân viên dọn phòng đó vẫn đang ở đấy, cô hỏi thử xem. Tôi mà lấy nhầm thật thì cô có chịu trách nhiệm không?”
Nhân viên lễ tân nhíu mày, vừa nghe đến chịu trách nhiệm là thấy sợ. Cô ta dùng bộ đàm gọi cho nhân viên quét dọn tầng 8, hỏi: “Có phải ban nãy chị dọn phòng 809 không?”
“Đúng rồi.” Giọng nói của cô nhân viên dọn phòng vọng ra từ bộ đàm.
“Có phải khách ở đó bảo chị đưa một cái hộp cho ai đó không?” Nhân viên lễ tân lại hỏi.
“Phải, khách ở phòng 809 bảo tôi đưa đồ cho người ta. Vị khách này cũng lạ thật, cứ bắt tôi phải đưa hộp cho người ta bằng được rồi mới được rời khỏi phòng, trong khi cô ấy lại không ở đó. Chẳng lẽ trong hộp có đồ cấm?”
“Tôi biết rồi.” Nhân viên lễ tân cũng thấy kỳ lạ, kiểm tra thông tin khách đặt phòng một lúc rồi nói với Hoắc Vi Vũ: “Khách ở phòng 809 tên là Hoắc Thuần, có phải người này không?”
Nghe thế Hoắc Vi Vũ liền hiểu hết mọi chuyện. Cô nhếch môi cười, ánh mắt trở nên lãnh đạm. “Đúng là người đó rồi. Xin lỗi đã làm phiền cô.”
Cô ra khỏi khách sạn, mở hộp ra, thấy bên trong đựng một bộ nội y tình thú trong suốt, trên mác nội y còn ghi dòng chữ “[email protected]”*.
(*) Đây là chữ viết tắt theo phiên âm tiếng Trung tên của Hoắc Vi Vũ và Ngụy Tịch Phàm.
Hoắc Thuần đúng là hao tâm tổn trí bày mưu nghĩ kế để nhằm vào một người chẳng mấy quan trọng như cô đây. Chẳng trách đến nay cô ta lập được nhiều “chiến tích huy hoàng” cùng lắm lời đồn đại như thế, xem như cũng xứng với tài gây chuyện thị phi của cô ta.
Trước khi đến chỗ Ngụy Tịch Phàm, Hoắc Vi Vũ đến một trung tâm thương mại. Cô nhớ là ở tầng hầm B1 của trung tâm thương mại này có một cửa hàng may mặc chuyên phục vụ khách lẻ.
Một tiếng sau.
Cô xuất hiện trước cửa phòng 1806 khách sạn Shangri La, bình tĩnh ấn chuông cửa.
Lý Nghiên Hiền nấp ở ngã rẽ hành lang tức đến mắt đỏ ngầu, tay siết chặt thành nắm đấm, găm ánh mắt hằn học vào Hoắc Vi Vũ, chỉ muốn xông lên xé xác băm vằm cô luôn và ngay.
Ngụy Tịch Phàm mở cửa, mỉm cười dịu dàng với Hoắc Vi Vũ rồi để cô vào.
“Cô ấy bảo cô lấy cái gì vậy?” Ngụy Tịch Phàm hỏi với vẻ mong chờ.
Hoắc Vi Vũ mở hộp, lấy ra một chiếc váy trắng trong suốt với dây thừng màu đỏ.
Ngụy Tịch Phàm biết đây là cái gì, vừa nhìn đến nó máu nóng liền sôi lên sùng sục. Nhất là khi Hoắc Vi Vũ cầm chiếc váy này, gã có cảm giác hưng phấn đến lạ kỳ.
Chiếc váy này mà được mặc lên người cô thì chắc là đẹp lắm đây.
Vẻ lạnh lùng, quyến rũ pha chút ngông nghênh của cô là nét cuốn hút toát lên từ cốt cách, không phải thứ mà hạng đàn bà thích cởi áo khoe thân ưỡn ẹo làm dáng là có thể có được.
Bỗng dưng, cửa phòng bật mở.
Lý Nghiên Hiền giận đùng đùng xông vào, giật lấy cái váy Hoắc Vi Vũ đang cầm, kích động gào lên với Ngụy Tịch Phàm: “Anh đúng là Trần Thế Mỹ*! Giỏi lắm, lại dám giấu tôi lang chạ với con đàn bà đê tiện này ở đây cơ đấy!”
(*) Trần Thế Mỹ: Là nhân vật trong kinh kịch dân gian Trung Hoa gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn, đến khi đỗ Trạng nguyên lại bội tình bạc nghĩa, phản bội vợ con đã theo mình từ ngày còn nghèo khó, chạy theo vinh hoa phú quý, cưới công chúa xinh đẹp, trở thành phò mã.
Ngụy Tịch Phàm tái mặt, không bao biện được gì, trong lúc luống cuống hoảng hốt chỉ hỏi được một câu: “Sao em có thẻ phòng?”
“Anh quan tâm tôi có được thẻ bằng cách nào làm gì!” Lý Nghiên Hiền lườm Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt phẫn nộ, hằn học, vung tay lên định tát vào mặt cô.
Hoắc Vi Vũ tránh đi, nói: “Thưa Ngụy phu nhân, xin hãy nghe tôi giải thích.”
“Việc gì tao phải nghe cái loại hồ ly tinh cướp chồng người khác như mày giải thích! Bị tao bắt gian tại trận nên định ngụy biện chứ gì. Hôm nay tao phải đánh gãy chân mày để xem có còn dám lẳng lơ mặc quần chữ T nữa không!” Lý Nghiên Hiền gào lên, nói mà như mất hết lý trí, cứ thế hùng hổ xông vào Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ trốn ra sau cửa, nói: “Phu nhân cứ xem chiếc váy đó được tặng cho ai đã rồi nổi giận cũng không muộn.”
Lý Nghiên Hiền khựng lại, “Cô nói thế là có ý gì?”