Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 423: Đông Hải gặp nguy, Họa từ thiên giới
Lại nói về Triều Ca. Một ngày kia, Trương Tử Tinh sau khi tan triều thì Viên Hồng đưa tin đến Tây Phương giáo cùng Xiển giáo hai lần phá trận chưa thành, lần thứ ba lại gióng trống khua chiêng tiến đến, phá Thiên Hồn trận cùng vài cái phó trận, nhưng khi đối diện với chủ trận vẫn như cũ là toàn quân bị diệt. Ba lượt qua đi, dựa theo ước định liền thay đổi Vạn Tiên trận, rất nhiều trận lúc trước bị địch nhân phá vỡ hoặc những trận yếu kém đều được thay đổi cải tiến. Mà mười ngày sau lại đến lúc Xiển giáo cùng Tây phương giáo tham gia phá trận, có lẽ cũng đã có phương pháp mới phá trận. Theo lệnh của Kim Linh thánh mẫu, Viên Hồng cũng tham gia làm chủ Lưỡng Nghi trận. Thay đổi này ít nhất cũng có thể làm cho địch nhân không phân biệt được hư thật, thứ hai là mượn lực chiến đấu của Viên Hồng cho đối thủ khiếp sợ. Trương Tử Tinh biết Viên Hồng giờ công lực đại tiến, lại có Vạn Tiên trận pháp, chỉ cần thánh nhân không ra tay, hẳn là khó có gì có thể công phá, dặn dò Viên Hồng cẩn thận, chớ sính cường. Viên Hồng lĩnh mệnh mà đi.
Không lâu sau từ tiền phương truyền đến chiến báo: hơn mười ngày nay, Khương Tử Nha bốn lần cường công Tỵ Thủy quan không có kết quả, hao binh tổn tướng, sau đó liền thay đổi chiến thuật, chia quân thành hai lộ đến Thanh Long quan, Giai Mộng Quan tạo thế gọng kềm bao vây Tỵ Thủy quan. Đây đúng là chiêu trong nguyên tác lão Khương hay dùng nhất nên Trương Tử Tinh đã sớm có phòng bị cho nên cũng không quá lo lắng. Lúc này lại có nội thị báo lại, ngoài cung có một nữ tử xinh đẹp tự xưng đệ tử Đông hải muốn được bái kiến thiên tử. Thê tử xung quanh hắn đều lộ ra thần sắc kỳ quá, nữ tử xinh đẹp? Lại là nữ đệ tử? Chẳng lẽ ngoài Thái Diễm, phu quân còn thông đồng với một mỹ nữ khác làm “Đệ tử” sao? Trương Tử Tinh cùng chúng nữ tâm ý tương thông, vừa nhìn ánh mắt là biết hiểu lầm, liền giải thích vài câu nhưng cũng phân bua được, tâm trạng buồn bực một trận, trong lòng cũng có chút kì quái: Đông Hải mình chỉ thu tên Ngao Bính làm đệ tử ký danh, giờ thế nào lại xuất hiện mỹ nữ đây ??
Đến khi nữ tử kia tiến vào cung thì mọi người mới nhận ra đây chính là lão bà của tên”Chuyên gia tình yêu”, Nhị Long sơn Ma Cô Tiên tử. Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa đều biết việc ở Đông Hải nên vừa nhận ra Ma Cô tiên tử là Trương Tử Tinh liền hướng ánh mắt vô tội đến tứ nữ. Không ngờ trong tiên thức lại nghe Bích Tiêu truyền đến một câu suýt làm hắn lăn đùng ra, tức giận đến hộc máu: “Thật sự là một lão sư cầm thú, ngay cả thê tử của đồ nhi mà cũng không buông tha.”
Nhưng tin tức Ma Cô tiên tử nói ra sau đó lại làm tất cả mọi người lo lắng. Hạo Thiên Thượng đế sai Phù Nguyên tiên ông dẫn theo thiên binh thiên tướng tiến nhập Đông Hải Long cung tra hỏi long vương Ngao Quảng tội cấu kết ma thần tộc. Ngao Quảng kinh hãi, tất nhiên không muốn bị án oan nên cự tuyệt không chấp nhận tội trạng. Phù Nguyên tiên ông liền đưa ra bằng chung : cấm địa của Đông Hải Long vương, quần đảo Hiên Chung chính là hang ổ hiện nay của ma thần tộc, mà nơi đó lại được Đông Hải long vương phái người canh gác, hiển nhiên là đã sớm có cấu kết.
Ngao Quảng nghe nói Hiên Chung đảo lại là chỗ ma thần tộc lúc này sợ ngây người vội vàng giải thích: “Đây chính là nơi năm đó hắn đã đem tặng cho Thiên tử nhân giới làm hành cung, tại sao lại biến thành chổ ở của ma thần tộc?”
Phù Nguyên tiên ông nghe xong cũng không khỏi sửng sốt: “Nhân giới thiên tử hành cung? Cái này cũng không phải là một cái cớ hay, lại xem vẻ mặt Ngao Quảng không hề giống nói láo, nhưng tin tình báo thu hoạch được lúc trước cũng là thiên chân vạn xác ( cực kì chính xác), lẽ nào Thiên tử lại đem đảo ban cho tên Quốc sư Tiêu Dao Tử?”
Phù Nguyên tiên ông càng nghĩ càng thấy đúng, lập tức hỏi Ngao Quảng cái tên Tiêu Dao Tử. Ngao Quảng vừa nghe xong ba chữ “Tiêu Dao Tử” trong lòng liền căng thẳng, biết việc này cùng quốc sư chắc chắn không thoát được can hệ. Ngao Quảng cũng thuộc loại cáo thành tinh liền “chi tiết” báo lại việc Tiêu Dao Tử dùng lệnh bài Thiên tử đi đến quần đảo Hiên Chung, lúc ấy vẫn còn được thủy tộc bảo hộ. Sau đó lại còn đến Đông Hải cùng Xiển giáo Hoàng Long chân nhân tranh đấu một hồi. Ngao Quảng đoán rằng Hoàng Long chân nhân sẽ không đem việc mình bị đánh bại nói lại với người khác nên kể lại cũng có phần mơ hồ hư thực lẫn lộn. Khi Phù Nguyên tiên ông hỏi bọn họ vì sao lại tranh đấu cũng hàm hồ trả lời không biết, chỉ là cuối cùng Hoàng Long chân nhân bại trận rút lui. Ngao Quảng kể những việc này ngoài nói ra nguyên nhân quen biết Tiêu Dao Tử còn phân rõ lập trường: “Đông Hải chẳng qua chỉ vì kết giao với Thiên tử nên mới được xếp vào vùng cấm, còn chuyện Tiêu Dao Tử có cấu kết hoặc quan hệ gì với Ma Tộc thì Đông Hải thật sự không thể biết”.
Phù Nguyên tiên ông lại hỏi về giao tình giữa Ngao Quảng cùng Đại Thương Thiên tử, Ngao Quảng tâm niệm liền động, đem việc năm xưa kể lại, chỉ thay đổi một chút là mình vô ý đắc tội Thiên tử, lại không biết ai lại mời Tam Tiêu nương nương đến truy vấn, Hoàng Long chân nhân không địch lại Tam Tiêu nên đành khuất phục đem Hiên Chung đảo “Cắt nhượng.” Phù Nguyên tiên ông hai lần nghe Ngao Quảng nhắc đến tên Hoàng Long chân nhân, lại biết đây là một trong mười hai kim tiên Xiển Giáo nổi danh, lại cũng là người Long tộc, Ngao Quảng kể ra cũng chỉ là muốn miễn bị trách phạt, hừ lạnh một tiếng. Bất quá hắn cũng đã cơ bản phán đoán ra quả thật Ngao Quảng đối với việc Hiên Chung đảo không biết tí gì. Nhưng Phù Nguyên tiên ông ở thiên giới đã nhiều năm, lại mắc bệnh “quan trường”, tâm tính tham lam, lần này phụng chỉ mà làm, lại còn nắm giữ được vận mệnh Đông Hải nên tất nhiên không chịu cứ như vậy cho qua mà bắt đầu giở giọng “vòi vĩnh”. Lúc này, Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải long vương đều đến vì Ngao Quảng mà cầu tình, Ngao Quảng cũng là người thức thời, am hiểu sâu sắc “vi quan chi đạo” ( đạo làm quan), một bên sai người mời Phù Nguyên tiên ông nghỉ ngơi uống trà, một bên âm thầm cùng tam hải Long vương còn lại bàn bạc. Phù Nguyên tiên ông được tứ hải long vương tiếp đãi chu đáo, thầm nghĩ Ngao Quảng thức thời, đáp ứng giúp Ngao Quảng thoát tội, đem toàn bộ những việc hắn biết “Chi tiết” báo lại với Thiên đế Kim mẫu.
Phù Nguyên trở về Thiên giới, không bao lâu lại quay lại Đông Hải mang theo ý chỉ của Hạo Thiên Thượng Đế: “Mặc dù Đông hải Long vương đối với việc Ma Thần tộc thật sự không biết gì nhưng dù sao Hiên Chung đảo cũng thuộc phạm vi Đông Hải lại niệm tình chúng tiên cầu tình nên chấp nhận cho Ngao Quảng lấy công chuộc tội, tập hợp lực lượng tứ hải Long Vương phối hợp với Phù Nguyên tiên ông thống lãnh đại quân thảo phạt dư nghiệt Ma thần tộc, còn nếu phát hiện ra tung tích của ma đầu Tiêu Dao Tử lập tức báo về thiên giới”.
Ngao Quảng bất đắc dĩ tiếp chỉ rồi nhanh chóng điều binh khiển tướng. Ngao Bính bên cạnh nghe vậy nóng nảy không yên. Hắn là người trọng nghĩa khí, nhớ đến lần trước được Tiêu Dao Tử tương trợ nhưng chính mình không thể rời đi, Hiên Chung đảo lại được canh gác nghiêm mật nên đành phái Ma Cô tiên tử về triều ca báo tin. Ma Cô sau khi thoát ra được cũng chính là lúc đại quân đang chuẩn bị xuất phát.
Trương Tử Tinh nghe Ma Cô tiên tử nói xong, trong lòng chấn động, hóa ra tên lén lút lần trước thật sự là do Thiên giới phái tới thăm dò thực hư. Thật khó nghĩ đến Ma thần tộc trên quần đảo Hiên Chung lại bị Thiên Giới phát hiện, nhưng điều hắn lo lắng nhất lại là Tiêu Dao Tiên phủ gặp nguy hiểm. Lúc trước vì để phòng vạn nhất, hắn đã phái Quỳnh Tiêu Cùng Long Cát công chúa đi nhưng theo tình thế hiện nay mà nói vẫn chưa đủ. Nếu chỉ là đại quân Thiên giới hợp với lực lượng tứ hải long cung thì hẳn Quỳnh Tiêu cùng Long Cát với hơn hai trăm tộc nhân Ma thần tộc có thể nhờ vào lực lượng Tiêu Dao Tiên phủ mà chống đỡ, nhưng nếu xuất hiện thêm Dao Trì Kim Mẫu cùng lão Hạo Thiên tự mình ra tay thì đám người Quỳnh Tiêu tuyệt không có cơ hội thắng. Lấy mối hận giữa Thiên giới cùng Tiêu Dao Tử lại thêm việc Càn Khôn Đỉnh, Hạo Thiên cùng Kim Mẫu rất có thể sẽ thân chinh thảo phạt nên việc cấp tốc hiện giờ là phải lập tức chi viện cho quần đảo Hiên Chung.
Về cuộc chiến ở Tỵ Thủy quan, đây chỉ là nhân giới chi chiến (chiến tranh giữa người và người), Trương Tử Tinh lại có dự mưu từ trước, cho dù các trạm kiểm soát bị phá, theo đúng nguyên tác đến cuối cùng đại quân vây khốn Triều Ca hắn vẫn có thể nắm được phần thắng. Nhưng Tiêu Dao Tiên phủ lại chính là căn cơ của hắn, giống như sinh mạng của hắn cùng thê tử, tuyệt đối không thể mất.
Sau khi Ma Cô tiên tử rời đi, Trương Tử Tinh lập tức quyết định, cùng Vân Tiêu, Bích Tiêu hỏa tốc tiếp viện Tiêu Dao Tiên phủ. Còn việc ở Triều Ca thì do Thương Thanh Quân âm thầm chủ trì. Đặng Thiền Ngọc vốn muốn cùng đi với Trương Tử Tinh nhưng hắn lại lo ngại nàng tu vi còn thấp, khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên được nàng lưu lại Triều Ca. Sau khi phân phó một số công việc trọng yếu cho Thương Thanh Quân, Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu Bích Tiêu ba người khẩn cấp hướng Đông Hải tiến đến.
Lúc này tại Tiêu Dao Tiên Phủ, nhóm Long Cát công chúa dùng bảo kính thu thập tin tức của đại quân thiên giới và tứ hải, mau chóng thông tri đến các trưởng lão Ma Thần tộc. Bích trưởng lão cùng nhóm Quý Khang vừa nghe xong trong lòng chấn động, lập tức triệu tập tộc nhân khẩn cấp bố trí phòng bị. Khương Văn Sắc cũng dũng cảm dựa theo lời Trương Tử Tinh phân phó bắt đầu sử Siêu não biến hành cung thành nơi S cấp phòng ngự.
Quả nhiên không lâu sau, xung quanh quần đảo Hiên Chung xuất hiện dị biến.
Trên bầu trời, từng tảng mây khổng lồ đen kịt cấp tốc tụ tập rồi xoay quanh hòn đảo. Cùng lúc đó, tại các đảo nhỏ xung quanh, nước biển dâng cao cùng từng cột sống khổng lồ như những con mãnh thú đáng sợ nhất tề mãnh liệt hướng quần đảo đánh vào. Lúc này tại bầu trời vô số thanh sắc thiểm điện đánh xuống, giông bão kéo đến cùng tiếng sấm khủng khiếp, tất cả như có ngàn vạn quân lính điên cuồng càn quét như muốn tất cả sinh linh trên đảo đều hóa thành tro bụi. ( tận thế- the day after tomorrow :D). Nhưng việc không thể ngờ chính là sau khi được lôi điện “tẩy rửa”, trên đão lại cực kì yên tĩnh, phảng phất như đã bị đợt luân phiên công kích kia tiêu diệt hoàn toàn, một người sống sót cũng không có. TruyệnFULL.vn – .TruyệnFULL.vn
Phù Nguyên tiên ông ở phía xa quan sát hết thảy, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ tất cả Ma Thần tộc đều đã đào tẩu? Tại sao lại không nghe bất cứ tin tức gì từ mật thám? Lúc này xung quanh quần đảo nước biển đều đã cuộn hẳn lên không trung, hướng đến quần đảo giáng xuống. Nhưng kì lạ là, nước biển như không hề bị trở ngại đã bao phủ cả quần đảo. Phù Nguyên tiên ông quan sát kỹ càng, rõ ràng các đảo nhỏ trên quần đảo đã bị nước biển bao trùm, duy chỉ có một đảo nhỏ ở trung ương dường như không có việc gì như trôi nổi trên mặt sóng. Nước biển càng cao nó càng cao, nước biển xuống thấp nó cũng hạ thấp, từng đợt sóng cuốn tới thủy chung không thể bao phủ được.
Hòn đảo nhỏ này mới nhìn xem ra diện tích cũng kha khá, sinh cơ dồi dào, nhưng nhìn kĩ lại thì lại là một mảnh mơ hồ, không thể xem rõ cảnh sắc. Phù Nguyên tiên ông biết đảo này tất có cổ quái, nói không chừng lại chính là đại bản doanh của Ma Thần tộc. Nếu có thể đánh tan nó, tất có thể một lưới bắt hết Ma Thần tộc dư nghiệt. Nếu có thể làm được xem như là thay Thiên Đế Thiên hậu xóa đi một khối tâm bệnh, sau này chắc chắn sẽ được trọng thưởng.
Phù Nguyên tiên ông liền ra hiệu lệnh, tứ hải long vương Ngao Quảng, Ngao Thuận, Ngao Minh, Ngao Cát phân biệt đông tây nam bắc đánh tới, Ngao Quảng hóa băng long, Ngao Thuận hóa hỏa long, Ngao Minh hóa Phong long, Ngao Cát hóa Độc Long, cả bốn người dùng Đông Hải thủy nguyên lực thi triển thiên phú thần thông theo bốn hướng phát động công kích đến hòn đảo nhỏ.
Ngao Quảng dùng băng châu khiến nước biển đông lại thành băng, Ngao Thuận tuy là hỏa long nhưng lại cùng thủy nguyên lực không chút xung đột sử dụng hỏa long châu, trong lòng nước biển liền xuất hiện một đoàn hỏa diễm khổng lồ. Ngao Minh dùng phong long châu tạo ra từng vòi rồng đáng sợ, đem nước biển cuốn lên, Ngao Cát lại dùng độc long châu biến hơi nước thành một đoàn sương mù bay đến đảo nhỏ, càng đến gần sương mù càng mở rộng cuối cùng thì bạo phát ra.
Vì lúc này có Phù Nguyên tiên ông bên cạnh giám sát, Ngao Quảng cũng không dám vị tình riêng, bốn vị long vương dùng toàn lực xuất chiến, uy thế kinh người. Nhưng cho dù ngọn lửa tiến đến, hay là độc khí, hoặc băng phong…, bốn loại lực lượng khi vừa tiến nhập vào đảo nhỏ thì lại như muối đổ bể, nhất khứ vô tung. ( một đi không trở lại).
Phù Nguyên tiên ông cũng nhìn ra được, tứ long vương dụng lực không phải là yếu nhưng không hiểu sao bốn lực lượng đó sau khi tiến đến thì bắt đầu bị cây cối tươi tốt trên đảo hút lấy, không có bất kì tổn thương nào. Cũng không biết đây là những loại linh vật nào mà có thể sinh ra thần hiệu như thế.
Tứ hải long vương toàn lực thi triển thần thông đều là vô ích, chỉ đành phẫn nộ quay về. Phù Nguyên tiên ông lại ra lệnh tứ long vương phái một đạo quân lên đảo thám thính hư thực. Tứ long vương biết Phù Nguyên muốn đem thủy binh làm sĩ tốt hi sinh đi trước dò đường, thầm mắng không thôi. Không còn cách nào khác, cuối cùng tứ long vương cũng đành phái ra bốn đội, mỗi đội chừng trăm người phân thành bốn lộ hướng đảo mà tiến. Một lúc sau, hơn bốn trăm người sau khi tiến vào đảo đều bặt vô âm tín, ngay cả một người thoát ra trở về báo tin cũng không có. Kì quái ở chỗ trải qua thiên lôi cùng lực lượng của tứ thần lực thủy, hỏa, phong, độc, lại thêm gần bốn trăm mạng thám thính nhưng cây cối vẫn lục ý dạt dào không chút tổn thương.
Phù Nguyên tiên ông suy nghĩ một lúc bèn lệnh cho Linh Hoàng Thiên tướng dẫn theo một nghìn thiên binh tập trung đột kích vào một hướng, nếu gặp trở ngại gì lập tức quay về báo cáo. Linh Hoàng Thiên tướng lĩnh mệnh dẫn quân tiến vào. Có vết xe đổ của thủy tộc lúc trước, Linh Hoàng Thiên tướng không dám khinh suất, ra lệnh cho thiên binh kết thành trận pháp phòng ngự rồi cẩn thận tiến vào đảo. Khi vừa đáp xuống đáo, cảm giác đầu tiên mà Linh Hoàng Thiên tướng cảm nhận được là linh khí nơi đây thật mãnh liệt, so với các tiên sơn trên thiên giới thì còn hơn nhiều lắm. May ra chỉ có nơi ở của Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu là Tiêu Bảo Điện cùng Dao Trì mới có khả năng so sánh. Nhưng cũng giống Tiêu Bảo Điện cùng Giao Trì, linh khí nơi đây cũng không có ích lợi đối với người bên ngoài nếu chưa được sự cho phép của chủ nhân. Chính xác mà nói, linh khí trên đảo này như là một loại lĩnh vực áp chế, có khả năng suy yếu địch nhân một cách đáng sợ nhưng đối với người được chủ nhân đồng ý mà nói, thì linh khí này xem như là một vô thượng bổ phẩm để tu luyện. Linh Hoàng Thiên tướng cứ một đường cẩn thận tiến lên. Hắn vốn nghĩ rằng nơi đây thật sự rất nguy hiểm nhưng khó hiểu ở chỗ, cây xanh nơi đây tuy có điểm quỷ dị nhưng không có nửa điểm uy hiếp nào. Tuy nhiên hắn vẫn không dám thả lỏng cảnh giác mà lại càng thận trọng tiến về phía trước. Kì quái hơn nữa là cây xanh như một hải dương vô cùng tận đi mãi không hết, nơi đây lại vô pháp sử dụng độn thuật hoặc phi hành thuật mà chỉ có thể cẩn thận từng bước tiến lên. Dần dần, trong lòng Linh Hoàng Thiên tướng sinh ra một cảm giác kì quái, giống như những cây xanh này có thể mang lại vui vẻ thoái mái, tâm trí thư thái dễ chịu, những ý niệm tàn bạo, chiến tranh chết chóc cũng chậm rãi tiêu biến, tiếp theo chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lúc. Linh Hoàng Thiên tướng lại nhìn bọn thiên binh bên cạnh, phát hiện những người này vẻ mặt dường như đang say, hoặc là thành kính, hoặc bình thản, làm gì còn chút ý chí chiến đấu nào. Linh Hoàng Thiên tướng đột nhiên bừng tỉnh, biết rõ đã vướng vào dị lực, vận khởi tiên lực hét to một tiếng muốn đánh thức những thiên binh bên cạnh.
Nhưng vô luận hắn có làm như thế nào, bọn thiên bình đều là mắt điếc tai ngơ, cả đội ngũ đều đi chậm chạp, lại còn không ít người ngồi dưới gốc cây không chịu động thân. Linh Hoàng Thiên tướng chân đá tay đấm, sút vào mặt một tên thiên binh vài cái, nào ngờ trên mặt hắn vẫn hiện ra vẻ tươi cười, ngáp một cái rồi dựa vào tàng cây mê đi. Linh Hoàng Thiên tướng càng giận dữ, lại thử vài lần kết quả vẫn thế. Lúc này tiên thức hắn như bị ăn mòn dần, phát huy ra lực lượng ngày càng yếu, hắn trong lòng biết khác thường lập tức bất chấp một ngàn binh sĩ bỏ chạy muốn thoát về báo Phù Nguyên tiên ông việc này. Nhưng hắn nào biết trận pháp này biến hóa vô cùng, nhìn lại đường cũ so với trí nhớ của hắn quả là một trời một vực. Linh Hoàng Thiên tướng bèn hé miệng, tam muội chân hỏa phun ra hòng thiêu rụi sạch sẽ đám “yêu thụ” trước mắt nhưng không ngờ tam muội chân hỏa phun đến đâu thì bị cây xanh hấp thu đến đó, ngay cả lớp vỏ ngoài cũng không cháy xém được một chút. Cũng không biết là ảo giác hay không, hắn chỉ cảm thấy sau khi hấp thu tam muội chân hỏa thì dám cây xanh lại càng có vẻ sum suê tươi tốt.
Linh Hoàng Thiên tướng càng làm chỉ khiến tiên thức càng thêm mệt mỏi bèn chuyển sang xuất ra tiên kiếm, sử dụng tiên thể ra sức chém đến đám cây xanh. Không ngờ rằng đằng sau lớp vỏ có vẻ nhu nhược kia thì đám cây xanh này còn cứng hơn cả cương thiết. Tiên kiếm vừa quét qua chỉ để lại một vết trắng nhợt nhạt trên thân cây, mà vết rách kia dùng mắt thường cũng có thể quan sát được tốc độ liền lại. Linh thức Linh Hoàng Thiên tướng trở thành một mảnh mơ hồ, rốt cục không thể duy trỉ nữa, tiên kiếm cũng rời tay rơi xuống, cả người cũng mụ dần đi. Lúc này trong rừng cây lại xuất hiện một đám thân ảnh, không biết dùng phép gì thu lấy những thiên binh thiên tướng đã ngất đi, sau đó lại biến mất vô ảnh vô tung. Đại quân từ bên ngoài nhìn vào thì toàn bộ đảo nhỏ vẫn là một mảng yên lặng nhưng lại càng tăng thêm vẻ kì quái. Hơn nghìn quân như đã bị tiêu thất một nửa, mà bên trong ngay cả một điểm hồi âm cũng không có. Mới tức thì liên quân tứ hải cùng Thiên giới xuất hiện như thiên lôi bất ngờ giáng xuống, khí thế ồ ạt, còn quần đảo lại lấy tĩnh chế động, thủy chung một tia động thái cũng không có. Loại không khí quỷ dị này nhất thời làm sĩ khí liên quân giảm xuống không ít.
Ngao Quảng trong lòng thập phần ngạc nhiên. Hắn chưởng quản Đông Hải đã nhiều năm, đối với địa lý nơi này cực kì hiểu rõ, nhất là quần đảo Hiên Chung này,là một trong những quần đảo tốt nhất của Đông Hải. Nhưng ở giữa quần đảo không biết từ khi nào lại xuất hiện một đảo nhỏ kì dị như thế.
Phù Nguyên tiên ông chân gác lên trán (NB: ớn tên dịch giả này quá, hắn cho nhân vật lo lắng đến mức này luôn, thiệt là bó tay), mày nhăn mắt trợn, xem tình hình trước mắt thì đối phương hẳn đã có phòng bị, hơn nữa cái đảo nhỏ kia thật sự quỷ dị, tạm thời chưa có cách công phá.
Ngao Thuận nói: “Tiên ông, địch quân thật gian xảo, co đầu rụt cổ không chịu xuất hiện, lại còn đảo nhỏ thập phần cổ quái kia nữa, hai lần phái người đi thăm dò đều bặt vô âm tín, hẳn là đã bị hạ sát thủ. Chúng ta ở đây chờ thì không bằng quang minh chính đại khiêu chiến bọn chúng.”
Ngao Minh nói: “Nghe nói Ma thần tộc đều là bọn người hiếu chiến, kế này nhất định sẽ dụ được chúng ra để tiêu diệt.”
Phù Nguyên tiên ông nhận thấy đây cũng tạm là một biện pháp nên tỏ vè đồng ý. Ngay sau đó một màn nháo nhào khích tướng kinh điển nhàm chán xuất hiện, nào là Ma thần tộc nhát còn hơn chuột, không dám xuất chiến linh tinh… Ngay khi Phù Nguyên tiên ông mất kiên nhẫn, tứ hải Long vương ở phía đối diện vừa mắng to Ma Thần tộc nào là xuất thân ti tiện, nào là tính tình tàn bạo, lại còn gà chó không tha, quyết tiêu diệt toàn bộ.. thì thấy trên không một đảo nhỏ bỗng xuất hiện ba thân ảnh.
Phù Nguyên Tiên ông phóng mắt nhìn lại, lúc này lắp bắp kinh hãi, ba tên “Ma thần tộc nhân” đều là nữ tử, mà người bên trái kia rõ ràng là Công chúa mất tích đã lâu ở Thiên giới – Long Cát công chúa.