Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 471: Nguy ky! Nguyên Thủy Thiên Tôn đích ý đồ


Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 471: Nguy ky! Nguyên Thủy Thiên Tôn đích ý đồ

Đả thần tiên dính chặt vào trên tay Trương Tử Tinh, không cách nào thoát khỏi, lực lượng trong cơ thể hắn không cách nào khống chế mà liên tục chảy vào trong Đả thần tiên, cả người tản ra bạch quang nhàn nhạt, cả người đứng không vững rơi xuống Dao Trì tiên sơn.

Băng Tuyết lúc trước cầm Đả thần tiên chỉ cảm giác bị một loại áp chế kỳ lạ, tuy không thích ứng nhưng cũng không có loại cảm giác bị thôn phệ này. Nhìn thấy biểu hiện kỳ dị của Trương Tử Tinh, cũng hạ xuống, lẳng lặng trấn thủ phía trước hắn.

Trương Tử Tinh sau một hồi khẩn trương, rốt cục trấn định lại, Thông Thiên giáo chủ hẳn là không hại hắn, Đả thần tiên này phải là người có vị giai mới có thể nắm trong tay. Mà hôm nay lực lượng vị giai đã đầy đủ, với nhân giai lực của hắn nếu có thể nắm trong tay Đả thần tiên, xem như là người có vị giai được chọn trong tam giới. Cho dù là Thánh nhân cũng không dám động đến tính mạng của hắn.

Đám người Khổng Tuyên, Hình Thiên phát hiện tình huống khác thường của Trương Tử Tinh, bất chấp việc khôi phục nguyên khí vội vàng từ tiên phủ bay ra, nhất tề tới Dao Trì tiên sơn. Phục Hy thấy tình cảnh của Trương Tử Tinh lúc này, nhất thời hiểu được vài phần, nên để Khổng Tuyên, Hình Thiên tu vi cao nhất ở lại bảo vệ, còn những người khác trở lại tiên sơn.

Trương Tử Tinh bình tâm tĩnh khí. tùy ý để lực lượng cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong Đả thần tiên. Chỉ thấy trên thân roi xuất hiện hai đạo ánh sáng vàng và hồng, lập tức bạch quang nọ cũng từ từ dung nhập vào bên trong.

Lúc này chư thánh trên bầu trời đang chiến đấu kịch liệt, từ hỗn chiến biến thành từng đối chém giết. Mặc dù vẫn không có lực lượng lan ra, nhưng động tác càng lúc càng nhanh, rất nhiều tiên nhân đang xem cuộc chiến ánh mắt cũng theo không kịp tốc độ này.

Thông Thiên giáo chủ hiểu rõ trong ba vị Thánh nhân đối phương, Lão Tử chỉ theo lời hứa mà ra tay, Nữ Oa có thể vì hận Nhân hoàng nọ mà động thủ. Nhưng nói đến kẻ địch chân chính của Nhân hoàng chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn. Cho nên, hắn chủ động chống lại Nguyên Thủy Thiên Tôn. Từ khi Thông Thiên giáo chủ từ Hãm Tiên kiếm khí của Trương Tử Tinh rút ra được một số thứ đến nay, lại trải qua cuộc chiến Tru tiên trận, đối với sự ảo diệu của Tru tiên tứ kiếm lại lĩnh ngộ sâu hơn một tầng, càng tiến thêm lên một tầng cao mới. Thánh nhân nếu muốn đạt được một loại lĩnh ngộ nào đó là hết sức khó khăn, nhưng Thông Thiên giáo chủ cũng đã làm được.

Thông Thiên giáo chủ giờ phút này lực chiến đấu tuy có thể chưa hơn được Lão Tử, nhưng trong bốn người còn lại nếu nói đơn thuần về lực công kích, Tru tiên tứ kiếm có thể xem như là không thẹn là lục thánh pháp bảo. tứ kiếm nọ đều tự phát ra ánh sáng khác nhau, đều có lực đạo kỳ dị mà lại thành một thể. Nhất thời kiếm quang phóng ra tuy chưa tạo nên sát thương gì thì cũng giam cầm lấy đối thủ. Nguyên Thủy Thiên Tôn bị thế công của tứ kiếm làm khó, mặc dù không mấy bối rối, nhưng Hạnh Hoàng Kỳ ở tay trái bảy phần thủ thế, Tam bảo Ngọc Như Ý ở tay phải chỉ có ba thành phản công.

Không giống với tình huống chiến đấu của Thông Thiên giáo chủ, Lão Tử cùng Tiếp Dẫn đạo nhân giao chiến cũng xem như là rất có quy củ.

Lão Tử ngày thường chỉ thích thanh tĩnh vô vi, hành sự đơn giản, cũng không như hai sư đệ khai tông lập giáo. Chỉ thu một đệ tử duy nhất là Huyền Đô Đại pháp sư ngày thường cũng tại Bát cảnh cung đóng cửa không rangoài. Bởi vậy hầu như là không hiển lộ ra ngoài. Tiếp Dẫn đạo nhân cũng chưa từng đối mặt giao phong. Chuẩn Đề đạo nhân thật ra cũng đã có kinh nghiệm quá, kết quả là thua chạy ra Đông Hải.

Năm đó khi Thông Thiên giáo chủ trợ giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn đấu bại Tây phương giáo nhị thánh. Lão Tử cuối cùng đã từng ra tay lấy Thái Cực đồ biến thành kim kiều, đem Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề đưa đi, mặc dù lần đó chỉ là thoáng qua. Nhưng thông qua tình cảnh cơ hồ khó có thể kháng cự đó xem ra, vị Tử Tiêu cung chủ này thực lực thâm tàng bất lộ nhất trong lục thánh.

Tiếp Dẫn đạo nhân hiểu rõ sự lợi hại của Lão Tử, không dám bất cẩn, trên đỉnh đầu hiện ra ba viên xá lợi, đem Thanh liên bảo sắc kỳ cầm trong tay. Nhất thời kim quang vạn đạo, bạch khí huyền không, đồng thời chân đạp đài sen sáu cánh, tư thế chỉ thuần túy là phòng thủ. Lão Tử thấy Tiếp Dẫn đạo nhân cẩn thận như thế, mỉm cười, chỉ hiện ra một tòa kim kiều, đem bản thân cùng Tiếp Dẫn giữ lại trong không trung, đồng thời đem quải trượng không ngừng đánh tới, nhất thời duy trì thế cân bằng.


Nữ Oa nương nương cùng Chuẩn Đề đạo nhân như ẩn như hiện, không ngừng biến ảo giao đấu, thoạt nhìn hai người như đã trải qua thiên sơn vạn thủy, nhưng thủy chung vẫn không rời bước một chút nào. Nữ Oa nương nương trong đầu không tự chủ hiện ra lời của vị Thiên tử kia nói, thậm chí có rất nhiều lời tại miếu Nữ Oa, hôm nay nghĩ lại cũng có một loại cảm thụ khác.

“Người năm đó có công đức bổ thiên (vá trời), hôm nay tại sao lại con rẻ sinh linh như thế?”

“Năm đó nương nương đến tột cùng là vì công đức thành thánh mà bổ thiên. Hay là vì cứu trợ sinh linh mà bổ thiên? Nếu là vì cứu trợ sinh linh, tại sao hôm nay lại mất đi bản tâm?”

“Trong vũ trụ tinh thần vô bờ, tính mạng có thể nói là không đáng kể. Nhưng cho dù chỉ là một thoáng quá thì tính mạng cuối cùng vẫn là tính mạng!”

Tính mạng? Nữ Oa nương nương không khỏi cảm thấy mê muội. Không lâu trước đây, nàng tựa hồ cũng từng cố chấp như vậy, không tiếc mạo hiểm tính mạng mà vá trời. Song khi nàng đạt tới một tầm cao mới thì đối với những điều này lại có một loại lý giải khác. Hoặc có thể gọi là “cảnh giới”.

Đúng như câu nói của Thiên tử kia “Thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật sinh linh vi sô cẩu”.

Thánh nhân sau khi đạt tới cảnh giới Hỗn nguyên thì trong mắt tiên nhân bình thường đã là một sự chí cao vô thượng. Bản thân Thánh nhân cũng hiểu được, khoảng cách của bọn họ tới “đỉnh”, hoặc có thể nói là khoảng cách tới tầng cao kế tiếp là hết sức xa xôi.

Thiên đạo không vị nhân, cũng không bất nhân. Tùy ý để vạn vật sinh diệt, thuận theo “tự nhiên”. Đây là một loại pháp tắc, cũng có thể gọi là “đạo”. Thánh nhân cũng có thể xem là một loại “đạo”, vừa là người đưa ra vừa là người chấp hành. Song bọn họ cũng không hoàn toàn là “đạo”. Từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa tới nay, cũng chỉ có một người có thể xưng là “đạo” mà thôi. Đó chính là Đạo tổ Hồng Quân.

Lục thánh đều hiểu rõ, chỉ cần tuân theo loại “đạo” này, tiếp cận vô hạn, khế hợp nó, thì mới có cơ hội lĩnh ngộ được cảnh giới mới ở những tầng cao hơn. Sáu vị Thánh nhân tu thành Hỗn nguyên đạo đều khác nhau, cho nên phương pháp để hiểu được loại “đạo” này cũng không giống nhau. Có lựa chọn xuất thế, có lựa chọn nhập thế, lại có loại như dựa vào khí vận, loại cố chấp này đối với Thánh nhân mà nói, cũng là một dạng quá trình “Ngộ”.

Nữ Oa nương nương cũng là người truy cầu “đạo”, đứng ở một tầng khác cùng một góc độ khác xem vạn vật sinh linh thì cái loại cố chấp lúc ban đầu không khỏi đã dần dần biến mất, mà thay vào đó la một loại thái độ “bất nhân”. Đối với mục tiêu Thánh nhân “đại đạo” của nàng xem ra, loại chuyển biến này không thể nghi ngờ là thành công.

Cho nên nàng cũng từng nhiều lần khuyên bảo qua huynh trưởng Phục Hy “Chấp mê”, đáng tiếc Phục Hy cuối cùng vẫn “bất ngộ”. : TruyệnFULL.vn


Song hôm nay cũng là người “Chấp mê” đứng đầu nhân giới, nhưng lại lấy hành động của mình khiến cho trong lòng nàng sinh ra sự mơ hồ. Loại mơ hồ này nàng khi mới vừa trở thành Thánh nhân cũng từng có qua, chỉ là không mãnh liệt như hiện tại.

Ngày đó câu nói của Thiên tử “Thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật sinh linh vi sô cẩu” sau đó là câu “Ta sẽ lấy thân phận con kiến hôi này cùng thiên mệnh kia đấu một trận”. Hôm nay, hắn quả nhiên đã lấy thân phận “con kiến hôi” kia, lấy một loại cố chấp cùng bất khuất, cuối cùng đã nghịch chuyển việc sáu vị Thánh nhân liên thủ tính toán ra “thiên mệnh””Thương diệt Chu hưng”.

Từ một mặt nào đó mà nói, trận đánh cuộc này nàng thực tế đã thua.

Nàng sở dĩ phẫn nộ, đa phần là do loại “mơ hồ” này tạo thành, từ đại đạo xem ra, nói là vạn vật sinh linh coi như là tinh thần sinh diệt, bất quá chỉ như là bóng câu qua thềm mà thôi. Những tính mạng này đối với “đạo” mà nói cũng không đáng nhắc tới.

Câu nói của hắn “tính mạng dù sao vẫn là tính mạng” không biết vì sao lại như một hòn đá ném vào trong lòng nàng. Hòn đá mặc dù chòm đi trong nháy mắt nhưng những rung động mà nó gây ra thì thật lâu sau vẫn không tản đi – cho dù nó vẫn là yên bình.

Chuẩn Đề đạo nhân cùng Nữ Oa nương nương chiến đấu cảm thấy hết sức kỳ quái. Nương nương này cứ như là tâm không yên, ban đầu hai bên cũng là có công có thủ, mà hiện giờ lại bị mình áp chế.

Chuẩn Đề đạo nhân nhớ tới ngày đó Tiếp Dẫn đạo nhân tại Tru tiên trận từng cùng Nữ Oa nương nương đấu qua một hồi. Hai bên đều không dốc hết toàn lực, cho nên hòa khí vẫn chu toàn. Chẳng lẻ hôm nay nàng cũng có ý này?

Chuẩn Đề đạo nhân tự nghĩ ngày thường cùng vị Thánh nhân nương nương Oa hoàng cung này cũng không có ân oán. Cho nên cũng không thừa thế tấn công mà chỉ bảo trì cục diện ngang bằng.

Nữ Oa nương nương cuối cùng thì vẫn là Hỗn nguyên Thánh nhân. Đấu được mấy hiệp, từ trong mơ hồ tỉnh ngộ ra, âm thầm hạ quyết tâm: Hôm nay nếu chư thánh đã phong vân tế hội, cũng là một hồi cơ duyên. Không bằng ứng theo thiên số mà làm, toàn lực đánh một trận, để xem Thiên tử kia kết quả cuối cùng như thế nào. Có lẽ, như vậy mới có thể có được đáp án về những mơ hồ của mình.

Nghĩ như vậy, Nữ Oa nương nương hỗn độn lực đột nhiên đại thịnh, roi trong tay tỏa ra tử quang, như linh xà, Sơn hà xã tắc đồ cảnh tượng cũng càng thêm biến ảo khó lường. Chuẩn Đề đạo nhân cảm thấy đối thủ phảng phất như đã thay đổi thành một người khác, áp lực tăng lên nhiều. Thầm nghĩ phàm gian có câu “Lòng của nữ tử khó mà dò được, vị nương nương này sao tự dưng lại như nổi điên lên vậy? Không khỏi cũng trở nên nhanh hơn nhiều. Chuẩn Đề đạo nhân thấy thế tới của Nữ Oa nương nương kinh người, cũng không dám chậm trễ, lập tức toàn lực lấy Thất bảo diệu thụ vung lên.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đang cùng Thông Thiên giáo chủ giao chiến, đột nhiên thấy trên Dao Trì tiên sơn kỳ quang trên người Trương Tử Tinh trong lòng chấn động. Nhất thời hiểu rõ ý đồ của hắn.


Nguyên Thủy Thiên Tôn tâm niệm thay đổi thật nhanh, huơ đại một cái, đem Thông Thiên giáo chủ dẫn về phía Lão Tử, lại tham dự cuộc chiến giữa Chuẩn Đề đạo nhân cùng Nữ Oa nương nương, khôi phục lại thành cục diện hỗn chiến, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Tiếp Dẫn đạo nhân bị Nữ Oa nương nương thu vào Sơn hà xã tắc đồ mà đại chiến, đột nhiên kêu lên một câu: “Đại sư huynh, hôm nay chính là lúc huynh thực hiện lời hứa. mau trợ lực giúp ta!”

Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, trong lòng chợt xuất hiện một dự báo xấu, chỉ thấy Lão Tử dưới chân kim kiều hào quang đại thịnh, không trung bốn phía đều xuất hiện vô số đồ hình Thái Cực. Vô số đồ hình Thái Cực đồ nọ tạo thành một trận thế, đem hắn cùng Chuẩn Đề đạo nhân đồng thời cuốn vào trong trận. Thông Thiên giáo chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân biết không ổn, nhất tề hướng về phía Lão Tử mà công tới, ý muốn liên thủ đánh bại Lão Tử để thoát khỏi Thái Cực đồ nhằm ngăn cản Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mà Lão Tử giờ phút này rốt cuộc đã xuất ra thực lực chân chính, vỗ lên đỉnh đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu có ba đạo khí xuất ra, hóa thành ba người. Ba đạo nhân này phân biệt cầm kiếm, Linh chi như ý, Long tu phiến, khí thế phi phàm, làm cho Thông Thiên giáo chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân giật mình. Mỗi một người đều có tu vi Thánh nhân hạng nhất, vốn là hai người hợp công Lão Tử, nay lại biến thành bốn người Lão Tử vây công nhị thánh.

Ba vị đạo nhân này gọi là Thượng Thanh, Ngọc Thanh, Thái Thanh. Năm đó Chuẩn Đề đạo nhân từng tại Đông Hải bị Lão Tử xuất ra ba người vây công, cuối cùng thua chạy, cho nên nhớ rất kỹ, lập tức nói với Thông Thiên giáo chủ: “Thông Thiên đạo hữu chú ý!”

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên nhớ ra Trương Tử Tinh từng nhắc qua với hắn thần thông “nhất khí hóa tam thanh” của Đại sư huynh Lão Tử. Lúc này mới tỉnh ngộ lại quát: “Chuẩn Đề đạo hữu chớ sợ, đây là thần thông hóa thân. Chỉ cần đấu một trận, khí ắt tự tiêu, trở thành vô dụng”.

Lão Tử thấy Thông Thiên giáo chủ lại có thể phá được sự ảo diệu thần thông của mình, âm thầm kinh ngạc, cũng không nói nhiều, cùng hóa thân Tam thanh đánh tới, cùng nhị thánh đấu không phân cao thấp. Thông Thiên giáo chủ mặc dù từ miệng Trương Tử Tinh biết được điểm yếu của “nhất khí hóa tam thanh” này, nhưng hiện tại thời gian đợi Tam thanh biến mất cũng đủ để cho Nguyên Thủy Thiên Tôn giết chết Trương Tử Tinh vô số lần. Nghĩ đến đây không khỏi lòng như lửa đốt.

Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn đã thoát khỏi trận hỗn chiến, lập tức nhằm thẳng về phía Trương Tử Tinh mà bay tới.

Đám người Khổng Tuyên không ngờ lại có đột biến như thế, không khỏi kinh hãi. Khổng Tuyên đề tụ lực lượng đem Hỗn độn chung xuất ra, toàn lực phát ra một tiếng chuông. Nguyên Thủy Thiên Tôn thân hình khựng lại như bị chấn động, nhíu mày rồi lập tức cười to nói: “Hỗn độn chung bất quá cũng chỉ thế thôi! Ngươi cứ nghĩ là như trong Tru tiên trận sao?”

Hình Thiên trong “miệng” phát ra một tiếng quát. Càn thích thần phủ xuất ra tạo thành một luồng sáng, hướng về phía đầu của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà chém tới. Nguyên Thủy Thiên Tôn tay vung lên một trảo, đem luồng sáng nọ ngưng tại không trung, rồi phẩy tay một cái, luồng sáng mang đầy sát khí hủy diệt nọ nhất thời tiêu biến không thấy tung tích.

Trong lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn bị ngăn trở, Phục Hy đã xem Hà Đồ tế xuất, mười tiêu ký hình thù kỳ lạ vờn quanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, sinh ra một loại lực lượng huyền ảo, khiến cho Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất thời không cách nào đi tới được. Song Hỗn độn lực trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu chuyển, từng bước đi tới, mười tiêu ký nọ ánh sáng nhất thời ảm đạm xuống.

Phục Hy trên người lộ ra vẻ mặt khó coi, tựa hồ chịu tổn hại không ít. Mới vừa rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn đơn thuần là lấy “Lực” phá đi “Xảo” của hắn. Hà Đồ vốn huyền diệu vô cùng, nhưng lực lượng hai bên lại cách nhau quá xa.

Cứ như lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn nói. Nơi này cũng không phải là Tru tiên trận, lúc này sự chênh lệch rất lớn giữa Huyền tiên cùng Thánh nhân đã rõ ràng thể hiện ra. Coi như là Huyền tiên đỉnh cấp đi nữa cũng vậy mà thôi.

Trương Tử Tinh trơ mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bay tới trong lòng hết sức gấp rút, nhưng Đả thần tiên vẫn như là “không thể lay chuyển”, vẫn đang không ngừng hấp thụ lực lượng của hắn.

Băng Tuyết ở bên cạnh tiến lên, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn búng một ngón tay, đã đứng cứng ngắc trong không trung không cách nào nhúc nhích được. Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với ma nữ mà ngay cả Tam bảo Ngọc như ý cũng đánh không chết này cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, đang muốn động thủ thì trong Tiêu Dao tiên phủ bay ra mấy đạo hào quang. Trong đó một đạo kim quang như điện, xông lên trước nhất, thoáng cái đã tới trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn đem Băng Tuyết bảo vệ ở phía sau. Kim quang nọ phát ra tiên lực nhàn nhạt khiến cho trói buộc trên người Băng Tuyết yếu đi không ít, rốt cuộc đã thoát ra được.


Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa thấy kim quang này, không khỏi giận dữ quát: “Nghiệt chướng! Lại còn có mặt mũi dùng Ngọc thanh tiên quyết đối địch với ta sao!”

Kim quang nọ là Dương Tiển, cũng không nói nhiều, đem Tam tiêm lưỡng nhận đao hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn đâm tới. Nguyên Thủy Thiên Tôn vung Hạnh Hoàng Kỳ, nhất thời kim hoa vạn đóa ngăn trở Tam tiêm lưỡng nhận đao nọ, đồng thời đem Tam bảo Ngọc như ý đánh tới, thanh thế hết sức kinh người, muốn đưa Dương Tiển vào chỗ chết.

Dương Tiển trước người đột nhiên xuất hiện vô số vật trong suốt, đem áp lực thật lớn của Tam bảo Ngọc như ý làm cho yếu bớt đi không ít. Thì ra là Băng Tuyết có lòng nương theo lực của Dương Tiển đối phó với Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho nên thả ra kỹ năng phòng ngự “Hữu quân” để hỗ trợ, không ngừng làm yếu bớt lực lượng của Tam bảo Ngọc như ý. Song Tam bảo Ngọc như ý cũng không phải là pháp bảo bình thường có thể sánh bằng. Tuy bị làm cho yếu đi nhiều nhưng vẫn đánh trúng ngực Dương Tiển. Dương Tiển quát to một tiếng, máu tươi phun ra, Cửu hợp huyền công cũng đỡ không được mà hôn mê bất tỉnh rơi thẳng xuống. Băng Tuyết cũng bị thế đánh đáng sợ kia đánh bay đi.

Bên này Tam tiêu đã chạy tới bảo vệ trước người Trương Tử Tinh. Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn thi triển thủ đoạn, đột nhiên ở tiên sơn xa xa có một đạo bạch quang như điện phóng tới, Nguyên Thủy Thiên Tôn phẩy tay bạch quang kia tới gần thân thể nhất thời ngưng lại, nhưng vượt quá tưởng tượng là lực xuyên thấu lại đánh trúng ngay lòng bàn tay.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm giác được trên bàn tay có một trận chấn động rất nhỏ, lực của bạch quang nọ không thấy có chút pháp lực nào lại gây nên sự bất ngờ như thế, không khỏi lấy làm kinh hãi, mà không biết đám người Thương Thanh Quân cùng Trương Tử Tinh lại càng thêm kinh hãi: Chủ pháo phản vật chất lại bị Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng tay không mà ngăn lại!

Giật mình nhất chính là Trương Tử Tinh, bởi vì vũ khí của thế kỷ 24 đã được nghiêm khắc khống chế phạm vi tấn công, để tránh đánh trúng các mục tiêu vô tôi ngoài ý muốn, uy lực của vũ khí cũng cực kỳ mạnh. Chỉ nói về lực phá hoại thì vũ khí hạt nhân cũng không thể so sánh, thậm chí có thể phá vỡ cả tinh cầu. Hôm nay lại bị Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng tay không ngăn cản!

Đó chính là lực lượng chân chính của Thánh nhân sao? Trương Tử Tinh nghĩ đến ý niệm dùng vũ khí khoa học kỹ thuật đối phó với Thánh nhân không khỏi âm thầm xấu hổ. Với vũ khí mà hắn có hiện giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Thánh nhân.

Khổng Tuyên thấy pháo kích không hiệu quả, vội vàng lần nữa gõ Hỗn độn chung, phối hợp với thế công của đám người Phục Hy, Hình Thiên, Viên Hồng, Bích Tiêu, tạm thời ngăn cản được Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn sau khi tiếp được Chủ pháo phản vật chất, nhìn thoáng qua Tiêu Dao tiên phủ đã phóng ra Chủ pháo, cái bình nhỏ trong tay đột nhiên biến mất không thấy. Lập tức trên bầu trời Tiên phủ lại xuất hiện một trận “mưa” kỳ quái.

Bồ đề linh thụ tại Tiên phủ gặp phải loại nước mưa này lại dần dần ngưng đọng lại, không cách nào phát huy tác dụng phòng hộ nữa. Chỉ có thái Thanh kỳ môn mà Lão Tử tặng vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh không bị ảnh hưởng.

Lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một người mang kim tiễn bay một vòng, chiếc bình nhỏ trong suốt chứa Tam quang thần thủy liền rơi xuống, lại có một người rất nhanh vọt tới chộp lấi cái bình, chớp mắt đã lui vào trong Tiên phủ không thấy nữa. Mà giờ phút này trận mưa trên bầu trời cũng đã ngừng lại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Lưu ly bình lại bị kim tiễn kia thu mất thì rất là kinh ngạc, đem Tam bảo Ngọc như ý hướng về Tiên phủ đánh tới. Tam bảo Ngọc như ý đột nhiên trở nên cực lớn, đem toàn bộ Bồ đề thụ lâm hủy diệt đi, tạo nên một lằn trắng cày ngang hết sức đáng sợ, tất cả thực vật lẫn sinh linh trong phạm vi đó đều bị hủy diệt. Căn cứ phóng ra Chủ pháo cũng bị đánh phá, mà Tam bảo Ngọc như ý nọ lại khựng lại trước mặt một vật, như là không cách nào tới nữa, lại bay trở về.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận ra vật nọ là một tòa kỳ môn, phát ra Thái Thanh tiên lực hết sức thuần khiết. Hắn quay đầu lại nhìn Thái Cực đồ đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lại nhìn thấy trong đám người Huyền tiên vây quanh có một người trong tay đang cầm một Hộ thân kỳ xí (lá cờ hộ thân). Liền chợt do dự, không công kích nữa mà đem toàn bộ lửa giận dời sang trên người Trương Tử Tinh, sát khí vô cùng sắc bén.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.