Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 124: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 124: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh


Thích Nghi cảm thấy Long Vu Hành chẳng khác gì một con cáo gian xảo, nhưng nói thế nào thì người ta vẫn có quyền bỏ phiếu trắng.

Vì vậy cô chỉ có thể dán mắt lên người Lý Tốc: “Lý Tốc, cậu chọn đi!”
Lý Tốc biết lần này mình lại phải làm bia đỡ đạn, nhưng cậu vẫn cố níu lấy một tia hi vọng nói: “Mới nãy cô Trần đã quyết định thay tôi rồi không phải sao?”
“Tôi nói không tính, cậu nói mới tính!” Thích Nghi nhướng mày nhìn cậu ta.
Lý Tốc quệt mồ hôi trên trán, dư quang nhìn Đông Phương Tín, thấy anh không có biểu hiện gì bèn lập tức nói: “Đề nghị của cô Trần không tồi 一一”
Chủ tịch của tôi ơi, so với việc bị anh lấy công việc ra chèn ép, còn không bằng tôi nghe theo cô Trần.

Chiêu trò của cô ấy đến anh còn không kháng cự nổi huống chi là tôi.

Xin anh thông cảm cho tôi lần này nhé! _ Lý Tốc thầm nghĩ.
Đông Phương Tín lườm nguýt cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.
Thích Nghi vỗ tay một tiếng, cười toe toét nói: “Tốt lắm, các anh tháo cái lều xuống xếp thành tín hiệu cầu cứu Ét o ét đi!”
“Cô thông minh như vậy, sao không nghĩ cách khác?” Đông Phương Tín hầm hừ: “Lửa này, khói này không dùng, sao cứ phải dỡ cái lều xuống cho bằng được?”
“Dỡ nó thì hi vọng sẽ lớn hơn một chút, đừng nghĩ tới việc giữ nó lại qua đêm nữa.” Thích Nghi thoải mái nói.
Đông Phương Tín đen mặt.
Long Vu Hành lại mỉm cười, vỗ vai anh hai cái: “Làm việc thôi!”
“Cậu tới đây làm!” Ánh mắt Đông Phương Tín quét qua Lý Tốc.
Lý Tốc lập tức vâng lời đi làm ngay, cậu chỉ mong Đông Phương Tín không làm khó công việc sau này của mình là được.
Long Vu Hành nhìn Thích Nghi và Thiên Nhiên nói: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn trong hôm nay sẽ thoát khỏi đây, chi bằng cùng nhau tìm kiếm ít thức ăn đi! Ăn cá mãi chắc các cô cũng ngán nhỉ?”
Thiên Nhiên nhìn Thích Nghi, thấy cô không có ý phản đối bèn đáp: “Được, cậu Lý ở đây làm việc, chúng ta cũng không thể rảnh rỗi ngồi mãi được.”
Nói đoạn, cô ấy kéo tay Thích Nghi: “Thích Nghi, trước đây cậu rất mê leo núi thám hiểm nên chắc là biết trên núi có thứ gì ăn được nhỉ?”
“Xem thử trên núi có mấy loại nấm ăn được như nấm mèo đồ không.” Thích Nghi nói: “Nếu may mắn, nói không chừng có thể tìm được thứ quý như đông trùng hạ thảo đấy.”

Thiên Nhiên nói: “Vậy chúng ta chia nhau ra hay…”
Long Vu Hành đề nghị: “Em theo tôi đi qua phía Đông xem thử, Thích Nghi với Đông Phương đi phía Tây đi!”
“Sao tôi có cảm giác như anh bảo chúng tôi lên Tây thiên vậy nhỉ?” Thích Nghi trợn mắt.
“Cô Trần cứ thích nói đùa.”
“Tôi không đùa với anh.” Thích Nghi kéo tay Thiên Nhiên: “Chúng tôi đi bên Đông, hai người các anh đi bên Tây.

Thiên Nhiên, đi thôi!”
Thích Nghi vừa nói xong liền kéo Thiên Nhiên đi.
Long Vu Hành đi theo: “Hai cô gái đi với nhau không an toàn, tôi nên đi theo thì hơn!”
Sau đó nhận lại cái trợn mắt của Thích Nghi.
Anh ta cong môi cười, không hề để tâm đến ánh mắt tỏ ý tôi còn lạ gì bụng dạ của anh nữa của Thích Nghi, sau đó không màng liêm sỉ vượt lên trước dẫn đường.
Đông Phương Tín cũng nhanh chân đuổi kịp, chạm phải ánh mắt chất vấn của Thích Nghi, anh đưa ra lý do còn đầy đủ hợp lý hơn Long Vu Hành: “Tôi không muốn đi lung tung một mình, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế!”
Thích Nghi cũng phải bật cười vì lý do của anh.
Rốt cuộc Thiên Nhiên cũng biết, tại sao hôm nay mình lại thấy Đông Phương Tín và Long Vu Hành quái quái.
Từ sáng sớm tinh mơ đã chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho các cô, e là có dụng ý khác.
*
Đứng giữa lưng chừng ngọn núi vô danh này, có thể thấy phong cảnh chung quanh còn đẹp hơn Phổ Lai Tự.

Thích Nghi càng đi càng thấy tâm tình phơi phới dễ chịu, miệng còn ngân nga khúc hát.

Tâm trạng vui vẻ của cô làm Thiên Nhiên vui lây, khoé môi cô ấy vẫn luôn cong lên, trông rất tươi tắn.
Tâm trạng các cô tốt, các anh cũng thấy vui.

Hai người đàn ông người trước mở đường người sau bọc hậu bảo vệ các cô đi ở giữa.

“Lạ thật, chỗ này bình thường hẳn là không có mấy người đến, sao lại có một lối đi trống trải thế này nhỉ?” Sau khi đi được một đoạn, Thích Nghi bèn nói ra nghi vấn của mình.
Nghe cô nói, Long Vu Hành hơi khựng lại.

Anh quay đầu nhìn Đông Phương Tín đằng sau.

Đông Phương Tín cũng hơi nhíu mày, nhìn anh ta gật gật đầu.
Hai người mắt đi mày lại khiến Thích Nghi sinh nghi.

Lúc cô đang định lên tiếng thì nghe Long Vu Hành bình thản đáp: “Đừng thấy ở đây vắng vẻ mà nói là không có người sinh sống.

Gần đây chắc chắn có thôn làng, dân làng thỉnh thoảng cũng sẽ lên núi nhặt củi, đốn cây hay hái thuốc gì đó.

Thêm nữa, chắc chắn có thợ săn vào rừng săn bắt, bởi vậy có một lối đi thế này cũng không có gì kì lạ.”
“Nghe anh nói cứ như chúng ta xuyên không về thời cổ đại ấy.” Thích Nghi bĩu môi, không đồng tình với anh ta: “Nếu gần đây thật sự có người sống, vậy lúc trực thăng rơi, sao lại không có ai phát hiện ra các anh?”
“Có phải cô định tìm kịch bản cho Thiên Nhiên không? Sống ở nước ngoài lâu thế mà lại biết cái gọi là xuyên không nổi tiếng gần đây của Trung Quốc à?” Long Vu Hành cười cười, chuyển chủ đề một các tự nhiên.
Thiên Nhiên nghe thấy bèn nói: “Trước giờ Thích Nghi đều không cho tôi đóng phim.”
“Tại sao?”
“Bởi vì quay phim rất mệt!”
“Không ngờ cô lại là một người đại diện có lương tâm đấy.” Long Vu Hành nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Thích Nghi cười lịch sự: “Quá lời rồi!”
Đông Phương Tín chỉ tảng đá lớn phía trước: “Chúng ta đã đi được một lúc rồi, qua đó nghỉ tí đi, hình như chỗ đó có ít quả, xem thử chúng có ăn được không.”
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, quả thật bên cạnh tảng đá có một gốc cây cao tầm nửa mét, trên đó kết đầy quả.

Mọi người đi lại gần, Thiên Nhiên kinh ngạc kêu lên: “Ủa? Đây không phải hồng xiêm à?”
“Hái vài quả ăn thử xem.” Thích Nghi nói.
“Để tôi.” Đông Phương Tín lập tức đáp, không chờ mọi người phản ứng anh đã đi qua đó hái ít quả mang về.
Nhóm Long Vu Hành đã ngồi yên vị trên tảng đá, nhận lấy quả anh đưa cho, Long Vu Hành đùa nói: “Hay là cậu chạy xuống chân núi rửa xong rồi hãy mang lên cho mọi người thưởng thức?”
Nghe anh ta trêu chọc, Đông Phương Tín lườm một phát rồi cướp lại hết số quả trong tay anh ta, đem cho Thích Nghi và Thiên Nhiên.
Thích Nghi lấy một quả, đang định cắn thì đã bị Đông Phương Tín giật mất.

Anh lau lau một hồi mới đưa lại cho cô: “Bộ không biết lau sạch trước khi ăn à? Một tí ý thức vệ sinh cũng không có!”
“Anh có thì ăn đi, bắt bẻ tôi làm gì.” Thích Nghi trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn rất vui vẻ hưởng thụ thành quả lao động của người ta.
Thiên Nhiên trông Long Vu Hành ngồi một bên nhìn họ, cô thấy hơi xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng, thế nên bèn chọn một quả đưa anh: “Anh cũng ăn một quả đi!”
Long Vu Hành mỉm cười nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Đông Phương Tín ngồi xuống bên cạnh, thở dài một tiếng rồi hạ giọng nói: “Rốt cuộc tôi thua cậu chỗ nào, tại sao số cậu lại tốt như vậy gặp được một cô vừa dịu dàng vừa nhã nhặn? Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh mà!”
(*) 同人不同命 (đồng nhân bất đồng mệnh): ý nói những người có cùng điều kiện nhưng lại có trải nghiệm khác nhau.
“Chẳng qua là cậu gặp phải kiểu này quá nhiều, thỉnh thoảng phải có người chỉnh cậu, có thế cuộc sống mới càng thú vị, cậu không thấy vậy à?”
“Cút đi!” Đông Phương Tín đập khuỷu tay vào ngực anh ta.
Long Vu Hành cũng chẳng né, lãnh trọn một cú đập của anh, bực bội hừ một tiếng rồi thôi.
Được lợi từ người ta thì phải nhịn, phải bỏ sức vì người ta.

Đây là chuyện đương nhiên!
*
Ăn xong, mọi người tiếp tục lên đỉnh núi.

Không lâu sau, Thiên Nhiên mừng rỡ chỉ một chỗ reo lên: “Này mọi người, hình như bên đó có nấm!”
Mọi người nhìn theo hướng cô ấy chỉ, đúng thật chỗ đấy mọc rất nhiều nấm.

Có một số giống nấm ăn được, còn có các loại cây khác.


Thích Nghi thấy thế thì định cất bước đi qua đó, nhưng lại bị Đông Phương Tín kéo lại.

Cô xoay người, trừng mắt nhìn anh, Đông Phương Tín nhếch môi: “Những chỗ thế này thường có rắn.”
Thích Nghi vừa nghe liền biến sắc: “Anh lừa tôi đúng không?”
Nói thì nói thế, nhưng người cô lại bất giác áp sát Đông Phương Tín, sợ rằng thật sự sẽ có rắn bò ra từ trong đó.
Thiên Nhiên kinh ngạc, chân cô ấy khẽ run suýt chút ngã trên đất.

May mà bên cạnh có Long Vu Hành đưa tay ra đỡ, anh ta cười cười: “Rắn không đáng sợ đâu, thường thì khi thấy con người, nó sẽ tự động bỏ chạy, đừng sợ.”
“Nghe nói có loài rắn sẽ đuổi theo người ta đó.” Thiên Nhiên lo lắng nói.
“Em từng gặp à?”
Thiên Nhiên lắc đầu.
Long Vu Hành khẽ vỗ vai cô ấy: “Vậy thì đừng nghe mấy lời nhảm nhí đó!”
Anh nói xong thì buông Thiên Nhiên ra, cất bước đi qua đó.
“Hai người đợi ở đây, tôi với cậu ta đi xem thử mấy cây nấm đó có ăn được không.” Đông Phương Tín cũng lướt qua các cô, theo Long Vu Hành một trước một sau đi sang đó.
Thích Nghi kéo tay Thiên Nhiên lùi về sau.
Thiên Nhiên nhìn chằm chằm hai anh, nói với vẻ đầy lo lắng: “Thích Nghi, nơi rừng núi hoang dã thế này mà hai người họ cứ thế xông qua đó, rủi gặp chuyện nguy hiểm thì sao?”
“Sao tớ biết!” Thích Nghi nổi da gà: “Thế thì chỉ có thể trách tên Đông Phương Tín miệng quạ!”
Cô đang nói thì nghe thấy chất giọng trầm trầm của Long Vu Hành vang lên: “Đông Phương Tín, cậu đừng qua đây.”
Thích Nghi với Thiên Nhiên giật thót nhìn qua đó.

Trông thấy Long Vu Hành đang nghiêng người, nhặt một cành cây bên cạnh bới nhẹ đám cỏ trước mặt.
Thiên Nhiên căng thẳng tới nỗi đổ mồ hôi tay, cô ấy nắm chặt lấy tay Thích Nghi: “Anh ấy đang làm gì thế?”
“Chắc là có rắn thật.” Thích Nghi nói, đồng thời hô lên với hai người các anh: “Hai người không cần hái nấm nữa đâu, cũng chưa biết có ăn được không.”
“Chúng tôi không phải đang hái nấm.”
Đông Phương Tín nghiêng người nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười: “Hôm nay chúng ta được ăn một bữa thịnh soạn rồi!”
“Gì mà bữa thịnh soạn?” Thích Nghi nhíu mày thật chặt, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.