Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 469: Yên diệt kiếp cùng đại địch hiện
Khổng Tuyên và Hình Thiên xuất hiện khiến tâm tình Hạo Thiên cùng Kim Mẫu trầm hẳn xuống ngược hẳn với Trương Tử Tinh đang cực kì hưng phấn.
Thiên Dao năm đó ở Nhạc Du sơn đã gặp qua Hình Thiên, mà Khổng Tuyên cũng đã có duyên gặp mặt cùng nàng trên Đại Dư Tiên Sơn, hai người cũng biết chuyện của Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao, lại biết Thiên Dao đang mang cốt nhục của huynh trưởng nên không dám chậm trễ hướng Thiên Dao hành lễ, miện xưng:
– Tẩu tẩu.
Thiên Dao vẫn là lần đầu được gọi như thế, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng lại mang vài phần thỏa mãn vội vàng hoàn lễ.
Nhìn bốn người kia cười nói không xem ai ra gì, nhất là vẻ mặt thẹn thùng của Thiên Dao đối với Trương Tử Tinh, hai mắt Hạo Thiên thiếu một chút đã phun lửa. Còn Kim Mẫu lại hướng ánh mắt đến Dương Tiễn đang tự đắc trên không trung, căm hận hỏi:
– Ngươi đã biết hai người kia sẽ mau chóng đến đây?
Dương Tiễn như không thấy vẻ mặt của Kim Mẫu, chậm rãi nói:
– Chuyện này là đương nhiên, lúc ta vừa phá giải Đại yên tuyệt trận cũng là lúc Long Cát Công chúa đã đại thắng đánh vào trung ương thiên. Mấy trăm vạn đại quân kia sẽ rất nhanh chiếm Lăng Tiêu Thiên phủ, Dao Trì này cũng là nơi táng thân mà ta an bài cho hai ngươi!
Loại tốc độ tiến đánh này so với Kim Mẫu dự kiến còn nhanh hơn rất nhiều khiến Kim Mẫu không khỏi kinh ngạc hỏi:
– Không thể nào! Long Cát tại sao có thể nhanh đến thế?
Dương Tiễn cười lạnh:
– Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, trấn thủ tại Vô Cự đàm thệ thiên là Linh Hỏa, cũng chính là bộ hạ của mẫu thân ta ngày xưa, và cũng chính ta đã sắp đặt mưu kế cho hắn quy hàng ngươi.
Trương Tử Tinh mừng thầm, lúc hắn cùng với Dương Tiễn đến đại trung ương thiên cũng đã đem cách khống chế tiên phủ chỉ cho Long Cát Công Chúa, vốn còn lo lắng nàng không thể dễ dàng khống chế. Xem ra với tình hình hiện giờ đúng là thuận buồm xuôi gió, lại được thêm Dương Tiễn ám trợ, quả thật thời gian đánh đến trung ương thiên so với dự tính nhanh hơn rất nhiều.
Kim Mẫu nhớ rõ sau khi Vân Hoa tiên tử bị trấn áp, Xích Dương quân cũng đã giải tán, chỉ còn lại Linh Hỏa thiên tướng cùng phần đông tướng sĩ còn lại là hướng nàng tỏ vẻ trung thành, lại còn không ít người chủ động tiếp nhận độc thuật khống chế của nàng. Thật không thể ngờ vẫn là tâm hoài dị chí! Có lẽ chính do dư đảng này cộng với tâm kế của Dương Tiễn nên hắn mới có thể biết được nhiều sự tình bí ẩn của thiên giới, mà minh chứng rõ nhất chính là đại yên tuyệt trận vừa bị phá hỏng.
– Tốt, tốt lắm, Vân Hoa tiện nhân kia có thể sinh ra một hảo nghiệt chủng thế này…
Kim Mẫu vừa nghiến răng mắng một câu đã thấy Dương Tiễn hóa kim quang đánh tới.
– Độc Phụ! Chớ có làm nhục gia mẫu! Hôm nay ta sẽ cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Tam Tiên Lưỡng Nhận toàn lực công tới, Kim Mẫu không kịp phòng bị mang kim ti đón đỡ, nhất thời tay chân luống cuống.
Hạo Thiên nhìn bốn người Trương Tử Tinh, tay cầm Đả Thần Tiên đã xuất mồ hôi lạnh. Hiện giờ xem như đại thế đã không còn, tại sao vị Thánh nhân kia vẫn chưa chịu xuất hiện? Hay là thật sự muốn hắn đến bước phải ngọc thạch câu phần?
Hắn thật sự không cam lòng.
Từ phía chân trời lại xuất hiện vài đạo quang hoa, trước nhất là một đạo tử quang tốc độ vô cùng mau le. Hạo Thiên nhận ra đúng là Tam Tiên Đảo Tam Tiêu nương nương cùng đám người Vũ Dực Tiên. Tiêu Dao Tử này quả là phúc duyên không nhỏ khiến cho các mỹ nữ tu vi cực cao, dung mạo tuyệt mỹ đều bị hắn thu lấy! Đáng hận hơn ngay cả Long Cát và Thiên Dao đều cũng…
Tiêu Dao Tử? Rốt cuộc lai lịch hắn là gì? Trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này, hắn lại có thể giữa lúc sát kiếp xuất hiện mà xuất thế, ngạo nghễ tam giới, càng kì quái hơn hắn còn bị Đả Thần Tiên khắc chế!
Hạo Thiên ngày càng cảm giác được một giả thiết kinh khủng, không cam lòng hướng Trương Tử Tinh quát to:
– Thật ra ngươi là ai?
Trương Tử Linh cười lạnh, pháp lực che chắn khuôn mặt biến mất lộ ra diện mạo thật:
– Hạo Thiên, ngươi chắc cũng đã đoán ra rồi thì cần gì hỏi nữa? Kỳ thật lúc ở thế thiên đàn ngươi cũng đã gặp qua ta rồi!
Trái tim Hạo Thiên chấn động, rốt cục cũng chứng thực được giả thiết đáng sợ kia, trên mặt lộ vẻ khó tin: quả nhiên là hắn! Nhân giới chi chủ!
Không thể tưởng được một nhân hoàng bé nhỏ mà lại có thể bức Thiên Đế đến tuyệt cảnh!
Năm đó lục thánh định thiên số, Tây Kỳ thánh chủ xuất thế, Thương diệt Chu hưng. Mà người này lại có thể dùng năng lực bản thân nghịch chuyển thiên số, cuối cùng bức tử Cơ Phát, diệt Tây Chu khiến Đại Thương phục hưng. Tâm trí như thế, đảm lược như thế quả thật không thể chỉ dùng hai chữ “đáng sợ” đơn giản mà hình dung!
Càng khủng bố hơn là, người này chỉ dùng vẻn vẹn hơn mười năm, từ một phàm phu tục tử luyện đến huyền tiên đỉnh giai, cho dù là Thánh nhân cũng đã từng chiến qua. Chỉ việc tận diệt Ngọc Hư Cung cũng đủ làm Hạo Thiên kinh sợ.
Hạo Thiên nhìn chúng nữ vây quanh Trương Tử Tinh, nhất là vẻ mặt hạnh phúc của Thiên Dao, nhất thời oán hận nổi lên: tên Nhân hoàng đáng chết này không chỉ cướp đi nữ nhân của hắn, lại còn muốn đoạt cả đế vị của hắn! Hiện giờ đại thế đã mất, cho dù chết cũng phải lôi hắn theo cùng!
Hạo Thiên thầm vận tiên lực, đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi tán ra ở không trung, sau đó lại ngưng kết thành một mảnh huyết vụ. Huyết vụ này lại nhưng tụ thành hơn một trăm thân hình Hạo Thiên, đánh tới đám người Khổng Tuyên.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn, mỗi “Hạo Thiên” này đều mang thực lực huyền tiên.
Thiên Dao thấy thế cả kinh:
– Huyết mị bí thuật!
Huyết mị bí thuật này là nhờ hi sinh sinh mệnh lực mà phát ra, mỗi một phân thân đều mang hơn một nửa lực lượng bản thân, thập phần lợi hại.
Nhưng loại bí thuật này chỉ có tác dụng trong một đoạn thời gian, sau đó vô luận thành bại đều tổn hao sinh mệnh lực kinh khủng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng chủ nhân. Hạo Thiên lúc này thi triển bí thuật quả thật đã muốn liều mạng.
Đối mặt với vô số địch nhân cường đại, mọi người đều ngưng thần đón đỡ. Hình Thiên dùng Kiền thích thần phủ vẽ ra một vòng cung chuẩn xác chặt đôi một phân thân Hạo Thiên. Nhưng Huyết mị bí thuật cũng không đơn giản đến thế, đoạn thân thể bị tách lìa nhanh chóng hợp lại thành một, không khác gì một bất tử chi thân. Mà lực công kích của các phân thân này cũng không hề yếu, ngay cả vòng phòng ngự tráo từ dị năng ma thể của Quỳnh Tiêu phát ra cũng bị đánh sâu vào.
Hạo Thiên sau khi xuất ra Huyết mị bí thuật, bản thể cũng xen lẫn giữa đám phân thân. Mắt thấy Trương Tử Tinh đang bảo hộ Thiên Dao chiến đấu với một phân thân lập tức mang Đả Thần Tiên tế ra, vô thanh vô tức đánh vào lưng Trương Tử Tinh.
Khổng Tuyên tuy có vẻ như đang chiến đấu kịch liệt với các phân thân khác nhưng luôn chú ý đến hành tung của Hạo Thiên, thấy hắn quả nhiên dùng Đả Thần Tiên cắn lén Trương Tử Tinh, huyết quang liền lóe lên. Vừa lúc Hạo Thiên xuất thủ đã hiện ra trước mặt hắn.
Hạo Thiên vừa thấy trong lòng đã biết không ổn, còn chưa kịp phản ứng đã thấy vô sắc thần quang xuất hiện sau lưng Khổng Tuyên đem Đả Thần Tiên xoát đi. Đả Thần Tiên bị lực lượng cường đại này dẫn dắt bị đánh sang một bên, Khổng Tuyên lại mang Vô sắc thần quang hóa thành một bàn tay to chụp lấy Đả Thần Tiên.
Hạo Thiên chấn động, vội vàng chỉ huy cho đám phân thân xông lên ngăn cản Khổng Tuyên còn chính mình dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Đả Thần Tiên. Chỉ thấy Hỗn Độn Chung xuất hiện tại đỉnh đầu Khổng Tuyên, một tiếng thanh vang lên, đám phân thân xung quanh nhất thời tứ thân ngũ liệt. Tiếng chuông này vang mãi không ngừng khiến thân thể đám phân thân ngày càng tách xa, nhất thời không thể dung hợp nhưng cũng khiến bàn tay to do Vô Sắc Thần Quang hóa thành chậm mất một nhịp. Hạo Thiên mắt thấy sắp lấy được Đả Thần Tiên, trước mặt lại xuất hiện một đạo sát khí đáng sợ đập thẳng đến.
Hạo Thiên sau khi chống đỡ tiếng chuông, đại lượng tiên lực đã hao phí gần hết, không thể đón đở một kích sắc bén này của Hình Thiên đành phải né tránh. Nhưng hắn cũng không cam lòng nhìn Đả Thần Tiên mất đi, lúc tránh đi hét to một tiếng phát ra một đạo lực lượng đánh Đả Thần Tiên về phía Kim Mẫu.
Kim Mẫu sao khi chống chịu được một đợt mãnh công của Dương Tiễn cũng đã dần ổn định được thế trận bay đến đón lấy Đả Thần Tiên. Ti Đái đang cùng giao kích với Dương Tiễn đột nhiên hóa thành vô số mạn đằng gắt gao cuốn lấy Dương Tiễn, còn Kim Mẫu thân hình nhoáng lên hướng về Đả Thần Tiên trên không.
Một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện quấn chặt lấy thân hình Kim Mẫu. Với năng lực của Kim Mẫu nhất thời lại vô pháp giãy giụa thoát khỏi, càng ngoài ý muốn hơn chính là bạch quang kia đối với Kim Mẫu thập phần quen mắt, chính vật được nàng đã cướp được sau đó cất giữ bên trong bí khố nhưng không hiểu sao lại xuất hiện nơi này – Cương Nha.
Đả Thần Tiên không ngừng lại tiếp tục bay đi, Kim Mẫu vận toàn bộ tiên lực phát ra, rốt cục thoát khỏi bạch quang kia tiếp tục đuổi theo Đả Thần Tiên. Cương Nha đang muốn đuổi theo lại bị đám thiên binh vây lấy, nhất thời pháo hỏa đại tác chiến đấu nảy ra.
Dương Tiễn bị mạn đằng vây khốn không thể tránh thoát, kim quang chợt lóe liền hóa thành một cự phong. Đuôi cự phong hướng mạn đằn chập xuống vài cái, mạn đằng vốn cứng cỏi vô cùng nhưng không thể chịu nổi một kích héo rũ, cự phong dễ dàng giãy thoát nhưng cũng không khôi phục nhân thân mà lại hóa thành một tiểu nhân chi hình ( hình hài bé nhỏ), tóc vàng lông vàng, lại ngồi trên một hoàng sắc tiểu xa, tốc độ hơn thiểm điện hướng Đả Thần Tiên bay đến.
Hóa thân này chính là loại biến hóa mà sự phụ hắn cực kỳ am hiểu: Khánh kỵ.
Hoàng sắc tiểu nhanh thập phần nhanh nhạy lập tức bắt được Đả Thần Tiên. Kim Mẫu chậm nửa nhịp bị Khánh Kỵ cướp mất Đả Thần Tiên trong lòng thập phần khẩn trương, cũng bất chấp dáng vẻ Thiên Hậu vung đầu mạnh một cái. Lập tức tóc gió thôi bay, mái tóc kia đột nhiên dài ra rồi như vô số xúc tu đáng sợ cuốn đến Khánh Kỵ. ( Gần giống medusa)
Khánh Kỵ nhất lộ bôn đào, vài lần gặp nạn đều dùng phép hóa thân phá giải. Một lần hóa thành một kỳ thú mặt người thân rắc, cả người đỏ hồng hướng đến đám tóc thổi một hơi, chung quang nhiệt độ lập tức giảm xuống, đám xúc tua tóc liền bị đông cứng lại. Nhưng đám xúc tua tóc này lại liên tục chấn động, nhanh chóng đập nát lớp băng bao phủ, mà kỳ thú kia lại thổi thêm một hơi, nhất thời nhiệt đột lại tăng lên dữ dội, xúc tu tóc kia không kịp chịu nổi áp lực thay đổi bất ngờ lập tức bị thiêu đốt, lại còn phát ra âm thanh “Xèo xèo” cùng mùi khét như vật sống.
– Chúc long!
Kim Mẫu đáp xuống, nhận ra được lai lịch kỳ thú này cắn răng nói, lại thúc dục tiên lực khiến cho đám xúc tu tóc kia lại nhanh chóng tái sinh vây lấy chúc long, tìm cơ hội đoạt lại Đả Thần Tiên bỗng thấy dưới chân tê cứng, thoáng chốc nửa dưới thân hình trở nên cương ngạnh vô cùng, hoàn toàn mất đi cảm giác.
Dương Tiễn thừa dịp này hồi phục hình người, tay trái cầm Đả Thần Tiên, tay phải cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm đến Kim Mẫu. Kim Mẫu nhanh chóng vận tiên lực giải trừ cảm giác khó chịu dưới chân, trong tay lại hiện ra hai thanh trường kiếm chế trụ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.
Nhưng lúc này từ mặt đất phía sau một vật chợt nhú lên, vô thanh vô tức xỏ xuyên qua lưng Kim Mẫu. Kim Mẫu kinh ngạc nhìn binh khí kì dị lóe ra trước ngực mình, đau quá hô lên một tiếng, trường kiếm quét ngược lại vào khoảng không phía sau. Binh khí này tỏa ra một lực lượng cắn nuốt kỳ dị, nương theo miệng vết thương nhanh chóng tiến vào sâu bên trong tiên thể điên cuồn cắn nuốt.
Kim Mẫu cắn răng, liều mạng ngưng tụ toàn bộ thiên vị lực còn sót lại miễn cưỡng loại trừ lực lượng cắn nuốt kinh khủng kia ra ngoài, binh khí trên ngực cũng bị tiên lực bức ra khỏi tiên thể, miệng vết thương dần khôi phục. Mà kiện binh khí có thể xuyên thủng thân thể huyền tiên kia sau khi rơi xuống lại hóa thành chất lỏng, sau đó lại rất nhanh ngưng tụ lại, hóa thành một hình dạng nữ tử.
Dương Tiễn vừa trông thấy nữ tử này lập tức tim đập liên hồi, trong mắt xuất ra thần thái hiếm thấy. Kim Mẫu hôm nay tuy gặp nhiều tao ngộ ngoài ý muốn nhưng khi nhìn thấy nữ tử này xuất hiện vẫn không tránh khỏi toàn thân rung động.
Băng Tuyết!
Đúng là nữ tử đã bị Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh thành tro bụi – Băng Tuyết!
Ngoài Tiêu Dao Tử ra không ngờ lại còn có thêm một người, có thể thoát khỏi sát thủ của Thánh Nhân!
Kim Mẫu tuy giật mình, nhưng tình thế đang vô cùng ác liệt, Đả Thần Tiên lại đang trong tay Dương Tiễn, tâm niệm vừa động đang muốn phát động cấm chế tại tiên sơn đối phó hai người. Nhưng vô luận nàng động niệm thế nào, xung quanh Dao Trì vẫn thủy chung yên lặng không hề phản ứng, giống như một địa phương xa lạ đối với Kim Mẫu.
– Không cần uổng phí khí lực, hết thảy nơi đây đều đã bị ta khống chế.
Băng Tuyết- tên không khác người, vẫn như vô cùng băng lãnh, trái ngược hoàn toàn với tâm tình kích động của Dương Tiễn khi nhìn thấy nàng, nàng thủy chung vẫn như một khối băng, mãi không biến hóa.
Thanh âm băng lãnh của Băng Tuyết vang lên cơ hồ đã phá hủy ý chí chiến đấu của Kim Mẫu – Dao Trì này vốn là sào huyệt của Nguyên Khanh, hầu như toàn bộ trận pháp đều do một tay nàng bố trí, có thể xem như một thành lũy chắc chắn vô cùng. Nhưng thật không ngờ thành lũy vốn kiên bất khả tồi ( không thể công phá ) lại hoàn toàn tan rã, ngay cả một chút tác dụng cũng không phát huy được.
Dao Trì này vốn là bị phá hoại từ bên trong. Ngày đó Dao Trì lấy được Cương Nha từ tay Hạo Thiên, nhưng vì không thể sử dụng nên đành đặt vào bí khố. Băng Tuyết lúc trước cùng Dương Tiễn vào bí khố âm mưu trộm Đả Thần Tiên đã vô tình phát hiện được Cương Nha.
Băng Tuyết nhất thời nảy lòng tham, đem chủ thể phân ra thành một bộ phận nhỏ bất động thanh sắc tiến nhập Cương Nha, ngay cả Dương Tiễn cũng không hề phát hiện, nhưng chính việc này lại cứu Băng Tuyết một mạng.
Sau đó hai người trộm Đả Thần Tiên trốn đi, Nguyên Thủy lại xuất hiện hủy diệt Băng Tuyết, mang đi Dương Tiễn khiến hành động thất bại hoàn toàn.
Nhưng ngay cả Nguyên Thủy cũng không biết, hắn không hề hủy diệt hoàn toàn Băng Tuyết mà chỉ là diệt được một phần, vẫn còn một bộ phận chủ thể của Băng Tuyết may mắn được giữ lại bên trong Cương Nha, hơn nữa năng lượng còn lại cũng rất ít. Nếu là tình huống bình thường Băng Tuyết muốn hồi phục sẽ cần một khoảng thời gian rất lâu, nhưng may mắn Cương Nha lại đang nằm trong bí khố – nơi tập trung vô số linh khí bảo vật. Đối với Băng Tuyết mà nói, nơi đây quả thật là một kho thuốc bổ, nàng tại nơi đó thôn phệ bảo vật chuyển hóa năng lượng, ngay cả Cương Nha cũng khôi phục lực chiến đấu.
Sau khi thôn phệ đại lượng linh lực từ các pháp bảo, Băng Tuyết cuối cùng hoàn toàn tái sinh, nhưng vì cẩn thận nàng cũng không dám tùy tiện hành động, bất động thanh sắc từ bảo khố xuất phát, từng bước chiếm cứ bộ phận Cung Khuyết, phạm vi “Thế lực” ngày càng mở rộng, bởi vì khả năng “Đồng hóa” của nàng thập phần kì diệu, lại thêm Kim Mẫu cùng Hạo Thiên đang lo lắng bàn bạc chiến sự hoặc bế quan tại Lăng Tiêu Tiên phủ, không hề trở về Dao Trì nên ngay cả chủ nhân Kim Mẫu cũng không hề phát hiện dị trạng.
Lúc trước Trương Tử Tinh cùng Dương Tiễn vào Dao Trì vô tình phát hiện được hơi thở của Băng Tuyết, cũng thông qua dụng cụ xác nhận nên Trương Tử Tinh cũng biết được tình huống Băng Tuyết, lệnh cho nàng dốc toàn lực mau chóng chiếm cứ toàn bộ Dao Trì nhằm phối hợp Long Cát Công chúa sắp phát động tổng tiến công. Quả nhiên Băng Tuyết tại thời điểm mấu chốt đã phát huy tác dụng.
Trên không trung, Hạo Thiên đánh giết không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu lại chỉ huy phân thân đại chiến cùng mọi người. Mà phần đông phân thân đang toàn lực bám trụ Trương Tử Tinh, Khổng Tuyên và Hình Thiên, sau đó Hạo Thiên lại đem ánh mắt nhìn về Thiên Dao phía sau Quỳnh Tiêu, sát khí đại thịnh, toàn lực lao đến, âm mưu thừa dịp Thiên Dao đang suy yếu mà nhất cử kích sát – đây mới là mục tiêu chính của hắn.
Hôm nay đã không thể chiến thắng, dứt khoát kéo Thiên Dao cùng chết với hắn.
Thứ mà Hạo Thiên không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Phòng hộ tráo của Quỳnh Tiêu không chịu nổi công kích liên tục, cuối cùng bị phá vỡ. Hạo Thiên cùng vài chục phân thân xung quanh đang muốn hạ sát thủ, thân thể bỗng nhiên ngưng cố tại không trung vô pháp di động, phía bên kia Vân Tiêu vừa sử dụng dị lực ma thể: cấm cố không gian.
Thiên Dao thản nhiên nhìn Hạo Thiên một cái, khẽ thở dài, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng bình tĩnh như đang nhìn một người xa lại, Côn Lôn Kính trong tay lóe lên, kính quang xuyên qua cấm cố không gian của Vân Tiêu xẹt đến trước mặt đám phân thân, lập tức vài phân thân như bị lam quang thôn phệ biến mất vô ảnh vô tung. Nhưng Thiên Dao như phải vọng động tiên lực, thân thể không ổn, mày hơi nhăn lại, quang mang từ Côn Lôn Kính cũng ảm đảm đi.
Hạo Thiên thở nhẹ một hơi, cảm giác được đã thoát được cấm cố không gian, đang muốn tiếp tục công kích bỗng trước mắt lóe lên huyết quang. Lập tức một cơn đau từ mặt truyền xuống, bị một quyền đánh văng ra ngoài. Không đợi hắn ổn định thân hình, người kia lại tiếp cận hắn không ngừng công kích điên cuồng, âm thanh quyền đánh vào thân thể như cuồng phong bạo vũ.
Hạo Thiên bị đánh cho đầu óc choáng váng, ngay cả tiên thể cũng không chống nổi, khó khăn ổn định tâm thần, lại tiếp tục bị đánh cho vài cái, chịu không nổi tâm niệm liền ra lệnh cho đám phân thân bay đến đỡ đòn.
Thân ảnh vừa liên tiếp dùng quyền cước đánh Hạo Thiên chính là Trương Tử Tinh. Hạo Thiên này phụ bạc Thiên Dao còn chưa tính đến, hiện giờ lại còn âm mưu giết nàng làm Trương Tử Tinh vô cùng phẫn nộ, lập tức đem Hạo Thiên ra làm bao cát đánh đấm một trận.
Đối mặt với các phân thân từ bốn phương tám hướng vọt đến, Trương Tử Tinh không hề sợ hãi: hắn vốn chỉ e dè Đả Thần Tiên mà thôi, nay Đả Thần Tiên không còn trên tay Hạo Thiên tất nhiên là hắn cũng không còn cố kỵ, Định Thương kiếm hiện ra, chậm rãi vũ động. Kiếm ảnh loãng dần, cuối cùng hóa thành một vòng kim quang khuếch tán ra xung quanh như một gợn sóng. Tất cả phân thân xung quanh chịu ảnh hưởng của gợn sóng, như bị một lực lượng quỷ dị dẫn dắt, động tác cũng bị kiếm thế làm chậm lại, sau đó công kích hoàn toàn bị gợn sóng hóa giải.
Hạo Thiên lắp bắp kinh hãi, đang muốn tiếp tục công kích lại phát hiện chính bản thân cũng không tự chủ được hành động chậm lại, kiếm thế cổ quái của Trương Tử Tinh lại tiếp tục, kim sắc ba văn ( sóng gợn màu vàng ) lại tác động đến đám phân thân xung quanh khiến chúng chậm rãi vừa xoay tròn bay lên, giống như một đám vệ tinh bay xung quanh một hành tinh chính.
Hạo Thiên cảm giác được bên trong gợn sóng này ẩn chứa vô số sát khí và bẫy rập, một khi đối phương dừng lại lập tức sẽ bùng nổ. Tâm niệm vừa động lập tức vài phân phía trước lực lượng đột nhiên tăng mạnh lao thẳng vào Trương Tử Tinh. Nhưng phân thân đó vừa di động liền bị công kích, cả thân người như bị phanh thây, thi thể bay ra khắp bốn phương tám hướng huyết vũ đầy trời, mà huyết vũ sau đó lại bị kim quang thôn phệ, vô pháp hoàn nguyên.
Trên trán Hạo Thiên toát mồ hôi lạnh, đây là kiếm thế gì mà uy lực khủng bố như thế! Vô luận là động hay bất động cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Hạo Thiên cắn răng, đem đám phân thân nhất tề bạo liệt, kim sắc ba văn kia gặp áp lực rốt cuộc cũng xuất hiện một khe hở, cuối cùng hắn cũng an toàn thoát ra. Nhưng Huyết mị bí thuật do hắn không tiếc sinh mệnh lực thi triển cũng gần bị phá giải, phần lớn đã bị hủy trong kiếm thế này, số còn lại cũng đang kịch liệt chiến đấu với đám Khổng Tuyên, Hình Thiên, nguy cơ tràn ngập.
Mắt thấy bí thuật không thể tổn thương đến địch nhân, ngạo khí cùng vẻ hung hãn trước kia biến mất, Hạo Thiên không tiếp tục đối mặt với Trương Tử Tinh, thừa dịp loạn chiến bỏ chạy về phía Dao Trì.
Về phần Kim Mẫu, lúc này Đả Thần Tiên đã bị cướp mất, mà lực lượng của Băng Tuyết còn sót lại trong cơ thể thỉnh thoảng lại tác quái nên không địch lại hai người liên thủ, liên tục bị thương, sức chiến đấu giảm đi không ít. Mà đám thiên binh xung quanh cũng bi9 đánh giết cho thất điên bát đảo.
Kim Mẫu vận lực đánh một kích đẩy lui Băng Tuyết và Dương Tiễn, phi thân bỏ chạy. Bỗng phía trước xuất hiện một cơn lốc đánh bay đám thiên binh, ngăn cản Kim Mẫu. Cơn lốc dần ngừng lại hiện ra thân ảnh Viên Hồng. Hắn vừa xuất hiện lập tức huy hắc bổng đánh tới, Kim Mẫu hoành kiếm đón đỡ, nào biết đây chỉ là ngụy trang của Viên Hồng. Hắc bổng không hề mang lực lượng va chạm với thân kiếm, Viên Hồng lại nương theo dư lực mang Huyền Tang Côn đánh vào lưng Kim Mẫu, một gậy đánh bay Kim Mẫu xuống đất.
Kim Mẫu ăn một côn này thương thế không nhẹ, phía trước lại một long hình quang mang ( quang mang hình rồng ) vọt đến chặn lấy Kim Mẫu đang rơi xuống. Trong hào quang xuất hiện một trường thương lập tức đâm xuyên qua tiểu phúc Kim Mẫu. Kim Mẫu cảm thấy trường thương kia cơ hồ mang toàn bộ lực lượng trong cơ thể ngưng kết lại, quát to
– Nghịch tặc Ứng long dám đánh lén ta!
Người này đúng là Ứng Long, nếu trong lúc khác lấy tu vi Ứng Long vô pháp tổn thương đến Kim Mẫu. Nhưng cán thương này của hắn là do Trương Tử Tinh và Hình Thiên dưới sự trợ giúp của Càn Khôn Đỉnh tế luyện lại trở thành băng long thương thập phần lợi hại. Hơn nữa Kim Mẫu đang thụ trọng thương, chiến đấu lực đại giảm, cuối cùng giúp hắn đắc thủ.
Ứng Long nhìn bộ dáng hung ác của Kim Mẫu, không hề sợ hãi, trong mắt lại bùng lên ngọn lửa cừu hận, không ngừng quán nhập tiên lực vào trường thương, quát:
– Một thương này là ta thay Nữ Bạt cấp cho ngươi!
Kim Mẫu cắn răng đem Băng Long Thương rút ra, trường kiếm hóa thành cầu vồng đánh tới Ứng Long nhưng lại bị Viên Hồng ngăn cản. Ứng Long như hóa cuồng, liên tục mãnh công, chỉ công không thủ nhưng cũng khiến cho Kim Mẫu ứng phó khó khăn.
Dương Tiễn đang muốn đuổi theo Kim Mẫu chợt tâm sinh cảnh giác, vô số mạn đằng dưới chân như lợi kiếm đem hắn vây quanh. Cùng lúc đó, Băng Tuyết phía đối diện bàn tay hóa kiếm hướng hắn đánh tới.
Dương Tiễn chấn động, cũng không chống cự, chỉ đưa ánh mắt nhìn Băng Tuyết. Băng Tuyết thấy hắn bất động, thân hình vẫn không đình chỉ, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Tiễn đoạt lấy Đả Thần Tiên trong tay hắn.
Cướp được Đả Thần Tiên một cách dễ dàng khiến Băng Tuyết hơi do dự, cuối cùng cũng không hạ sát thủ, nhóm thực vật vây quanh Dương Tiễn cũng dần hạ xuống khôi phục nguyên trạng.
Băng Tuyết sau khi đoạt được Đả Thần Tiên từ Dương Tiễn mau chóng bay về phía Trương Tử Tinh, cuối cùng vẫn nghi hoặc liếc nhìn về phía Dương Tiễn, chỉ thấy hắn vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, không hề có ý tứ động thủ, ngược lại lại dùng ánh mắc sáng quắc nhìn nàng. Băng Tuyết nhíu mày, lại khôi phục vẻ băng lãnh, quay đầu mà đi.
Huyết phân thân kia cuối cùng đều bị phá vỡ, tác dụng phụ của bí thuật liền xuất hiện, động quang đang hướng phía Dao Trì Kim Mẫu của Hạo Thiên Thượng Đế đột nhiên chậm lại, sắc mặt tái nhợt vô cùng, giống như bị hư thoát vậy.
Lúc này tại không trung xuất hiện một đám mây dày đặc, cũng không biết là có bao nhiêu thiên binh thiên tướng xuất hiện. Hạo Thiên cùng Kim Mẫu căng thẳng, đội quân này vốn không phải do bọn chúng điều đến, mà sau khi nhìn tiên sơn phía xa hai người lại càng tuyệt vọng – Đại quân của Long Cát Công Chúa cuối cùng đã đến nơi!
Mà lúc này đám người Trương Tử Tinh cũng đã xông đến bao vây, cảm thấy tình thế đã không thể thay đổi mà “người nọ” vẫn không hề xuất hiện, đôi mắt không khỏi lộ vẻ dứt khoát.
Trương Tử Tinh lúc này hội hợp cùng Long Cát, Tam Tiêu, quát:
– Hạo Thiên! Nguyên Khanh! Hôm nay thế cục đã định, nếu biết buông tay chịu trói ta sẽ cho các ngươi chết một cách thống khoái!
Dương Tiễn xen vào:
– Đừng quên ước nghị trước kia, Nguyên Khanh phải giao cho ta xử lý. Ta sẽ không để tiện nhân này được chết thoải mái đâu.
Thiên Dao một bên khẽ thở dài:
– Dương đạo hữu cần chi phải bất chấp như thế. Người chết thì xem như đã kết thúc rồi.
Dương Tiễn hừ lạnh, ánh mắt liếc qua Băng Tuyết bên cạnh Thiên Dao, cũng không lên tiếng tranh chấp. Hạo Thiên cùng Kim Mẫu nghe ngôn ngữ đối phương như đem mình đặt lên thớt, chỉ chờ thời mà xử lý, không khỏi nghiến răng tức giận.
– Các ngươi nghĩ đã nắm chắc chiến thắng sao?
Kim Mẫu đột nhiên điên cuồng cười lên:
– Dương Tiễn! Ngươi chẳng qua chỉ là phá một bộ phận bên ngoài Đại yên tuyệt trận thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta hao tâm bố trí Đại yên tuyệt trận lại có thể để ngươi phá hỏng dễ dàng thế sao?
Dương Tiễn trong lòng chấn động, quát to:
– Nguyên Khanh! Cho dù ngươi phô trương thanh thế ra sao, hôm nay cũng khó thoát cảnh hóa thành tro bụi!
– Cho dù ta hóa thành tro bụi, các ngươi cũng không may mắn thoát được đâu!
Đã đến mức tuyệt lộ, Hạo Thiên cũng điên cuồng.
Dương Tiễn đột nhiên nhớ đến lúc trước khi tuyên bố đã phá vỡ Đại yên tuyệt trận, biểu tình hai người cũng không quá kinh hãi, trong lòng không khỏi run lên, quát to:
– Lập tức tiêu diệt hai tên này, nếu để chúng phát động trận pháp, toàn bộ ba muoi ba thiên sẽ bị hủy diệt!
Âm thanh vừa xuất ra, lập tức đám người Trương Tử Tinh, Khổng Tuyên, Phục Hi đánh đến Hạo Thiên. Mà Hình Thiên, Vũ Dực Tiên, Bích Tiêu lại hướng đến Kim Mẫu. Cừu hận trong lòng bừng lên, Ứng Long cũng không nghe Hoàng Đế khuyên can, liều mạng đánh tới Kim Mẫu.
Hai tay Trương Tử Tinh đặt trước ngực, Hãm Tiên kiếm khí lập tức trở nên mãnh liệt, hóa thành lốc xoáy bao vây Hạo Thiên. Khổng Tuyên cũng đem Ngũ Sắc thần quang hóa thành một vô sắc thần kiếm phát ra Tru Tiên kiếm khí chém về phía Hạo Thiên. Hai người động thủ cực nhanh lại vô cùng ăn ý, ngay cả Phục Hi cũng không kịp xuất thủ.
Hạo Thiên đang chạy trốn bỗng nhiên quay người lại, lập tức Tru Tiên kiếm khí xuyên ngực, một kiếm này là Khổng Tuyên toàn lực xuất ra, mà lực sát thương của Tru Tiên kiếm khí lại càng mạnh mẽ, cho dù Hạo Thiên là huyền tiên thượng giai đỉnh cũng không ngăn được kiếm khí xuyên qua, thân thể trở nên vặn vẹo như sắp bạo liệt, kỳ quái là trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ cười quỷ dị.
Kim Mẫu cũng không hề đón đỡ công kích, thản nhiên nhìn một kích của Hình Thiên chém rơi tay mình, bị Ứng Long đâm một thương, liều mạng giữ lấy Ứng Long, cả người phát ra khí tức hủy diệt, thân thể lập tức bạo liệt.
– Ngũ đệ!
Kim Mẫu thân thể huyền tiên, lực tự bạo cực mạnh, Hình Thiên còn chưa kịp cứu Ứng Long đã bị lực lượng đáng sợ này đánh bay. May mắn là Bích Tiêu đứng gần Vũ Dực Tiên có Ly Địa Diễm Quang Kỳ bảo hộ nên cũng không có thương tổn gì, mà Viên Hồng cũng mang Bát Cửu Huyền Công hộ thể, thụ thương không nặng.
Hạo Thiên cũng điên cuồng cuồng tiếu:
– Nói cho các ngươi biết một chút, Đại yên tuyệt trận chân chính trận nhãn chính là hai người chúng ta, hai thân thể cực âm cực dương! Chỉ cần hai người bọn ta tự bạo toàn trận cũng sẽ lập tức phát động, ba mươi ba thiên sẽ bị hủy diệt, các ngươi cũng dừng mơ tưởng đoạt được đế vị của ta!
Sau tràng cười, Tru Tiên kiếm khí cùng Hãm Tiên kiếm khí đồng thời phát tác, toàn bộ thân thể Hạo Thiên cũng bạo tạc.
Tình thế xoay chuyển thật khó tin, đám người Trương Tử Tinh còn chưa kip làm gì, Hạo Thiên cùng Kim Mẫu đã tự bạo. Hai người đã sớm quyết định kéo theo ba mươi ba thiên cùng toàn bộ sinh linh thiên hạ chết cùng mình, cho dù đám người Trương Tử Tinh không công phá thì kết quả vẫn như thế.
Thiên Đế và Thiên Hậu thống trị thiên giới nhiều năm rốt cuộc cũng bị hôi phi yên diệt, đối với Trương Tử Tinh loại “tình tiết” này đã hoàn toàn lệch khỏi “quỹ tích” ban đầu, rốt cuộc đây mới là sát kiếp sao?
Nhưng mà tai nạn phát sinh lúc sau cũng không hề có trong nguyên tác.
Hạo Thiên cùng Kim Mẫu tự bạo cũng không khiến người khác kinh sợ nhiều. Chỉ là sau khi hai người tự bạo, thiên lực tại đại trung ương thiên bỗng trở nên không thể khống chế, lực lượng tứ phía vô cùng hỗn loạn. Khi thì hỏa nhiệt, khi lại băng hàn, không gian bắt đầu xuất hiện khí tức nguy hiểm, khí tức này ngày càng lan rộng như một điềm báo tai họa sắp phát sinh xuống toàn thiên hạ.
Trương Tử Tinh tuy vô cùng đau đớn trước cái chết của Ứng Long nhưng cũng không dám do dự, hướng Tam Tiêu quát to:
– Chỉ mình Long Cát lưu lại, còn các nàng mau chóng về tiên phủ tạm lánh, lập tức mở toàn bộ thiết bị phòng ngự!
Bích Tiêu muốn lưu lại cùng Trương Tử Tinh đối mặt nguy hiểm, đang muốn nói lại lại bị Vân Tiêu kéo đi, chợt tỉnh ngộ. Phu quân an bài như thế tất có đạo lý đặc biệt trong lúc nguy cấp này không thể để Trương Tử Tinh phân tâm, cắn răng suất lĩnh đại quân rút về Tiêu Dao Tiên phủ. : TruyệnFULL.vn
– Long Cát, ta sẽ giúp nàng, nàng thử xem có thể dùng Thiên vị lực ổn định biến cố này hay không.
Trương Tử Tinh vừa nói hai tay đã vận ra song tu tâm pháp, áp vào hai tay nàng không ngừng truyền lực lượng vào. Long Cát Công Chúa trấn tĩnh tâm thần, nhắm hai mắt toàn tâm khởi động Thiên vị lực, trên người nhất thời phát ra quang mang ôn hòa sau đó lan tràn xung quanh.
Long Cát càng kéo dài Thiên vị lực biểu tình trên mặt lại càng thống khổ, Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi muốn giúp nàng mau chóng thu liễm lực lượng. Nhưng Long Cát Công Chúa lại không tiếc tổn thương nguyên khí tiếp tục cố gắng, cuối cùng sau một nén nhang đã vô pháp cầm cự, phun ra một búng tiên huyết.
Trương Tử Tinh đang vô cùng đau lòng, lại thất Long Cát mở to mắt hoảng sợ nói:
– Phu Quân, đại sự không ổn. Thiên vị lực tại đại trung ương thiên đã bị cực âm cực dương từ đại trận dẫn dắt bùng nổ, cho dù ta tập trung được thiên vị lực của ba mươi hai thiên cũng vô pháp khống chế. Mà biến cố tại đại trung ương thiên này đã tạo hiệu ứng kéo theo ba mươi hai thiên còn lại cũng bắt đầu rung chuyển.
Nếu đại trung ương thiên thật sự bị hủy diệt, ba mươi hai thiên còn lại không thể duy trì sụp xuống thì không chỉ riêng thiên giới mà cả sinh linh nhân giới cũng khó thoát họa diệt thế.
– Đôi cẩu nam nữ chết tiệt này, đến chết vẫn còn ngoan độc.
Trương Tử Tinh vội ra lệnh cho Vũ Dực Tiên mang Long Cát trở về tiên phủ.
Khí tức nguy hiểm phát ra ngày càng đậm, phong vân bắt đầu biến chuyển, thình thoảng xuất hiện thiểm điện, toàn bộ đại trung ương thiên đã bắt đầu rung động.
Một đạo thiểm điện giáng xuống, một ít tiên sơn mang linh khí nồng đậm không chịu nổi đổ sụp xuống, nơi tiếp giáp giữa không gian và mặt đất đã vặn vẹo gãy nứt làm xuất hiện lỗ hổng không gian, tất cả vật thể gần đó đều bị hút vào.
Đám người Khổng Tiên, Hình Thiên tuy đã chứng kiến vô số biến cố, hiện tại thấy cảnh này cũng không tránh được biến sắc.
Dị động tại Thiên giới trực tiếp ảnh hưởng đến nhân giới, trên mặt đất mọi người đều kinh ngạc nhìn dị tượng trên bầu trời: Khi thì mây đen dày đặc, khi lại thiểm điện chói lòa, biến hóa kì dị. Rất nhiều người lầm tưởng thần tiên trách phạt quỳ xuống cầu nguyện.
Nhưng mà dị tượng kia cũng không hề đình chỉ, lại ngày càng tăng lên, càng kinh khủng hơn, dưới tác dụng của dị lực tại mặt đấu đã bắt đầu phát sinh thảm họa: Động đất, hồng thủy… ( mọi người chờ đến 21-12-2010 để biết thêm chi tiết )
Phục Hi bên cạnh Trương Tử Tinh thủy chung trầm ngâm cuối cùng cũng lên tiếng:
– Bệ hạ, Đại yên tuyệt trận này thật không nhỏ, một khi phát tác toàn bộ hậu quả thật không tưởng. Bệ hạ hãy dùng tiên thiên chí bảo Càn Khôn Đỉnh định lại càn khôn, ta cùng các đạo hữu sẽ hợp lực tương trợ bệ hạ hóa giải đại ách lần này, chỉ là hành động này vô cùng hung hiểm…
Trương Tử Tinh vừa nghe có hi vọng, không ngần ngại đồng ý, xuất ra Càn Khôn Đỉnh. Tam hoàng cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên hợp thành Ngũ Hành trận, bao quanh Trương Tử Tinh. Viên Hồng thập phần thông minh, biết được lực lượng Hoàng Đế cùng Thần Nông chưa khôi phục hoàn toàn, đến phía sau Thần Nông truyền thêm tiên lực. Dương Tiễn biết lúc này cũng không phải lúc so đo cá nhân, cũng tiến lên tương trợ Hoàng Đế.
Tam Hoàng khi trước cùng nhóm Khổng Tuyên, Đa Bảo vài Quy Khư tìm thiên giai bộ phận của Đả Thần Thiên vốn đã phối hợp vô cùng ăn ý. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dũng mãnh theo năm hướng cuồn cuồn tiến vào cơ thể, trong nháy mắt tiên lực đã đến đỉnh cao. Hắn không dám chậm trễ, đem Càn Khôn Đỉnh tế lên trời, thể tích cửu đỉnh ngày càng lớn cuối cùng lóe thành chính ký hiệu kì dị rơi khắp tứ phương, dần dần biến mất.
Ngay thời điểm chín kí hiệu biến mất, Trương Tử Tinh đã cảm giác được áp lực đột nhiên tăng mạnh, lực lượng trong tiên thể bỗng nhiên hỗn loạn, cơ hồ không thể khống chế, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ gặp nguy hiểm, tình hình đồng dạng với đại trung ương thiên bên ngoài.
Trương Tử Tinh thần trí dần hôn mê, cũng giống năm đó khi hỗn độn cửu hình từng cái bạo liệt không chịu khống chế, dần khiến hắn mất đi ý thức. Trong lòng biết không ổn, hắn lập tức vận Thanh tâm tiên quyết, một cơn sóng gợn nổi lên nhất thời khống chế được tiên lực đang hỗn loạn trong thân thể, loại sóng gợn này có chút giống với Hãm Tiên kiếm khí, dần dẫn dắt tiên lực đang hỗn loạn theo sau, nhưng áp lực còn lại vẫn vô cùng cường đại, Trương Tử Tinh như một quả bóng đang phình to, mắt thấy sắp phải bạo liệt lại được Ngũ Hành Trận trợ giúp khôi phục được một chút, sau đó lại bắt đầu khó khống chế, tình thế cực kỳ hung hiểm, tùy thời có thể bị bạo liệt.
Thiên giới vốn là một địa phương đặc thù, dung hợp được một bộ phận lực lượng từ “Bàn Cổ”, có thể dẫn dắt chu thiên tinh thần lực, mà Đại yên tuyệt trận này chính là đem chu thiên tinh thần lực nàn dẫn phát đến cực hạn mà sinh ra bạo liệt, theo đó hủy diệt toàn bộ Thiên giới.
Tuy Trương Tử Tinh đã là huyền tuyên đỉnh cấp chỉ dưới Thánh nhân, nhưng muốn dùng lực lượng cá nhân để đối kháng với chu thiên tinh thần lực từ “vũ trụ” vẫn là kém xa. Lúc này hắn đã thay đổi vài loại tâm pháp cùng cách thức vận hành tiên lực nhưng vẫn như cũ không thể duy trì được lâu.
Trương Tử Tinh cố gắng ổn định không gian, nhưng ke nứt cùng từng đạo thiểm điện vẫn như cũ không ngừng lan ra tàn phá xung quanh. Tất cả các tiên sơn phía xa đều đã bị cuốn về phía khe nứt, lại còn vài tòa bị thiểm điện kích tan.
Khổng Tuyên cảm giác được nguy cơ của Trương Tử Tinh, hào quang trên mắt chợt lóe, đỉnh đầu đã xuất hiện hỗn độn chung. Một tiếng chung ngân lên mở ra một vòng âm thanh lan tỏa xung quanh áp chế các lực lượng đang hỗn loạn quả nhiên khiến áp lực của Trương Tử Tinh giảm bớt không ít. Nhưng với lực lượng hiện giờ của Khổng Tuyên cũng không thể ảnh hưởng đến toàn bộ đại trung ương thiên rộng lớn này, sau mỗi lần Hỗn Độn Chung vang lên, sắc mặt của Khổng Tuyên lại trắng hơn một chút, sau đó ngũ quan đều xuất huyết nhưng hắn vẫn như cũ không hề đình chỉ.
Long Cát đối với thiên vị lực vô cùng mẫn cảm, lúc này cảm giác được tình hình tại đại trung ương thiên, cũng cảm giác được áp lực trên người Trương Tử Tinh, không để ý thương thế lập tức rời khỏi tiên sơn bay về hướng Ngũ Hành Trận. Sau nàng còn có Thiên Dao đang theo sát.
Ngay sau đó, Vũ Dực Tiên, Tam Tiêu, Hạm Chi Tiên.. tất cả đều bay ra, đám thiên binh đang nhận lệnh lui về cũng bắt đầu tiến lên.
Không lâu sau, trên tiên phủ cũng xuất hiện chúng nữ Thương Thanh Quân, Khương Văn Sắc, cơ hồ tất cả đã tập trung xung quanh Ngũ hành trận. Thiên Dao đề tụ toàn bộ lực lượng, xuất ra Côn Lôn Kính, lam quang lóe sáng, nhất thời lực lượng hủy thiên diệt địa yếu đi không ít. Long Cát Công Chúa cũng đem tất cả Thiên vị lực thi triển, Tam Tiêu lại hiệp trợ Khổng Tuyên thi triển Hỗn Độn Chung.
Mà ở xung quanh, mấy trăm vạn thiên binh thiên tướng không ngừng phát ra tiên lực cuồn cuộn hướng đến trung ương, nếu tính từng người thì cỗ lực lượng này quả thật là nhỏ bé không đáng kể, nhưng vài trăm vạn cỗ lực lượng như thế cùng dung hợp một chỗ thật không thể khinh thường.
Đại quân thiên binh thiên tướng này chịu nô dịch từ Hạo Thiên cùng Kim Mẫu đã nhiều năm, sinh mệnh bị xem như cỏ rác, tùy thời có thể bị dẫm nát. Còn các tiên quân cùng thiên tướng, tiên nhân pháp thuật cao hơn một chút lại càng bi thảm, phải chịu khống chế từ độc thuật cùng trớ chú của Kim Mẫu, chỉ cần vi phạm một chút là trở nên sống không bằng chết. Tại Thái Cực mông ế thiên, hành động lấy thiên binh thiên tướng làm “Nhân thể tạc đạn” lại càng khiến lòng quân nguội lạnh. Cho nên khi Long Cát Công Chúa thi triển Thiên vị lực, cũng không tiếc Thiên vị lực mà cứu trị cho các sĩ tốt bình thường gần như đã chiếm được quân tâm và dân tâm, lúc này với xảy ra sự việc hơn trăm vạn thiên binh tinh nhuệ đầu hàng, mà sau khi nghe Trương Tử Tinh “diễn thuyết”, nhóm thiên binh này lại càng quyết tâm trung thành.
Tại lần chinh phạt các thiên tại thiên giới, lần đầu các tướng sĩ cảm giác mình được quân chủ xem là quân nhân, cũng chính là theo lời vị tân Thiên Đế kia, họ là “đồng chí” chứ không phải “nô bộc”, cũng nhờ sĩ khí tăng cao, quân tướng một lòng mà Long Cát Công Chúa mới có thể thuận lợi lãnh đạo đại quân công phá các thiên, cuối cùng dùng tốc độ khó tin đột phá được đến đại trung ương thiên.
Khi Hạo Thiên và Kim Mẫu tự bạo, độc lực cùng trớ chú trên người các tiên nhân cùng thiên tướng đều bị giải trừ khiến cho bọn càng thêm cảm kích vị tân quân chủ này. Hiện giờ mắt thấy thiên giới sắp bị hủy diệt, chúng quân lập tức vạn người một lòng hiệp lực tương trợ tân quân chủ hóa giải nguy cơ.
Đây không còn là một loại lực lượng nữa, mà là một loại thành kính, một loại tín nhiệm tuyệt đối.
Trương Tử Tinh chỉ cảm giác được lực lượng bản thân đột nhiên tăng vọt, xung quang tiên lực không ngừng ùa vào. Mà loại lực lượng này dường như có chút quen thuộc, khi nhập vào tiên thể liền có thể cộng hưởng với lực lượng bản thân. Tương Tử Tinh đại đại chấn, lập tức mang lực lượng của Ngũ Hành đại trận, Hỗn Độn Chung cùng Côn Lôn Kính toàn bộ kết hợp, sau đó toàn bộ thi triển ra. Cuối cùng Càn Khôn Đỉnh thành công áp tại chính phương vị của đại trung ương thiên, nhất tề phát huy dị lực. Khe nứt không gian bị dị lực áp chế dần khép lại, biên độ chấn động cũng giảm đi nhiều, nhất thời từ chúng thiên binh tiếng hoan hô như sấm dậy.
Nhưng đám người Trương Tử Tinh lại biết: Loại ổn định này chẳng qua chỉ là tạm thời, nguy cơ từ thiên giới vẫn tồn tại. Nhưng mặc kệ thế nào, “Tiến độ” hủy diệt xem như đã được khống chế, chỉ là chưa tìm ra cách hóa giải hoàn toàn.
Có lẽ chỉ có thể đến gặp Thánh Nhân tìm biện pháp.
Sau một trận đánh vất vả, nhất là nhóm Trương Tử Tinh, Khổng Tuyên, tất cả đều lâm vào tình trạng kiệt sức, ngay cả tiên thiên pháp bảo Càn Khôn Đỉnh cũng chỉ còn vỏ không.
Ngay khi Trương Tử Tinh vừa hạ lệnh rút quân, chuẩn bị cùng mọi người nghỉ ngơi trên không trung lại xuất hiện một trận mưa to.
Nếu là bình thường, cơn mưa này căn bản không thể làm ảnh hưởng đến mọi người, nhưng trận mưa này lại vô cùng kỳ lạ, lại có thể xuyên thấu tiên thể khiến thân thể trở nên cứng ngắc. Ngoài trừ Vũ Dực Tiên, Long Cát Công chúa cùng một số ít người có pháp bảo cường đại hộ thân, toàn bộ còn lại đều hành động vô cùng gian nan.
Trương Tử Tinh trong lòng đã biết khác thường, đột nhiên nghĩ đến một kiện pháp bảo đã từng gặp qua trong Tru Tiên Trận, kinh hô:
– Tam quang thần thủy!
Tại không trung lại vang lên âm thanh vang vọn vào tai mọi người:
– Giỏi cho một tên lớn mật! Dám một mình tư dục, tự tiện thảo phạt thiên giới, hành động nghịch thiên khiến xảy ra đại họa diệt thiên, làm thiên hạ sinh linh đồ thán. Ác nhân như thế sao có thể tránh được báo ứng!
Trương Tử Tinh vừa nghe thanh âm này, cắn răng nói:
– Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Địch nhân đáng sợ nhất không ngờ lại xuất hiện đúng thời điểm này!
Hoặc có thể nói Nguyên Thủy Thiên Tôn từ lâu vẫn luôn ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, chặt chẽ chú ý đến nhất cử nhất động tại thiên giới, chẳng qua là cố ý không muốn xuất hiện mà thôi. Vị Thánh nhân này trơ mắt nhìn Nam Cực Tiên Ông thân tử, Vân Trung Tử bị bắt, thậm chí trơ mắt nhìn Đại yên tuyệt trận phát động vẫn không hề ngăn cản, chỉ vì chờ cơ hội thực hiện hai chữ phía sau: “Báo ứng!”
Trương Tử Tinh ý niệm xoay chuyển thật nhanh, ngay lúc đó một đạo bạch quang mang theo lực hủy diệt mãnh liệt, nhanh như chớp đánh thẳng xuống đỉnh đầu hắn.