Đọc truyện Ngã Vi Ngư Nhục – Chương 16: Thần Sơ năm thứ sáu
Chiêu mộ nghĩa sĩ
A Lai thu bàn tay từ trong dòng sông trở về, nhìn chằm chằm con thuyền lớn kia.
Con thuyền này có hình dáng rộng mà ngắn, trên mũi thuyền có một nam tử râu dài xa lạ mặc áo bào tro đứng chắp tay từ trên cao nhìn xuống A Lai, trông tướng mạo người này hẳn là ngoài bốn mươi tuổi. Đợi cho con thuyền tới gần người này mới cao giọng hỏi:
“Tiểu cô nương đây ngủ một giấc có ngon không?”
A Lai quét mắt nhìn một vòng trên thuyền không thấy bất cứ vật trang trí hay dấu hiệu nhận dạng nào, đoán không ra thuyền này thuộc sĩ tộc nào. Bên trái thân thuyền có một ấn ký hình vuông màu sắc hơi nhạt hơn so với những chỗ khác, chắc là ấn ký đại biểu cho sĩ tộc vừa được gỡ xuống không lâu, xem ra đối phương là cố tình muốn che giấu thân phận.
A Lai trừng mắt hướng đối phương chất vấn: “Ngươi là ai? A mẫu của ta đâu? Bị các ngươi mang đi đâu rồi?”
Nam tử áo bào tro khẽ vuốt chòm râu dài, cười nói: “A mẫu của ngươi rất an toàn, tiểu cô nương không cần lo lắng. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi và a mẫu ngươi.”
A Lai nghe hắn nói như vậy ngược lại bình tĩnh hơn, hỏi: “Vậy trước tiên ngươi nói xem ngươi là người phương nào? Lại muốn ta làm cái gì?”
Nam tử áo bào tro chắp tay hướng lên trời: “Ta là một chúc quan nho nhỏ dưới trướng Huyện tôn Tôn Minh Nghĩa của Kỳ huyện, tính danh hèn mọn không đáng nhắc tới. Huyện tôn cả đời quang minh cần chính vì dân, lại rơi vào kết cục như thế. Một nhà Tạ thị thâm hiểm độc ác suy đồi nghịch đạo, thiên địa bách tính đều căm phẫn chết cũng không đáng tiếc! Ta muốn ngươi ám sát Tuy Xuyên Thái thú Tạ Thái Hành!”
A Lai sau khi nghe xong căn bản không để ý tới hắn, ngược lại cười khẽ một tiếng.
Nam tử áo bào tro hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
A Lai bám vào mui thuyền ngẩng mặt lên, cười nói:
“Ngươi căn bản không phải là người của Tôn Minh Nghĩa. Tôn Minh Nghĩa là người Vũ Chương, toàn bộ các chúc quan đều là đồng hương Vũ Chương từng đi theo hắn chinh chiến nhiều năm. Mặc dù bọn họ đến Kỳ huyện cũng được năm sáu năm nhưng dù sao khẩu âm địa phương vẫn là khó sửa. Tôn Minh Nghĩa cùng thuộc hạ dưới trướng ban đầu lúc mới đến Kỳ huyện đã báo cho biết lai lịch, chuyện này dân chúng Kỳ huyện ai nấy đều biết. Mà khẩu âm của ngươi chính là người Tuy Xuyên Chúc huyện, so với Lâm đại nương ở trong Tạ phủ không có gì khác biệt, ngươi sao có thể là chúc quan của Tôn Minh Nghĩa? Còn nữa, nếu ngươi thật sự là vì báo thù cho Tôn Huyện tôn, trưởng nữ Tạ gia có giá trị cao hơn ta rất nhiều, không bằng bắt cóc A Huân để uy hiếp Tạ gia. Tạ Thái Hành coi trọng A Huân nhất, chắc chắn có thể buộc hắn đi vào khuôn khổ. Bắt trói một người hầu bỏ trốn của Tạ gia như ta đây thì có ích gì? Không phải là bỏ chính lấy phụ sao? Huống chi ta và a mẫu tuy có kế hoạch trốn đi nhưng chưa từng đề cập qua với bất cứ kẻ nào, mà kế hoạch này lại vì cái chết của Đông thúc phát sinh biến cố, lộ tuyến sau đó chúng ta đi cũng là ý tưởng nảy ra nhất thời. Có thể bắt được chúng ta, chứng tỏ các ngươi đã sớm có mưu đồ lại còn một đường bám đuôi, nếu như người của Tôn Minh Nghĩa có thể có năng lực này, cũng đã không đến nỗi rơi vào kết cục bị vu hãm mất chức áp giải lên kinh trị tội. Những sơ hở này quá rõ ràng, mà ngươi cũng không hề che giấu, có lẽ là chủ tử của ngươi bảo ngươi thử ta. Ta nói có chỗ nào sai không?”
A Lai từng câu áp sát, nam tử áo bào tro không giận ngược lại còn cười: “Ha ha ha ha ha ha, thật sự là miệng mồm lanh lợi tư duy nhạy bén, ngươi nói rất đúng.” Hắn xoay người hướng đến bên trong khoang thuyền hô, “Tiên sinh, các ngươi quả thực không chọn sai người. Tiểu cô nương này nhạy bén hơn người, có lẽ thật sự có thể đảm đương trọng trách này.”
Theo tiếng cười của hắn, từ trong khoang thuyền lại có hai người bước ra, người đi ở phía trước mặc một bộ y phục dài ám văn màu xám tro tay áo rộng, khuôn mặt gầy gò râu bạc trắng, cả người khô quắt sắc mặt ngả màu xanh tím, một đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy mà lại cực kỳ có thần thái.
A Lai nhận ra người này.
Vân Mạnh tiên sinh!
Mà người đứng ở phía sau hắn càng làm cho nàng kinh ngạc hơn, chính là Tạ Thái Hành!
“Các ngươi. . . . . .” Sau khi kinh ngạc qua đi A Lai có chút ngẫm nghĩ, a mẫu cùng bọn họ tựa hồ đã sớm có giao dịch, biến cố hiện giờ mặc dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Tạ Thái Hành một thân áo khoác dài màu đen, đầu đội mũ lông cáo, đứng trong gió lạnh cười to, trong ánh mắt nhìn về phía A Lai hàm chứa vẻ hiền hòa vô cùng xa lạ.
“Không hổ là nữ nhi của ta. Từ nhỏ ta đã nhìn ra ngươi là nhân tài có thể làm nên đại sự, để ngươi ở lại Tạ phủ tỉ mỉ mài giũa, ngươi cuối cùng cũng không cô phụ một phen khổ tâm của vi phụ, vi phụ thật sự rất vui mừng a.”
So với sự xuất hiện của bọn họ, những lời này của Tạ Thái Hành lại càng quỷ dị hơn. Mười mấy năm qua đừng nói là khích lệ, Tạ Thái Hành này căn bản là chưa từng để mắt nhìn qua nàng, giờ khắc này lại thốt ra những lời này?
Mặc dù khó hiểu nổi ý tứ của Tạ Thái Hành, nhưng thấy được cục diện này là do hắn bày ra, có thể thấy được A Huân cũng không có gì nguy hiểm, A Lai trong lòng có chút an ủi.
“A mẫu ta hẳn là đang ở trong tay ngươi đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” A Lai đã cảm thấy không ổn, vô sự hiến ân cần, khẳng định có âm mưu.
“Ta muốn ngươi giết một người, người đó tất nhiên không phải là ta.”
“Người đó là ai?”
“Họ Vệ tên Tử Trác.”
“Người này bộ dạng như thế nào?”
“Không biết.”
“Người này đang ở phương nào?”
“Không biết.”
“Cái gì cũng không biết thì làm thế nào mà giết hắn?” A Lai nói, “Hơn nữa ta chưa từng giết người, ta không đi.”
A Lai cự tuyệt vô cùng thẳng thắn không nể mặt, Tạ Thái Hành đã sớm dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, hoàn toàn không có chút dấu hiệu tức giận nào, vẫn như trước cười nói: “Nữ nhi của ta, đừng vội, nghe vi phụ nói cho xong đã. Ngươi có từng nghe qua danh hào Bình Thương Vệ gia chưa?”
“Chưa hề.”
“Vi phụ sẽ nói tường tận cho ngươi biết. Bình Thương Vệ gia chính là môn phiệt sĩ tộc có thế lực lớn nhất ở Bình Thương quận, tổ tiên bọn họ Bình Quốc công đã từng đi theo Thái Tổ gầy dựng giang sơn Đại Duật, từ trăm năm trước đã chiếm cứ một quận Bình Thương, phát triển đến nay đã thâm căn cố đế. Dòng họ Vệ gia tứ thế tam công tạo hợp thế lực, vào thời Tiên đế bọn họ đã quyền thế đầy trời, ỷ vào thế lực trong triều mà trong mắt không có Hoàng thượng, phản nghịch làm loạn, hiện nay lại còn cấu kết với bè đảng Trưởng Công chúa và Thái hậu tương trợ lẫn nhau mưu đồ bất chính, muốn phế truất Hoàng thượng đoạt lấy thiên hạ. Đại Duật Thanh Lưu trong đó gồm có Tạ gia tuyệt đối không thể để cho đám yêu phụ này được toại nguyện. Nhưng Vệ gia gian xảo quỷ quyệt nuôi dưỡng rất nhiều mưu thần thích khách, nhi tử của bọn họ Vệ Tử Trác chính là nhân vật trung tâm hiến kế cho Vệ gia, chỉ cần loại bỏ người này thì có thể làm suy yếu sâu sắc thế lực của Vệ thị. Thế nhưng Vệ Tử Trác xuất quỷ nhập thần không có nơi cư ngụ cố định, cho đến nay chưa từng có ai nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn. . . . . . Không, hẳn là có người đã từng gặp qua. Thanh Lưu phái chúng ta đã hao tổn tâm tư nhiều lần phái tử sĩ đến bên cạnh hắn dự định ám sát, nhưng mà huyền diệu ở chỗ, bất luận là loại bộ dạng gì, thân phận gì cũng không có một người nào may mắn thoát khỏi sự vạch trần của Vệ Tử Trác, tất cả những người đã từng gặp qua bộ dáng của hắn đều bị giết hại.”
Vệ Tử Trác hung tàn thành thói lại còn hoang đường bất nhã, hành vi cử chỉ không giống như người bình thường. Chất tử* của Vân Mạnh tiên sinh là Bá Siêu một năm trước lấy thân phận phụ tá trải qua thiên tân vạn khổ mới tiếp cận được hắn, không ngờ chỉ còn một bước cuối cùng là có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn thì lại thất bại trong gang tấc, bị tay sai của hắn áp dụng luân hình mà chết.”
(*) Chất tử (侄子): cháu trai
“Luân hình?” A Lai khó hiểu.
“Hình phạt này không hề có nhân tính, chính là đem tứ chi của người đó khóa chặt trên mặt đất, dùng thiết chùy đánh nát toàn bộ xương cốt kinh mạch cho đến khi nát rữa, sau đó trói hắn ở phía trên một bánh xe lớn, lõa thân phơi bày dưới ánh nắng hoặc hàn đông. Chim tước côn trùng sẽ cắn nát huyết nhục của hắn, mà người dụng hình sẽ cho hắn ăn cơm uống nước, người chịu hình mặc dù muôn phần thống khổ nhưng không cách nào lập tức chết đi được, cho đến khi nửa người chỉ còn trơ xương trắng mà ý thức vẫn tồn tại. Hành vi như thế chẳng khác nào ác quỷ!”
“Các ngươi làm sao biết hắn chịu luân hình mà chết?”
Tạ Thái Hành nói đến đây căm phẫn trào dâng, hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ đặt câu hỏi như thế, nhất thời nghẹn lời. Không đợi hắn kịp trả lời, A Lai đã đoán được: “Hừ. . . . . . Cho nên các ngươi kỳ thật một lần không chỉ phái đi một người, có thể là hai gian tế đồng thời tiếp cận Vệ Tử Trác, nhiều thêm một người lại thêm một phần hi vọng đúng không? Nếu hai người đều thành công còn có thể phối hợp chiếu cố lẫn nhau. Nếu như một người trong đó bị giết, người còn lại vẫn có thể mật báo. Quan trọng nhất chính là bình thường mà nói gian tế hành tung bí mật, muốn phát hiện được thì ít nhiều cũng phải hao phí một phen trắc trở, đến khi bắt được gian tế chính là lúc bản năng sẽ có cảm giác lơi lỏng như vừa đánh xong một trận chiến kịch liệt, sẽ rất khó mà nghĩ được rằng gian tế bên người vẫn chưa thủ tiêu hết.”
Tạ Thái Hành cau mày ngắt lời nàng: “Người trừ gian diệt ác không phải gian tế, mà phải gọi là nghĩa sĩ.”
A Lai co rụt bả vai lại: “Ta thì không muốn làm gian tế cũng không muốn trở thành nghĩa sĩ, đối với giết người lại càng không có hứng thú. Ta chỉ muốn cùng với a mẫu ta bình an sống qua ngày là tốt rồi. Ngươi đem a mẫu ta giấu đi nơi nào rồi?”
Tạ Thái Hành cùng Vân Mạnh tiên sinh đưa mắt nhìn nhau, Vân Mạnh tiên sinh sờ sờ mũi, Tạ Thái Hành xoay người tiếp tục kiên nhẫn nói:
“A Lai, việc này quan hệ đến quốc gia xã tắc há lại là một trò đùa!”
“Ta chẳng qua chỉ là một hài tử non nớt, chỉ biết giở vài trò đùa trẻ con.”
“Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến sinh tử tồn vong của Đại Duật?!”
“Bất chấp, không quan tâm.”
“Chẳng lẽ ngay cả lời nói của phụ thân ngươi cũng không nghe sao!”
Nghe nói như thế A Lai trái lại hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy buồn cười đến cực điểm: “A phụ của ta sáu năm trước vất vả lâu ngày thành bệnh đã sớm qua đời rồi, có điều ta ngược lại vẫn nhớ rõ thời điểm hắn qua đời Tạ công ngay cả một cỗ quan tài mỏng manh cũng không cho phép tiến vào Tạ phủ, ngại quan tài xui xẻo, thậm chí không cho ta và a mẫu khiêng thi thể của hắn đi lại ở bên trong Tạ phủ. Việc này giằng co nhiều ngày, đúng ngay giữa mùa hạ, mùi thi thể của a phụ đến nay ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.”
“Ngươi hiện giờ lật lại món nợ cũ này thật sự là quá mức bới lông tìm vết. Hắn chẳng qua chỉ là gia nô của Tạ phủ ta, từ sớm đã được bán vào trong nhà ta, sinh lão bệnh tử toàn bộ đều nghe ta xử trí, có cái gì không ổn? Nói cho cùng thì ta mới là thân sinh phụ thân của ngươi, trong thân thể ngươi chính là chảy dòng máu của Tạ Thái Hành ta. Lục lục giả nga, phỉ nga y hao. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao*. Mấy năm nay vì để rèn luyện ngươi, vi phụ quả thực đối với ngươi có chút lãnh đạm, nhưng huyết nhục tình thân là không thể thay thế được. A Lai, Vệ thị chưa diệt trừ Vệ Tử Trác không chết, Đại Duật sớm hay muộn cũng sẽ bị lật đổ. Nước mất nhà tan, đến lúc đó ngươi và a mẫu ngươi thậm chí là A Huân cũng không thể may mắn tránh thoát, đây là kết cục mà ngươi muốn nhìn thấy sao? Việc này sau khi thành công, ngươi chính là nữ nhi danh chính ngôn thuận của Tạ mỗ ta, cũng có thể nhập gia phả Tạ gia, tương lai vi phụ cũng sẽ tuyển chọn cho ngươi một gia đình thật tốt để thành thân.”
(*) Lục lục giả nga, phỉ nga y hao. Ai ai phụ mẫu,sinh ngã cù lao (蓼蓼者莪, 匪莪伊蒿. 哀哀父母, 生我劬劳): đây là một câu thơ, dịch nghĩa là Rau nga cao lớn lại biến thành cỏ hao. Ôi ôi cha mẹ sinh ta khổ nhọc vô cùng.
A Lai trầm mặc , ánh mắt dừng trên sợi xích sắt đang trói buộc nàng.
Nàng sớm nên phát hiện, sợi xích sắt này cũng là đến từ Tạ phủ, là xích sắt mà Tạ Tùy Sơn dùng để trói mấy con chó.
Tạ Thái Hành lời ngon tiếng ngọt bên tai, nhưng mà tất cả thái độ hành vi của hắn những năm gần đây lại hoàn toàn là một diện mạo khác. Cốt nhục? Phụ thân? Không, Tạ Thái Hành trước giờ đều không phải.
A Lai hiểu được sự tồn tại của chính mình là một nỗi ô nhục. Là chứng cứ chân thật nhất khi Tạ Thái Hành thừa dịp a mẫu nàng bị thương mà vũ nhục a mẫu nàng.
Người này vì che chở nhi tử mà hãm hại trung lương, lời nói của hắn tuyệt đối không thể tin. Gia phả Tạ gia cái gì chứ, hôn nhân sắp đặt đều là lồng giam ăn mòn xác thịt con người mà thôi, nàng chưa bao giờ yêu thích lại càng không muốn bị vây khốn ở trong đó. Huống chi nếu nàng thật sự có thể may mắn hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó Tạ Thái Hành làm sao có thể lưu giữ một vết nhơ như nàng sống đến hậu thế.
Điều duy nhất khiến nàng không yên lòng chỉ có A Huân. Nếu ngày khác A Huân gặp nạn, nàng nhất định sẽ dùng tính mạng chiến đấu, cứu nàng ấy ra.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, A Lai lạnh lùng ngẩng đầu, lắc lư sợi xích dưới chân, cố ý làm cho nó phát ra thanh âm chói tai.
“Chuyện của Tạ gia ngươi, không quan hệ gì với ta.”
Cự tuyệt vô cùng thẳng thắn, không chừa lại một đường lui nào.
Lúc hai người đối mặt nhau, Tạ Thái Hành thu hồi ánh mắt từ ái, sự tận tình khuyên nhủ vừa rồi quả nhiên đều là diễn trò.
Hắn không thèm nói nữa, phất tay áo hừ lạnh một tiếng, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Vân Mạnh tiên sinh từ bên người hắn bước lên, hai gã tráng sĩ theo nhịp bước của hắn, từ bên trong khoang thuyền lôi ra một người.
Người nọ đúng là Kiêu thị.
“A mẫu!” Đột nhiên nhìn thấy a mẫu, A Lai kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, cơ hồ bị cơn đau nhức do gãy xương nuốt chửng.
Kiêu thị tóc dài hỗn độn cả người vô lực, hai gã kia sau khi lôi nàng ra trực tiếp ném nàng ở đầu thuyền.
Một cánh tay của nàng treo giữa không trung, một lỗ thủng đầy máu đáng sợ trên trán tựa hồ vẫn còn đang chảy máu. Trước khi bị lôi ra ngoài Kiêu thị vẫn đang chìm vào hôn mê sâu, khi va đập vào mặt thuyền mới nhặt trở về được chút ý thức.
Trong cơn mơ hồ nghe được thanh âm của A Lai hét gọi nàng, Kiêu thị dùng hết toàn lực chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy nữ nhi đang ở trên một con thuyền độc mộc. Đôi môi nứt nẻ có mấy vệt máu khẽ giật giật, muốn nói chuyện nhưng lại không có khí lực.
“Các ngươi muốn làm gì!” A Lai phẫn nộ đến cực điểm. Cô thuyền cùng con thuyền lớn kia nằm trong phạm vi năm mươi bước, nếu không phải bị sợi xích này khóa lại nàng nhất định có thể một bước bay đến trên thuyền kia, đem Tạ Thái Hành cùng những kẻ liên quan đánh cho một trận tê liệt chết khiếp, “Đồ vô sỉ! Mau thả a mẫu ta ra!”
Vân Mạnh tiên sinh đứng ở phía sau Kiêu thị hoàn toàn không chút lay động, đôi mắt đục ngầu âm trầm nằm bên trong hốc mắt màu xanh đen của hắn nhìn chằm chằm A Lai:
“Giết, hay không giết.”
A Lai nhất thời không thể trả lời, Vân Mạnh tiên sinh buông rũ mí mắt, một gã tráng hán ngồi xổm xuống bắt lấy bàn tay Kiêu thị, đưa ngón tay mình luồn vào giữa những kẽ ngón tay của nàng, cưỡng ép nàng mở rộng năm ngón tay ra.
Còn chưa chờ A Lai mở miệng ngăn cản, một gã tráng hán khác đã rút chủy thủ ra mạnh mẽ hạ xuống một phát, cắt đứt ngón út của Kiêu thị.