Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 23: Sợ chưa?
Translator: Nguyetmai
Văn phòng phủ Tổng thống.
“Nghe nói con gái của Tướng quân Mai tự sát vì cậu phải không?” Tổng thống cầm ly rượu vang đỏ đưa cho Cố Hạo Đình, cười hỏi.
Cố Hạo Đình nhận lấy, nhấp một ngụm: “Đúng là không gì có thể giấu được con mắt của Tổng thống.”
“Dù là chuyện bằng cái kim của cậu thì cũng là chuyện lớn của quốc gia, đương nhiên là tôi phải để ý rồi. Thế nhưng trước kia cậu còn chẳng thèm quan tâm người sẽ kết hôn với mình là ai cơ mà. Lần này điều kiện của cô nàng họ Mai kia cũng khá tốt, sao từ chối dứt khoát thế?” Tổng thống tò mò hỏi.
“Trước kia vợ tôi là ai cũng không quan trọng, là vì tôi chẳng hi vọng gì, nhưng bây giờ tôi muốn nắm chặt lấy hi vọng của mình.” Cố Hạo Đình đáp lại một câu đầy thâm ý. Hắn lắc ly rượu vang, trong đôi mắt ánh lên tia nhìn quả quyết và kiên định.
“Nói thế nghĩa là sao? Chiến thần đánh đâu thắng đó của nước ta mà cũng có lúc tuyệt vọng cơ à?” Tổng thống trêu chọc.
“Thôi đừng nói cái này nữa. Tổng thống gọi tôi tới không phải chỉ để nói bấy nhiêu thôi đấy chứ?” Cố Hạo Đình trở lại chủ đề chính.
“Tôi và Phu nhân muốn đi thăm hữu nghị mấy nước, chắc phải một tháng nữa mới về. Khi tôi không có ở đây, mong cậu trông coi Duật Nghị thật nghiêm giúp tôi. Nó tốt nghiệp xong sẽ được bổ nhiệm làm chủ tịch huyện, trước thời điểm đó không thể có vấn đề gì được.” Tổng thống cau mày nhờ cậy.
“Tôi hiểu rồi. Tổng thống yên tâm.” Cố Hạo Đình vẫn đáp bằng giọng lạnh nhạt.
Tổng thống mỉm cười, chạm ly với hắn: “Có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi.”
Cố Hạo Đình uống cạn sạch rượu trong ly.
Ra khỏi phủ Tổng thống, hắn ngồi lên chuyên cơ rồi gọi cho Trung tá Thượng.
“Cô ấy đã nhận lỗi chưa?” Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Trung tá Thượng báo cáo lại với vẻ khó xử: “Cô ấy nói cô ấy là sư tử Hà Đông, không sợ sói ạ.”
Cố Hạo Đình bật cười: “Tôi không muốn chơi nhân thú, đưa cô ấy lên nhà đi, nhớ ngụy trang cho giống vào, lắp nhiều camera ẩn, phải bảo đảm an toàn cho cô ấy. Còn nữa, kết nối camera với điện thoại di động của tôi.”
“Rõ!”
***
Không biết có phải tại hôm nay chịu quá nhiều kinh hãi hay không, khi Hoắc Vi Vũ thay quần lót thì phát hiện ra kỳ kinh nguyệt mà mình mong ngóng đã đến sớm.
Ngày đầu tiên không nhiều, chỉ có một chút xíu.
Cố Hạo Đình đã nói không cho cô mang theo bất cứ cái gì. Vì lý do an toàn, cho nên cô đành lấy một xấp giấy vệ sinh trong phòng hắn đệm vào quần lót.
“Phu nhân, cô đã ở trong toilet nửa tiếng rồi, chúng ta phải lên đường đến rừng tối thôi.” Trung tá Thượng thúc giục.
“Vội gì, có phải đi đầu thai đâu.” Hoắc Vi Vũ mở cửa toilet, chống tay lên tường với vẻ biếng nhác: “Trung tá Thượng này, nếu tôi bất cẩn biến thành phân sói thì các anh sẽ làm thế nào?”
“Xin Phu nhân yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ hót đống phân đó đi chôn cất đàng hoàng, trên bia mộ đề rõ tên cô.” Trung tá Thượng đáp rất nghiêm trang.
Hoắc Vi Vũ lườm anh ta: “Mấy người không sợ phải ngồi tù à?”
“Chúng tôi là lính mà, hi sinh khi huấn luyện cũng là quang vinh.” Trung tá Thượng vinh dự đáp lời.
“Nhưng tôi có phải quân nhân như các anh đâu, tôi là dân, một người dân bình thường thôi mà!” Hoắc Vi Vũ ôm tim.
“Dâu nhà lính cũng là lính.” Trung tá Thượng gật đầu đáp.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống liếc Trung tá Thượng. Ý anh ta là cô chết cũng đáng đời có phải không?
Cố Hạo Đình là Satan ép người ta xuống Địa Ngục, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nếu như tôi gặp chuyện gì bất trắc thì anh nhắn giùm với Cố Hạo Đình một câu.” Hoắc Vi Vũ biếng nhác nói.
“Câu gì?”