Đọc truyện Ngã Vi Ngư Nhục – Chương 14: Thần Sơ năm thứ sáu
Phá Tạ phủ
Sắp rời khỏi Tạ gia, nhân sinh sắp được viết sang một trang mới, chuyện này đối với bất kỳ một người trẻ tuổi chí khí nào cũng đều là phi thường hưng phấn.
Cả một đêm A Lai trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng sau khi trời sáng cùng sự tự do sau khi hoàn toàn thoát khỏi Tạ gia.
Trời dần sáng, Kiêu thị tỉnh dậy, nhẹ nhàng nhấc mở cửa sổ nhìn thoáng qua, hai gia nô phụ trách canh gác đang ngồi ở góc tường ngủ đến nước miếng giàn giụa. Kiêu thị đẩy cửa đi ra ngoài, bọn gia nô nghe được động tĩnh lập tức đứng dậy, Kiêu thị mỗi sống tay bổ vào sau gáy mỗi người, bọn họ một tiếng cũng chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng, đều ngã xuống đất.
A Lai ôm bọc hành lý từ sau cửa ló đầu ra, vui vẻ nói: “A mẫu chiêu này thật là lợi hại! A Lai muốn học!”
“Với khí lực hiện tại của con tạm thời chưa làm được. Không sao, chúng ta sau này có rất nhiều thời gian.” Kiêu thị áp tay lên lưng nàng, cảnh giác nhìn bốn phía, “Đi!”
Xe đưa lễ vật của Đông thúc đã sớm chuẩn bị tốt, đêm qua đã cột xong thùng cuối cùng, vì muốn kịp sáng sớm hôm nay phải xuất phát.
Xe ngựa dừng ngay tại cửa sau phía tây Tạ phủ, cách phòng ở của A Lai các nàng chỉ có một bức tường, vừa vặn thuận tiện cho các nàng rời đi. Sáng sớm rét đậm đóng băng tuyết mấy ngày liền, toàn bộ Tạ phủ một ngọn đèn cũng không có, mọi động tĩnh đều bị tiếng gió gào thét che lấp. Hai mẹ con A Lai thực thuận lợi đi tới trước xe ngựa, đem thùng đựng hoa quả khô dọn ra một nửa giấu thật kỹ, sau đó chui vào trong, lẳng lặng chờ đợi Đông thúc xuất phát.
Tạ phủ nam viện, phòng của mã phu*.
(*) Mã phu (马夫): người chăn ngựa
Ngọn đèn dầu cháy sạch đã sớm trở nên lạnh lẽo, giống như thi thể của Đông thúc đang nằm trên mặt đất.
Trong tay hắn còn cầm chén rượu, từ trong đôi mắt trợn tròn của hắn còn có thể nhìn ra được sự kinh ngạc và sợ hãi trước khi chết.
Cửa phòng khép hờ, một trận cuồng phong thổi tới khiến nó vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch, đung đưa va đập, tựa hồ ngay sau đó sẽ tan nát thành từng mảnh nhỏ.
A Lai chợt gục đầu một cái thật mạnh, từ trong giấc mộng mơ hồ bừng tỉnh.
Nàng mơ thấy xe ngựa một đường chạy băng băng ra khỏi Kỳ huyện, ở bên ngoài Kỳ huyện xuân về hoa nở, nàng ngắt một cành hoa đưa cho a mẫu, a mẫu nhìn nàng cười đến sáng rực.
Kết quả khi tỉnh mộng nhìn lên, các nàng vẫn còn đang ở bên trong chiếc thùng tối đen, yên lặng không hề có dấu hiệu xóc nảy, xe ngựa còn chưa xuất phát?
Kiêu thị khẽ đẩy mở nắp thùng nhìn ra bên ngoài, một luồng ánh sáng chiếu vào trong mắt Kiêu thị. A Lai thấy nàng cả kinh rất rõ ràng, lập tức đậy nắp thùng trở lại.
“Làm sao vậy?” A Lai vội vàng hỏi.
“Suỵt.” Kiêu thị ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Từ xa xa truyền đến một tràng tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, A Lai tập trung lắng nghe, một đoàn nhân mã rất nhanh đi tới bên cạnh xe chở lễ vật.
“Rõ thật là xúi quẩy, trời lạnh như thế này mà còn muốn chạy đến Động Xuân xa xôi, lão gia hỏa này chết thật không đúng lúc.”
A Lai đối với âm thanh của nam nhân trẻ tuổi này cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, nhưng bất luận thế nào thì người này cũng không phải là Đông thúc. Sau đó, một âm thanh mà nàng không muốn nghe nhất sốt ruột vang lên:
“Ngươi hiện tại cút đi còn kịp, ta đây không dưỡng một con chó vô dụng.”
Tạ Tùy Sơn?!
A Lai giống như bị sấm sét giáng xuống đầu, Tạ Tùy Sơn sao lại đến nơi này?
Tạ Tùy Sơn ngồi trên lưng ngựa, một thân áo khoác lông cừu cùng mũ đội bằng da thú bao bọc cả người hắn chỉ để lộ ra đôi mắt. Tên gia nô mới vừa rồi oán giận vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Tạ Tùy Sơn nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa chở lễ vật, tổng cộng ba con ngựa, trên xe chất đầy những chiếc thùng to nhỏ khác nhau. Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay lễ vật đưa đi Động Xuân vào trước tết mỗi năm chỉ nhiều chứ không ít hơn, phụ thân luôn luôn coi trọng duy trì mối quan hệ cùng dòng tộc ở Động Xuân. Dọc theo đường đi Động Xuân tất cả đều là sơn đạo quanh co khúc khuỷu, mùa đông sơn đạo ẩm ướt trơn trượt thập phần gian nguy, Tạ phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ có Đông thúc có kỹ thuật điều khiển xe ngựa đủ tốt để có thể bình an chạy tới chạy lui.
Năm nay thật sự là xui xẻo ngập đầu, đang yên đang lành lại náo loạn ra sự kiện lưu dân không nói, xe đưa lễ vật đều đã chuẩn bị tốt, Đông thúc bỗng nhiên uống rượu quá chén đột tử trong phòng. Vốn dĩ chuyện tặng lễ cùng với Tạ Tùy Sơn hắn không có nửa xu quan hệ, ai ngờ tin tức Đông thúc đột tử vừa mới báo lên, mẫu thân liền gấp gáp chạy đến trong phòng hắn, túm hắn dậy, cuối cùng là bảo hắn đi Động Xuân tặng lễ!
Mẫu thân nói, Đông thúc chết đột ngột, phụ thân nhất thời khó tìm được người thích hợp thay thế. Sắp tới cuối năm, lễ vật mừng năm mới không tặng không được. Hắn mới vừa phạm vào sai lầm nghiêm trọng phụ thân còn chưa nguôi giận, nếu có thể xung phong nhận việc đem lễ vật mừng tết đi biếu tặng, phụ thân nhất định sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác, chuyện lưu dân qua một đoạn thời gian cũng sẽ quên đi. Mà trọng yếu hơn chính là dòng họ ở Động Xuân tất cả đều là trọng thần trong triều, để cho hắn đi lộ mặt một chút kéo gần thêm mối quan hệ, đợi sau khi hắn nhập sĩ, mối quan hệ trong dòng họ Tạ gia đối với con đường làm quan của hắn nhất định rất có lợi.
Mẫu thân nói cũng đúng, Tạ Tùy Sơn mặc dù lười biếng cũng không có cách nào phản bác, đành phải dẫn theo tùy tùng chuẩn bị tốt lương khô vội vàng lên đường.
Thế nhưng hai câu nói tùy ý của bọn họ lại làm cho mẹ con A Lai đang trốn ở trong thùng sợ hãi không thôi.
Lão gia hỏa này chẳng lẽ là nói đến Đông thúc? Đông thúc đã chết?
Rất có thể, nếu không phải Đông thúc gặp chuyện không may thì Tạ Tùy Sơn không có khả năng tới chỗ này, xem ra hắn phải thay thế Đông thúc đi Động Xuân.
Kiêu thị cầm tay A Lai siết thật chặt, ý bảo nàng tỉnh táo lại yên lặng theo dõi biến động này.
Kỳ thật Đông thúc hay Tạ Tùy Sơn áp tải lễ vật đều không quan trọng, chỉ cần xe ngựa ra khỏi thành chạy hơn nửa ngày liền có thể rời khỏi địa phận Kỳ huyện. Đến lúc mặt trời lặn bọn họ chắc chắn phải tìm chỗ tá túc, đến lúc đó chính là cơ hội để xuống xe. Cho dù cách Nam Phổ còn cả một đoạn cũng không ngại, Kiêu thị tựa hồ đã sớm chờ đợi đến ngày rời khỏi Tạ phủ, cho nên đã tích trữ không ít ngân lượng, thuê một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ thì vẫn có thể đến được Nam Phổ. Mà gió tuyết đầy trời cũng có thể trợ giúp các nàng giấu kín hành tung, mặc dù Kiêu thị đi đứng bất tiện, nhưng Tạ Tùy Sơn nếu có phát hiện các nàng đào tẩu, trong nhất thời muốn tìm được các nàng cũng không phải là chuyện dễ.
A Lai cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch của mình, chờ đợi xe ngựa lên đường.
Tạ Tùy Sơn ném cho gia nô một chồng danh sách lễ vật, bảo bọn họ đi kiểm tra đối chiếu từng thùng qua một lần, đợi sau khi kiểm tra không thấy có gì sai sót mới đem dây thừng xỏ xuyên qua cái lỗ nhỏ dưới đáy thùng buộc chặt vào thân xe, vung roi ngựa lên chuẩn bị khởi hành.
Con ngựa của Tạ Tùy Sơn vừa mới đi được hai bước, một nhóm gia nô từ phía sau đoàn ngựa thồ chợt vọt tới, gấp gáp chạy ra ngoài.
“Này! Các ngươi đi đâu vậy!” Tạ Tùy Sơn tò mò, gọi bọn họ lại hỏi.
“Bẩm đại công tử, mẹ con Kiêu thị bỏ chạy, Tạ công ra lệnh cho chúng ta lập tức truy bắt!”
“Các nàng bỏ chạy?!” Tạ Tùy Sơn nhướng một bên mày, vừa nghĩ đến hai mẹ con xúi quẩy kia liền phát hỏa, hắn còn chưa tìm được cơ hội xử lý mà các nàng lại dám bỏ chạy, “Không phải có người canh giữ cửa phòng các nàng sao? Như thế nào còn có thể để người chạy mất?”
“Bẩm đại công tử, người canh gác bị các nàng đánh bất tỉnh rồi.”
“Cẩu nô vô dụng, trông chừng một mụ què một đứa nhỏ mà cũng không xong! Các ngươi còn có công dụng gì chứ!”
Gia nô bẩm báo với hắn nhất thời không nói gì, chỉ có thể nghe mắng.
Đợi một chút, mụ què?
Tạ Tùy Sơn ngẫm nghĩ, cảm thấy cổ quái: “Tạ phủ trước sau đều có người canh giữ, muốn lặng lẽ rời đi cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa sửu phụ kia đi đứng bất tiện không có khả năng chạy trốn quá nhanh, nếu là đi bộ chuồn ra thì khoái mã của Tạ gia ta đã lập tức có thể đuổi kịp rồi. Tiện nô này chỉ sợ là đã sớm có kế hoạch, các ngươi tùy tiện đuổi theo nhất định thất bại.”
“Thỉnh công tử ra chỉ thị!”
Tạ Tùy Sơn chậm rãi nhìn một vòng chung quanh Tạ phủ, con ngựa thản nhiên giậm chân xoay tròn tại chỗ, xoay chuyển nửa vòng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc xe chất đầy những thùng lễ vật lớn.
Thùng to như vậy đừng nói hai người, cho dù số người nhiều hơn gấp đôi cũng có thể trốn ở bên trong.
Tạ Tùy Sơn cười ha ha, trường đao bên hông được rút ra khỏi vỏ, hô lớn: “Đến a! Đem tất cả những chiếc thùng này mở ra hết! Ta thật sự muốn nhìn xem lần này còn ai có thể ngăn cản ta kết liễu tiện nô tự tìm đường chết này hay không!”
“Dạ!”
Tạ Tùy Sơn ra lệnh một tiếng bọn gia nô nhanh chóng từ hai đầu xe ngựa thô bạo nhấc mở hết mấy chiếc thùng ra, lễ vật đã đóng gói thật tốt bị mở ra lục lọi đến loạn thất bát tao, nếu là thùng đựng đồ khô thì cắm đao xuyên vào thăm dò.
Thanh âm nắp thùng va chạm vào nhau rầm rầm rung động, Tạ Tùy Sơn ở trên ngựa nhẹ nhàng đung đưa thân mình, nhìn hai chiếc thùng lớn nhất sắp bị mở ra, đôi mắt nheo lại chờ đợi một tiếng kêu thảm thiết vui tai vui mắt.
Hai chiếc thùng đồng thời bị mở ra, lục soát khắp bên trong lại không có ai.
Bọn gia nô lục soát rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với Tạ Tùy Sơn, cảm thấy hai mẹ con Kiêu thị nhất định đang trốn ở bên trong, không ngờ lại chẳng có gì, quay đầu lại hướng đến Tạ Tùy Sơn đưa mắt nhìn nhau.
Tạ Tùy Sơn chau mày, chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Nhưng một người què cùng một tiểu nha đầu nếu muốn lặng lẽ không chút tiếng động chuồn ra khỏi viện giăng đầy hộ vệ, tuyệt đối không có khả năng. Hắn xoay người xuống ngựa, mang theo trường đao đi đến trước hai chiếc thùng lớn nhất tự mình dùng sức đâm mấy nhát vào bên trong. Sau khi đã xác định không có ai ẩn thân, đang cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên một chiếc nắp thùng nặng nề từ một bên bay thẳng tới ngay giữa mặt hắn. Tạ Tùy Sơn hô lên một tiếng kinh hãi ngã về sau, được hai tên gia nô chạy tới bảo hộ.
Hóa ra mẹ con các nàng không có trốn trong chiếc thùng lớn nhất, ngược lại chui rúc ở bên trong một chiếc thùng nhỏ ít khiến người chú ý nhất.
“Các ngươi. . . . . .” Tạ Tùy Sơn máu mũi chảy đầy mặt, chỉ vào Kiêu thị vừa nhô đầu ra, những lời chửi rủa vừa mới nổi lên trong đầu, A Lai đã từ trong thùng nhảy vọt lên đạp một cước thật mạnh vào giữa ngực hắn, làm cho ba người bọn họ đều té ngã trên đất.
Thừa dịp A Lai một chân vừa bay ra Kiêu thị đã từ trong thùng bò ra, thuận tay cầm lấy một tảng đá trên mặt đất đập bất tỉnh hai tên gia nô đang toan tính tập kích.
Không nghĩ tới hai mẹ con này ngày thường không hé răng tiếng nào, thế nhưng ra tay lại lợi hại như vậy, trong lúc nhất thời bọn gia nô chung quanh đều không dám tiến lên.
Tiện nô này lớn mật như thế, Tạ Tùy Sơn kinh sợ đến cực điểm, từ trên mặt đất đứng lên kêu to: “Cẩu nô! Thất thần làm gì! Còn không mau bắt các nàng!”
“Dạ!”
“A mẫu, chúng ta xông ra đi!” A Lai nhặt lên trường đao của Tạ Tùy Sơn đánh rơi trên mặt đất, một bên bảo vệ Kiêu thị, một bên thuần thục vung múa trường đao xông về hướng đại môn Tạ phủ. Mấy gia nô muốn tiến lên ngăn trở đều bị lưỡi đao khí thế dũng mãnh ép lùi lại.
Kiêu thị cắn răng cố gắng xông tới, nàng hiểu được thân là nô tịch tự mình chạy trốn, gia chủ hoàn toàn có quyền xử trí tính mạng các nàng. Lúc này các nàng đã là được ăn cả ngã về không tuyệt không thể bị bắt ở chỗ này.
Nhưng A Lai còn nhỏ sức lực còn yếu, nếu như chỉ có một mình A Lai thì may ra còn có thể ỷ vào thân thể nhẹ nhàng khéo léo xông ra khỏi vòng vây, nhưng mang theo chính mình đi đứng bất tiện thì rất khó lòng ngăn cản mười mấy gia nô tinh tráng vốn đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Kiêu thị nói với A Lai:
“Nếu ta bị bắt, con bắt giữ Tạ Tùy Sơn chạy ra khỏi thành, không cần trở về cứu ta! A mẫu tự có biện pháp trốn thoát. Nghe rõ không!”
A Lai vung múa trường đao không ngừng, mặc dù tốc độ linh hoạt có thừa nhưng chung quy vẫn là khí lực không đủ, dần dần kiệt sức, cố gắng ngăn cản hai tên gia nô giáp công hai bên sau đó nghe được Kiêu thị nói như thế, vội xoay người lại kêu lên: “A mẫu! Con không thể. . . . . .”
Thời điểm A Lai xoay người lại, một thanh trường kiếm tập kích thẳng tới từ sau lưng nàng. Kiêu thị trở tay kéo A Lai lại, cuối cùng dùng tay trần ngăn chặn lưỡi kiếm. Tên gia nô cầm kiếm kia không thể rút kiếm lại được chỉ có thể bất động, nô phụ què chân này vậy mà lại có khí lực lớn như vậy, còn vượt trên cả hắn!
Tạ Tùy Sơn đứng ở một bên hoàn toàn không ngờ được hai mẹ con này còn biết võ công, bọn gia nô chung quanh tuy rằng nhân số đông đảo nhưng tay chân đều có chút rụt rè, chậm chạp không thể chế trụ hai người này. Hắn rút lấy thanh đao của một người khác tiến tới gầm lên:
“Đồ vô dụng! Giết chết các nàng đi! Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?!”
Có người nói ở bên tai hắn: “Công tử chớ tức giận! Tạ công nói muốn chúng ta bắt sống bọn họ, không được thương tổn đến tính mạng.”
Máu mũi trên mặt Tạ Tùy Sơn giống như chòm râu dài màu đỏ: “Cái gì?! Tiện nô bỏ trốn vốn là trọng tội, lột da rút gân cũng không có gì quá đáng, phụ thân ta còn muốn giữ lại tính mạng các nàng?!”
Đang lúc nói chuyện thì thấy hai mẹ con A Lai đã sắp vọt tới cửa, Tạ Tùy Sơn đẩy người của hắn ra vội vàng chạy ra ngoài.
Phụ thân đối với hai mẹ con này vì sao lại khoan nhượng như thế? Chẳng lẽ đúng như bọn hạ nhân nói, muốn cho A Lai nhập gia phả Tạ gia hay sao? Nói ra thật đúng là trò cười cho thiên hạ! Chỉ cần hắn còn sống thì tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh! Hôm nay nhất định phải lấy mạng các nàng!
“Công tử! Không thể! Công tử!”
Tạ Tùy Sơn điên cuồng xông tới, một đám người vừa phải ngăn cản mẹ con Kiêu thị lại vừa phải khuyên ngăn hắn, vội vàng đến luống cuống tay chân. Ai ngờ Tạ Tùy Sơn tức giận công tâm, một đao đâm thủng bụng tên gia nô đang ngăn cản hắn.
“Kẻ nào còn ngăn cản ta sẽ nhận lấy kết cục giống người này!”
Bọn gia nô vừa không dám đả thương Tạ Tùy Sơn lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Tạ Thái Hành, ngược lại là cho A Lai cơ hội, thanh đao trong tay vung chém càng lúc càng dữ dội, nàng đá văng hai tên hộ vệ cầm mộc côn canh cửa sau đó cùng Kiêu thị xông ra ngoài.
A Huân hôm qua cả một đêm đều vất vả bôn ba ở bên ngoài, tuần tra tình hình thu nạp an trí lưu dân, một vòng rồi lại một vòng đem từng việc nhìn thấy ghi chép lại hết, chuẩn bị trở về cùng phụ thân bàn bạc.
Xe ngựa của nàng dừng ở trước cửa phủ, nghe được bên trong truyền đến tiếng binh khí đánh nhau, cảm giác được không khí căng thẳng liền rút roi ra, vừa nhấc màn lên vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Một tiếng thét kinh hãi của tỳ nữ đi theo vang lên, A Huân còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy giữa ánh nắng sớm lờ mờ có một bóng đen đang lao về phía nàng, trực tiếp đẩy nàng trở vào trong xe ngựa.
Thanh roi trong tay A Huân đang muốn vung lên lại bị người khác nắm giữ, lực đạo rất lớn, khiến nàng không thể rút về, bên trong thùng xe chật hẹp nàng không thể thi triển, rốt cuộc lại bị người nọ vững vàng áp chế.
Khi mùi máu tươi nồng đậm truyền vào trong mũi thì nàng cũng nhìn thấy rõ ràng, người đang áp chế nàng lại chính là Kiêu thị! Mà A Lai đang ở ngay phía sau Kiêu thị!
A Huân kinh ngạc: “A Lai? Các ngươi. . . . . .”
Không chờ nàng nói hết lời, bên ngoài xe ngựa đã bị một vòng người vây quanh, tiếng quát mắng của Tạ Tùy Sơn cũng theo tới: “Một người cũng không được phép chạy!”
Kiêu thị xoay người một phát dễ dàng đem A Huân kẹp giữ ở trước người mình, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ sáng lóa đặt ở trên cổ nàng.
A Lai thấp giọng vội la lên: “A mẫu! Chớ tổn thương tỷ tỷ!”
Kiêu thị đổi thành bộ dáng hiền lành nhẫn nhục chịu đựng của ngày xưa, dùng chủy thủ ép A Huân đến trước cửa xe: “A Huân không cần kinh hoảng, ta sẽ không gây hại đến tính mạng của ngươi, chỉ là tình thế trước mắt bất đắc dĩ phải mượn thân phận nữ nhi Tạ phủ của ngươi dùng một chút. Thỉnh cầu ngươi bảo mã phu đánh xe ra khỏi thành, đợi sau khi an toàn rồi tất nhiên sẽ thả ngươi đi.”
Chủy thủ của Kiêu thị cực kỳ sắc bén, kề sát vào cổ A Huân, chỉ cần sơ ý một chút nàng ngay lập tức sẽ đầm đìa máu tươi.
A Lai ở một bên không biết phải làm sao, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình cuối cùng lại diễn biến thành ra như vậy, nàng một chút cũng không muốn làm khó A Huân.
A Huân lấy lại bình tĩnh xốc màn xe lên, tất cả mọi người bên ngoài đều thấy được thanh chủy thủ trên cổ nàng.
“Tất cả lui ra.” A Huân nói.
Bọn gia nô vốn đang rơi vào thế khó xử, thấy nữ lang bị bắt, bảo bọn họ lui ra bọn họ đành phải chậm rãi nhường ra một con đường.
Tạ Tùy Sơn vốn đang giận dữ, ngược lại cười ra thành tiếng: “Được lắm! Điêu nô lớn mật này vậy mà lại dám uy hiếp cả chủ nhân!”
Kiêu thị hô: “Tạ công tử, mẹ con chúng ta chỉ cầu một con đường sống! Nếu ngươi thả cho chúng ta một con ngựa, chúng ta tất nhiên sẽ không thương tổn một sợi tóc của nữ lang. Nếu không thì. . . . . .” Bàn tay nắm chủy thủ của Kiêu thị tăng thêm vài phần lực đạo, trên cổ của A Huân lập tức bị cắt ra một vệt máu, chảy ra đỏ tươi.
A Huân kinh sợ, vội kêu lên: “Còn không lui ra! Là muốn hại chết ta sao?” Chợt nói với mã phu, “Mau! Ra khỏi thành!”
Mã phu thấy Tạ Tùy Sơn đang do dự không ra lệnh, đành phải nghe lệnh A Huân, tay run cầm cập cầm roi quất vào mông ngựa. Con ngựa ăn đau liền chạy như điên, xuyên thủng đám người Tạ Tùy Sơn, chạy hướng về phía cửa thành.