Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 450: Kiếp nạn của Côn Lôn! Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thảm bại
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mới vừa rồi đã kiến thức được uy lực của vật kỳ dị kia, trong lòng biết được cho dù là Côn Lôn tiên sơn, dưới tình huống không có người chủ trì, cũng vô pháp chịu được sự oanh kích của hàng vạn vật như vậy, không khỏi kinh hãi cùng phẫn nộ, làm gì còn bộ giáng lên mặt vênh váo như vừa rồi.
Côn Lôn Sơn là nơi động thiên phúc địa hiếm có ở thế gian, linh khí cực cao, chỉ có mấy chỗ như vô danh tiên sơn, Cực Lạc chi cảnh mới có thể sánh được—Mà trọng yếu hơn, Côn Lôn Sơn chính là vật tượng trưng của Xiển Giáo, cũng chính là chỗ căn cơ của chính thống đạo Nho, lại càng là nơi nắm giữ số mệnh của Ngọc Thanh nhất mạch!
Lúc trước tuy rằng Xiển Giáo thập nhị kim tiên vẫn lạc, phản bội hết hơn phân nửa; đệ nhất huyền tiên Nhiên Đăng đạo nhân cũng phá giáo xuất môn. Mà Xiển Giáo ở trong Vạn Tiên Trận cũng bị tổn hao rất nhiều tinh anh. Nhưng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vẫn như cũ, không có đình chỉ việc tính kế cùng mưu toan. Bởi vì, Côn Lôn còn đó, Ngọc Hư còn đó, chỉ cần có thể đem đại thế tương lai nắm chắc trong tay, Xiển Giáo vẫn có thể sừng sững không ngã, vẫn có thể độc bá khí vận Huyền Đạo.
Nhưng mà hiện giờ Côn Lôn tiên sơn lại phải chịu cảnh ngộ tai ương ngập đầu này. Nếu Côn Lôn chính thống đạo Nho thật sự bị huỷ, số mệnh Xiển Giáo cũng sẽ chắc chắn suy bại. Như vậy, cho dù Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trước đó có hao tổn bao tâm kế để mưu tính cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trương Tử Tinh cũng tỏ vẻ thở dài nói:
– Tuy rằng thánh nhân đối với uy lực của vật kia cũng không để trong mắt. Nhưng đối với ta mà nói cũng không tầm thường. Cần phải tính toán chính xác. Vừa phải đạt được mục đích, lại vừa phải khống chế phạm vi vụ nổ cùng độ phóng xạ. Còn phải ở khu vực chung quanh thiết hạ phòng hộ để tránh khỏi đả thương người vô tội. Kỳ thật … cũng không phải dễ dàng gì.
Tất nhiên những lời châm chọc như vậy thập phần chối tai, nhưng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vẫn cố không phẫn nộ, vung tay lên, Tam bảo Ngọc Như Ý phát ra một cỗ lực lượng thật lớn, hướng tới phía bốn người Trương Tử Tinh bay tới. Bốn người vội vàng đem Tru Tiên tứ kiếm cùng hợp lại, nhưng vẫn bị một cỗ hỗn độn lực thật lớn đánh bại. Bốn người sở dĩ có thể chống được Hỗn nguyên thánh nhân, chủ yếu vẫn là dựa vào chiến thuật kết hợp với diệu dụng của trận pháp, phối hợp cùng pháp bảo cùng lúc thi triển. Nếu chỉ là dựa vào thực lực đánh bừa, cho dù tại đây là ở trong Tru Tiên Trận, cho dù bốn người có tiên thiên chí bảo trong tay cũng không phải đối thủ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bức lui được bốn người, cũng không truy kích mà đem Cửu Long Trầm Hương Liễn hoá thành một đạo kim quang, hướng tới phía sau bắn nhanh tới. Hắn từ lúc Trương Tử Tinh hò hét với đại sư huynh Lão Tử lúc trước, đã ẩn ẩn dự cảm thấy có điều không ổn. Hiện giờ, theo thần thái ngữ khí của “Tiêu Dao Tử” khi đề cập tới lực lượng bạo liệt (nổ mạnh) của vật kia, xem ra không phải chỉ là phô trương thanh thế, lo lắng cho an nguy của Côn Lôn, không khỏi trong lòng đại loạn.
Lúc này, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã không còn luyến chiến, cũng không màng cái gì thắng bại, chỉ thầm nghĩ cần mau chóng ly khai khỏi Tru Tiên Trận để trở lại Côn Lôn.
Nhưng vào lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện quang màu tím, giống như từ thiên ngoại bay tới, thanh thế kinh người. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đem Tam Bảo Ngọc Như Ý ra làm lá chắn. Tử điện kia lại bay trở về, dừng lại ở trong tay một người. Nhưng toàn bộ thế tiến lên của Cửu Long Trầm Hương Liễn đã phải ngừng lại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa thấy Thông Thiên Giáo Chủ ở phía trước, trong lòng không khỏi cả kinh: chẳng lẽ Chuẩn Đề đạo nhân lại bại trận nhanh như thế? Thông Thiên Giáo Chủ thu hồi lại Tử Điện Chuy, cũng không nói nhiều, tay áo vung lên, hàng vạn đạo duệ khí phóng vụt tới, chắn tất cả đường đi. Hắn dường như nhìn thấu nội tâm lo lắng của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, có ý muốn kéo dài trận đấu một phen.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bị Tử Điện Chuy cản lại một nhát, phía sau lập tức đã có bốn đạo kiếm khí hoả tốc bức đến. Vị Xiển Giáo thánh nhân này trong cơn giận dữ, Bàn Cổ Phiên hướng về phía sau rung lên một cái, một cái hắc động thật lớn hiện ra ở phía sau. Nhưng mà, bốn đạo kiếm ý kia vẫn như cũ xuyên thấu qua hắc động, bức thẳng đến, uy lực hơn xa lúc trước bốn người hợp lực thi triển. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cuống quýt ứng đối nhưng vẫn trúng phải một đạo kiếm khí. Chân phải Cửu Long Trầm Hương Liễn đột nhiên gãy, rơi xuống hư không ở bên dưới.
Thông Thiên Giáo Chủ vung tay một cái, bốn đạo lưu quang vẽ thành một hình vòng cung lớn, trở lại bên người, lăng không mà đứng. Nguyên lai, mới vừa rồi thi triển tứ kiếm không phải là bốn người Trương Tử Tinh mà chính là bản thân Thông Thiên. Bốn người Trương Tử Tinh đều còn đứng cách rất xa vị trí của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, thi triển Tru Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên bốn loại kiếm khí, nương theo trận đồ hoá thành hàng nghìn hàng vạn đạo duệ khí, thi triển ra một một loại trận pháp kỳ dị.
Tại đây, dưới tác dụng của trận pháp, tiên lực của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng lực lượng của hắc động dần dần bị yếu bớt, mà lực lượng Tru Tiên tứ kiếm của Thông Thiên Giáo Chủ lại như cá gặp nước, càng trở nên hung hiểm hơn. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trong lòng lo lắng việc Côn Lôn Sơn, hơn nữa địch cường ta nhược; thực lực lại bị trận pháp lợi hại áp chế, cho nên bị rơi vào thế hạ phong. Bất thình lình, Cửu Long Trầm Hương Liễn bị tứ kiếm chém vỡ vụn, hoá thành tro bụi.
Trương Tử Tinh cười lạnh nói:
– Nguyên Thuỷ thánh nhân, làm gì mà nóng vội thế? Dù sao việc này kết cục đã định. Cho dù bây giờ có lập tức quay trở về, cũng không có cách nào thu dọn được đống tàn tích Ngọc Hư Cung kia!
Thông Thiên Giáo Chủ nghe hắn nói “tàn tích Ngọc Hư Cung” cũng không khỏi kinh hãi.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nộ khí xung thiên, căm tức liếc nhìn Thông Thiên Giáo Chủ một cái:
– Thông Thiên! Uổng cho ngươi còn tự xưng có tình đồng môn. Không thể tưởng tượng được lại có thể định ra độc kế như vậy, huỷ đi Côn Lôn chính thống đạo Nho ta!
Thông Thiên Giáo Chủ khó có thể tin, liếc nhìn Trương Tử Tinh một cái: cái này cũng không có nằm trong nguyên bản kế hoạch! Hơn nữa, tin tức này cũng quá mức kinh người!
Thiên tử, dám …
– Nguyên Thuỷ, ngươi cũng đường đường là thánh nhân, như thế nào lại không biết hai chữ hổ thẹn? Ngày đó Nhiên Đăng đạo nhân bỏ Xiển Giáo mà đi, bị ngươi đuổi giết, giữa đường bị Tây Phương nhị thánh chặn lại, lấy một địch hai. Lúc sắp bị thua, chính Thông Thiên Giáo Chủ đã niệm tình đồng môn mà ra tay tương trợ, đánh lui nhị thánh. Kết quả đổi lại là cái gì? Chính là cuối cùng lại bị ngươi cùng hai ngoại nhân kia đến công kích đồng môn của chính mình!
Trương Tử Tinh lộ vẻ khinh thường nói:
– Không nói lúc trước ngươi lập mưu tính kế chèn ép Triệt Giáo, chỉ riêng việc mới vừa rồi ở ngoài trận ngươi nói ra việc “lấy bốn đấu một” đã là vô liêm si cực độ. Khi đó ngươi có từng nghĩ đến việc niệm tình đồng môn?
Thông Thiên Giáo Chủ nghe xong, trong mắt thần quang đại thịnh. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng không biết phải đối đáp lại thế nào, sự thống hận trong lòng đối với gã Tiêu Dao Tử này đích xác đã lên đến tột đỉnh. cắn răng nói:
– Tiêu Dao Tử. Ngươi dám huỷ đi chính thống đạo Nho ta. Ta nhất định sẽ đem ngươi cùng tất cả vây cánh của ngươi toàn bộ đem hoá thành tro bụi!
Trương Tử Tinh lãnh đạm nói:
– Giữa ngươi và ta, sớm đã có đại nhân quả. Cho nên mới và rồi ta đã nhiều lần đề cập, hôm nay, mọi nhân quả lúc trước đều sẽ giải quyết trong Tru Tiên Trận, sau này không được tính toán nữa. Chính ngươi cũng đã mở miệng đáp ứng. Bát Cảnh Cung thánh nhân ở ngoài kia cũng có thể làm chứng. Ngươi đường đường là thánh nhân, có phải là định lật lọng hay không?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sở dĩ vừa rồi đã đáp ứng, hơn nữa còn nhấn mạnh “sau này sẽ không tính toán nữa”, chính là vì muốn nhân cơ hội này giết chết bốn người Trương Tử Tinh, khiến cho Thông Thiên Giáo Chủ sau này không thể trả thù. Cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Dao tử này lại có thể có thủ đoạn kinh thiên cùng đảm lược đến như vậy!
Nhưng nói đi nói lại, nếu đã “không so đo”, như vậy vì cái gì mà chỉ cho phép Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hắn giết chết bốn người bọn Trương Tử Tinh, mà lại không cho phép Trương Tử Tinh oanh kích Côn Lôn Sơn?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lúc này mới biết, nguyên lai hắn sớm đã rơi vào bẫy của đối phương. Lúc này tức giận quát lên một tiếng, cũng không quản đến Thông Thiên Giáo Chủ cùng tam tiên chung quanh nữa, thanh thế kinh người hướng Trương Tử Tinh đánh tới, thế như quyết tâm phải giết người này ngay lập tức.
Tứ kiếm của Thông Thiên Giáo Chủ phát ra quang mang mãnh liệt, hình thành quang tráo đánh tới sau lưng Nguyên Thuy Thiên Tôn. Mà Khổng Tuyên, Đa Bảo đạo nhân cùng Hình Thiên cũng tế ra các loại pháp bảo cùng kiếm khí công tới. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng tế xuất Hạnh Hoàng Kỳ, tạm thời ngăn cản kiếm khí. Đối vói công kích của Hỗn Độn Chung cùng đám người Khổng Tuyên thì làm như không thấy, chỉ nhắm hướng Trương Tử Tinh toàn lực đánh tới.
Kiếm khí của ba người Đa Bảo đạo nhân khi tới gần người Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thì bị một cỗ lực lượng lớn lao bài xích ra ngoài. Cho dù có thể xuyên qua, cũng vô pháp công phá phòng ngự của hỗn độn lực, gây thương tổn đến bản thể. Trương Tử Tinh sắc mặt căng thẳng, liên tục thi triển Hãm Tiên Kiếm Khí cũng không thể ngăn cản thế tới của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Dù sao, không có Tru Tiên tứ kiếm trong tay, lực công kích của bốn người đều bị suy yếu đi đáng kể.
Ngay khi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sắp tiếp cận trong nháy mắt, phía trước người Trương Tử Tinh ẩn ẩn hiện ra một vài ký hiệu kỳ dị, sau đó biến mất khỏi chỗ cũ. Làm cho thế công súc tích đã lâu của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn rơi vào khoảng không.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn biết đây là “độn” lực của Hà Đồ Lạc Thư, cũng âm thầm hối tiếc, đáng lẽ hôm qua không nên lo ngại Nữ Oa nương nương mà đem Hà Đồ của Phục Hi lưu lại. Sớm biết rằng Nữ Oa nương nương có lẽ sẽ tương trợ Triệt Giáo, lúc ấy nên nhất quyết thu đi. Như vậy sẽ không có chuyện để mặc cho Tiêu Dao Tử chạy loạn trong Tru Tiên Trận.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thánh nhân tu vi. Tuy rằng Trương Tử Tinh bỏ chạy, nhưng trong tiên thức sớm đã nắm chắc vị trí của hắn, tất nhiên là sẽ không chịu buông tha cho cừu địch như vậy. Liều mạng chịu một kiếm khí cắt qua lưng khi Thông Thiên Giáo Chủ đột phá qua được Hạnh Hoàng Kỳ, tiếp tục hướng tới phương vị Trương Tử Tinh vừa độn đánh tới.
Nhưng mà “Tiêu Dao Tử” kia thập phần giảo hoạt, liến tiếp thi triển độn thuật, đều là chung quanh Thông Thiên Giáo Chủ vòng vèo để né tránh. Khiến cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đuổi theo được một lúc đã bị Thông Thiên Giáo Chủ liên tục đánh trúng, bị hao tổn không nhẹ. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hận Trương Tử Tinh cực điểm, tất nhiên là quyết tâm đuổi theo không bỏ. Bởi vì dù sao Hà Đồ Lạc Thư cũng không phải là pháp bảo của Trương Tử Tinh, sau khi thi triển vài lần, tốc độ rốt cục cũng chậm lại.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vừa thấy vậy, bằng tốc độ cao nhất bay đến, Tam bảo Ngọc Như Ý hoá thành một đạo bạch quang rời tay bay tới. Nếu Trương Tử Tinh bị đánh trúng, chỉ sợ kết cục nhất định là thịt nát xương tan. Đúng lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cười, trước người hiện ra một cái đỉnh đồng.
Tam bảo Ngọc Như Ý kia vốn là vật vô kiên bất tồi (không gì cứng rắn không thể phá), nhưng khi đụng đến cái đỉnh đồng này cũng mất đi tác dụng. Chỉ nghe thấy một âm thanh nặng nề truyền đến, phía ngoài đỉnh đồng hiện lên chín ký hiệu khiêu động, nhưng lại khiến Tam Bảo Ngọc Như Ý được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đánh ra bắn ngược trở lại.
– Càn Khôn Đỉnh!
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tuy rằng lửa giận ngập trời, nhưng khi thấy cái đỉnh kia, vẫn không khỏi kinh hô một tiếng. Lần trước khi Tiêu Dao Tử thi triển vẫn còn ở trạng thái cửu đỉnh, ngoại trừ lực phòng ngự không tồi, thì cũng không có uy lực gì. Thế nhưng như thế nào hiện giờ lại hoàn toàn khôi phục được nguyên trạng? Chẳng lẽ đỉnh hồn năm đó bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân lấy đi lại rơi vào tay Tiêu Dao Tử?
Hắn lại nhớ đến việc Nhiên Đăng đạo nhân từng lừa lấy đi bạch ngọc ở chỗ Đạo Hành Thiên Tôn, sau lại chuyển sang đầu nhập Tây Phương Giáo. Chẳng lẽ Tiêu Dao Tử này cùng Tây Phương Giáo có quan hệ đặc biệt gì?
Ngay trong nháy mắt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu hồi lại Tam Bảo Ngọc Như Ý, trong tiên thức hắn đột nhiên vang lên một tiếng chuông ngân, khiến cho tiên thức hắn không tự chủ được phải run lên. Trong mắt xuất hiện những trọng ảnh (ND: nghĩa là hình ảnh mờ mờ không rõ). Cùng lúc đó, một cỗ dụê khí tự dưới chân tràn ra, giống như lốc xoáy bao vây lấy hắn. Duệ khí này mang theo lực lượng kỳ dị, khiến cho lực lượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn bị áp chế xuống tới mức cực thấp. Mà bốn đạo sát khí kinh người mạnh mẽ phụt đến, không đợi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đem Thái Cực phù ấn ra, đã cắt đứt mất hai ống tay áo dài của hắn, trên cánh tay còn lộ ra hai vệt kiếm chém.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhịn đau, định đem Bàn Cổ Phiên ra, đang muốn thi triển thì ở phía sau lưng, một đạo hào quang ngũ sắc vô thanh vô tức xuất hiện, đánh trúng chính giữa bối tâm khiến hắn ngã bổ nhào. Mà lúc này ở phía sau cũng xuất hiện nhiều thêm một người, chính là Triệu Công Minh đã mai phục từ lâu trong Tru Tiên Trận, đảm nhiệm vai trò của một tay súng bắn tỉa. Tuy rằng số lần ra tay cực ít, nhưng mỗi lần đều nhắm chuẩn cơ hội, phát huy hiệu quả thần diệu. Lúc trước đối phó với Chuẩn Đề đạo nhân cũng là như thế.
Ở trong nguyên tác, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn từng phân phó Nhiên Đăng đạo nhân lấy Định Hải Thần Châu đánh Thông Thiên Giáo Chủ. Hiện giờ coi như đem “tình tiết” đó trả lại cho Nguyên Thuỷ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức không thôi, so với lúc vừa rồi bị Thông Thiên Giáo Chủ dùng Tru Tiên tứ kiếm chém bị thương còn đau hơn nhiều, trong lòng biết được mời vừa rồi đã bị Tiêu Dao Tử lợi dụng khiến cho mình nộ hoả công tâm, sau đó lại cố ý bỏ chạy vòng quanh như vậy, khiến cho mình rơi vào bên trong trận pháp do bốn người Thông Thiên Giáo Chủ bố trí. Người đánh lén kia cũng nhân cơ hội này lấy ngũ sắc quang mang tấn công, một kích là đắc thủ. Nghĩ vậy lại càng thêm kinh sợ.
Nguyên Thuỷ ThiênTôn tự nghĩ mình đường đường là hỗn nguyên thánh nhân, lại có thể bị khiến cho thảm hại đến mức này, nghiến răng thống hận, ánh mắt nhìn về phía đám người Khổng Tuyên, hiện lên tia sát khí bén nhọn, cũng không để ý chấn động Hỗn Độn Chung, đột nhiên hướng về phía Hình Thiên đánh tới. Tiêu Dao Tử có Càn Khôn Đỉnh trong tay, chỉ sợ là khó có thể tru diệt. Vậy thì dứt khoát đem đồng bọn của hắn nhất loạt giết sạch.
Hình Thiên thấy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn phóng đến, cũng không bối rối. Lục tiên kiếm khí đại thịnh, Lục Tiên Kiếm không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện ở trước người, phối hợp với hàng nghìn hàng vạn đạo duệ khí trong trận đồ, biến thành thanh cự kiếm cao ngút trời, hướng tới Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đón đánh. Khi song phương giao kích, duệ khí phía sau cự kiếm liền bắn ra. Cự kiếm cũng bị chấn bay về phía sau, hoá trở lại thành hình dạng Hình Thiên, vẫn bình an vô sự. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhìn ra cự kiếm có thể mượn duệ khí của trận pháp triệt tiêu công kích của mình. Có thể nói, ở trong Tru Tiên Trận này, phá trận giả (người phá trận) bị áp chế lực lượng, mà thủ trận giả (người giữ trận) vô luận là ở phương diện công kích hay phòng ngự, năng lực đều được tăng cường mạnh mẽ. Nếu người phá trận là thánh nhân có thể dễ dàng tiêu diệt đi huyền tiên ở trong trận. Vậy tiên thiên bảo vật Tru Tiên Trận Đồ kia biến thành trận pháp còn có ý nghĩa gì?
Ngay khi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bỗng nhiên dừng lại, ngũ sắc hào quang kia lại bất ngờ đánh đến. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lúc trước đã phải ăn quả đắng với hào quang này nên cũng không dám khinh thường. Thái Cực phù ấn xuất hiện, đem ngũ sắc hào quang kia chặn lại ở bên ngoài. Nguyên lai đó là một khoả châu tử.
Định Hải Thần Châu!
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lúc này mới có phản ứng, lại bị Thông Thiên Giáo Chủ dùng Tử Điện Chuy đánh bay. Mà Thái Cực Phù Ấn kia lại bị Khổng Tuyên dùng vô sắc thần quang xoè ra tóm lấy, cứ thế thu mất. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ở trên không trung còn chưa kịp ổn định thân hình, liền cảm thấy kiếm khí lâm thể, lập tức không suy nghĩ nhiều, đem Bàn Cổ Phiên rung lên. Hắc động tái hiện, đem kiếm khí gần đó thôn phệ sạch sẽ.
Nhưng, ở trong kiếm khí hỗn tạp lại ẩn chứa một đạo lam quang nhàn nhạt, lại không thể ngờ tới, trong nháy mắt xuyên thấu hắc động, hướng tới trước ngực Nguyên Thuỷ Thiên Tôn phóng tới.. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không nghĩ tới lại có pháp bảo có khả năng xuyên thấu lĩnh vực của Bàn Cổ Phiên. Trong lúc kinh hãi chỉ kịp nghiêng người tránh né. Tuy rằng đạo kiếm khí màu lam thoạt nhìn thì không bắt mắt, nhưng lại mang theo một loại lực lượng đặc dị. Hoặc giả là tương ứng với cách xưng hô “pháp tắc” lại có thể xuyên qua phòng ngự bên ngoài bằng hỗn độn lực của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, ở trên ngực lưu lại một vết thương lớn.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trên mặt lộ vẻ khó tin, nhìn Hãm Tiên Kiếm trong tay Trương Tử Tinh dường như có chút lam quang. Đây là loại kiếm khí gì? Pháp quyết gì? Có thể xuyên thấu lực lượng của Bàn Cổ Phiên, lại còn không cần để ý đến phòng ngự bằng hỗn độn lực công kích lên bản thể? Loại năng lực đặc dị này, cho dù là Tru Tiên tứ kiếm cũng vô pháp làm được!
Chẳng qua, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì thế công điên cuồng từ bốn phía đã vây quanh hắn.
Ở bên ngoài Tru Tiên Trận, trong những làn sóng trong suốt bỗng nhiên phóng xuất ra kim quang sáng rực. Dường như ẩn hiện trong ánh kim quang là hình ảnh sơn thuỷ hữu tình, bên trong thấy ẩn hiện bạch khí trùng không. Chỉ thấy từ trong sơn thuỷ đồ văn kia đột nhiên nhoáng lên một cái, hiện ra một viên xá lợi tử. Xá lợi tử kia dần dần hoá thành thân hình Tiếp Dẫn đạo nhân, quanh thân có sáu cánh bạch liên như ẩn như hiện. Sơn thuỷ đồ văn cũng dần dần thu nhỏ lại, sau đó xuất hiện bên ngọc chưởng của Nữ Oa nương nương. Giây lát sau biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp Dẫn đạo nhân chắp tay khen:
– Nương nương, càn khôn bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ ảo diệu vô cùng, kỳ huyễn khó lường. Bần đạo bội phục!
Nữ Oa nương nương cũng mỉm cười hoàn lễ nói:
– Tiếp Dẫn đạo huynh. Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ cùng Lục Phẩm Liên Thai của huynh phòng ngự thật nghiêm mật. Tiểu muội đã dùng toàn lực cũng vô pháp phá được. Tranh đấu hôm nay, có thể nói là bất phân thắng bại.
Tiếp Dẫn đạo nhân gật gật đầu. Trên thực tế, theo ngữ khí khi Nữ Oa nương nương nói là “đã dùng toàn lực” chỉ sợ là có hàm ý. Nàng cùng Tiếp Dẫn đạo nhân cũng không có gì là thù hận không thể hoá giải. Lần này cũng là vì làm theo lời hứa với Thông Thiên Giáo Chủ ngày đó ở bên ngoài Bát Cảnh Cung mà ra tay. Chẳng qua cũng chỉ là ngăn chặn giùm một vị thánh nhân. Nhờ đó mà Tru Tiên Trận vốn là ba đối một nay biến thành hai đối một.
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng biết tâm ý của Nữ Oa nương nương, tất nhiên là không muốn vô cớ đắc tội với vị nữ nhân duy nhất trong lục thánh. Vì thế hai bên đã ngầm ăn ý với nhau, không đem hết toàn lực. Ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ công phòng nhau một trận, cũng chỉ là luận bàn. Cuối cùng thì tuyên bố là bất phân thắng bại cho xong chuyện.
Tiếp Dẫn đạo nhân ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, liếc mắt một cái liền thấy được trận đánh bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, lại thấy được Chuẩn Đề đạo nhân tỏ ra chật vật, không khỏi giật mình kinh hãi. Không đợi hắn mở miệng hỏi. Chỉ thấy một đạo kim quang từ trong Tru Tiên Trận bay ra, dừng lại ở trước mặt chư thánh.
Mấy vị thánh nhân nhìn thấy đạo kim quang này, nhất thời chấn động, Nguyên lai kim quang đó chính là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Mà bộ dáng của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lúc này, so với Chuẩn Đề đạo nhân lại càng thảm hại hơn. Chẳng những Cửu Long Trầm Hương Liễn trước khi vào trận không thấy đâu, hơn nữa còn tóc tai bù xù, đạo bào trên người bị tàn phá trông giống như một tên khất cái. Hai tay áo cũng bị cắt mất, trước ngực còn có một vết kiếm trông rất bắt mắt.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặt mày xanh mét. Tuy rằng vết kiếm ngân trên người kia không có vết máu. Hơn nữa sau khi thoát ra khỏi áp chế của Tru Tiên Trận, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn gấp mấy lần. Đạo bào cùng kiểu tóc rất nhanh đã phục hồi nguyên trạng. Nhưng cái loại bộ dáng thảm hại như vừa rồi cũng đã lọt vào mắt mấy vị thánh nhân. Có thể nói là không còn mặt mũi.
Nguyên bản Nguyên Thuỷ đã từng nhiều lần tính kế qua. Đối với cục diện hai đánh một cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Trong kế hoạch của hắn, hợp lực hai vị thánh nhân, Thông Thiên Giáo Chủ tất bại không thể nghi ngờ. Không thể tưởng tượng kết quả là hôm nay lại hoàn toàn thất bại!
Lúc này, sương khói trong Tru Tiên Trận dần thu liễm lại, hiện ra thân hình sáu người chính là Thông Thiên Giáo chủ cùng bọn Trương Tử Tinh. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vừa trông thấy Trương Tử Tinh, trong cơn giận dữ, cũng không để ý nguyên khí chưa hồi phục, trong tay bắn nhanh ra một đạo kim quang lao thẳng đến. Bên ngoài trận pháp không còn có loại dị lực áp chế lực lượng của thánh nhân, cho nên Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thể phát huy được hết lực lượng của mình. Thông Thiên Giáo Chủ thấy vậy nhanh chân vượt lên che chắn ở trước người Trương Tử Tinh.
Nhưng không đợi Thông Thiên Giáo Chủ ra tay, kim quang kia đột nhiên lâm vào một trạng thái dao động kỳ lạ, bị phân giải dần dần rồi biến mất không còn tăm tích. Mà người phát ra dao động này lại chính là Bát Cảnh Cung thánh nhân Lão Tử.
Lão Tử nhíu mày nói:
– Nhị sự đệ, mới vừa rồi ở trong Tru Tiên Trận đã nói trước: đến khi kết thúc Tru Tiên Trận, vô luận là thắng bại sinh tử, đều sẽ không tính toán tiếp nữa. Vì sao lại định lật lọng?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn quay đầu, liếc mắt nhìn Lão Tử một cái, thân hình tạm thời dừng lại, trong mắt lại loé lên ánh lệ mang:
– Đại sư huynh. Ngươi vẫn làm người thật tốt, nhưng ta vẫn có một việc không được rõ ràng! Ngày đó ngươi cùng Tiêu Dao Tử kia đến tột cùng là có giao ước gì, tại sao lại không thể nói?
Lão Tử nhìn thấy Trương Tử Tinh khẽ lắc đầu, nghĩ đến lúc đó mình đã hứa không tiết lộ thân phận, chỉ đành thở dài:
– Việc này không thích hợp nói rõ. Chẳng qua…không ngờ vị đạo hữu này lại khiến người ta không thể ngờ được. Quả thật lớn gan …Ai…
Thông Thiên Giáo Chủ mở miệng nói:
– Hôm nay Tru Tiên Trận kết thúc, chính là Triệt Giáo chúng ta giành được thắng lợi. Chư vị có dị nghị gì không?
Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn liếc mắt nhìn Thông Thiên Giáo Chủ một cái, cũng chỉ đành âm thầm cắn răng. Lão Tử nói:
– Đã như thế, vậy nhân quả lần này chấm dứt. Sau này chư vị cũng không nên vì thế mà tái hưng tranh đấu.
Trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn ra, chư thánh đều gật đầu đồng ý. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặt mày xám xịt, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì rồi đột nhiên hoá thành kim quang bay đi mất. Lão Tử nhướng mày, hướng về phía mọi người ra hiệu, rồi thân hoá thành bạch quang đuổi theo Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Nữ Oa nương nương đối với thái độ khác thường của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng cảm thấy kỳ quái. Chuẩn Đề đạo nhân dùng tiên thức nói với Tiêp Dẫn đạo nhân một câu khiến Tiếp Dẫn đạo nhân biến sắc, đưa mắt nhìn về phía sáu người Thông Thiên Giáo Chủ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Trương Tử Tinh, thần sắc lộ vẻ thập phần phức tạp. Sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, cùng Chuẩn Đề đạo nhân cáo từ rồi đi.
Nữ Oa nương nương cũng không biết việc Côn Lôn Sơn, hướng Thông Thiên Giáo Chủ ở xa thi lễ, tỏ ý chúc mừng. Thông Thiên Giáo Chủ cũng vội vàng hoàn lễ, bày tỏ sự cảm tạ. Hôm nay, nếu như không có Nữ Oa nương nương cầm chân giúp cho một vị thánh nhân, làm cho Nguyên Thuỷ, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn không thể liên thủ sấm trận như đã nói. Nếu không Tru Tiên Trận tất bị phá không thể nghi ngờ
Trương Tử Tinh cũng đem Hà Đồ dâng lên cho Nữ Oa nương nương, thỉnh nàng chuyển lại cho Phục Hy giúp hắn. Hôm nay trước khi xuất phát, Phục Hy đã đặc biệt đến Bích Du Cung, đem Hà Đồ cho Trương Tử Tinh mượn. Đến khi hắn phải đối mặt với Bàn Cổ Phiên, quả nhiên là đã phát huy hiệu quả thần diệu.
Nữ Oa nương nương nhíu mày, nhìn Trương Tử Tinh một lát, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, ngồi lên phượng loan giá quay về Oa hoàng cung.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thi triển thần thông, một đường không có gì cản trở, thắng tới khu vực Côn Lôn tiên sơn. Chỉ thấy trên không trung bồng bềnh vô số đám mây hình thù kỳ lạ chưa hoàn toàn tiêu tán hết. Mà bên dưới đám mây to lớn ấy, Côn Lôn tiên sơn hoành vĩ thanh tú, cao ngất trong mây từ ngàn xưa cùng một sơn vực rộng lớn chung quanh cơ hồ đều đã biến thành bình địa, hoàn toàn biến thành một mảnh phế tích. Trên bề mặt lộ ra những cái hố lớn đáng sợ cùng một thứ vật chất nóng chảy kỳ lạ. Chung quanh phiêu đãng những cơn gió nóng khiến người ta hít thở không thông. Có thể tưởng tượng được lực phá hoại mạnh đến chừng nào.
Cả khu vực Côn Lôn Sơn không chỉ linh khí tiêu tán vô tung, ngay cả sinh cơ cũng không thấy. Tiên thức của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bao trùm toàn bộ sơn vực bên trong, nhưng cũng không cảm thấy có dấu hiệu gì của sự sống. Chỉ có thể cảm ứng được ở những nơi cực xa hình như có bách tính ngu dân đang hướng về phía này dâng hương cầu nguyện, làm như khẩn cầu trời xanh bớt giận. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trong mắt nổi lên nhiều điểm hồng quang. Thân thể bởi vì phẫn nộ mà không ngừng run rẩy. Toàn bộ tàn khu của Côn Lôn không chịu nổi loại hỗn độn lực tràn đầy này, bắt đầu rung động theo. Tuy rằng bọn người Xích Tinh Tử, Vân Trung Tử đều đã trở về động phủ. Nam Cực Tiên Ông cũng đã đi thiên giới, nhưng trên núi vẫn còn không ít môn nhân như bọn Bạch Hạc đồng tử, Long Tu Hổ, Lôi Chấn Tử… lần này đều chết hết. Nếu chỉ là chết hết môn nhân thì vẫn còn chưa sao. Nhưng tối trọng yếu, biểu tượng cho số mệnh Xiển Giáo – Côn Lôn tiên sơn đã hoàn toàn bị phá huỷ!
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vẫn tự thị mình là người thâm mưu viễn lự, từ nhiều năm trước đã trù tính kế hoạch vất vả nghênh đón sát kiếp, tranh đoạt số mệnh, là thời để chèn ép Triệt Giáo. Không thể tưởng được hôm nay lại có thể thua trong tay một “con kiến hôi”. Mà lại còn thất bại thảm hại!
Lúc này, một đạo bạch quang loé lên, sơn vực chung quanh đang rung động lại trở nên yên tĩnh. Bạch quang kia đúng là Bát Cảnh Cung thánh nhân Lão Tử.
Lão Tử đánh giá tình cảnh Côn Lôn, cũng không khỏi kinh tâm động phách: Côn Lôn tiên sơn có tiên lực lớn lao bảo vệ, linh khí nồng đậm vô cùng. Cho dù là có vài huyền tiên đỉnh giai liên thủ cũng không thể phá hoại được. Không thể tưởng tượng được, lại không thể ngăn cản được loại vũ khí kỳ lạ kia. Thiên tử năm đó nói muốn diệt thế quả nhiên không phải là chỉ là đe doạ suông!
Lão Tử lắc đầu nói:
– Vị đạo hữu kia cũng thật có chút quá đáng, lại có thể đuổi tận giết tuyệt như vậy. Tương lai chỉ sợ còn có gây trở ngại.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn toàn thân tràn ngập khí tức bức nhân, gắt gao nhìn về phía Lão Tử, gằn giọng, nói:
– Đại sự huynh! Tên Tiêu Dao Tử kia lúc trước ở Tru Tiên Trận cùng ngươi kẻ xướng người hoạ, một câu sau này không tính toán nữa đã phong kín con đường báo thù của ta. Thậm chí ngay cả khi căn cơ chính thống đạo Nho ta bị huỷ! Đến tột cùng là vì sao?
Lúc này, phía chân trời có mấy đạo quang mang bay tới, chính là đám Xiển Giáo môn nhân như Xích Tinh tử, Hoàng Long chân nhân nghe thấy nghe thấy được động tĩnh mà đến. Khi thấy bộ dáng Côn Lôn như vậy, cũng đều há mồm trợn mắt. Lão Tử thở dài một tiếng, nói:
– Nhị sư đệ! Việc gì cũng có nhân quả của nó. Nếu luận đến việc lần này … có lẽ là do chính bản thân ngươi nên mới có hậu quả như bây giờ. Hiện giờ mặc dù Côn Lôn đã bị huỷ, nhưng may mắn vẫn còn có không ít môn nhân. Chỉ cần môn nhân còn, chính thống đạo Nho sẽ không thể bị tiêu diệt, sẽ có lúc phục hưng trở lại.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hừ lạnh nói:
– Ngươi nói dễ nghe nhỉ! Nếu động phủ môn nhân của ngươi cũng bị người ta tiêu diệt, ngươi sẽ làm như thế nào? Ngươi đã từng nhiều lần ủng hộ gã Tiêu Dao Tử. Lại còn dung túng cho gã huỷ diệt căn cơ của ta! Nếu ngươi không chịu trả lại công đạo cho ta, vậy thì cùng lắm ta liều mạng chịu đại nhân quả, cũng muốn trọng khai địa – thuỷ – hoả – phong, cùng lắm là thay đổi luôn thế giới.
Lão Tử biết Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đối với hắn sớm đã có lòng nghi ngờ. Tuy nói rằng cái này cũng là do mưu kế của thiên tử, nhưng trong lòng cũng không khỏi thất vọng, lập tức vội khuyên can, nói:
– Nhị sư đệ! Vạn lần chớ nảy sinh ác niệm diệt thế! Cần ghi nhớ rõ lời lão sư nói năm đó. Nếu không cho dù vạn kiếp cũng không thoát khỏi tiếng xấu. Cũng khó miễn … Về phần việc hôm nay, ta cũng không tiện nói nhiều. Nhưng sư đệ cũng biết tính tình của ta, tuyệt đối chưa từng có nửa điểm ý niệm phá hoại căn cơ của ngươi…Đợi khi sát kiếp kết thúc, ngươi sẽ tự minh bạch. Hôm nay ngươi cấp hoả công tâm, nguyên khí lại chưa hồi phục, cũng nên theo ta quay về Bát Cảnh Cung an dưỡng, sau này sẽ tính tới việc phục hưng. Bây giờ vẫn còn đang trong sát kiếp, sư đệ không nên lại có ý niệm tranh đấu nữa.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tâm niệm điện chuyển (thay đổi thật nhanh), trong đầu lướt qua vô số ý niệm. Cuối cùng cũng gật gật đầu, cũng không biết là đáp ứng tạm quay về Bát Cảnh Cung, hay là thôi không tranh đấu nữa.
Lão Tử thấy hắn đáp ứng, cũng thấy yên tâm. Thái Cực Đồ tự động xuất hiện dưới chân, đem Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng đám người Xích Tinh Tử bao vào bên trong, chớp mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Mà lúc này, Trương Tử Tinh đã cáo biệt Thông Thiên Giáo Chủ, rồi cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên quay về Triều Ca.
Tru Tiên Trận thắng lợi, cũng tương đương với việc vượt qua kỳ thi học kỳ. So ra, kế tiếp, trận quyết chiến cuối cùng ở nhân giới chỉ có thể xem như một bài kiểm tra 15 phút. Nhưng đối vơi Trương Tử Tinh mà nói, “bài kiểm tra nhỏ” có hệ số cực thấp này, tầm quan trọng của nó còn hơn xa Tru Tiên Trận lúc trước. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mục Dã.
Chiến trường cuối cùng trong lịch sử của cuộc chiến Thương – Chu. Lần này cũng lại trở thành nơi mấu chốt để quyết định thắng bại.