Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 111: Lòng Dạ Rối Bời
Cảm giác nằm trên lưng người đàn ông thật kì lạ.
Cô không chỉ cảm nhận được ấm áp mà còn có một thứ cảm giác an toàn không thể giải thích bằng lời.
Mặc dù bị anh cưỡng ép cõng trên lưng nhưng Thích Nghi không hề giận chút nào.
Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, cho dù mục đích của anh khi làm thế có phải vì muốn mau xuống núi hay không thì giờ phút này anh đối xử tốt với cô là thật.
Nếu không thì anh chỉ cần đỡ cô hoặc tệ hơn là không để ý đến cô.
Hoá ra anh lại là một người đàn ông có trách nhiệm như vậy!
Sau khi định nghĩa người đàn ông trong lòng, đôi tay Thích Nghi bèn vòng qua cổ anh rồi áp mặt vào sau gáy hưởng thụ sự đãi ngộ này.
Cảm giác được cô gái hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt mình, Đông Phương Tín khẽ nhếch mép, đôi môi mỏng cũng theo đó cong lên.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Thứ ánh sáng thoải mái dao động nơi đáy mắt khiến đôi mắt anh trở nên sáng trong giống như ngôi sao đang toả sáng lấp lánh trên bầu trời.
Tay anh nắm chặt lấy đôi chân mảnh mai của cô sau đó cất từng bước đi xuống núi.
Đường núi đã gập ghềnh mà Đông Phương Tín lại cõng cô trên lưng nên dĩ nhiên không thể đi nhanh như lúc lên núi được.
Khi trông thấy ánh chiều tà dần ngả về Tây mà khoảng cách tới Phổ Lai Tự vẫn còn rất xa, anh hơi cau mày: “E là chúng ta không thể nào trở về trước khi trời tối.”
“Không sao, dù gì thì tôi cũng không sợ.” Thích Nghi vỗ vai anh: “Anh mệt không? Hay chúng ta nghỉ một lát nhé?”
“Cô nghĩ mình nặng cỡ nào?” Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: “Dù sao tôi cũng là đàn ông, thế này thì tôi vẫn chịu được.”
“Cũng không biết ai đó lúc nào cũng chê tôi béo chết đi được.” Thích Nghi khẽ bĩu môi: “Anh đúng là đồ nắng mưa thất thường.”
“Thất thường có gì không tốt? Như thế người khác sẽ không dễ dàng nhìn thấu được mình.”
“Nhưng đâu thể làm người thế được!” Thích Nghi lắc đầu: “Nếu vậy sẽ khiến người khác thấy anh khó dò, họ cũng sẽ không dễ dàng mở lòng với anh đâu.”
“Cô nói cứ như mình dễ mở lòng lắm vậy, tới bản thân mình còn không tự chăm sóc được nữa là.”
“Tôi cũng chẳng cần ai chăm sóc, trước giờ tôi rất tự lập nhé.”
Nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin của Thích Nghi thì Đông Phương Tín cũng không nói gì nữa.
Chỉ là màu mắt hơi thẫm lại, sau đó anh nhẹ nhàng xốc cô lên rồi tiếp tục hành trình của mình.
Anh không đáp thì Thích Nghi cũng không định nhiều lời.
Đằng nào cô cũng đã truyền đạt được ý nghĩ của mình rồi, còn về việc tiếp thu hay không thì đó là chuyện của anh.
——————
Nhìn thấy cô gái trước mặt cứ đi đi lại lại, người đàn ông đứng bên cạnh chậm rãi nheo mắt lại.
Nhưng người nhẹ giọng an ủi lại là một người đàn ông khác: “Lam tiểu thư, chủ tịch là người có chừng mực.
Nếu anh ấy đã dẫn Trần tiểu thư lên núi thì chắc chắn sẽ đưa cô ấy trở về an toàn, cô đừng quá lo lắng.”
“Nói thì nói thế nhưng tôi vẫn lo lắm!” Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười khổ: “Sớm biết vậy chúng ta đi chung với họ cho rồi, chắc chắn hai người họ đã gặp phải chuyện gì đó nên mới kéo dài đến tận bây giờ không về được.
Các anh nhìn đi, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi ——”
“Đông Phương sẽ không để Thích Nghi xảy ra chuyện gì đâu.” Long Vu Hành hai tay ôm ngực thản nhiên nói: “Nếu cô không yên tâm thì gọi điện hỏi thử xem.”
Thiên Nhiên xoay mặt liền nhìn thấy ánh sáng yếu ớt loé lên trong mắt người đàn ông.
Cô khẽ cắn môi đáp: “Có phải tôi hơi làm quá không?”
“Hai người có quan hệ tốt với nhau nên lo lắng cũng là chuyện bình thường.” Long Vu Hành nói: “Nhưng với hiểu biết của cô hẳn là biết tính tình của cô ấy, làm gì có chuyện cô ấy để bản thân mình rơi vào nguy hiểm.
Càng huống hồ Đông Phương sẽ không bao giờ bỏ cô ấy lại một mình.”
“Tôi biết Đông Phương Tín là người tốt.
Vậy tôi đợi thêm một lát, nếu họ vẫn chưa về thì gọi điện hỏi thử xem!” Thiên Nhiên cười nhạt với anh một cái rồi quay đầu nhìn chằm chằm cổng viện với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Long Vu Hành chỉ nhàn nhạt nhìn bóng lưng của cô không nói gì nữa.
Lý Tốc cau chặt đôi mày, ánh mắt cũng nhìn ra cổng giống họ.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Mặc dù vừa rồi cậu an ủi Thiên Nhiên, bản thân cũng hiểu rõ năng lực của Đông Phương Tín chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì, nhưng nếu trời tối thật thì ở trên núi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm nhất định.
Thật tình thì cậu cũng hơi lo lắng.
Vào lúc họ đang lâm vào trầm mặc thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cổng truyền tới.
“Họ trở về rồi.” Thiên Nhiên vui mừng nói rồi vội vã chạy ra đón.
Long Vu Hành và Lý Tốc cũng đứng phắt dậy theo sau cô ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy người đang bước vào cổng thì sắc mặt họ đều trầm xuống.
Người tới không phải Thích Nghi và Đông Phương Tín.
——————
Sau khi được Đông Phương Tín cõng suốt một quãng đường dài thì trời đã nhá nhem tối.
Thích Nghi thấy màn đêm sắp buông xuống mà đường về Phổ Lai Tự cũng không còn xa, cô bèn vỗ vai anh nói: “Đông Phương Tín, anh thả tôi xuống đi.”
“Sao thế?” Đông Phương Tín không hề thả cô xuống mà chỉ dừng chân lại rồi nghiêng đầu nhìn cô.
“Trời tối rồi, anh cõng tôi đi thế này nguy hiểm lắm.
Anh thả tôi xuống, sau đó đỡ tôi đi là được.” Thích Nghi đề nghị: “Anh bẻ một nhánh cây bên cạnh cho tôi làm gậy chống…”
“Không được.” Đông Phương Tín trầm giọng đáp: “Nếu cô tự đi về thì chắc chắn ngày mai sẽ đi không nổi luôn đấy.”
“Nhưng đường núi gập ghềnh mà anh lại cõng tôi đi xa vậy chắc hẳn rất mệt.
Lỡ chút nữa anh không cẩn thận bước hụt một phát thì hai đứa mình sẽ ngã chết đó.”
“Tầm phào!” Đông Phương Tín vươn tay đánh mông cô: “Đồ miệng quạ!”
Thích Nghi khẽ rùng mình sau cú đánh vào mông của anh.
Cô thật sự rất muốn đập vào gáy anh một phát nhưng nhận thấy bây giờ mình đang nằm trên lưng người ta nên thôi, tránh bị anh đánh cho ngất xỉu rồi cõng theo lăn xuống núi, nếu vậy thì bọn họ thật sự chỉ còn lại cái mạng quèn thôi.
Lúc này trời đã tối.
Nhìn xuống dưới sẽ thấy ánh đèn Phổ Lai Tự dường như đang ở ngay trước mắt nhưng thật ra quãng đường tới đó như xa tận chân trời.
“Đợi tôi một lát.” Đông Phương Tín thả Thích Nghi xuống rồi đỡ cô sang bên cạnh cho cô ngồi.
Sau đó anh kéo khoá balo, mò mẫm bên trong một lúc mới lấy ra một chiếc đèn pin, anh bật đèn lên chiếu vào người Thích Nghi: “Cô giúp tôi soi đèn để tôi dễ nhìn đường.”
“Anh có chắc là vẫn có thể cõng tôi đi tiếp chứ?” Thích Nghi cầm lấy đèn pin rồi cau chặt mày: “Đông Phương Tín, hay là tối nay chúng ta qua đêm ở đây đi!”
“Cô ngốc à, cũng không xem xem bây giờ là mùa nào, qua đêm ở chỗ này cô không sợ lạnh chết à?” Đông Phương Tín gõ mạnh vào đầu cô: “Não bị gõ đến mức hỏng rồi hửm.”
Thích Nghi có chút dở khóc dở cười: “Bây giờ cũng đâu có lạnh lắm đâu, chúng ta chỉ cần đốt một đống lửa ở đây thì làm gì đến mức lạnh chết chứ?”
“Cô muốn mài củi để tạo lửa ư?”
“Còn nói là mình biết rất nhiều thứ, cái này anh không biết chứ gì?”
“Tôi chỉ lười làm trò điên khùng với cô thôi!” Đông Phương Tín ngồi xổm trước mặt cô rồi đập tay lên vai mình: “Lên nào, chúng ta đi tiếp!”
Thích Nghi thấy anh kiên trì như thế đành thở dài một hơi: “Cho anh mệt chết luôn!”
Cô đang định nằm lên lưng anh thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reo inh ỏi, cô nhướng lông mày, sau đó vừa móc điện thoại trong túi ra vừa nói: “Không ngờ tới ở nơi đồng không mông quạnh thế này mà tín hiệu cũng tốt quá nhỉ!”
“Ngốc à, không thấy đối diện đỉnh núi có cột tín hiệu ư? Nếu so ra thì tín hiệu đây có khi còn mạnh hơn trong thành phố nữa.” Đông Phương Tín xoay người sau đó nhìn màn hình điện thoại của cô: “Mau nhận đi!”
“Là Thiên Nhiên gọi.” Thích Nghi vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền ấn núi nghe: “Thiên Nhiên, chúng mình còn ở giữa eo núi nên cần thêm chút thời gian nữa mới về được.”
“Trời tối rồi sao cậu còn không biết quay về hả?” Giọng nói của Thiên Nhiên tràn đầy lo lắng: “Có cần tớ và Long Vu Hành lên đó không?”
“Không cần đâu, chúng mình đang trên đường về, để lát nữa gặp mặt rồi nói sau nhé.” Thích Nghi ngắt máy bỏ vào túi áo rồi nằm lại lên lưng Đông Phương Tín: “Đi thôi!”
“Tôi là vật cưỡi cô nuôi à?” Đông Phương Tín hơi bực bội: “Có cần tôi kêu mấy tiếng không?”
“Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng không ngại để anh làm ——”
“Trần Thích Nghi, có tin tôi trực tiếp quăng cô từ chỗ này xuống Phổ Lai Tự không hả?”
Nghe thấy giọng nói hơi tức giận của anh, Thích Nghi vội vàng xoa đầu anh dỗ dành: “Xin lỗi mà, tôi sai rồi, anh đừng tức giận nhé.
Nhiều nhất thì xem như tôi nợ anh một lần, sau này sẽ tìm cơ hội trả cho anh.”
Đông Phương Tín hừ lạnh xốc cô lên rồi nương vào ánh đèn cô soi đi từng bước xuống núi: “Thứ cô nợ tôi còn chưa trả xong mà bây giờ lại nợ thêm nữa, cũng chả biết tới bao giờ mới trả hết được đây!”
“Anh đừng tính toán chi li như thế ——”
“Cô muốn thử cõng tôi một lát không?”
“…” Thích Nghi lập tức ngậm miệng.
Để tấm thân chưa tới 90 cân của cô cõng một thằng đàn ông cao to lực lưỡng như Đông Phương Tín à, không bằng dứt khoát giết cô luôn đi!
*
Cuối cùng đã nhìn thấy Phổ Lai Tự ở ngay trước mắt, Thích Nghi phấn khởi đập vai Đông Phương Tín: “Đông Phương Tín, Phổ Lai Tự kìa!”
“Tôi đâu có mù.” Đông Phương Tín dùng giọng điệu khó ở đáp.
“Tôi vui thôi mà!” Bị anh tạt một gáo nước lạnh nhưng Thích Nghi không giận mà chỉ cười hi hi nói: “Không ngờ sức bền của anh tốt thế, cõng tôi một mạch từ trên núi về tới đây.”
Đông Phương Tín âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù thái độ của anh ngạo mạn nhưng Thích Nghi cũng chẳng để bụng.
Bởi vì suốt đường đi cô đã nợ anh rất nhiều, cô hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú gương mặt nghiêng của anh: “Đông Phương Tín, anh là người tốt!”
Sau cùng còn thêm một câu: “Tốt đến mức không được bình thường!”
Môi mỏng của Đông Phương Tín khẽ giật: “Còn gì có thể hình dung được nữa không?”
“…” Thích Nghi trợn mắt: “Anh muốn tôi hình dung thế nào?”
“Tùy cô.”
“Không làm được không?”
“…” Đông Phương Tín xuôi theo chân cô véo một cái.
Thích Nghi “a” một tiếng kêu đau.
Đang định gõ đầu anh thì bỗng nhiên trước mặt có vài người xuất hiện đồng loạt nhìn họ chằm chằm, ánh mắt không giống nhau, nghi hoặc có bất ngờ có vui mừng cũng có, thậm chí là hoảng hốt, tóm lại là muôn màu muôn vẻ.
Đến người điềm tĩnh đó giờ như Thích Nghi cũng thấy ngại khi bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như thế.
Cô vội đập vai Đông Phương Tín: “Được rồi Đông Phương Tín, anh thả tôi xuống ——”
Không ngờ Đông Phương Tín lại không để cô được như ý mà chỉ thản nhiên liếc nhìn đám người kia: “Sao chạy ra đây hết thế?”
“Chúng tôi lo cho hai người nên ra đây xem thử.” Thiên Nhiên là người đầu tiên mở miệng, cô ấy nói xong nghiêng người nhìn Lâm Chiếu và Trình Tâm Ngữ: “Bọn họ vừa mới đến đây, cũng rất lo lắng cho hai người…”
“A Tín, cô ấy bị gì vậy? Sao anh lại cõng cô ấy?” Sau khi đờ người ra một lúc thì Lâm Chiếu vội chạy đến, ánh mắt cô sáng ngời nhìn Thích Nghi nói: “Cô là Trần tiểu thư đúng không? Bị trật chân rồi à?”
“Ừm.” Thích Nghi gật đầu, mặc dù cô biết Đông Phương Tín và Lâm Chiếu đang trong thời kì tạm chia tay nhưng cũng không muốn phá hoại quan hệ của họ, vì vậy cô bèn giải thích với Lâm Chiếu: “À thì… Hôm nay chúng tôi cùng nhau ra sau núi chơi, sau đó tôi bất cẩn ngã bị thương.
Đông Phương Tín rất tốt bụng, anh ta nói sợ ngày mai chân tôi sưng như móng heo không đi được nữa nên mới cõng tôi xuống núi ——”
Nói tới đây, cô liền hận chính mình.
Ngày thường cô miệng lưỡi nhanh nhảu nhưng giờ phút này lại ăn nói bậy bạ.
Lâm Chiếu là bạn gái của Đông Phương Tín, bạn trai mình không ngại cực khổ cõng một cô gái khác từ trên đỉnh núi xuống.
Cho dù biết được giữa hai người bọn cô chỉ là quan hệ hợp tác bình thường thì Lâm Chiếu cũng sẽ để bụng! Dù sao thì đặc quyền này chỉ thuộc về bạn gái chính thức như người ta thôi!
“Tôi biết Đông Phương Tín là người tốt nên cô không cần giải thích đâu, tôi tin anh ấy.” Lâm Chiếu nhếch môi cười với Thích Nghi, trong đôi mắt là từng lớp sóng nặng nề.
Tầm mắt của cô ta nhanh chóng rơi trên người Đông Phương Tín: “A Tín, mau cõng Trần tiểu thư vào trong đi!”
Thái độ của cô ấy thật sự rất hào phóng, có thể sánh với cô gái xinh đẹp lương thiện nhất thế giới rồi ——
Thích Nghi không nhẫn tâm khiến cô ta đau lòng bèn nói: “Đông Phương Tín, tự tôi đi vào được rồi…”
“Im miệng!” Đông Phương Tín mạnh mẽ ngắt lời cô: “Tôi không muốn công sức mình bỏ ra đổ sông đổ bể.”
Nói xong anh lướt qua người Lâm Chiếu đi vào trong.
Lâm Chiếu đứng bên cạnh, bàn tay đang rũ xuống bên chân chậm rãi nắm chặt lại thành quả đấm.
*
Trở về biệt viện không khí có chút không được bình thường.
Rõ ràng rất đông người vậy mà yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng hít thở và tiếng tim đập.
Tình huống như vậy khiến Thích Nghi không nhịn được mà cau mày.
Đông Phương Tín là người đầu tiên lên tiếng, anh quay người nhìn Lý Tốc dặn dò: “Lý Tốc, cậu đi gọi tiểu sư phụ đem thuốc nước hôm nay qua đây cho cô ấy ngâm.”
Lý Tốc đã sớm sợ hãi không khí trong phòng lúc này.
Vậy nên vừa nghe thấy Đông Phương Tín dặn dò cậu ta liền “vâng” một tiếng rồi phi như bay ra ngoài.
Thích Nghi được Đông Phương Tín đỡ ngồi lên ghế.
Ánh mắt cô lướt qua hai người Lâm Chiếu và Trình Tâm Ngữ: “Sao hai người lại đến Phổ Lai Tự thế?”
“Ra ngoài giải khuây thôi mà.” Lâm Chiếu trả lời.
Ánh mắt cô ta chốc chốc lại nhìn Đông Phương Tín bên cạnh, dường như sợ anh tức giận nên đến tiếng nói chuyện cũng không dám quá lớn.
Trình Tâm Ngữ âm thầm khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì cả.
Ngược lại nghe thấy Đông Phương Tín thản nhiên nói: “Tâm Ngữ, đợi cô ấy ngâm thuốc xong thì giúp cô ấy xem thử có bị thương đến xương không! Còn nữa, lưng cô ấy cũng bị đau.”
Trình Tâm Ngữ thoáng sững sờ một lát, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông như có điều suy nghĩ, sau đó mới gật đầu: “Được!”
“Cảm ơn chị Tâm Ngữ.” Thích Nghi ở bên cạnh nhẹ giọng cảm ơn.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Trình Tâm Ngữ dịu dàng đáp.
“Trình tiểu thư và Lâm tiểu thư ở căn phòng phía Nam gần hai người, có chuyện gì mọi người săn sóc lẫn nhau nhé!” Long Vu Hành nhàn nhạt nói: “Tôi về phòng Tây trước đây.”
“Ừm.” Thiên Nhiên đáp: “Ngài Long, hôm nay làm phiền anh rồi!”
Ánh mắt Long Vu Hành khẽ lướt qua khuôn mặt cô, anh không nói gì mà chỉ gật đầu rồi rời đi trước.
Lúc này tầm mắt của Đông Phương Tín mới nhìn đến Lâm Chiếu: “Em theo anh ra đây một lát!”
“Vâng!” Lâm Chiếu nhìn Thích Nghi nói: “Trần tiểu thư, cô cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
“Ừm.” Thích Nghi cười nhạt.
Lâm Chiếu theo sau Đông Phương Tín rời đi.
Thích Nghi nhìn thấy rõ ràng lúc Đông Phương Tín xoay người, sắc mặt của anh hơi tái.
“Chị Tâm Ngữ, chị ngồi đi!” Thiên Nhiên gọi Trình Tâm Ngữ.
“Không cần đâu, tôi về trước nghỉ ngơi một hồi, lát nữa lại sang đây giúp Trần tiểu thư xem vết thương thế nào nhé!” Ánh mắt Trình Tâm Ngữ rơi trên mặt Thích Nghi: “Trần tiểu thư, bình thường Đông Phương Tín rất ít khi gần gũi với phụ nữ, cô là một người rất đặc biệt.”
Thích Nghi khẽ giật đôi mày thanh tú: “Vậy sao?”
Trình Tâm Ngữ mím môi cười cười: “Hi vọng tôi không suy nghĩ nhiều!”
Nói xong nhìn Thiên Nhiên một cái rồi mới xoay người đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thiên Nhiên ngồi xổm xuống vươn tay kéo ống quần Thích Nghi: “Bị thương ở đâu?”
“Thiên Nhiên, tớ đau ở mắt cá chân trái nhưng mà Đông Phương Tín giúp tớ băng bó rồi.” Thích Nghi duỗi chân trái ra: “Thực ra chỉ bị trật một tí, không nghiêm trọng lắm đâu.”
Thiên Nhiên ngước mắt lẳng lặng nhìn cô một hồi mới nói: “Không nghiêm trọng lắm?”
“Ừm.” Thích Nghi gật đầu.
“Thích Nghi.” Thiên Nhiên nhìn cô nói lời thấm thía: “Có lẽ cậu gặp phải vận đào hoa rồi.”
——————
Trong đình nghỉ mát, bóng dáng của người đàn ông và người phụ nữ được ánh trăng phản chiếu thành chiếc bóng thon dài in xuống phiến đá trong sân.
Nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình lặng yên không nói gì, trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy thấp thỏm không yên.
Đến chỗ này cũng đã được hồi lâu nhưng anh vẫn chưa nói một lời nào, điều này khiến cô ta thấy bất an.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Trông dáng vẻ hiện tại của anh hình như vẫn chưa có ý định mở miệng, rốt cuộc cô ta không kìm được bèn bước tới trước vươn tay ôm lấy eo anh, áp gương mặt xinh đẹp lên lưng anh: “A Tín, em đến đây tìm anh có phải đã làm phiền anh rồi không?”
“Người anh mùi mồ hôi nồng lắm, em đừng dựa gần quá.” Đông Phương Tín dùng bàn tay to lớn kéo tay cô ta khỏi người mình rồi bước tới trước, giọng điệu ung dung nói: “Tiểu Chiếu, em lại bảo Minh Thiếu Viễn điều tra chuyện của anh đúng không?”
“Em ——” Suốt dọc đường Lâm Chiếu vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng đến bây giờ cô cũng chưa biết giải thích thế nào với anh.
“Em tin tưởng Minh Thiếu Viễn như thế nhưng lại bắt đầu nghi ngờ anh rồi nhỉ?” Đông Phương Tín chầm chậm xoay mặt lại, anh đứng ngược sáng nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ sắc bén: “Tiểu Chiếu, trước đây anh cũng không ngờ rằng giữa chúng ta lại tồn tại sự bất đồng lớn đến thế.
Nhưng giờ anh nghĩ em nên suy nghĩ kỹ càng lại chúng ta có thật sự hợp nhau hay không!”
Nói vậy là anh muốn chính thức chia tay cô ta sao?
Lâm Chiếu dốc sức lắc đầu, cô ta nhanh chóng chạy tới trước thò tay nắm chặt lấy ống tay áo anh: “A Tín, sao anh lại nghĩ tới chuyện đó? Em đến đây không phải vì em nghi ngờ anh, em chỉ là không chịu được giữa chúng ta có bất kỳ hiểu lầm gì, em muốn anh hiểu là em yêu anh, chúng ta không cần phải tạm xa nhau ——”
“Bây giờ em đang rất không bình tĩnh!” Đông Phương Tín thản nhiên ngắt lời cô: “Em của trước đây sẽ không như thế này!”
Lâm Chiếu nghe thấy thì cả người mềm nhũn.
Ngón tay đang nắm lấy áo anh cũng từ từ buông lỏng, cô ta bất giác lùi về sau một bước, trong mắt loé lên tia sợ hãi.
Đúng thế, trước kia cô ta rất tự tin.
Cô ta không bao giờ lo lắng Đông Phương Tín sẽ vì người khác mà bỏ rơi mình, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào cô đã có cảm giác nguy cơ, cô ta không còn là cô gái phóng khoáng mạnh mẽ như trước đây nữa rồi? Một Lâm Chiếu như vậy thì có gì xứng đáng để Đông Phương Tín thích chứ?
“Xin lỗi…” Cô ta cười khổ, trong mắt dâng lên một tầng mê mang: “Hình như em không thể trở lại như trước kia nữa rồi.
Nhưng anh biết không, A Tín, em như thế cũng chỉ vì quá quan tâm anh.
Chỉ cần nghĩ tới một chút khả năng sẽ mất đi anh, em đã không chịu đựng nổi ——”
Nói đến đây, cô ta nhắm mắt lại một lúc sau đó tự giễu cười: “Em ngốc quá đúng không, rõ ràng đã nói tạm xa nhau nhưng em vẫn chạy đến đây tìm anh… Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, sao có thể mong đợi thứ tình cảm đơn thuần như học sinh cấp ba được nữa… Em sai rồi, phải không anh?”
“Em không sai.” Nhìn thấy ánh mắt bi thương của cô, đỉnh lông mày của Đông Phương Tín cứng nhắc, anh bước tới ghì chặt vai cô: “Tiểu Chiếu, có lẽ em biết rõ anh quan tâm em đến thế nào.
Nhưng em cũng không nên vì quan tâm anh mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cột anh lại bên cạnh em.
Hơn nữa cho dù không kể đến sự nghiệp cá nhân thì chuyện chúng ta làm sao nói rõ với gia đình hai bên đã là một vấn đề lớn rồi.
Những chuyện này chúng ta không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được, chúng ta cần rất nhiều thời gian để cố gắng.”
“Vậy là em vẫn còn cơ hội đúng không?”
“Cơ hội vẫn luôn ở cạnh chúng ta, chỉ không biết có nắm chắc được nó hay không thôi!”
Nghe thấy lời anh nói, tâm trạng của Lâm Chiếu trong nháy mắt trở nên vui vẻ: “A Tín, anh nói thật sao?”
“Đồ ngốc.” Đông Phương Tín khẽ xoa đầu cô: “Em là bạn gái anh, anh làm nhiều chuyện như thế cũng chỉ hi vọng chúng ta có thể bên nhau mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng chúng ta thật sự cần phải hiểu nhau nhiều hơn.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Còn nữa… bây giờ quan hệ giữa chúng ta là bạn trai bạn gái nhưng không có nghĩa là tương lai cũng như thế.
Có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau, đến lúc sinh con dưỡng cái, nhưng biết đâu càng bên nhau lại càng nhận ra nhiều vấn đề, cuối cùng đường ai nấy đi.
Nhưng trước mắt, người phụ nữ của anh chỉ có em!”
“A Tín.” Có được lời cam đoan của anh, cả người Lâm Chiếu liền trở nên nhẹ nhõm.
Cô nghiêng người vùi mặt vào ngực của người đàn ông: “Em nhất định sẽ cố gắng.”
Cố gắng tin tưởng anh, cố gắng làm tốt nhất!
Không để người khác thừa lúc sơ hở chen chân vào!
——————
Trời đã tối đen nhưng Thích Nghi lại không tài nào chợp mắt được.
Trong đầu cô cứ quanh quẩn lời nói của Thiên Nhiên khiến lòng cô thấy bất an.
“Thích Nghi.” Tiếng nói của Thiên Nhiên khe khẽ truyền đến.
“Hửm?”
“Cậu có tâm sự à?”
“Làm gì có!”
“Còn định gạt tớ.” Thiên Nhiên trở người ngồi dậy bật đèn lên, trong mắt là vẻ hiểu rõ: “Cậu động lòng với Đông Phương Tín rồi?”
Thích Nghi cau mày: “Sao lại hỏi vấn đề này chứ?”
“Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình xem!”
Được Thiên Nhiên nhắc nhở Thích Nghi nhận ra đúng thật mình có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.
Chẳng hạn như thái độ của Đông Phương Tín đối với cô, còn có hành động của anh…
Hình như đều đang cho thấy anh có chút ý tứ đối với cô ——
Nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào thì cô không nói rõ được.
Vì vậy, cô cũng thấy lòng dạ rối bời.
“Nếu cậu muốn biết chi bằng đi hỏi cho ra lẽ đi!” Thiên Nhiên nhẹ giọng đề nghị: “Như vậy là có thể sáng tỏ lòng mình rồi.”
“Đề nghị của cậu không tệ nha.” Thích Nghi nghe vậy trong mắt liền loé lên ánh sáng lấp lánh: “Tớ quyết định rồi, ngày mai sẽ tìm anh ấy hỏi thử.”
*
Ngày hôm sau
Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên Thích Nghi bèn đáp một tiếng.
Cánh cửa được mở ra, cơ thể cao lớn của người đàn ông loáng cái bước vào trong: “Nghe nói cô tìm tôi.”.