Ngài Cố Thân Mến!

Chương 13: Thiên đường và địa ngục


Đọc truyện Ngài Cố Thân Mến! – Chương 13: Thiên đường và địa ngục

Translator: Nguyetmai

Cố Hạo Đình vươn tay ôm eo cô, nụ hôn trở nên say đắm dịu dàng hơn, lúc thì cắn khẽ bờ môi, lúc thì mơn trớn lưỡi mềm. Hơi thở nóng rẫy phả lên mặt cô làm cô nóng rực, mồ hôi vã như mưa đọng trên mũi.

Hắn càng hôn càng điên dại, càng hôn càng mãnh liệt như muốn cuốn cô vào vòng xoáy bất tận. Nụ hôn đã kéo dài được mười phút, nhiệt độ trong khoang xe cũng trở nên nóng rẫy.

Hoắc Vi Vũ đỏ rực cả mặt, đầu óc xây xẩm vì thiếu oxy.

Kỹ thuật hôn của Cố Hạo Đình tốt đến bất ngờ, mê hoặc phụ nữ, bất chấp tất cả điên cuồng cùng hắn.

Hoắc Vi Vũ giữ lại chút lý trí cuối cùng, cũng chẳng biết Cố Hạo Đình dừng từ lúc nào, còn hôn nữa khéo cô điên thật mất.

Cô đang nghĩ có nên giả vờ lên đỉnh để sớm kết thúc chuyện này hay không, thì Cố Hạo Đình ôm cô lên nhẹ như không, để cô ngồi trên đùi mình.

Hoắc Vi Vũ cảm nhận được phần nam tính căng cứng nóng rẫy của hắn.

Bác sĩ từng nói lúc cô đứng không được tách chân quá rộng, tư thế này thực sự không ổn chút nào.

Nhưng cô chưa kịp lên tiếng từ chối, hắn đã ôm eo kéo cô vào lòng mình.


Người cô ma sát với quần âu của hắn. Cảm nhận sự mềm mại nhẵn nhụi của chất vải, một cảm giác xa lạ bỗng rục rịch trào lên trong người cô, đầy bất ngờ và mãnh liệt.

Hắn đang định…

Sống lưng Hoắc Vi Vũ cứng đờ, cô hoảng sợ kháng cự lại hắn. Song, chỉ năm giây sau, đầu óc cô trống rỗng, toàn thân bủn rủn gục lên vai hắn, thở hổn hển.

Cố Hạo Đình nhếch môi, nghiêng đầu ghé sát tai cô, nói với giọng ma mị: “Lên rồi hả?”

Hoắc Vi Vũ run rẩy. Không ngờ cô lại làm một chuyện nghĩ thôi đã thấy vô cùng đáng sợ thế này với Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình cắn vành tai cô một lúc rồi thì thầm với chất giọng trầm khàn, mờ ám: “Giờ đến lượt tôi rồi chứ?”

Hoắc Vi Vũ trợn tròn mắt.

Cố Hạo Đình còn nguy hiểm hơn dao sắc, lực sát thương vượt cả súng bắn tỉa, giây trước vừa bay bổng trên thiên đường, giây sau đã tụt xuống địa ngục.

Hắn cầm tay cô đặt lên phần bụng dưới của mình.


Cô nghĩ mình chơi dại rồi.

“Ngài Tư lệnh từng nghe câu trên không thẳng thì dưới cong queo chưa?” Hoắc Vi Vũ chớp đôi mắt long lanh.

“Ông đây cả trên lẫn dưới đều rất thẳng, cô không cảm nhận được sao?” Cố Hạo Đình ngông nghênh nói, toàn thân toát lên vẻ sắc bén đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy cám dỗ, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm như thú dữ đang say ngủ.

Hoắc Vi Vũ bắt đầu thấy nhũn chân. Cô thử thuyết phục hắn: “Anh định thưởng thêm đấy à? Đang ở hiện trường trực tiếp đấy, anh có thể nhịn không lên tiếng nhưng giọng tôi to, chỉ sợ sẽ phá hỏng thanh danh của anh thôi. Mà lính của anh bao năm rồi không được hưởng mùi vị đàn bà, anh không sợ rối loạn lòng quân à?”

Cố Hạo Đình cười khẩy, nhìn thấu vẻ không muốn trong mắt cô, ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi, gằn giọng: “Về rồi sẽ xử lý cô. Đến chỗ cô hay chỗ tôi, chọn đi.”

“Chỗ tôi.” Hoắc Vi Vũ chẳng buồn suy nghĩ đã đáp ngay, bởi vì cô quen đường quen nẻo, có thể nghĩ ra cách chạy trốn.

Nhưng nghĩ đến cảnh Cố Hạo Đình mà đến đấy là một dàn lính hùng dũng oai vệ sẽ đứng nghiêm cẩn vây chặt cửa nhà cô, nhất định cũng khiến hàng xóm tò mò chỉ trỏ, cô cũng khó mà giải thích rõ được.

“Đến chỗ anh đi.”

Hoắc Vi Vũ đổi ý, nhưng vừa nói xong thì trong đầu lại thoáng hiện lên bóng dáng Cố Kiều Tuyết với Ngụy Ngạn Khang. Cô không thể để mất mặt được, thế là lại đổi ý: “Thôi cứ đến chỗ tôi đi.”

Cố Hạo Đình liếc cô một cái, quyết luôn: “Đến chỗ tôi.”

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc thắc mắc: “Sao anh bảo cho tôi chọn địa điểm?”

Cố Hạo Đình lạnh lùng đáp: “Nhưng tôi đâu có nói sẽ nghe theo cô.”

Hoắc Vi Vũ câm nín.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.