Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 96: Tức Giận 3


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 96: Tức Giận 3


Làng giải trí của Ôn Thành lại vừa có một xì căng đan động trời.
Hai hôm nay, toàn bộ trang đầu các báo giải trí đồng loạt đưa tin tức về Minh Thiếu Viễn.

Thứ nhất, anh ta cùng với ngôi sao nổi tiếng trong công ty của anh ta là Lâm Chiếu lén lút yêu đương, bị người ta chụp được cảnh tình tứ.

Thư hai, anh ta và thiên kim đại tiểu thư nhà họ Trần – Trần Bích Nhã, cùng vào khách sạn qua đêm.

Thứ ba, hôn thê của anh ta Sài Vi Vi một mình đến quán bar, dường như tình cảm của họ tan vỡ.
Từ trước tới nay trong giới giải trí, ông chủ tập đoàn Ngôi Sao Ngày Mai chưa từng có xì căng đan đột nhiên lại liên tiếp dính phải tin đồn, trở thành đối tượng được người ta đem ra thảo luận nhiều nhất trong giới giải trí ở Ôn Thành.
Thích Nghi không cần biết chuyện này đối với người khác có phải là chuyện tốt hay không, nhưng chuyện này vừa xảy ra, cô đã vô cùng vui vẻ.
Làng giải trí chính là một nơi kỳ lạ như vậy, chỉ cần xuất hiện một chuyện chấn động, thì người bị xì căng đan trước đó sẽ không bị người khác chú ý nữa.
Ví dụ như xì căng đan của Thiên Nhiên và Trình Kiêu.
Thứ nhất, ký giả không thể tìm được bất cứ chứng cứ nào chứng minh hai người họ từng yêu nhau.

Thứ hai, Thiên Nhiên cực kì ít đi ra ngoài, không lộ mặt, đương nhiên là không có gì hay để viết.


Thứ ba là thời kì mới mẻ của xì căng đan đã qua.
Nói tóm lại, Thiên Nhiên đã có thể khôi phục lại cuộc sống và công việc như bình thường.
Dĩ nhiên, có người vui, cũng sẽ có người buồn.
Nhìn báo cáo giải trí, báo chí, tin tức, internet, blogging toàn bộ đều nhiệt tình bàn luận về chuyện của mình với Minh Thiếu Viễn, Lâm Chiếu đứng ngồi không yên.
Mới đầu, cô còn tự nhủ lòng phải bình tĩnh, mấy chuyện này chỉ là xì căng đan bình thường, sẽ nhanh chóng qua đi thôi.

Nhưng cô gọi điện thoại cho Đông Phương Tín nhiều lần cũng không có ai nghe máy, anh không trả lời điện thoại, làm cô vô cùng nóng nảy.

Cô bất chấp mọi chuyện, vội vàng đi đến Đông Phương Châu tìm anh.
Lạc Ưu nói Đông Phương Tín với Lý Tốc đã đi nước ngoài công tác rồi.
Lâm Chiếu đã lỡ mất, vốn định hỏi Lạc Ưu xem Đông Phương Tín đi đâu, rồi tự mình bay qua đó giải thích với anh, lại đột nhiên nhân được điện thoại của Đông Phương Tín.
Anh chỉ nói một câu duy nhất “Có chuyện gì để về rồi hãy nói, hiện tại anh bận tới mức không thở nổi” rồi cúp máy, không hề cho cô cơ hội giải thích cái gì.
Mặt Lâm Chiếu như đưa đám, cô quyết định đi tìm Minh Thiếu Viễn, để anh giải quyết chuyện này.

Cô biết anh có khả năng đó, chỉ cần anh ra tay, chuyện nhất định sẽ được chìm xuống.
Vậy mà Minh Thiếu Viễn không hề để chuyện này trong lòng, vỗ vỗ vai cô nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, chuyện này hai ngày nữa sẽ tự động qua thôi.”
“Không được.” Lâm Chiếu cau mày: “A Tín biết chuyện này đã không vui rồi, em mới làm hòa với anh ấy, không muốn sinh ra khoảng cách với anh ấy nữa.”

“Tiểu Chiếu, em cũng hiểu rõ, chuyện như vậy truyền ra, nhất định là truyền thông sẽ đưa tin một cách trắng trợn.

Phương pháp đối phó tốt nhất là chúng ta nên giữ im lặng, để cho chuyện từ từ đi vào lãng quên.” Minh Thiếu Viễn sâu xa nói: “Huống chi, nếu Đông Phương Tín cho rằng công việc của anh ta còn quan trọng hơn chuyện này, thì chứng minh anh ta cũng chẳng để ý đến chuyện này trong lòng, mắc mớ gì em phải suy nghĩ nhiều như vậy?”
Câu nói “Anh ta không để ý đến chuyện này” hoàn toàn làm cho Lâm Chiếu bị kích thích, trong lòng cô trở nên trống rỗng, tự nhiên lại sinh ra cảm xúc lo âu.
— —— —— —— —— ——-
“Choang——“
Tiếng ly trà bị ném xuống đất vỡ nát gây ra tiếng động rất lớn, chân mày của Sài Vi Vi hơi nhíu lại.
Sắc mặt Sài Hồng âm trầm, lạnh lùng nhìn cô: “Minh Thiếu Viễn làm mưa làm gió cái gì tôi mặc kệ, nhưng cô thì sao? Tại sao lại không có tiền đồ như vậy, chỉ vì nhìn thấy mấy chuyện thân mật của cậu ta với Lâm Chiếu, thì lập tức chạy tới quán bar giải sầu.

Cô có biết là tôi đang dự tính mọi chuyện hay không, nếu vì cô mà bị trì hoãn, tổn thất của tôi nghiêm trọng lắm biết không?”
“Mẹ, con xin lỗi.” Sài Vi Vi cắn môi dưới, đầu cúi thấp tới mức cằm sắp đụng tới ngực rồi.
“Đáng lẽ ra ba chữ Thật xin lỗi này phải do Minh Thiếu Viễn nói với tôi và cô, chứ không phải là do cô nói.” Bàn tay Sài Hồng đập lên bàn một cái “Người nhà họ Minh thật quá đáng lắm rồi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Sài Vi Vi biết trước tới nay mẹ mình vẫn luôn bình tĩnh, lần này tức giận thật rồi.

Cô còn định khuyên vài câu, nhưng thấy ánh mắt đầy lo lắng của Sài Hông, cuối cùng lại không nói.

Cũng tốt, để Minh Thiếu Viễn bị người lớn trong nhà họ Minh trách mắng một chút, đối với cô cũng là chuyện tốt.
— —— —— —— ——-
Thiên Nhiên tiếp tục công việc, Thích Nghi cũng quay lại với công việc của mình.

Cô và Thiên Nhiên ngày ngày đi sớm về trễ bán mạng cho công việc, những chuyện còn lại cũng ít để ý.

Tạm thời, cuộc sống cũng là sóng yên biển lặng.
Đáng tiếc, những ngày chỉ cần chuyên tâm với công việc không phải nghĩ tới chuyện khác cũng không kéo dài được lâu.
Hôm đó cô nhận được điện thoại của Trần Bích Nhã, cô ta hẹn gặp cô.
Thích Nghi biết cô ta tìm mình chắc chắn là vì chuyện của truyền thông Trung Thiên, vì vậy mới gấp gáp hẹn thời gian để gặp mặt.
Vẫn hẹn ở quán cà phê như trước, Trần Bích Nhã tới trước.

Thấy Thích Nghi xuất hiện, đôi chân mày hơi nhíu của cô ta lại càng nhíu chặt hơn.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Thích Nghi ngồi xuống đối diện, hỏi thẳng.
“Chuyện của Nhã Xá, thật sự là do cô giúp?” Trần Bích Nhã bưng ly cà phê lên hớp một hớp, sâu kín nhìn cô: “Vì vậy hiện tại chúng tôi không cần dọn ra?”
“Nếu Long Vu Hành không nói gì, thì các cô vẫn có thể tiếp tục ở đó.”
Trần Bích Nhã nheo mắt lại: “Cô thật tự tin.”
“Như nhau thôi.”
“Thích Nghi, mặc dù từ nhỏ chúng ta không có tình cảm gì, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là chị em ruột thịt.” Trần Bích Nhã ngừng lại một chút, âm thanh trầm thấp: “Đã lâu cô không về Nhã Xá rồi.”

Thích Nghi hiểu Trần Bích Nhã rất rõ, hẹn gặp cô, cũng không phải chỉ vì chuyện cũ.

Cô hơi ngẩng đầu lên, mắt nhìn cô ta: “Có gì cô cứ nói đi đừng ngại.”
“Hiện tại xì căng đan của tôi với Minh Thiếu Viễn rất ồn ào xôn xao, tôi gần như trở thành người thứ ba.” Trần Bích Nhã bưng ly cà phê lên lắc lắc mấy cái: “Thật ra tận trong lòng tôi vô cùng ghét cái danh xưng người thứ ba này…..Sau lưng mẹ tôi đã bị người ta đồn đại là người thứ ba, tôi không muốn đi vào vết xe đổ của bà.”
Nhìn thấy trong mắt Trần Bích Nhã trở nên mơ hồ, trong lòng Thích Nghi nhói một cái.

Nhưng cô vẫn tỉnh táo nói: “Nói vào điểm chính đi.”
“Nếu như chuyện của tôi với Minh Thiếu Viễn có thể thành thật, thì công ty truyền thông Trung Thiên coi như được cứu rồi.”
Thì ra cô ta có ý định phù chánh!
Thích Nghi híp mắt lại: “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Cô có thể giúp tôi.”
“Mắc cười.” Thích Nghi cười lạnh: “Chuyện tình cảm, làm sao người thứ ba có thể nhúng tay vào được?”
“Cô phải nhớ câu Ngao sò đánh nhau ngư ông được lợi.”
Lúc nói câu này trong mắt Trần Bích Nhã lóe ra ánh sáng, trong lòng Thích Nghi chấn động.
Khóe miệng Trần Bích Nhã từ từ cong lên: “Tôi không nói tới chuyện Lâm Chiếu và Minh Thiếu Viễn có thật hay không, chỉ cần giữa Minh Thiếu Viễn với Sài Vi Vi có khe hở, tôi không lo không có cơ hội.”
Cô ta là muốn cô giúp đỡ phá hoại chuyện tình cảm của người khác hay sao!
Gương mặt Thích Nghi lạnh lùng: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”
“Rất đơn giản.” Trần Bích Nhã cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cô chỉ cần trở về nhà họ Trần là được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.