Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 114: Gặp Nạn Ở Rừng Sương Mù


Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 114: Gặp Nạn Ở Rừng Sương Mù


Editor: QQ
Thích Nghi không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Chiếu, cô thản nhiên nhìn thoáng qua Đông Phương Tín, bên môi là nụ cười như có như không.
Từ ánh mắt của cô, Đông Phương Tín biết được ý cô muốn nói, nếu anh đã hẹn Lâm Chiếu thì đáng lẽ không nên gọi tôi tới.
Môi anh khẽ động như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại đưa mắt nhìn Lâm Chiếu: “Lâm Chiếu, nơi như rừng sương mù không thích hợp để em đi đâu.”
“Vào rừng sương mù cũng giống như đi thám hiểm thôi, có gì mà thích hợp với không thích hợp?” Lâm Chiếu nhún vai, sau đó nhanh chân bước đến bên cạnh Đông Phương Tín, vươn tay khoác lấy cánh tay anh: “Mặc dù ngày thường em không thích vận động cho lắm, nhưng mà thỉnh thoảng ra ngoài du ngoạn cũng không tệ.

Em đã chuẩn bị xong hết rồi, hai người cho em theo cùng nhé?”
Nói xong Lâm Chiếu khẽ lắc tay anh, đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu.
Đông Phương Tín ngưng mày nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm.
“A Tín 一一” Lâm Chiếu cắn môi dưới, dáng vẻ hơi tủi thân: “Em thật sự rất muốn đi rừng sương mù với hai người, anh cho em đi theo đi mà, được không?”
“Em muốn đi thì đi.” Đông Phương Tín liếc nhìn cô ta một cái rồi nói.
Lúc anh nói câu này, đồng thời cho Thích Nghi một ánh mắt lạnh nhạt giống như đang nói với cô: Nhìn đi! Trước đó tôi không có hẹn cô ấy.
Thích Nghi chỉ âm thầm hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến anh.
Khuôn mặt Đông Phương Tín như bị phủ lên một tầng sương mù.
Lâm Chiếu lại thấy cực kỳ vui mừng, cô ta túm nhẹ cánh tay Đông Phương Tín, vui thích đến cong cong khoé mắt… Cô ta quay đầu nhìn Thích Nghi mỉm cười: “Cô Trần, đây là lần đầu tiên tôi đi thám hiểm, nhờ cô giúp đỡ nhé.”
Thích Nghi cười toe toét: “Bảo tôi giúp đỡ tôi thật không dám, cô vẫn nên nhờ bạn trai của mình thì hơn.”
“Tôi biết A Tín rất giỏi.” Lâm Chiếu tỏ vẻ tự hào: “Anh ấy lúc nào cũng cho tôi rất nhiều niềm vui bất ngờ.”
“Chúc mừng cô tìm được một người yêu lý tưởng.” Thích Nghi nhún vai, sau đó xoay người đi trước.
Lâm Chiếu khoác tay Đông Phương Tín: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Đông Phương Tín gật đầu, anh trở tay nắm lấy bàn tay cô ta, mười ngón tay đan vào nhau, dẫn cô ta đi về phía trước.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay khiến Lâm Chiếu vui đến mặt mày cong cong, trong tim dâng lên sự ngọt ngào.

Cô ta cong khoé môi trông vô cùng rạng rỡ.
Đông Phương Tín kéo cô ta đi hơi nhanh, lướt qua người Thích Nghi đi ở trước mặt cô.

Mặc dù anh ít nói, nhưng mỗi khi Lâm Chiếu nói một câu anh sẽ gật đầu hoặc phụ hoạ một tiếng.

Thỉnh thoảng còn quay sang nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lâm Chiếu mừng thầm trong bụng, nghĩ rằng: Cuối cùng thì anh ấy vẫn chọn mình, Trần Thích Nghi chỉ là vai phụ trong đoạn tình cảm của họ mà thôi.
Hai người nọ đi đằng trước nên mọi sự thân mật, ngọt ngào của họ đều rơi vào tầm mắt Thích Nghi.

Cô thả chậm bước chân nhằm kéo dãn khoảng cách, cô cũng không muốn để ý đến họ nên chỉ chầm chậm đi theo, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây thưởng thức phong cảnh chung quanh.
Bọn họ show ân ái thế nào cô cũng không có ý kiến, dù sao thì mắt mọc trên người cô, cô thích thì nhìn một cái, không thích thì xem họ như không khí vậy thôi!
Nội tâm của cô rất mạnh mẽ, đối với chuyện tình cảm, trước khi hãm sâu vào, cô chắc chắn vẫn có thể thoát ra kịp thời.
一一一一一一
Một nơi nào đó trong rừng sâu sau núi, phát ra tiếng hai người đang tranh chấp.
“Cậu điên à? Thật không ngờ cậu lại ra tay với họ thật?” Giọng người đàn ông lạnh lùng và sắc bén: “Mấy người họ không đơn giản đâu, có lẽ lần này đi rừng sương mù là để dẫn dụ cậu ra đấy!”
“Tôi không quan tâm, tóm lại chỉ cần bọn họ vào rừng sương mù, tôi sẽ khiến họ có đi mà không có về.”
“Cậu 一一”
“Chuyện này anh không cần lo, tôi sẽ tự lo liệu.

Rừng sương mù là địa bàn của tôi, sẽ không xảy ra sai sót gì.”
“Cậu muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần đến lúc xảy ra chuyện đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”
“Chúng ta đã ngồi chung một thuyền, tôi mà xảy ra chuyện gì anh cũng đừng mong được yên ổn.”
“Cậu 一一”
“Quyết định vậy đi, tôi làm tiên phong lên trước, anh ở sau tiếp ứng.

Chỉ cần hai ta hợp tác, chả sợ bọn họ có chiêu trò gì.”
Người đàn ông không nói gì thêm, chòng chọc người đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt lại đầy vẻ lo lắng.
Hòa thượng có dáng người thấp bé đưa tay xoa mười hai đốm hương trên đầu: “Chúng ta đã trốn tới tận đây không màng thế sự, là bọn họ tự tìm đến cửa, đừng trách tôi vô tình.”
Khi nói, đáy mắt hắn gợn sóng, sát khí trong mắt vô cùng dày đặc!
一一一一一一
Lúc đi đến ngã ba đường, Lâm Chiếu nhìn lối mòn khúc khuỷu dẫn tới rừng sương mù mà lòng đầy bất an.


d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Trước giờ cô ta không thích chơi trò mạo hiểm, với hoàn cảnh này lại càng sợ hơn.

Nếu không phải vì không muốn Đông Phương Tín và Trần Thích Nghi có cơ hội ở riêng với nhau, cô ta tuyệt đối sẽ không tới rừng sương mù.

Tuy nhiên bây giờ đường đi đã ở ngay trước mắt, cô ta không có quyền lui bước nữa rồi.
Nhận ra người phụ nữ siết chặt lấy ngón tay mình, Đông Phương Tín mi mắt sâu thẳm: “Tiểu Chiếu, sao thế?”
“Em không sao.” Chạm phải đáy mắt trong trẻo của người đàn ông, Lâm Chiếu kéo môi cười nhẹ: “Chỉ là em hơi giật mình thôi.”
“Mọi việc đều có anh đây, đừng sợ.” Đông Phương Tín đáp bằng giọng ấm áp.
Nhờ câu nói của anh, cảm giác lo lắng trong lòng Lâm Chiếu bỗng dưng biến đâu mất.

Cô ta nhìn anh mỉm cười, gật đầu nói: “Có anh ở đây thật tốt!”
Thấy cô ta dựa vào người Đông Phương Tín, Thích Nghi không kìm được trợn mắt.
Đã sợ còn đòi đến, rõ ràng là sợ cô và Đông Phương Tín一一
Mặc dù cô có chút tâm tư nhưng đương nhiên sẽ không nói ra: “Hai người làm ơn đi nhanh đi, mặt trời lên cao rồi.

Mặc dù ở đây có rất nhiều cây, nhưng chúng ta đi vào trong thì một lúc nhất thời cũng sẽ không ra được, kì kèo tới tối thì rắc rối mất.

Có lẽ chúng ta không thể ra ngoài được 一一”
“Cô bớt nói mấy lời hù doạ cho tôi.” Đông Phương Tín quay phắt sang lạnh lùng ngắt lời cô: “Tiểu Chiếu nhát gan, cô đừng ở đó hù cô ấy nữa.”
Thích Nghi thấp giọng nói: “Sợ thì đừng có đến…”
“Nói gì đấy?” Đông Phương Tín nhướng mày, nhìn cô một cách lạnh nhạt.
“Tôi nói, đã đến rồi thì yên tâm ở lại (kí lai chi, tắc an chi)*!” Thích Nghi đối xử với anh lạnh nhạt y như anh đối với cô: “Anh đi không? Không đi tôi về.”
“Xem ra cô cũng sợ nhỉ, còn ở đó nói gì mà kí lai chi, tắc an chi, nói mà không biết xấu hổ.”
*既来之,则安之:kí lai chi, tắc an chi, tục ngữ Trung Quốc, ý muốn nói nếu chúng ta đã ở đây thì hãy ổn định ở lại đây, không cần quá bất an lo lắng.

(Nguồn: baidu)
“Có xấu hổ cũng là chuyện của tôi, chẳng mượn anh quan tâm.”
Nghe thấy Thích Nghi không chút yếu thế phản kích lại, sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống, đôi mắt phóng ra ánh nhìn sắc lẹm như dao.
Thích Nghi không hề sợ anh, cô hếch cằm, sau đó sải bước đi qua hai người tiến vào rừng sương mù trước.
“A Tín, hình như tâm trạng cô Trần không được tốt lắm, có phải tại em đột nhiên gia nhập vào nhóm không? Cô ấy không thích em đi rừng sương mù với mọi người sao?” Lâm Chiếu cau mày, thấp giọng thở dài: “Sớm biết vậy em không tới đâu.

Nhưng mà em muốn cùng anh trải qua mọi chuyện 一一”
“Em đừng nghĩ nhiều quá, tâm trạng cô ta không tốt là chuyện của cô ta, không liên quan đến em.” Đông Phương Tín vỗ vai Lâm Chiếu: “Theo sát anh, đừng đi lạc đấy.”
“Vâng.” Lâm Chiếu mỉm cười, ngón tay siết chặt bàn tay Đông Phương Tín.
Người đàn ông đổi khách thành chủ, trở tay bao bọc lấy bàn tay mềm mại của cô ta.
Mặc dù con đường phía trước còn mờ mịt nhưng Lâm Chiếu lại tràn đầy niềm tin.
Bởi vì có Đông Phương Tín ở đây, cô cảm thấy không còn gì đáng sợ hết.
*
Càng đi sâu vào rừng thì sương mù xung quanh càng dày đặc.

Cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhưng phong cảnh xung quanh lại đẹp vô cùng.

Thích Nghi lờ mờ nhìn thấy ngoài những cây gỗ lớn như cây quế, thủy sam, cây gỗ đỏ, cây long não, cây bách thông xanh biếc, còn có bãi cỏ xanh mơn mởn, trong sương mù vẫn thấy được những bông hoa nở rộ sặc sỡ.

Thỉnh thoảng còn thấy được các con vật như thỏ, nai, sóc len lỏi trong đấy cứ như một thế giới động vật.
Nhìn thấy những cảnh vật này Thích Nghi thấy rất vui vẻ và kinh ngạc.

Bởi vì phấn khích mà đôi má cô phủ lên một tầng đỏ ửng, trong sương mù nhìn giống như quả táo đỏ vô cùng đáng yêu.
Cô đi hơi nhanh nên cách hai người Đông Phương Tín và Lâm Chiếu sau lưng một khoảng nhất định.

Hai người họ chỉ nhìn thấy được bóng dáng mờ mờ của cô, còn giọng nói thì vẫn nghe thấy được.


Lúc này chất giọng trầm lạnh của Đông Phương Tín lại truyền tới: “Trần Thích Nghi, cô vội đi đầu thai à? Đừng có đi vội như thế.”
“Hai người đừng đi chậm như ốc sên mới đúng đấy.” Thích Nghi bĩu môi: “Chỗ này đẹp lắm.”
“Ở đây ẩm ướt quá.” Dọc đường đi tới đây, bởi vì quá nhiều sương mù mà cả người Lâm Chiếu đều ướt hết.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Cô ta lau nhẹ tóc trên trán, thở hổn hà hổn hển vì đuổi theo sát bước đi nhanh hơn của Đông Phương Tín: “Cô Trần, xin cô đi chậm lại được không? Nơi này mọi thứ y hệt nhau, tôi sợ đi một hồi sẽ lạc mất.”
“Không sao, tôi có la bàn.” Thích Nghi đi đằng trước nhàn nhạt đáp.
“Cẩn thận la bàn mất tác dụng.” Đông Phương Tín hừ lạnh.
Lời của anh còn chưa nói hết thì đã nghe thấy Thích Nghi bỗng dưng “a” một tiếng thất thanh.

Anh ngưng mắt, bàn tay vốn đang nắm chặt tay Lâm Chiếu nháy mắt thả lỏng, nhanh chân tiến về phía trước: “Trần Thích Nghi, cô làm gì đó?”
Nhờ vào thính giác nhạy bén của mình, anh nghe thấy hơi thở nặng nhọc ở gần, hơn nữa là ở bên dưới.

Anh tìm kiếm cô theo hướng đó, mãi cho đến khi gót chân giẫm phải một thứ mới dừng lại.

Anh đưa tay lau đi sương đọng trên mặt, mắt anh dán chặt vào người con gái gần ngay trước mắt ở bờ đất bên kia: “Giẫm phải đá rồi à?”
Đúng thật là vừa nãy Thích Nghi đang đi trên đường thì giẫm trúng một hòn đá, bị mất thăng bằng nên mới ngã nhào về phía trước.

May mà ở đây có cỏ mềm, lúc ngã cô tiếp đất bằng tay làm giảm đi trọng lực của cú ngã, nhờ vậy nên mới không làm lưng bị thương một lần nữa.
Lúc này cô đang quỳ trên thảm cỏ, gương mặt xinh xắn dính vài vết bẩn, nhưng không nhếch nhác tí nào.
Đông Phương Tín thấy vậy liền cười một cách thô lỗ: “Thấy chưa, tôi cho cô vội đi đầy thai này, đáng đời!”
“Anh, cái đồ vô lương tâm 一一” Thích Nghi định nói một tràng trách cứ anh không có phong độ, nhưng trông thấy Lâm Chiếu tìm đến đây nhờ vào tiếng nói của hai người thì bèn nhịn lại không mắng tiếp, cô chỉ trừng mắt nhìn anh trừng trừng: “Đỡ tôi dậy!”
Khí thế hùng hổ đó, khác gì cô là ông chủ còn anh là đầy tớ.
Đông Phương Tín chau mày, ánh mắt thoáng qua chút không hài lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn khom lưng đỡ lấy vai Thích Nghi định kéo cô đứng dậy.
Lúc anh cúi xuống đỡ lấy vai cô, Thích Nghi bèn kéo mạnh anh một cái.
Đông Phương Tín mất cảnh giác, vì động tác của cô mà ngã nhào xuống đất.
Mặt đất ướt át nên bùn đất và nước văng tứ tung làm bẩn hết quần áo và cả gương mặt đẹp trai của ai đó.

Nếu anh không kịp thời phản ứng chống tay xuống đất, thì e rằng bây giờ anh đã nằm bẹp dưới đất rồi.
Trước khi anh nổi nóng, Thích Nghi đã thu tay lại, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ vô tội: “Xin lỗi nhé, tôi dùng sức sớm quá! Tôi không ngờ anh lại không có sức đỡ tôi đứng dậy…”
Mặc dù cô không trực tiếp nhạo báng anh, nhưng câu nói này suy cho cùng vẫn có ý cười chê.

Ẩn ý của cô là, với sức của anh còn không thể đỡ tôi dậy được!
Đông Phương Tín đen mặt, anh chống người đứng dậy, sau đó đạp chân thật mạnh xuống đất làm bùn đất dưới bãi cỏ bắn lên, dính hết vào mặt Thích Nghi.

Anh nhếch môi cười lạnh: “Trông cô có vẻ vẫn còn nhiều sức lực, không cần tôi đỡ đâu nhỉ? Vậy tôi không giúp nữa, ngã chỗ nào thì tự đứng lên chỗ ấy đi!”
Nói xong anh quay sang nhìn Lâm Chiếu, sau đó dắt tay cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Ban đầu, khi Đông Phương Tín nghe thấy tiếng hét của Thích Nghi rồi đột ngột buông tay mình, điều này khiến Lâm Chiếu thấy rất bực bội.

Như giờ phút này, trông thấy hai người họ như nước với lửa, thái độ với đối phương như kẻ thù, trong lòng cô ta thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này bởi vì tính hẹp hòi của Thích Nghi, hình như Đông Phương Tín cũng thấy phiền chán nên mới bỏ mặc cô ấy kéo tay mình đi tiếp, rõ ràng là không muốn để ý Thích Nghi nữa, điều này càng khiến Lâm Chiếu thấy vững dạ hơn.
Cuối cùng thì Đông Phương Tín và Trần Thích Nghi sẽ càng ngày càng cách xa nhau.

Hai người họ không cùng đường, mãi mãi cũng chẳng thể có gì với nhau!
“A Tín, làm vậy có không ổn lắm không anh?” Mặc dù trong lòng cô ta vui vẻ, nhưng hoàn cảnh ở đây quá tồi tệ, không khỏi lo lắng hỏi: “Cô ấy có thể đuổi kịp chúng ta chứ?”
“Đuổi không kịp thì cho cô ta ở lại làm bạn với thiên nhiên.” Đông Phương Tín thờ ơ nói.
“Nhưng 一一”
“Không cần để ý, chúng ta đi đâu có nhanh, cô ta rất thông minh, không lạc đường được đâu.

Hơn nữa, nếu cô ta lạc đường thật chẳng lẽ không biết hô lên sao? Anh từng tra thử chỗ này, mặc dù màn sương mù dễ khiến người ta mất phương hướng, nhưng diện tích không lớn, nghĩ cách đi lòng vòng một hồi là có thể ra ngoài được.


Còn nếu cô ta không theo kịp thì chúng ta lại nghĩ cách khác.” Đông Phương Tín thản nhiên: “Người như cô ta nếu không được dạy một bài học, sẽ không biết cách ngoan ngoãn.”
Đông Phương Tín đã nói thế, Lâm Chiếu cũng không nhiều lời nữa.

Lúc này cô ta thấy được sắc mặt không tốt của anh, giọng điệu lại khó chịu, cô không muốn khiến anh thêm không vui.
Còn về Trần Thích Nghi, cô ta dám làm phật lòng Đông Phương Tín, thì cứ để cô ta tự gánh lấy hậu quả đi!
*
Thích Nghi không ngờ Đông Phương Tín lại không có khí khái đàn ông như vậy, trông thấy bóng dáng hai người họ dần mờ đi trong màn sương mù, cô mắng thầm một tiếng.

Nhưng dù gì cũng là cô đắc tội người ta trước, vì thế trong chốc lát cô đã nghĩ thông, không trách Đông Phương Tín vô tình nữa.
Cô đưa tay lau mặt, trong lòng hừ lạnh một tiếng rồi tự mình đứng dậy, đeo balo xong xuôi thì đuổi theo họ.
Cùng lúc đó, Đông Phương Tín và Lâm Chiếu đang đứng ở bìa rừng, Lâm Chiếu chỉ một nơi nào đó trong rừng, dường như đang nhìn thứ gì đấy.

Đông Phương Tín đặt balo xuống đất, nói bằng giọng ấm áp: “Em ở đây đợi anh, đừng đi đâu, anh đi bắt nó cho em.”
Thích Nghi nhón chân nhìn theo hướng Lâm Chiếu chỉ, nhưng chỉ nhìn thấy một chú thỏ con màu trắng với bộ lông dày đang nhìn tứ phía, dường như nó đang chờ đợi thứ gì đó.

Ánh mắt đáng thương đó khiến lòng cô thắt lại.
Lẽ nào Lâm Chiếu thích con thỏ trắng đó nên Đông Phương Tín muốn bắt về cho cô ta?
Trông thấy người đàn ông sải bước đi tới như muốn tiếp cận con thỏ ấy, mà hình như nó đã phát hiện ra nên “bịch” một tiếng nhảy sang chỗ khác.
Đông Phương Tín nhanh tay lẹ mắt lập tức nghiêng người bắt lấy nó.

Nhưng cuối cùng ở đó lại là một bụi gai, chân anh vô tình vướng vào thứ gì đó, thế là cả người liền ngã nhào về phía trước.
Trông thấy người nào đó thỏ thì không bắt được, trái lại còn té vào bụi gai, Thích Nghi hơi nhếch môi, trong lòng âm thầm cười trên nỗi đau của người khác.
Cho anh bỏ mặc tôi này, cho anh thiếu ga lăng này, cho anh muốn phá hoại hệ sinh thái này 一一
Thấy chưa, quả táo đến quá nhanh!
“A Tín!” Phản ứng của Lâm Chiếu hoàn toàn trái người với cô, nhìn thấy Đông Phương Tín ngã vào bụi gai, cô ta cực kỳ hoảng sợ.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Nhưng rồi lại thấy Đông Phương Tín kịp thời trở mình rời khỏi bụi gai, tuy nhiên áo khoác ngoài của anh đã bị gai làm xước nhiều đường.

Ngoài ra lòng bàn tay anh cũng bị trầy da, hiện lên những vệt máu mờ mờ.
Mắt thấy Lâm Chiếu nhanh chóng chạy về phía mình với đôi mắt đỏ ửng, bộ dáng sợ mất hồn mất vía, Đông Phương Tín vươn tay vuốt tóc cô ta: “Tiểu Chiếu, anh không sao.”
“Để em coi thử.” Lâm Chiếu vội nắm lấy cổ tay anh, nhìn vệt máu trên đấy: “Tại em hết, nếu em không đòi bắt con thỏ đó thì anh đã không phải bị thương.”
“Cái này cũng không được tính là bị thương.” Đông Phương Tín vỗ vai cô ta: “Không trách em, là tự anh muốn bắt nó giúp em mà.”
“Nhưng 一一”
“Anh nói không sao là không sao.” Đông Phương Tín khẽ ngắt lời nhưng thấy mắt cô ta ươn ướt như muốn khóc, anh cau mày ôm cô ta vào lòng: “Tiểu Chiếu đừng buồn, khi nào về thành phố anh mua cho em một con khác.”
“Em đâu có buồn vì con thỏ đó, em buồn vì anh bị thương đấy.” Lâm Chiếu cắn môi nhìn anh với vẻ giận dỗi: “May mà anh không bị thương nặng, nếu không anh bảo em phải làm sao?”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Đông Phương Tín vỗ vai cô ta.
Lâm Chiếu vùi đầu vào vòng tay anh, cảm giác được tiếng tim đập của anh, cô ta mới thấy yên lòng.
Thích Nghi đứng trước mặt hai người họ, nhìn thấy cảnh tượng này, cô hơi nhướng mày.

Cô đang định dời mắt sang chỗ khác thì lại phát hiện Đông Phương Tín nhìn mình, trong đôi mắt hẹp dài đó là ánh nhìn không rõ vui buồn.
Thích Nghi nhún vai, quay đầu sang chỗ khác.
Người ta đang yêu đương thắm thiết, cô cũng không tiện cười nhạo, mất công họ nói cô dội gáo nước lạnh.
*
Một tí rắc rối này không hề ảnh hưởng đến lộ trình của họ, đợi tâm trạng Lâm Chiếu ổn định lại, họ lại tiếp tục lên đường.
Thế nhưng càng tiến sâu vào rừng bầu không khí càng trở nên kì lạ.
Không chỉ vì sương mù ngày càng dày đặc mà cây cối cũng nhiều hơn, do đó trông hơi âm u.
Sau khi đi thêm một đoạn, thảm cỏ dần ít đi, hơn nữa đường đi cũng không còn bằng phẳng nữa, có vài cái ổ voi, có cái còn khá sâu, bên trong tích nước.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu the thé kì lạ của động vật.
Thích Nghi cũng không rõ đó là tiếng kêu của con gì, chỉ là mỗi khi nghe thấy cô lại nổi hết da gà.
“A Tín, bây giờ chúng ta đang ở đâu thế?” Lâm Chiếu cũng cực kỳ sợ hãi, cô túm chặt lấy người đàn ông, giọng nói lộ ra sự căng thẳng: “Hay chúng ta quay lại nhé?”
“Anh đoán chừng chúng ta đã đi đến nơi sâu nhất của rừng sương mù rồi.

Nếu đi tiếp nữa, e là dễ mất phương hướng.” Đông Phương Tín xoắn mày, bỗng dưng anh dừng lại: “Trần Thích Nghi, cô ở đâu?”
“Theo sau lưng hai người đây!” Ở đây nhiều sương, cho dù gần trong gang tấc cũng không thấy được đối phương.

May mà khi họ đi đều vang lên tiếng bước chân, đồng thời trong tay mỗi người đều có la bàn, vì vậy cũng không đến nỗi lạc đường.
“Xem ra cơ hồ đã đến lúc chúng ta trở về rồi.” Đông Phương Tín nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng muộn rồi.”
“OK, nhưng mà trước khi trở về chúng ta ăn no trước đã.” Nghe thấy lời anh nói, Thích Nghi dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, bỏ balo xuống chuẩn bị lấy ra vài thứ để ăn.
“Ra ngoài trước hãy ăn, ở nơi này muốn ăn cũng ăn không vô.” Đông Phương Tín đáp: “Trở về.”
Thích Nghi thẳng thừng từ chối: “Anh ăn hay không tùy anh, chờ tôi ăn xong rồi nói.”
“Cô 一一”

“A Tín, em cũng thấy hơi đói, chúng ta ăn trước đi!” Lâm Chiếu sợ họ cãi nhau bèn giảng hoà: “Mặc dù nơi này sương mù dày đặc, nhưng chúng ta cứ nghĩ mình đang ở chốn tiên cảnh đi, như vậy cũng rất lãng mạn đúng không?”
“Nếu em đã nói thế thì chúng ta ăn thôi!” Nghe lời Lâm Chiếu, Đông Phương Tín liền mềm mỏng nói: “Tiểu Chiếu, em ngồi đây.”
Thấy anh tìm cho cô ta một chỗ khá khô ráo, Lâm Chiếu vui vẻ bước qua đó ngồi xuống.
Đông Phương Tín tìm thức ăn và nước đưa cho cô ta: “Em ăn mau mau, thời gian không còn sớm nữa.”
“Vâng!” Lâm Chiếu cầm lấy bắt đầu ăn.
Đông Phương Tín không có khẩu vị, anh chỉ uống vài ngụm nước chứ không ăn gì cả.
Lâm Chiếu thấy thế bèn xé một mẩu bánh mì đưa cho anh: “A Tín, anh ăn cái này đi.”
“Anh không đói, em ăn đi!” Đông Phương Tín nghiêng đầu, đồng thời chặn tay Lâm Chiếu, anh móc chiếc la bàn ra chỉ về hướng nào đó rồi nói: “Chờ lát nữa chúng ta đi từ đây, ở đó có đường tắt có thể ra ngoài.”
“Vậy thì đi thôi!” Giọng nói của Thích Nghi bỗng dưng vang lên.
Hình như cô ăn no rồi, giọng nói tràn đầy sức lực.
Đông Phương Tín lạnh lùng đáp: “Tiểu Chiếu chưa ăn xong, đợi cô ấy một lát.”
“Còn đợi nữa là trời tối luôn đấy.”
“Là cô đòi ăn, bây giờ đợi thêm dăm ba phút thì trời sập à?”
“Trời không sập nhưng mà màn đêm sẽ phủ xuống đó.”
Trông thấy Đông Phương Tín nhúc nhích môi như muốn chiến thêm một trận với Thích Nghi, Lâm Chiếu vội nói: “A Tín, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Đông Phương Tín gật đầu, thu dọn đồ đạc xong kéo tay Lâm Chiếu: “Đi bên này.”
Sau đó dẫn cô ta đi về phía trước.
Không ngờ bỗng nghe Lâm Chiếu “a” một tiếng hét toáng lên, cả người liền rớt xuống dưới.
Đông Phương Tín giật mình, anh lập tức dùng sức nắm lấy cánh tay cô nhằm làm giảm tốc độ rơi xuống.

d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Anh nhìn vị trí của Lâm Chiếu, không ngờ bên dưới lại là một hang động rất sâu, bên trong chứa đầy nước.

Còn chỗ Lâm Chiếu giẫm phải lúc nãy phủ đầy cỏ.

Bởi vì nơi này vẫn luôn là một thế giới sương mù dày đặc, hai người họ đều không chú ý lại có một ổ voi sâu đến thế này ở đây.
Cùng lúc đó, cơ thể Lâm Chiếu như đang treo lơ lửng bên bờ vực sâu.

Mặc dù Đông Phương Tín đã dùng sức kéo lại, nhưng cô ta vẫn sợ đến nỗi mặt xanh như tàu lá.

Cô ta chỉ cảm nhận được ngón tay đang bám víu lấy Đông Phương Tín đang từ từ tụt xuống, có vẻ như nhanh thôi cô ta sẽ rơi xuống nơi sâu ấy.
Gân xanh trên trán Đông Phương Tín đều nổi lên, lúc cô ta sắp trượt xuống, ánh mắt anh nhìn lướt qua xung quanh, tay anh cố gắng nắm lấy dây leo vươn ra bên cạnh để làm chậm tốc độ rơi của cả hai.

Anh cắn chặt răng, trầm giọng nói với Lâm Chiếu: “Tiểu Chiếu, nắm chặt tay anh, tuyệt đối không được buông ra.”
“A Tín, làm sao bây giờ? Em sợ…” Lâm Chiếu cảm giác mình gần như rớt xuống dưới rồi, cô ta sợ đến nỗi giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, cô liều mạng đạp chân, vừa khóc vừa kêu: “Anh cứu em đi…”
“Lúc này còn kêu gì mà kêu, giữ sức đi!” Khi đó giọng một cô gái vang lên.
Không phải Thích Nghi thì còn ai vào đây nữa?
Đông Phương Tín cắn răng nhìn cô chằm chằm: “Trần Thích Nghi, cô còn đứng đó làm gì, mau qua đây giúp kéo cô ấy lên.”
“Kéo như anh, tôi không có đủ sức.” Thích Nghi bình tĩnh nhìn anh: “Hai người chờ một chút.”
Nói xong liền quay người đi vào màn sương mù.
Lâm Chiếu trào nước mắt: “A Tín, em sẽ chết à?”
“Không đâu.” Đông Phương Tín dùng hết sức nắm chặt lấy cánh tay cô ta: “Không được buông.”
“Em sắp không giữ được nữa rồi.” Trên trán Lâm Chiếu đổ mồ hôi hột, cô dùng sức cắn môi, ngón tay từ từ tụt xuống.
“Tiểu Chiếu, kiên trì!”
“A Tín, em không hối hận.” Lâm Chiếu ngước mắt nhìn anh: “Em yêu anh nên em không hối hận khi cùng anh mạo hiểm.

Nếu em chết ở đây, anh đừng buồn, nhất định phải đi ra khỏi đây, sau đó quên em đi, tiếp tục sống tiếp.”
“Tiểu Chiếu, anh không cho phép em nói những lời này, em sẽ không sao đâu.

Nắm chặt tay anh一一”
“Nắm lấy!” Một thanh gỗ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Chiếu, đồng thời là giọng của một cô gái: “Cánh tay ở dưới mau nắm lấy thanh gỗ này.”
Lâm Chiếu nghe thế lập tức nắm lấy thanh gỗ.
Thích Nghi nhìn về hướng Đông Phương Tín: “Đông Phương Tín, tôi đếm 123, chúng ta đồng thời dùng sức kéo cô ấy lên.

1, 2, 3… lên!”
Đông Phương Tín ngầm hiểu phối hợp với Thích Nghi, khi cô nói từ cuối cùng liền dùng sức.
Lâm Chiếu đã được họ kéo lên.
Cô ta mới vừa đứng vững đã quăng thanh gỗ đi, nhào vào lòng Đông Phương Tín.
Người đàn ông tự nhiên vòng tay ôm cô ta.
Bỗng nhiên một tiếng “bùm” vang lên bên tai.
Bên cạnh là thanh gỗ rơi xuống đất, còn Thích Nghi đã bị rơi xuống hang động sâu thẳm kia一一.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.