Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 203: Hoắc Vi Vũ ra oai, bạn bè cái nỗi gì, cút hết
Editor: Nguyetmai
Quán bar Thịnh Thế có bộ phận pha chế và phục vụ đồ ăn riêng, trong bếp có rất nhiều thực phẩm.
Hoắc Vi Vũ chọn một gói mì hải sản hiệu Khang Sư Phụ, lại nghĩ đàn ông ăn khá nhiều nên lấy thêm một gói nữa.
Cô nấu chín súp lơ trước, sau đấy đập trứng làm trứng ốp la. Tiếp theo, cô thái thịt lợn thành từng lát mỏng, bỏ vào chảo chống dính rồi chiên với dầu và bơ. Tiếp theo cô cho mì đã nấu chín vào bát, bày súp lơ, trứng và thịt chiên lên trên, còn bỏ thêm một cây cải chíp luộc, trông cũng tươm tất lắm.
Vừa trình bày xong bát mì thì di động của cô đổ chuông.
Thấy cuộc gọi của Thường Yến, Hoắc Vi Vũ theo tiềm thức không muốn nghe máy. Cô chẳng còn chút tình cảm đến mức có thể dạo phố với nhau dành cho cô nàng này nữa.
“Làm sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Chị Vũ à, bao giờ chị mới ra?” Thường Yến hỏi với giọng ngọt như mía lùi.
“Chắc phải một lúc lâu nữa, cô không cần chờ.” Hoắc Vi Vũ đặt bát mì lên khay rồi đi lấy đũa.
“Em không yên tâm để chị ở trong đó đâu. Tại em nên chị mới phải đến đây, em phải xác định sự an toàn của chị đã.” Thường Yến nói như thể có tình có nghĩa lắm.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi rồi nói thẳng: “Tôi ở trong này rất an toàn. Mà dù có không an toàn thì tôi cũng không nghĩ cô giúp được gì cho tôi, không vướng chân đã tốt lắm rồi.”
“Em xin lỗi mà, tại em nên chị bị mất mặt. Lần sau sẽ không thế nữa đâu.”
“Không có lần sau đâu mà hứa với chả hẹn. Được rồi, tôi có việc, đừng gọi đến nữa.”
Hoắc Vi Vũ đang định cúp máy thì lại nghe Thường Yến dịu giọng bảo: “Không phải mà, em còn một việc nữa muốn nhờ chị giúp.”
Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn về phía trước: “Giúp gì?”
“Mẹ của bạn em giờ đang nằm viện, cần một khoản tiền lớn để làm phẫu thuật gấp, chị cho em vay thêm năm trăm nghìn được không?” Thường Yến hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhếch mép cười khẩy. Thường Yến tưởng cô lấy tấm chi phiếu một triệu kia rồi?
Cô lạnh lùng hỏi: “Bệnh gì?”
“U não chị ạ.” Thường Yến buột miệng đáp.
“Chi phí cho một lần phẫu thuật não rơi vào khoảng bảy đến tám chục nghìn tệ.” Hoắc Vi Vũ vạch trần cô ta.
“Thì đúng là thế, nhưng tính tổng chi phí từ lúc bắt đầu điều trị đến giờ bạn em đã nợ bệnh viện mười mấy nghìn tệ rồi, mà phải làm phẫu thuật mấy lần cơ.” Thường Yến giải thích.
Hoắc Vi Vũ cười khinh miệt: “Bệnh viện nào cho bạn cô nợ mười mấy nghìn tệ? Từ bao giờ bệnh viện lại hào phóng, bác ái thế? Chưa phẫu thuật lần nào thì lấy đâu ra mấy lần hả?”
“Chắc tại dùng thuốc tốt nhất nên mới tốn kém, phí nằm viện một ngày đã tốn hơn ba nghìn rồi. Em cũng không biết sao lại đắt thế, nhưng bạn em hỏi vay em năm trăm nghìn, mà em với nó lại thân nhau nên em muốn giúp. Em vay của chị rồi sẽ trả mà, em đảm bảo đấy.” Thường Yến nói với giọng hơi cuống.
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn để ý đến cô ta nữa, cúp máy luôn.
Thường Yến lại gọi. Hoắc Vi Vũ nhíu mày vẻ bực mình nhưng vẫn nghe máy.
“Chị Vi Vũ à, ban nãy chị có được chi phiếu một triệu đúng không? Dù sao chị kiếm cũng dễ, thôi thì giúp người ta đi chị, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng mà, với cả loại tiền này thì nên tiêu bớt, thế mới không rước họa vào thân.” Thường Yến nói như đúng rồi.
“Đấy không phải tiền tôi nên có được, vì vậy tôi trả lại ngài V rồi.” Hoắc Vi Vũ nói mà giọng lạnh tanh.
“Không phải chứ? Chị ngốc à? Với mấy người lắm tiền nhiều của đó thì một triệu có đáng là bao, chỉ là khoản tiền bé như cái mắt muỗi thôi. Em đang cần tiền để cứu người thật mà!” Thường Yến quở trách, giọng nói nghe có vẻ đã mất bình tĩnh.
“Cứu người cái nỗi gì, tôi không tin người đủ điều kiện dùng các loại thuốc tốt nhất, ở phòng bệnh giá hơn ba nghìn một ngày mà lại cần vay tiền người khác. Huống chi, đấy là bạn cô, sao tôi phải cứu người mà tôi không quen biết? Tôi không phải nhà từ thiện, cũng chẳng có vốn liếng để mà đi làm từ thiện. Đừng gọi cho tôi nữa.” Hoắc Vi Vũ càng nói càng dứt khoát.
Thế là Thường Yến đành khai thật: “Chị Vũ à, thật ra em đang nợ bọn cho vay nặng lãi hai trăm ngàn, chị giúp em đi mà.”