Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 57: Thanh nhi đích thân phận
Năm đó Trương Tử Tinh tại thị tập cứu huynh muội Tôn Ngao, đối đầu cũng là vị Thượng đại phu này, chỉ bất quá “hung thủ” từ gia tướng đổi thành vị Ác Lai thiếu gia này, xem ra hắn và Phi Liêm thật sự là “hữu duyên”.
Nói đến Ác Lai, trong tiểu thuyết cũng là một vị đại gian thần, nhưng tựa hồ có quan hệ huynh đệ với Phi Liêm chứ không phải là phụ tử, hai người đều là loại “hiến thượng ngọc tỳ mại chủ cầu vinh” (hiến ngọc tỷ bán chủ cầu vinh), cuối cùng bị Khương Tử Nha trảm, trở thành thần phân hủy. Chỉ là không biết vì sao bây giờ Phi Liêm và Ác Lai lại trở thành quan hệ phụ tử (trong lịch sử cũng là quan hệ phụ tử), khó hiểu nhất chính là Ác Lai lực lượng lại cường hãn như thế, lại có thể hóa thành hình dạng ác ma như vậy? Vậy thân phận của Phi Liêm chỉ sợ là có sự kỳ lại…
Trương Tử Tinh đang suy nghĩ, người gầy gò nọ đột nhiên chỉ vào ba người bọn họ nói: “Hải tướng quân, ta là Tổng quản phủ Thượng đại phu Trần Hiển, hai cô gái kia là nha đầu trong phủ của ta, bị tiểu tử này dụ dỗ bắt cóc, ý muốn đào tẩu, thiếu gia nhà ta đuổi theo còn bị hắn đả thương, tướng quân nếu có thể giúp ta bắt lấy, ta nhất định sẽ ở trước mặt Thượng đại phu mà vì tướng quân nói tốt một chút, nhất định là lập được công lớn!”
“Tặc tử thật lớn mật, ta cùng với tỷ tỷ đang đi chợ mua đồ, rõ ràng là các ngươi ý đồ phi lễ với chúng ta trước, lại dám nói như vậy, quả thực tội đáng chết vạn lần!” Đặng Thiền Ngọc nghe Trần Hiển lại vu cho mình và Thanh nhi là nha đầu của phủ Phi Liêm trốn chạy, lúc này thịnh nộ không thôi.
Hải Bình đánh giá ba người Đặng Thiền Ngọc một hồi, lại nhìn đám người Ác Lai, trong lòng hiểu được tất là Ác Lai muốn ép buộc dân nữ, bị phản kích, một bên là con của Thượng đại phu Phi Liêm, một bên là dân nữ phỏng chừng không bối cảnh gì , lựa chọn thăng quan phát tài hay là thân vì chính nghĩa? Vị Thủ vệ trưởng đánh thương này cũng không nghĩ nhiều, lập tức ra một quyết định sai lầm.
Hải Bình sau khi có chủ ý, lúc này biến sắc mặt nói: “Mấy nô tỳ các ngươi lá gan thật lớn, dám đả thương Ác Lai thiếu gia! Người đâu, đem ba nam nữ này bắt lấy, áp giải về phủ Thượng đại phu!”
Đặng Thiền Ngọc lửa giận bốc cao, đang muốn động thủ, Thanh nhi lại chậm rãi đi ra, trong tay giơ lên cao một vật, quát: “Cha ta là đương triều Thừa tướng Thương Dung, ai dám bắt ta?”
Hải Bình vừa thấy Kim bài phủ Thừa tướng trong tay Thanh nhi, sợ đến chân cũng nhủn ra, toàn thân tóat mồ hôi lạnh: hôm nay thật sự là tận cùng của sự xui xẻo, sao lại chọc đến đại nhân vật cấp tổ tông như vậy!
Ác Lai cùng đám người Trần Hiển cũng kinh hãi, cô gái che mặt này lại là con gái của Thừa tướng Thương Dung! Thương Dung là người ra sao? Nguyên lão ba triều, Đại Thương đệ nhất Thừa tướng, đứng đầu bách quan, cùng Thái sư Văn Trọng là canh tay trái phải của Thiên tử, được Thiên tử trọng dụng, đặc tứ cho Miễn tử kim bài, cho dù là mưu đồ phản nghịch cũng không bị tội, cái này là ân điển và tín nhiệm ra sao! Nói về quyền thế nói về địa vị, Thượng đại phu Phi Liêm đều không thể so sánh, hôm nay lại chọc tới con gái của Thừa tướng, nhất định là mang đến hậu hoạn vô cùng.
Hải Bình sắc mặt trắng bệch, hận không được hung hăng muốn cắt đi cái lỗ tai của mình, vừa rồi tâm bị quỷ ám cho mê muội, lại vu cho con gái của Thừa tướng là nô tỳ trốn đi của nhà Phi Liêm, đừng nói thăng quan phát tài, chỉ sợ ngay cả vị trí Thủ vệ trưởng này cũng không giữ được, thậm chí tính mạng cũng khó mà bảo toàn. Nếu hắn biết nam tử phía sau Đại tiểu thư của Thừa tướng thân phận chân thật là gì, chỉ sợ lúc này đã sợ đến bất tỉnh nhân sự.
Ác Lai cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cố gắng đè nén sự đau đớn mà chắp tay nói với Thanh nhi: “Ác Lai không biết thân phận của tiểu thư, đã có mạo phạm, ngày sau nhất định tự mình tới tận cửa tạ tội”.
Vừa nói, vừa hướng tới Trần Hiển một cước đá tới, miệng mắng: “Cẩu nô tài ngươi mắt bị mù rồi, bổn đại gia kỹ thuật không bằng người, thua là thua, ngươi lại đi vu cho người ta là nô ty chạy trốn, quả thực mất hết thể diện của Ác Lai ta!”
Trần Hiển nọ sao chịu nổi một cước của Ác Lai, nhất thời gãy xương đứt gân, miệng phun máu tươi ngã xuống mặt đất, tức thì ngất đi. Ác Lai cũng không nói gì nữa, mặc cho hạ nhân lo lắng cho Trần Hiển không biết chết sống, vội vã rời khỏi Đông Thị.
Thanh nhi thu hồi kim bài, nhìn thoáng qua Hải Bình mặt xám như tro đứng đứng chờ tội, lãnh đạm nói một câu: “Ta bất quá chỉ dưa một chút hơi của cha, thân mình cũng không có quan chức, Hải tướng quân cần gì đa lễ như thế? Hôm nay nếu đổi là con gái người bình thường, chỉ sợ đã bị hàm oan mà chịu nhục… Hy vọng tướng quân ghi nhớ giáo huấn hôm nay, sau này nhận rõ thị phi, vì dân chúng mà làm việc”.
Nói xong, nàng hướng tới Hải Bình thi lễ, đi tới bên người Trương Tử Tinh, nhẹ giọng nói: “Ta biết tiên sinh trong lòng tất có nhiều đa nghi, nơi này không phải choõ tiện việc nói chuyện, trước tiên rời khỏi Đông Thị rồi hãy nói”.
Trương Tử Tinh gật đầu, hướng về Hải Bình nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, đi theo Thanh nhi và Đặng Thiền Ngọc hướng ra ngoài, chỉ để lại Hải Bình ở nơi này vạn phần ảo não.
[ba người rời khỏi Đông Thị, đi tới một gian tửu lâu, tìm một căn phòng trang nhã, tùy tiện gọi chút rượu và thức ăn.
Đầu tiên mở miệng không phải Thanh nhi hoặc Trương Tử Tinh, mà là Đặng Thiền Ngọc: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ muốn một mình với tiểu tặc nói chuyện, muội về trước Tướng phủ trước, có gì thì tiểu tặc sẽ đưa tỷ trở về”.
Nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi tửu lâu. Trương Tử Tinh nhìn bóng ảnh của nàng, lắc đầu nói: “Nghĩ không ra tiểu ác nữ này cũng có lúc có ý tốt”.
“Tiên sinh, trông người nói kìa, Thiền Ngọc vốn là nữ nhi nhu thuận mà,” Thanh nhi mỉm cười nói: “Đừng xem Thiền Ngọc bình thường tính tình hồ đồ, nhưng cũng là đối với tiên sinh mà thôi, nếu là nam tử tầm thường, nàng ta căn bản sẽ không ra vẻ như vậy, với trí tuệ của tiên sinh, tấm sự của tiểu nữ nhi này chẳng lẻ nhìn không ra?”
Trương Tử Tinh nhìn thật sâu Thanh nhi: “Thanh đại tiểu thư, nàng nói người khác, vậy tâm sự của mình thì sao đây?”
“Xin lỗi, tiên sinh,” Thanh nhi nghe hắn xưng hô như vậy, cúi đầu xuống không dám nhìn lại, thấp giọng nói: “Thanh nhi cũng không phải là cố ý giấu diếm thân phận, xin tiên sinh thứ lỗi”.
Trương Tử Tinh mỉm cười nói: “Lúc đầu ta từng đoán nàng là con nhà đại phú đại quý, không ngờ lại là con của Thừa tướng đương triều! Nàng vốn sợ ta sau khi biết nàng là con gáin của Thừa tướng, tâm sinh cố kỵ, không dám nói chuyện với nàng nữa?”
Thanh nhi thở dài nói: “Cha ta là Thừa tướng đương triều, giữ trọng trách, được Thiên tử hết sức chiếu cố. Ta là con gái duy nhất của người, cũng kế thừa của cha vài phần tài trí, thuở nhỏ cũng nhìn thấu nóng lạnh trên thế gian. Khi ta gặp người khác, đơn giản là vì quyền thế, ích lợi và sắc đẹp, ngoại trừ Thiền Ngọc muội muội, ta cũng không thật lòng với ai. May mắn Thanh nhi cũng không phải là người bạc phước, lại gặp gỡ tiên sinh, tiên sinh có tài kinh thế, lại như làn gió dấu mình, làm cho ta sinh lòng kính nể, ta với thân phận Thanh nhi cùng tiên sinh tương giao tương tri, bất luận quyền thế danh lợi, bất luận tư sắc tuổi tác, không có lợi ích ít nhiều, nhưng lại có một loại cảm giác thỏai mái dễ dàng trước đó chưa từng có. Đáng tiếc chính là, hôm nay bất đắc dĩ hiển lộ thân phận, thật sự là ý trời…”
Trương Tử Tinh nhìn ánh mắt ảm đạm của nàng, trong lòng khởi lên sự hòa hợp mãnh liệt, hắn tại thế giới này làm sao có được bằng hữu? Với lại thân là Thiên tử, đứng ở trên đỉnh quyền lợi của nhân gian, nhất định chính là người cô đơn. Cho nên hắn vẫn không nói với Thanh nhi thân phận Thiên tử của hắn, cũng là sợ sau khi bại lộ thân phận, thì cũng mất đi cảm giác kỳ diệu này, lập tức lớn tiếng nói: “Nàng quá coi thường ta, ta bất kể nàngi là con gái của Thừa tướng cũng tốt, con của người thường cũng được, trong lòng Tử Tinh, Thanh nhi vĩnh viễn là Thanh nhi”.
Thanh nhi nghe vậy, trong mắt kỳ quang chợt lóe, kích động hỏi: “Tiên sinh lời ấy có thật không?”
“Tự nhiên là thật! Ngàn vàng dể kiếm, tri kỷ khó tìm, huống chi là hồng phấn tri kỷ như Thanh nhi?” Trương Tử Tinh đột nhiên lại thêm vào một câu: “Nếu Thanh nhi không chê ta…”
Nói xong nửa câu, lại dừng lại, Thanh nhi là người thông minh, tự nhiên không thể gạt được nàng, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ xấu hổ, cố ý hỏi tới: “Không chê người cái gì?”
Trương Tử Tinh cười thầm nàng biết rõ mà còn cố hỏi, làm bộ thở dài một tiếng, lộ ra vẻ chán nản: “Thôi, cũng là giấc mộng, không bằng biết khó mà lui, nàng và ta địa vị cách xa, có thể thành tri kỷ đã là may mắn, làm sao dám cầu gì nhiều”.
Thanh nhi thầm mắng tiên sinh này hôm nay sao lại nhút nhát như thế, đã ngồi đợi cả nửa ngày mà lại nửa đường rút lui, nhịn không được cố lấy dũng khí thấp giọng nói một câu: “Nếu là Thanh nhi… không chê thì sao?”
Trương Tử Tinh mừng rỡ, hỏi: “Thanh nhi lời ấy có thật không?”
Thanh nhi thấy bộ dáng vui mừng của hắn, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, hỏi lại: “Thanh nhi vốn thân yếu ớt, cũng nghỉ chỉ có chút thông minh, chỉ sợ gia đình của tiên sinh ghét bỏ, lại làm cho tiên sinh tương lai lại khó đôi bề”. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trương Tử Tinh nghĩ đến lời của Khương Văn Sắc, ngữ khí dám chắc nói: “Thanh nhi không cần lo lắng, nguyên phối thê tử của ta vốn hiền lương thục đức, thế gian ít có, mấy năm nay vẫn giật giây để ta cưới thêm, ta đã từng đề cập với nàng ta chuyện nàng với ta, nàng vốn không có buồn phiền, ngược lại hết sức cao hứng, nhưng thật ra tuổi còn trẻ mà vô công rồi nghề, cũng hối hận… Thanh nhi là vị nữ nhân tài ba vô song trên đời, nếu là thường nhân có lẽ chỉ muốn là thân nữ nhi thường tình, nhưng trong mắt ta, nữ tử có tài thì không ảnh hưởng gì đến đức, ta sẽ không làm cho nàng bị bỏ phí tài học!”
Thanh nhi cùng Trương Tử Tinh gặp gỡ nhiều, tự nhiên biết hắn có những tư tưởng “mới” rất khác với người khác, cuối cùng một câu nói cũng không phô diễn, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lại hỏi: “Gia thế nhà ta là đại khanh sĩ, tuy cha sáng suốt, hứa cho ta tự do lựa… lựa chồng, nhưng chàng hôm nay không có gì cả, lại có hôn thú, chỉ sợ khó được đồng ý, như có thể đảm nhiệm một chức quan nào đó, hy vọng càng gia tăng, không biết tiên sinh có thể nguyện ý bì Thanh nhi mà nhập triều không?”
Trương Tử Tinh không nghĩ Thanh nhi lại đưa ra yêu cầu này, nhất thời lộ ra vẻ khó xử, nói: “Không phải là ta không muốn nhập triều, ta quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể làm quan của Đại Thương, hiện tại cũng không có tiện nói ra, tương lai nàng sẽ biết”.
“Có nỗi khổ bất đắc dĩ? Không thể làm quan Đại Thương?” Thanh nhi trí óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến một chuyện, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẻ tiên sinh là… hậu duệ tiền triều?”
Hậu duệ tiền triều? Trương Tử Tinh ngẩn người, không ngờ Thanh nhi lại nghĩ đến hắn là hậu duệ của Hoàng thất tiền triều, nha đầu này trí tưởng tượng thật là phong phú, bất quá vừa lúc thuận thế giả bộ hồ đồ: “Thanh nhi, trước tiên cứ tạm gác lại chuyện này? Sau này ta sẽ nói cho nàng biết tất cả”.
Thanh nhi thấy hắn như thế, trong lòng càng thêm nhận định sự suy đóan của mình là đúng, lộ ra thần sắc hiểu được, gật đầu nói: “Nếu không thể nhập triều, vậy tương lai của chúng ta tất sẽ đối mặt với trùng trùng hiểm trở, thậm chí có thể là bị chia lìa, không biết tiên sinh đã có sự chuẩn bị về tâm lý chưa?”
Trương Tử Tinh trong lòng biết có đường, không khỏi mừng rỡ: Tiểu thư, người phải chuẩn bị tâm lý phải là nàng, ta đây chính là đến từ cái ổ sói Hoàng cung đó.