Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 454: Tân Chế Định Thiên Hạ
Ngoài ba mươi ba tầng trời, Lão Tử trầm mặc nhìn hình ảnh trong không trung, hình ảnh này tựa như một đoạn phim đã được biên tập vậy, ghi lại từng cảnh quan trọng nhất . Bên người ông ta, chính là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Bộ dạng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đầy mệt mỏi, ánh mắt tỏa từng tia dị sắc, hết sức kinh ngạc trước hình ảnh Thiên tử Đại Thương tay cầm cự kiếm chấn nhiếp quân Chu, rồi tới đoạn Cơ Phát chạy tới Dẫn Trì thì dần bình tĩnh lại.
Nếu là ngày trước, mắt nhìn minh hữu Tây Kỳ thảm hại, ngay Cơ Phát cũng bị bức đến tuyệt lộ, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hẳn là đã không chịu ngồi yên, thậm chí rất có khả năng sẽ mặc kệ hiệp định “cuộc chiến nhân giới do nhân tiến hành” mà ngầm ra tay.
Nhưng giờ vẻ mặt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đầy trấn định, không chỉ vì có đại sư huynh Lão Tử bên người, mà quan trọng hơn cả, thất bại trong Tru Tiên trận còn đỡ, mà giờ núi Côn Lôn, Ngọc Hư cung đều bị hủy, khí vận Xiển giáo trong ngàn vạn năm tới chỉ e sẽ khó khôi phục, kết quả cuộc chiến nhân giới đã không còn nhiều ý nghĩa nữa.
– Hắn thực sự không dùng tới kì vật kia…
Lão Tử thấp giọng lẩm bẩm một câu, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhíu mày lại, cũng không biết có hiểu được điều gì không.
Ở một nơi khác, Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân cũng chăm chú theo dõi trận chiến này, nhìn tới lúc Cơ Phát đã chết, hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu cười nhẹ.
Tại Oa hoàng cung, Nữ Oa nương nương lặng lặng nhìn hình ảnh trong Hóa Ảnh tinh kính, đôi mắt từ từ nheo lại, ánh mắt ẩn một tia lạnh lùng.
Đối với Trương Tử Tinh mà nói, thời khắc này coi như đã giải quyết được một gánh nặng khổng lồ trong lòng hắn.
“Chu Vũ Vương” đại bại, tự thiêu mà chết, thực chính tình cảnh Trụ Vương trong nguyên tác.
Kết cục này Trương Tử Tinh đã chờ đợi lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, kết cục nước mất nhà tan theo số mệnh đã hoàn toàn nghịch chuyển được rồi.
Bao năm khổ mưu tính kế, thậm chí không tiếc bao nhiêu hi sinh…tất cả những điều đó đều vì thời khắc chiến thắng thiên mệnh này – tuy trong quá trình có không ít biến có xuất hiện, nhưng về cơ bản là hoàn toàn nắm chắc trong tay.
Giờ chưa thể nghỉ ngơi được, phải chớp thời cơ dẹp yên nhân giới: ba đại chư hầu Tây, Nam, Bắc đã hoàn toàn bình định song; cuộc chiến giữa Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở và Đông Tề cũng nên kết thúc rồi. Dù Khương Hoàn Sở không trực tiếp tham gia vào tràng bạo loạn này, nhưng tại thời khắc quyết định hắn đã phát động chiến tranh với Đông Tề, nếu Cơ Phát thực thành công diệt Thương, vậy Đông Lỗ ắt thành công thần trong việc khống chế Đông Tề; còn cho dù vạn nhất Cơ Phát chiến bại, cuộc chiến Đông Lỗ Đông Tề cũng bất quá là xung đột giữa các chư hầu mà thôi, Nguyệt Cơ tuy có danh quý phi, nhưng Khương Hoàn Sở cũng là quốc trượng, dù có tội cũng không thể phạt quá nặng.
Kế hoạch của Khương Hoàn Sở hay lắm, thực không hổ là lão đầu thành tinh, nhưng tiếc là giờ Đại Thương một trận chiến thắng cả cuộc chiến, phàm ai biết đến sự lợi hại của Thiên tử đều hiểu rằng Đông Bá Hầu hẳn đang rất đau đầu làm sao thoát được nạn này.
Cơ Phát đã chết, Trương Tử Tinh liền dẫn quân trở lại Triều Ca. Giờ Triều Ca khắp nơi tưng bừng mừng rỡ, vốn tuyệt đại đa số quân dân đã chuẩn bị sẵn tâm lí sống chết cùng đất nước, nhưng nay nghe Thiên tử đại phát thần uy, kì tích xoay chiển cục chiến, một kích dẹp tan phản quân, thậm chí ngay phản tặc Cơ Phát cũng bị bách tự thiêu mà chết, tất nhiên là vui đến phát cuồng, nhà nhà kết đèn hoa rực rỡ, cả kinh thành một màu hoan lạc.
Khi thấy Thiên tử Trụ dẫn đại quân về tới cửa thành, bá tánh Triều Ca đồng loạt chào đón, thành tâm quỳ xuống nghênh đón Thiên tử, miệng đều xưng vạn tuế vạn vạn tuế.
Trương Tử Tinh nhìn cảnh hoan khánh khắp nơi, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Chiến tranh là căn nguyên thống khổ nhất của nhân loại, trong chiến tranh, mặc kệ là công lý hay nhân đạo đều bị vứt bỏ sang bên, chỉ còn lại vũ khí, máu và nước mắt mà thôi.
Trong lịch sử, Trụ Vương dù có khuyết điểm nhưng cũng không phải là hạng bạo chúa như hậu thế tuyên truyền mà là có tài năng cùng uy vọng không nhỏ. Như Tửu Trì, Nhục Lâm, Bào Lạc, Sái Bồn kia chỉ là hậu thế thêm thắt vào, đa phần đều bịa đặt cả.
Những lời đó cũng chẳng giống với ba tội trạng lớn Cơ Phát cố ý bày ra khi phạt Trụ “nghe sàm tấu”, “không chăm lo tế tự”, “dùng nô lệ tài năng không dùng huynh đệ đồng tâm”, triệt để coi Trụ Vương như hoá thân của yêu ma; mà “Liệt Nữ Truyện” sau này còn đổ hết tội trạng lên người Đát Kỷ, nói nàng là “hoạ quốc ương dân”.
Trụ Vương cùng Đát Kỷ, cứ như thế trở thành tội nhân thiên cổ, bị vạn thế đời sau chửi mắng.
Đệ tử của Khổng Tử là Tử Cống có nói: vua Trụ tuy không tốt, nhưng cũng không đến mức bạo chúa như vậy, đều là đời sau ác ý thêm vào mà thôi.
Nhưng dù thế nào, cái đó cũng ứng với câu: kẻ chiến thắng là chính nghĩa, thất bại là bất nghĩa.
May mắn thay, cuộc chiến này người chiến thắng cuối cùng là hắn, không chỉ thay đổi mệnh vận của mình, cũng thành công dựng nên hình ảnh Trụ Vương đầy nhân nghĩa, còn tội ác của Cơ Phát sau này bị sử quan ghi lại thành gì cũng không quan trọng, chỉ biết chắc chắn rằng câu thành ngữ “trợ Trụ vi ngược” kia đã không còn tồn tại, có lẽ đổi thành “trợ Chu vi ngược” sẽ càng hợp lí hơn.
Chờ bình định xong mọi thứ, sát kiếp nơi nhân giới cũng tới lúc kết thúc, dù sao một vương triều tuyệt không thể tồn tại mãi mãi, hẳn cũng sẽ đến ngày tàn lụi, nhưng sau lần đại kiếp này, thiên hạ thái bình thịnh trị, bách tính thoát cảnh chiến loạn lầm than, cũng có thể an cư lạc nghiệp được chừng vài trăm năm.
Trở lại trong cung, Trương Tử Tinh lập tức hạ chỉ bố cáo thiên hạ, công bố phản tặc Cơ Phát đã chết, hai quân Nam, Bắc đầu hàng; đồng thời chỉnh đốn hai đạo quân này, tập trung binh mã tới Tây, Nam, Bắc khống chế cùng tiếp thu địa bàn, thanh trừ thế lực tàn dư của phản tặc. Trương Tử Tinh quyết tâm dùng cơ hội này dẹp đi chế độ phân phong cùng nô đãi của thời đại, ý nghĩa hành động này thực vô cùng trọng yếu.
“Gián điệp” Hoàng Phi Hổ một lần nữa được phong làm Trấn Quốc Võ Thành Vương, được Thiên tử ban cho hôn lễ cùng con gái vương thúc Tỉ Can. Dương Nhậm phục chức cũ, được Thiên tử tặng một tấm hoành phi “đại cống hiến vì nước”, tăng một cuốn Hoạ phúc tị xu, ý nghĩa ngang với một tấm Miễn tử kim bài, còn có một khoả tiên đan do tiên nhân ban tặng, giúp cánh tay bị chặt đứt nhiều năm kỳ tích khôi phục nguyên dạng; ban thưởng các văn võ đại thần lập công khác; an táng tướng sĩ tử trận, lập một Đài An Hồn, Thiên tử tự thân tới tế bái, an độ vô số vong hồn chết trong đại chiến. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Trương Tử Tinh phong Văn Trọng làm Bình Đông đại nguyên soái, tới đất đông dẹp yên các thế lực chư hầu tham gia phản quân, mục tiêu chủ yếu tất nhiên là Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở. Khương Văn Hoán nghe tin, mãnh liệt xin làm tiên phong theo cùng. Trương Tử Tinh biết hắn chịu áp lực chuyện Đông Lỗ đã lâu, luôn mang nỗi nhục Khương gia làm phản trên người, nên trầm ngâm giây lát, cuối cùng đồng ý, phong hắn làm phó soái theo Văn Trọng xuất chinh.
Nhờ một trận Mục Dã đánh bại phản loạn nên quá trình thu phục các nơi diễn ra khá thuận lợi, có chút phản kháng cũng rất không đáng kể. Phàm là nơi quân Thương tiếp quản, trừ bộ phận gia nô tự nguyện, toàn bộ nô lệ hiện hữu đều được phóng thích, ban cho đất đai thổ địa cùng tài vật tương ứng, hoàn toàn theo như tân chánh của Triều Ca tiến hành cải cách. Tầng lớp nô đãi có được tự do cùng đất đai đều hết sức cảm kích Thiên tử, đều mang theo Cửu đức phù, quỳ về hướng Triều Ca hành lễ, cảm tạ thánh ân.
Thành Tây Kỳ là đối tượng “chiếu cố” trọng điểm của Trương Tử Tinh. Vốn khi Cơ Phát dấy binh, vì mở rộng quân đội cùng luyện chế vũ khí, đã ban bố hàng loạt chính sách tăng thuế khoán với cả quý tộc cùng chủ nô lệ, lại phát hành lượng lớn “quốc trái”, lệnh hai đất Tây, Nam mua lấy, hứa sau này sẽ một trả gấp hai, kể cũng liều lĩnh thật.
Giờ Cơ Phát đã chết, hai đất Tây, Nam coi như mất trắng quốc trái, oán giận Tây Kỳ vô cùng, đem ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Cơ gia. Cơ Phát tuy chết nhưng Cơ gia vẫn còn đa số nhi tử của Cơ Xương, gồm cả Cơ Đán; nếu không phải Tây Kỳ trên dưới sớm đã bị Hoàng Phi Hổ sai mấy người Hoàng Minh, Chu Kỳ dùng binh lực khống chế, chỉ sợ mấy kẻ này còn liều mạng phản kháng. Cùng thời gian này, mẫu thân Cơ Xương là Thái Khương cũng uất ức mà mang bệnh qua đời.
Không bao lâu, đại quân nhà Thương đã tới Tây Kỳ, tiếp lấy quyền khống chế, tuyên thánh chỉ của Trương Tử Tinh: Cơ Phát đại nghịch bất đạo, triệu tập lôi kéo chư hầu, phạm thượng thiên uy, giết huynh sát cha, tội đáng muôn chết, giờ bắt lấy toàn bộ gia tộc Cơ gia cùng loạn đảng, áp giải về Triều Ca chờ Thiên tử xử trí.
Đạo thánh chỉ này cũng coi như hoàn toàn nhổ hết gốc rễ thế lực Cơ gia tại Tây Kỳ nhiều năm. Quân Thương bắt sạch Cơ thị xong, không hề bắt hoạ toàn thành, mà là theo thánh chỉ phế bỏ chế độ thuế má nặng nề của Cơ Phát, tiến hành tân chánh toàn Tây Kỳ, khiến cho bách tính rốt cuộc yên tâm lại, vội xưng vạn tuế.
Tại các nơi dần dần bị khống chế xong, Văn Trọng cùng Khương Văn Hoán cũng đã đi tới Du Hồn quan, dọc đường thuận lợi bình phục các thế lực đất Đông. Mà Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở sớm đã thu được tin Cơ Phát bại trận, biết điều tự đình chỉ giao tranh với Đông Tề. Sau trận chiến Mục Dã, Khương Hoàn Sở càng hiểu thế nào là tâm trí và mưu kế của Thiên tử, lần này thu binh xong, cũng không tỏ vẻ gì mà là bế quan trong phủ không ra, vì hắn biết, mình tính toán thế nào cũng không dấu nổi Thiên tử.
Nhưng Khương Hoàn Sở vẫn không cách nào trốn được kiếp này, Bình Đông đại quân bình định các tiểu chư hầu xong, rốt cuộc tiến về Đông Lỗ. Tuy thế lực của ba đại chư hầu khác căn bản đã tan rã, nhưng Khương Hoàn Sở dù sao cũng là đại chư hầu duy nhất còn lại nên Văn Trọng cũng không lập tức triển khai công kích, mà dùng tiên lễ hậu binh, sai con trai Khương Hoàn Sở, Bình Đông phó soái Khương Văn Hoán mang theo thánh chỉ của Thiên tử tới phủ đệ Đông Lỗ, lệnh Khương Hoàn Sở tới Triều Ca yết kiến. Trên thực tế, trừ thánh chỉ này, Khương Văn Hoán còn mang theo một đạo mật chỉ nữa.
Nếu là ngày trước, Khương Hoàn Sở thấy nhi tử trở lại hẳn rất vui mừng, nhưng giờ Khương Văn Hoán trở về dưới thân phận Khâm sai đại thần, mang theo thánh chỉ của Thiên tử, lúc gặp mặt khó tránh khỏi lễ quần thần. Cũng không rõ nội dung cụ thể của mật chỉ kia là gì, nhưng kết quả cuối cùng Khương Văn Hoán bày cho Đông Lỗ là: Khương Hoàn Sở lấy cớ bệnh nặng, xin không theo thánh chỉ về Triều Ca, mà dâng lên một đạo tấu sớ, nhờ Khương Văn Hoán chuyển cho Thiên tử.
Trong bản tấu chương này, phân tích rõ ràng chỗ tốt xấu của chế độ chư hầu, chỉ ra căn nguyên lần đại loạn này chính là do chế độ chư hầu bất ổn, tự tạo nên một thế lực có khả năng chống đối với triều đình dẫn tới việc nghịch thần Cơ Phát xuất hiện. Giờ phản loạn tuy đã dẹp, song không thể để nạn này tái phát, cần phải tại lúc tiến hành tân chánh, đồng thời triệt để thay đổi chế độ, hợp nhất quốc gia, triệt để dẹp đi mầm loạn, giúp bá tánh thiên hạ an cư lạc nghiệp.
Cho nên, Khương Hoàn Sở lấy danh Đông Bá Hầu tâu với Thiên tử, nguyện ý đem đại quyền quản lý Đông Lỗ tạm thời giao cho Bình Đông nguyên soái Văn Trọng và Khương Văn Hoán để tỏ lòng cổ vũ cải cách.
Thiên tử xem xong đạo tấu hết sức to gan này, tĩnh tư ba ngày, rốt cuộc triệu tập quần thần, kết hợp với quan điểm của Khương Hoàn Sở, coi lần phản loạn của Cơ Phát này làm lệ, chính thức xác định nhu cầu bức thiết phải tiến hành cải chế.
Hãy không nói Khương Hoàn Sở viết đạo tấu này trong hoàn cảnh nào, nhưng nội dung trong đó cuối cùng có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cả lịch sử, trực tiếp là pháo lệnh bắt đầu cuộc cải cách vĩ đại của Đại Thương.
Trừ phản tặc Cơ Phát, Khương Hoàn Sở là người đứng đầu tứ đại chư hầu, việc hắn tự kiến nghị đề xuất cải cách, lại chấp nhận từ bỏ quyền lực và đất phong của chư hầu, cho nên sức ảnh hưởng rất mạnh. Mà quan trọng hơn là, sau cuộc chiến Mục Dã, Trương Tử Tinh đã thành công lập được uy vọng cường đại, cả thiên hả đều kính sợ Thiên tử Trụ vô cùng, không chút nào dám phản kháng. Như bốn thế lực chư hầu cực mạnh kia, hoặc tự xin nghe lệnh, hoặc đầu hàng, hoặc bị diệt vong. Hơn nữa, đa số thế lực chư hầu đã bị đả kích trầm trọng trong trận chiến Mục Dã, còn lại thì đều bị khống chế cùng giám sát nghiêm ngặt, giờ tiến hành đại cải cách thực là thời cơ tốt nhất.
Với tiền đề như vậy cùng trải qua thảo luận và thương nghị, Trương Tử Tinh cuối cùng dựa trên cơ sở tân chánh trước đây, mở ra con đường cải cách đã ấp ủ từ lâu.
Một, phế bỏ chế độ phân phong chư hầu, đổi đất phong cũ thành hình thức quận, huyện, đem lãnh thổ Đại Thương chia làm 36 quận, dưới quận là huyện, dưới nữa lần lượt là hương, lý, thôn, bảo, lân. Bốn nhà thành một lân, năm lân thành một bảo; năm bảo thành một lý, năm lý thành một hương; còn một thôn tự nhiên vẫn coi là một thôn như cũ; thành thị không có thôn, mà đặt là phường, tương đương với một thôn.
Hai, phế bỏ chế độ nô đãi, giải phóng toàn bộ khổ nô trong thiên hạ, y theo tân chánh trước đây, ban tự do cho nô lệ, chuyển thành nông dân, phân cho đất đai tiến hành canh tác, vừa duy trì sở hữu ruộng đất của nhà nước nhưng cũng bảo hộ quyền sử dụng đất đai của cá nhân.
Ba là thay đổi chức quan: đặt Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo (tam sư) cùng Thái Uý, Tư Đồ, Tư Không (tam công), nhưng đây đều là danh hư, không có thực quyền, bộ phận thực sự quản lý chánh vụ là tam tỉnh lục bộ.
Cách tổ chức tam tỉnh lục bộ bắt đầu từ thời Lưỡng Hán, thẳng cho tới thời Đường mới hoàn thiện, tổ chức tam tỉnh lục bộ Trương Tử Tinh lựa chọn chính là của thời Đường.
Tam tỉnh là: Trung thư tỉnh (quyết sách, bí thư), Môn hạ tỉnh (thị tòng, gián nghị), Thượng thư tỉnh (hành chính), Thượng thư tỉnh do tả hữu thừa tướng đứng đầu.
Dưới Thượng thư tỉnh là lục bộ, đã được Trương Tử Tinh thực hiện từ lâu, nay cải tiến thêm một bước: bộ Lại quản lý việc bổ nhiệm quan lại thi cử trong cả nước; bộ Hộ quản lý hộ khẩu, đất đai, thuế khoán, lương bổng cùng tài chính; bộ Lễ lo lễ nghi, tế tự, giáo dục; bộ Binh quản lý võ quan cùng hành chính quân sự; bộ Hình quản lý việc chấp pháp tư pháp; bộ Công lo việc công trình, thợ thuyền, thuỷ lợi, giao thông…
Phẩm cấp quan viên cơ bản đều theo đời Đường, gồm cả Nhất thai, Ngũ thự, Cửu tự; quan viên ba mươi sáu quận huyện đều do bộ Lại thẩm hạch nghiêm khắc, quyền bổ nhiệm và bãi miễn đều nằm trong tay Thiên tử; trừ mấy thứ này, còn một bộ chế độ thưởng phạt, tăng quan hay giáng chức, lại thiết lập bộ giám sát chuyên môn, hễ là quan lại phạm pháp đều bị nghiêm trị.
Bốn, tiếp tục chế độ “trọng dụng hiền tài”, hai năm tổ chức thi cử toàn quốc một lần, thu nhận tài năng trong thiên hạ, không chỉ hạn chế trong hai mặt văn võ.
Năm, mở các cấp học đường, bất kể là giàu nghèo, miễn là nộp đủ số học phí không nhiều lắm đều có thể nhập trường theo học. Nội dung học tập cũng rất phong phú, bao gồm toán thuật, văn học, nông nghiệp, thương nghiệp cùng nhiều môn bổ ích khác.
Sáu,…
Cuộc đại cải cách này thực long trời lở đất, coi như một loại biến đổi về chất của toàn xã hội. Trên thực tế, năm xưa khi tiến hành tân chánh đã dựng được cơ sở cho chế độ phong kiến, tác dụng quan trọng nhất là lập được vai trò tập quyền của trung ương. Giờ có chế độ tam tỉnh lục bộ phân công rành mạch, đề cao hiệu suất của quan lại rất nhiều, đồng thời cũng không thiếu chỗ quản lý giám sát, phòng ngừa đại thần nắm được đại quyền. Còn đối với bình dân nô lệ mà nói, họ thu được tự do cùng ruộng đất trân quý, tất nhiên càng là ủng hộ tích cực.
Với uy vọng của Trương Tử Tinh lúc này, thêm vào quyền khống chế toàn bộ các thế lực cùng nhiều yếu tố hỗ trợ khác, lần cải cách này tiến hành thuận lợi hơn tân chánh năm xưa rất nhiều. Tất nhiên khi thực hiện, còn vô số vấn đề khiến Trương Tử Tinh ôm đầu than khổ, may có đa số văn võ đại thần bày sách hỗ trợ, thêm vào bách tính thiên hạ ủng hộ, đặc biệt là máy Cheat siêu cao cấp – phó thể của Siêu Não. Tuy chủ thể Siêu Não đã theo Đát Kỷ bị cuốn vào trong Quy Khư, nhưng tư liệu trong phó thể vẫn được bảo trì đầy đủ, giúp Trương Tử Tinh giải quyết trọn vẹn vấn đề.
Trương Tử Tinh phong Tử Giao làm Thái tử, hàng ngày tham gia vào việc triều chính. Giờ Thương Dung tuổi đã cao, xin cáo lão về quê, Văn Trọng cũng định xin từ quan, may giờ có Tỉ Can, Cơ Tử, Vi Tử mấy lão thần chống đỡ, lực lượng trung kiên cũng rất được, văn có Vi Tử Diễn, Dương Nhậm, Mai Bá, Triệu Khải, võ có Hoàng Phi Hổ, Khương Văn Hoán, Hồng Cẩm, đều là hạng tài năng xuất chúng, sau cũng sẽ thành trụ cột của quốc gia. Còn Phí Trọng, Vưu Hồn dưới sự giám sát nghiêm ngặt đều lo lắng không ngừng, không chút nào dám nửa phần nghịch mệnh.
Trương Tử Tinh không xử tử gia tộc Cơ Xương, mà đem đại đa số biếm thành bình dân, ban cho ít ruộng đất canh tác lo sinh kế. Quyết định này khiến cho huynh đệ Cơ gia hết sức bất ngờ kích động, cảm kích vô cùng. Còn về Thái Cơ, dù sao cũng là cô mẫu của Thiên tử, nên được tặng cho một phủ đệ trong Triều Ca, sai hạ nhân hầu hạ cẩn thận, lại cho phép đệ đệ Cơ Phát là Cơ Đán lưu lại bên người chăm sóc. Cơ Đán vốn đã cảm kích trước việc Thiên tử tha mạng toàn gia, phải biết, tội phản nghịch ít nhất là tru di tam tộc, cho dù Thiên tử giết toàn gia họ Cơ cũng không có gì quá đáng, thực không ngờ lại được tha thứ như vậy.
Bất kể là trong lịch sử hay tại thế giới này, Cơ Đán đều là người thực sự có tài năng, mà người có tài năng, sợ nhất là không gặp được người trọng dụng mình.
Năm xưa Thiên tử viết ra Đại Thương Lễ Nhạc, cùng ý tưởng trong đầu hắn không hẹn mà hợp (tất nhiên^-^), thậm chí càng hoàn thiện hơn, sớm đã có lòng ngưỡng mộ, sau huynh trưởng làm phản cũng là đành phải thuận theo. Trải qua một đêm dài đàm luận cùng Trương Tử Tinh, Cơ Đán rốt cuộc hoàn toàn tâm phục, nghe tới câu cuối “quả nhân sẽ trọng dụng ngươi”, Cơ Đán lập tức tỏ ý thần phục xin hiệu trung với Thiên tử.
Trước mặt vị Thiên tử này, Cơ Đán không thấy vẻ đố kị cùng cảnh giác ngấm ngầm như huynh trưởng trước đây, hoặc có thể nói, với trí dũng tuyệt luân của Thiên tử, căn bản không cần lo lắng mấy thứ này, nhờ đó Cơ Đán hắn cũng càng có thể yên tâm thể hiện tài năng của mình.
Trương Tử Tinh tạm phong Cơ Đán làm huyện lệnh, chức quan tính ra rất nhỏ, song lại có thể thể hiện được tài năng thực sự. Tại giai đoạn bắt đầu của cải cách này, dạng nhân tài như thế thực sự cần thiết, sau này cũng sẽ trở thành đối tượng cần bồi dưỡng trọng điểm.
Vị “Chu Công” nổi danh lịch sử này coi như gặp được Bá Nhạc, thoát khỏi kiếp mai một tài năng, chỉ cần thể hiện được năng lực, nhất định thi triển được đẳng cấp của mình.
Cơ Đán tuyệt đối là nhân tài dùng được, mà một gã tù binh khác lại khiến Trương Tử Tinh tư lự rất lâu.
Triều Ca, Nam Giao, Mục Dã.
Mấy ngày trước đây còn là chiến tràng cuối cùng giữa Thương Chu, giờ lại hết sức vắng lặng.
Nhưng trong đầu Khương Tử Nha, tràng cảnh một người kia cầm cự kiếm đối kháng với vài chục vạn người vẫn hết sức rõ ràng, tình thế hai nơi Nam, Bắc phản thùng càng khiến người khó tin. So với mấy thứ đó, việc hắn bị Hoàng Phi Hổ bắt hay tin Cơ Phát tự thiêu đều có vẻ thực tầm thường.
– Khương Thượng! quả nhân hỏi ngươi, ngươi có phải là tiên nhân?
Một giọng nói từ bên người vang lên đưa Khương Tử Nha tỉnh lại từ hồi ức, người tới chính là nam tử đã tự tay sáng tạo ra kỳ tích không tưởng kia, cũng là người khiến Khương Tử Nha lần đầu nảy sinh nghi ngờ với vị thánh nhân sư tôn của mình.
Không phải sư tôn đã nói? Tây Kỳ thánh chủ Cơ Phát ứng kiếp xuất thế, diệt Đại Thương trở thành nhân hoàng, kiến lập cơ nghiệp mấy trăm năm nhà Chu hay sao? Giờ thế nào rồi? Tây Kỳ, Cơ Phát đều đã không còn tồn tại, mà Đại Thương vẫn sừng sững như xưa.
Thánh nhân cũng có lúc tính sai hay sao?
Nếu quả năm xưa mình không từ bỏ chức Á thừa tướng Đại Thương đầu nhập Tây Kỳ…
Khương Tử Nha trong lòng ngổn ngang, miệng không chút nào dấm chậm trễ, đáp:
– Khởi bẩm Bệ hạ, sư tôn từng nói, tội thần mệnh bạc, khó thành tiên đạo, chỉ có thể hưởng phúc nhân gian, cho nên tội thần không phải tiên nhân.
Trương Tử Tinh nói:
– Đã là như vậy, vị thánh nhân kia sao lại chịu thu ngươi làm đệ tử?
Khương Tử Nha lắc đầu không biết, chỉ nghe Thiên tử tự hỏi tự trả lời:
– Quả nhân từng nghe một vị thánh nhân khác nói, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sở dĩ chịu thu ngươi là vì nhìn trúng mệnh cách của ngươi. Mệnh cách của ngươi kỳ lạ, gọi là “Phong thần chi nhân”, cho nên mới tranh thu ngươi làm đệ tử, ý đồ khống chế Phong thần bảng, nếu không Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sao lại coi trọng kẻ vô duyên với tiên đạo như ngươi?
Khương Tử Nha vốn cũng hiểu được chút về số mệnh Phong thần, nghe Thiên tử kể ra bí ẩn như vậy thì không khỏi ngây ra, nghe tới nguyên nhân Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu mình thì lại trầm lặng không nói.
– Khương Thượng, quả nhân lại hỏi ngươi, ngươi thấy tân chế quả nhân thực thi trong thiên hạ thế nào?
Hỏi tới chuyện này, Khương Tử Nha không chút nào dấu diếm vẻ khâm phục cùng tán thưởng. Đây không phải là nịnh bợ, bình tâm mà xét, Thiên tử Trụ này thực là một vị minh quân thiên cổ, Thiên tử còn không chê kẻ xuất thân thuật sĩ như hắn đây, nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn phản bội…
– Lần đại chiến này tuy Đại Thương ta giành chiến thắng nhưng bách tính thiên hạ vẫn rơi vào chiến hoạ, khổ sở vô cùng
Trương Tử Tinh than thở nói:
– Quả nhân chỉ hi vọng bá tánh từ nay có thể an cư lạc nghiệp không lo chiến loạn, cũng không vì thứ đại đạo khó hiểu kia mà hi sinh tính mạng lẻ loi của mình.
Khương Tử Nha nghe hai chữ “đại đạo” liền lộ dị sắc, nghĩ tới chiến hoạ do Tây Kỳ gây ra, lòng không khỏi thầm ân hận, thành tâm hành lễ nói:
– Bệ hạ thánh minh!
Trương Tử Tinh than:
– Khương Thượng, quả nhân nói với ngươi một câu thực lòng, chuyện Phong Thần kia quan hệ rất lớn tới khí vận khắp nơi. Ngươi có mệnh Phong Thần là do thiên số định sẵn chứ không phải vì lợi ích của một thế lực nào; phong ai làm chức gì, thần gì đều phải cẩn thận suy xét cho tử tế, làm tốt lưu danh thiên cổ, nếu không hậu hoạ vô cùng, duy trì thái độ công chính, gắng gắng nhớ lấy!
Thiên tử sao biết nhiều bí ẩn như vậy? Khương Tử Nha càng lúc càng kinh hãi, chỉ thấy lời nói của Thiên tử tựa hồ mang theo một cỗ lực lượng tác động kỳ dị khiến đầu óc mình có sự đồng cảm mãnh liệt.
Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói:
– Khương Thượng, quả nhân chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ một câu, bất luận thế nào, ngươi, ta rốt cuộc đều là người.
Khương Tử Nha run lên, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Thiên tử. Trong giây khắc đó cả người hắn đều mông lung, nghĩ đến thâm ý của câu nói đó càng thấy hợp với ý niệm trong lòng mình. Cũng không biết là do lực lượng kì dị trong giọng nói hay trong lòng hắn vốn đã nghĩ như vậy, chỉ là giờ không nhịn được nghĩ tới mà thôi.
Trương Tử Tinh lại trầm trầm nói tiếp hồi lâu, Khương Tử Nha nghe mà liên tiếp gật đầu.
Trương Tử Tinh rốt cuộc mỉm cười nói:
– Quả nhân biết ngươi là hiền tài, cũng hiểu được lúc trước là nhận mệnh của thánh nhân mà phản bội. Với tài năng của ngươi thừa đủ giữ trọng trách trong tam tỉnh lục bộ, nhưng giờ ngươi còn có trách nhiệm phong thần trên người, chuyện này tạm thời để đó đã, chỉ cần ngươi nguyện ý, sau khi phong thần xong, triều đình ắt có trọng trách giao phó.
Khương Tử Nha nghe lời này cảm kích vô cùng, vội vàng tạ ơn Thiên tử.
Thông Thiên giáo chủ đã nói qua, mệnh phong thần của Khương Tử Nha là không thể cải biến, cũng không thể dùng người khác thay được, trừ khi lấy được Đả Thần Tiên, nếu không không ai can dự được chuyện phong thần. Mà Đả Thần Tiên kia sau này lấy được hay không còn khó nói, nên Trương Tử Tinh vì đề phòng vạn nhất, tranh thủ làm công tác tư tưởng cho Khương Tử Nha, tất nhiên không thể thiếu một chút “kỹ xảo” trong đó.
Trương Tử Tinh đi tới trang viện nơi Đông Giao, liền thấy Phi Liêm cùng một người nữa vội vàng tiến lại, quỳ xuống nghênh đón.
Phi Liêm lần này hoá thân thành Phong Liêm, ngầm mưu ám kế, đem mấy kẻ Cơ Phát, Tô Hộ đùa giỡn trong lòng bàn tay, giúp sự tình an toàn diễn biến theo kế hoạch của Trương Tử Tinh. Cơ Xương tại thời khắc cuối cùng vẫn còn chọn Phi Liêm chuẩn bị rơm củi, bước lên con đường của “Trụ Vương” trong nguyên tác.
Bên người Phi Liêm là một trung niên phu nhân thân hình thon thả, người mặc lụa mỏng, tư sắc trung bình, khoé mắt cong cong trông đầy vẻ tinh minh. Phi Liêm cùng nữ tử này đồng thời quỳ xuống:
– Đa tạ thâm ân của chủ thượng!
Trương Tử Tinh tuỳ tiện phất tay, một cỗ lực lượng vô hình tán ra, hai người tức thì không thể nào quỳ xuống, buộc phải đứng lên. Phi Liêm cùng nữ tử kia cảm giác lực lượng này cường đại vô cùng, hơn xa bản thân, mà Trương Tử Tinh chỉ bất quá là giơ tay phất một cái mà thôi, tức thì đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy kính sợ.
Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn hai người, gật đầu nói:
– Xem ra các ngươi qua thời gian này tu dưỡng cùng nghỉ ngơi, đã khôi phục lực lượng lúc toàn thịnh, đều là Kim tiên hạ giai đỉnh phong, nếu có cơ duyên liền có thể đạt tới trung giai.
Phi Liêm thấy hắn nhìn ra cảnh giới tu vi của hai người mình không sai chút nào, vội vàng nói:
– Đây đều là nhờ chủ thượng ban cho nhục thân ma thể cùng trái tim Xi Vưu, ân tái tạo của chủ thượng, hai vợ chồng thuộc hạ tuyệt không dám quên!
Thì ra, nữ tử này chính là người bị Hoàng Đế dùng Càn Khôn Đỉnh nhốt vào trong trận chiến Trác Lộc năm xưa – Vũ Sư. Trương Tử Tinh sau khi hiểu được ảo diệu của Càn Khôn Đỉnh xong, thực hiện lời hứa năm xưa với Phi Liêm, lấy ra ma thể trả lại cho hắn, lại thả ra Vũ Sư. Vũ Sư vốn bị Càn Khôn đỉnh thu lấy, tưởng không thể nào sống nổi, may có dị năng ma thể giúp tiên thức không hoàn toàn tan rã, chỉ bị trấn ở trong đỉnh, giờ dựa vào trái tim Xi Vưu, rốt cuộc thành công sống lại, hai người cũng khôi phục được lực lượng cũ.
Trương Tử Tinh lại phất tay, Phi Liêm liền thấy vòng trói buộc bổn mệnh nguyên hồn bỗng nhiên biến mất, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng tạ ơn. Trương Tử Tinh cười nói:
– Ngươi từng dùng thủ đoạn này hàng phục Chư Kiền và Tiểu Đản, hôm nay ta bắt chước thử một phen, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có nguyện ý ra sức vì ta?
Phi Liêm thành tâm hành lễ nói:
– Nếu chủ thượng chỉ là Thiên tử nhân giới, thuộc hạ sẽ không thực tâm hàng phục, nhưng chủ thượng giờ là người đứng đầu Ma thần tộc của chúng ta, thân có Vô thượng ma thể, lại có đại ân với vợ chồng thuộc hạ; Thuộc hạ ở đây lấy danh nghĩa Ma thần xin thề, một nhà tôi bốn người nguyện suốt đời đi theo chủ thượng, nguyện nghe sai khiến!
Câu “một nhà bốn người” này của Phi Liêm không chỉ bao gồm hắn và Vũ Sư, còn có Ác Lai và Quý Thắng, nói vậy cũng thể hiện ý quy thuận thực sự của Phi Liêm.
Trương Tử Tinh gật đầu, Vũ Sư nghe Thiên tử nhân giới trở thành người lãnh đạo bổn tộc, nghĩ tới cuộc đại chiến giữa Ma thần tộc và Nhân tộc năm xưa, không khỏi cảm giác có chút cổ quái, chần chừ hồi lâu rồi hỏi một câu:
– Lực lượng chủ thượng vừa thi triển thực cao thâm khôn lường, nhưng bề ngoài xem ra lại…thuộc hạ to gan xin hỏi, tu vi chủ thượng ..đã tới cảnh giới nào?
Trương Tử Tinh cười nhẹ, còn chưa kịp trả lời đã thấy thêm một người đi vào trong trang viện, cao giọng trả lời vấn đề này:
– Tu vi của huynh trưởng bây giờ có thể xưng là đệ nhất nhân dưới thánh nhân.
Người tới chính là Hình Thiên. Phi Liêm và Vũ Sư nghe chính miệng Hình Thiên nói “đệ nhất nhân dưới thánh nhân”, không khỏi ngây ra. Hình Thiên thấy vẻ mặt khó tin của hai người, cười nói:
– Hai người các ngươi không tin sao? Phải biết vị huynh trưởng này của ta từng hai lần độc đấu Hạo Thiên Thiên Đế và Dao Trì Kim Mẫu không chút nào rơi xuống hạ phong, lần đấu ở Đông Hải tiên phủ, Quý Thắng cũng từng tận mắt nhìn thấy. Mà mấy ngày trước trong Tru Tiên đại trận, ngay cả thánh nhân Xiển giáo Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng bị huynh trưởng chém cho một kiếm trúng ngực!
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
– Một kiếm đó là dựa vào pháp bảo và trận pháp mới thành công được; còn hai lần đấu với Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, thực có chút miễn cưỡng, có điều giờ nếu gặp lại hai tên đó liên thủ, ta tự có khả năng ứng phó.
Phi Liêm cùng Vũ Sư nghe Trương Tử Tinh đáp vậy, chuyện độc đấu Thiên Đế, Thiên Hậu cùng đánh thương thánh nhân quả là sự thật; tộc Ma thần coi trọng nhất là thực lực, thêm vào Vô thượng ma thể “huyết thống thuần chánh” khiến hai người càng triệt để tâm phục.
Phi Liêm nói:
– Chủ thượng, giờ đã dẹp xong phản quân, thiên hạ đại định. Sau lần cải cách này, khắp nơi có thể an hưởng thái bình, chiến sự đã qua.
Trương Tử Tinh nghe bốn chữ “chiến sự đã qua”, đọt nhiên lắc đầu, ngẩng mặt nhìn lên tầng không cao vút không gợn mây, ánh mắt thâm thuý từ từ lộ vẻ kiên định, chậm rãi nói một câu:
– Chiến đấu chân chính, mới bắt đầu mà thôi…