Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 200: Tư lệnh vừa ra tay liền biết có hay không
Editor: Nguyetmai
Từng động tác múa cổ điển của Hoắc Vi Vũ đều rất tiêu chuẩn, chuyển động thoát tục như mây bay nước chảy, tựa một làn gió mát thổi vào quán bar nhơ bẩn hỗn tạp này.
Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của cô, dáng vẻ cao quý, không phải thứ mà “dung chi tục phấn” có thể sánh được.
Vẻ quyến rũ của cô như dung nhan yêu kiều được che đi bởi một lớp vải mờ.
“Tiểu Tuyết, cô ta múa giỏi thật đấy, có phải từng học múa không?”
Cố Kiều Tuyết tức tới đỏ mắt, siết chặt ly rượu như thể muốn bóp nát nó.
“Chuyên nghiệp thì chuyên nghiệp, nhưng mà đây là quán bar, giá của cô ta sẽ không vượt qua tôi đâu.” Quán Quán nói đầy tự tin.
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên hô lên: “Tôi ra bảy mươi nghìn.”
Sắc mặt của Quán Quán lúc trắng lúc đỏ.
Hoắc Vi Vũ liếc sang bọn họ, khóe môi nhếch lên một cách quyến rũ, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Khi nãy cô đi vào phòng vệ sinh tìm một người qua đường, bảo hắn ra giá cao hơn cô gái múa cột trước đó. Cô sẽ không thu tiền của hắn, mà hắn cũng được thể diện.
Hoắc Vi Vũ toan dừng lại, thì nghe thấy người đàn ông khi nãy lại nói: “Mới nãy tôi chỉ đùa mà thôi.”
Người dưới bục cười ầm lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, Quán Quán đang ngồi trên người hắn, đút nho cho hắn, liếc nhìn cô với ánh mắt chế giễu, khiêu khích.
Hoắc Vi Vụ thầm giật mình.
Cô đã mặt dày rồi, nay gặp bọn họ, xem như đụng phải sư phụ. Bây giờ chỉ đành còn nước còn tát mà thôi.
Hoắc Vi Vũ bèn tung ra tuyệt chiêu.
Cô xoay tròn như chuông gió, mũi chân chạm nhẹ xuống sàn như thể muốn bay lên. Mỗi lần nhảy lên, đều có thể làm ba bốn động tác ở trên không trung, vô cùng đẹp mắt.
Người múa chuyên nghiệp ít khi có được kỹ năng này.
Đôi mắt Cố Hạo Đình u ám, vẻ mặt lạnh lẽo giống như sắp nổi bão.
Trước khi gả cho cha của Hoắc Vi Vũ, Quyền Linh từng là diễn viên múa cổ điển nổi tiếng.
Hoắc Vi Vũ rất có thiên phú về vũ đạo, từ nhỏ cô đã thể hiện tài năng hơn người.
Hồi học cấp 2, cô được sắp xếp tới biểu diễn ở quân khu.
Cũng là khúc nhạc này, điệu múa này, cô tuổi vẫn còn nhỏ mà đã khiến toàn trường phải trầm trồ kinh ngạc.
Chẳng qua nhảy xong, cô lại chạy đi chơi với chó, lúc trao giải thưởng thì vắng mặt. Sau khi tìm được, lúc đó thủ trưởng đã răn dạy cô rất nghiêm khắc: “Không muốn nhảy thì đừng nhảy, con gái nhà ai không biết, dạy dỗ thế nào mà lại có thái độ thế này hả, nên dẫn về nhà dạy lại đi.”
Hắn nhớ rõ, lúc đấy cô đã phản bác trước mặt tất cả quân nhân rằng: “Tôi có lòng tốt nhảy cho mấy người xem, lại không thu tiền lương của mấy người, còn trốn học qua đây, buổi sáng năm giờ đã dậy rồi, tập luyện hết mấy tháng liền, sao ông lại mắng tôi? Không nhảy thì không nhảy, sau này tôi lớn lên sẽ làm bác sĩ, giống như bác sĩ Smith của nước Đức. Dù ông hẹn trước mấy tháng, tôi cũng không nhận.”
Kết quả, cô về nhà thì bị đánh một trận.
Kể từ đó về sau, hắn không còn thấy cô múa nữa.
“Gọi quản lý tới đây, sai người chuẩn bị sẵn phòng Nhã Hải Cư.” Nói xong, Cố Hạo Đình xoay người, bước vào thang máy VIP.
Nhạc dứt, Hoắc Vi Vũ ngừng lại. Dưới bục chẳng có ai ra giá.
Chẳng biết do chìm đắm trong vũ đạo của cô vẫn chưa tỉnh lại, hay cảm thấy ra giá uống rượu làm bẩn cô, hoặc là đã bị Quán Quán khống chế cục diện.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Kiều Tuyết cười với vẻ đắc ý, mỉa mai: “Tôi ra giá mười tệ, mời diễn viên tạp kỹ kia uống một ly rượu.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Kiều Tuyết với ánh mắt lạnh lẽo.
Có đôi lúc sự thật tàn nhẫn như thế đó, mặc dù đã rất cố gắng, kết quả chẳng bằng không cố gắng.
“Có quý ngài ra giá một triệu.” Quản lý quán bar cười nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía quản lý quán bar.
Quản lý quán bar đi tới chỗ Hoắc Vi Vũ. “Mời đi theo tôi, quý ngài kia mời cô uống một ly rượu.”