Bạn đang đọc Ngã Vào Lòng Cậu Chủ – Chương 24
Tình hình sức khỏe của cả hai dần ổn định, Nghiêm vì bị bó bột ở chân nên bất tiện trong sinh hoạt hơn Phong rất nhiều.
Phong nằm viện được ba ngày, tình hình của anh rất ổn định, bác sĩ cũng không phát hiện ra có gì nguy hiểm khác thường.
Dự định là cuối tuần này, bác sĩ sẽ cho cả hai cùng xuất viện về nhà.
Kể từ lúc hai người đàn ông này nằm viện đến giờ, Nhiên cũng không có được ngày nào ngủ ở nhà.
Cô hết chạy đông rồi chạy tây, nửa ngày ở phòng chăm sóc cho Phong, nửa ngày còn lại chạy sang hối thúc Nghiêm ăn uống tẩm bổ dưỡng sức.
Ai cũng biết Nghiêm là vì bảo vệ cho Nhiên nên mới bị xe tông trúng, chứ nếu không vì Nhiên, anh ấy dư sức né được chiếc xe máy của tên say rượu kia.
Một phần là anh em thân thiết từ trước, một phần nữa Nghiêm vì Nhiên mới bị thương, trong lòng Nhiên cảm thấy vừa đau lòng cũng vừa áy náy.
Vậy nên dù đã có dì Mỹ chăm sóc cho Nghiêm nhưng Nhiên vẫn chạy qua chạy lại thường xuyên.
Mỗi ngày cô chạy qua chạy lại phải trên năm lần, chạy tới chạy lui giữa hai phòng bệnh, riết rồi y tá với bác sĩ cũng quen mặt cô luôn.
Có khi thấy cô đi lang bang ở hành lang, bọn họ còn hỏi cô đi đâu, đi sang phòng A hay là phòng B, rôm rả cứ như là nhà cô vậy.
……………………………
Trưa nay cũng giống như vậy, Nhiên vừa “hầu” cơm xong cho Phong, cô liền rửa tay rửa mặt, chuẩn bị sang phòng của Nghiêm.
Phòng hai người nằm ở hai đầu của dãy phòng dịch vụ cao cấp, cách nhau ba phòng bệnh.
May là cùng một dãy nên rất tiện cho Nhiên trong việc chạy qua chạy lại thường xuyên.
Nhìn thấy Nhiên xách hộp cơm của cô trên tay, Phong nheo mày, anh nhìn cô, giọng anh khàn khàn.
– Em sang bên đó ăn cơm cùng anh ta à?
Nhiên gật gật, cô vô tư trả lời:
– Hôm nay dì Mỹ có việc quan trọng, em sang giúp lão đại ăn cơm.
Anh nghỉ ngơi đi, có thể lát nữa em về nhà, chiều em mới lên lại.
Phong ngồi trên giường, trên người anh mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, vì là người bị thương nên trông anh giảm đi một chút sự lãnh bạc khó gần.
Mấy ngày này anh toàn ăn rồi ngủ, cũng ít vận động nên trông anh có phần uể oải hơn trước kia.
Cũng may là có Nhiên bên cạnh pha trò, anh cũng đỡ nhàm chán hơn hẳn.
Phòng bệnh của Phong có người canh chừng, chỉ những người được sự đồng ý của anh mới được vào bên trong.
Phong lấy lý do thường xuyên đau đầu không muốn nhiều người đến quấy rầy nên cả ông chủ Thượng cùng với bà Hai đều không dám có ý kiến gì.
Bởi vậy, dù là nằm viện gần nhà nhưng cũng không có bao nhiêu người đến thăm, ngoài những người cực kỳ cực kỳ thân thiết.
Phong nhìn Nhiên, anh lại hỏi:
– Về nhà lấy đồ gì à Nhiên?
Nhiên gật gật đầu:
– Dạ…
Phong không hỏi đến chuyện Nhiên về nhà nữa, anh chỉ nhàn nhạt nói với cô:
– Ừm, để anh nói với tài xế đưa em về, chiều đón em lên lại.
– Không cần đâu anh, em tự về được mà, làm vậy người ta chú ý.
Những lời này của Nhiên làm Phong có chút không vui nhưng anh cũng không ép cô, nếu cô không muốn, anh sẽ không ép.
– Ừm, đi cẩn thận một chút, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.
Nhiên nở nụ cười tươi rói nhìn anh, cô cười bảo:
– Em biết rồi mà.
– Ừm, sang giúp lão đại đi, để anh ta đói anh ta lại mắng anh không có lương tâm nữa.
Nhiên gật gật, cô dặn dò Phong nghỉ ngơi sớm rồi mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng bệnh vừa được vệ sỹ đóng lại, nụ cười trên môi Nhiên đột nhiên tắt ngúm, một chút vui vẻ cũng không đọng lại được.
Ngày hôm qua, lúc ông chủ Thượng đến thăm Phong, Nhiên có nghe ông ấy nói chiều hôm nay có người quan trọng đến thăm anh, nghe đâu là con gái của một vị quan to nào đó ở tỉnh.
Ý tứ của ông chủ Thượng như thế nào thì ai cũng có thể đoán ra được, Nhiên cũng không hẳn là ngại ngùng gì, chẳng qua cô không muốn để bản thân mình lúng túng trước mặt người khác, vậy nên cô chọn tránh mặt đi.
Dù sao thì những người đó cũng là những người mà cậu Cả nên nể mặt, người ta không giống với Nhi, không thể xem thường người ta được.
Thở ra một hơi lấy lại tinh thần, Nhiên lắc lắc đầu, cố bình ổn lại tâm trạng đang bất ổn.
Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ là người tự ti về bản thân mình.
Vạn sự thành công, lúc khởi đầu đều cần có sự tự tin, cô luôn dặn lòng mình sẽ luôn luôn là như vậy.
Mà trong tình yêu cũng như thế, nếu cô tự ti về mình, cô chắc chắn sẽ không có được kết quả gì tốt đẹp.
Người tự ti là người nắm trọn cái thua về mình, muôn đời này đều đúng là như vậy.
Mà ở trong phòng bệnh lúc này, Phong cũng mang một loại tâm trạng rất kỳ lạ.
Anh nằm ngửa ra sau, tay đặt trước bụng, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng có chút gì đó bứt rứt không yên.
Cũng không hiểu vì sao, kể từ hôm ngỏ ý với Nhiên, anh cứ có cảm giác không yên trong lòng.
Đây là loại cảm giác gì, sao anh lại như thế này? Hay có phải vì anh đã lớn tuổi nên mới sinh ra cảm giác bất an trước một cô nhóc hai mươi hay không?
Bất an…!có phải là anh đang bất an?
____________________
Nhiên đang chăm chú gọt vỏ trái cây, Nghiêm thì xem chương trình hài hước trên tivi.
Như thường lệ, mỗi buổi trưa cô qua đây thăm anh, cùng lắm ngồi lại không quá nửa tiếng đồng hồ.
Vậy mà hôm nay, cô ngồi ở đây với anh đã hơn hai tiếng, hết làm cái này đến làm cái kia, còn rảnh rang muốn giặt quần áo giúp cho anh nữa.
Mặc dù thấy cô chịu ngồi lại anh khá là vui nhưng trông cô lúc này không được bình thường cho lắm, anh nhìn kiểu gì cũng không thấy yên tâm.
Cầm điều khiển ấn tắt tivi, Nghiêm quay sang nhìn Nhiên, anh nhịn không được liền hỏi:
– Con nhóc kia, em bị tên kia đuổi ra khỏi phòng rồi à?
Nhiên vẫn chăm chú gọt vỏ táo:
– Em có làm gì đâu mà bị đuổi.
Nghiêm lại hỏi:
– Nếu không đuổi sao em lại chạy sang đây ngồi ù lỳ không chịu đi? Không phải bị đuổi thì là gì?
Nhiên lúc này mới chịu ngước mắt lên nhìn anh:
– Em nghe theo sự phân phó của dì Mỹ ở đây chăm sóc cho anh, vậy mà anh còn nói lời khó nghe như vậy.
Em thấy anh mới đúng là đồ không có lương tâm đó.
Nghiêm làm sao không hiểu được tính khí của cô nhóc này, anh quen biết cô đã lâu, nào phải vừa quen một hai bữa mà cô nói cái gì anh cũng tin.
Chuyện cô và tên cậu Cả kia bắt đầu quen nhau anh cũng đã biết, là chính miệng cô nói với anh.
Giờ thấy cô đột nhiên lầm lì như vậy, anh không tin là cô và tên kia không có chuyện gì.
– Không cần giấu anh, anh già hơn em, có cái gì mà anh chưa từng trải qua.
Nói anh nghe thử xem, chuyện gì xảy ra vậy?
Nhiên đặt đĩa trái cây ra bàn, cô làu bàu:
– Không có gì mà, hai đứa em mới bắt đầu quen nhau được mấy ngày đâu, làm sao có chuyện gì được.
– Vậy chứ em chù ụ như kia là vì lý do gì? Còn nữa, bình thường em qua đây thăm anh không quá một tiếng, nay sao tốt dữ vậy? Kiểu này là gây nhau, giận dỗi không có chỗ đi nên mới chạy sang đây chứ gì?
Nhiên lườm nguýt Nghiêm một phát, cô bưng đĩa trái cây đến cho anh.
Nhét vào miệng anh một miếng táo nhỏ, cô càm ràm:
– Anh chỉ được cái đoán mò suy diễn là giỏi, ở bên kia có khách quý, em không thích nên tránh mặt thôi.
Nghiêm chau mày, không tin tưởng, anh hỏi lại:
– Khách quý gì mà em phải tránh mặt, tên kia muốn em tránh mặt?
Nhiên lắc đầu, cô gặm một quả táo chưa gọt vỏ.
– Không phải, là tự em muốn tránh thôi.
– Lý do?
Nhiên chịu hết nổi trước sự dò hỏi của Nghiêm, cô nhịn không được, nói ngoạc ra:
– Đối tượng xem mắt của anh ấy đến thăm, em ở lại làm gì?
Nghiêm tròn mắt nhìn cô:
– Đối tượng gì nữa? Tên kia ngỏ ý với em mà còn có đối tượng khác nữa? Muốn một chân đạp hai thuyền, hai tay bắt hai con cá hả?
Nhiên lắc đầu, cô nhạt giọng trả lời:
– Không phải như vậy.
Thật ra hôm qua em nghe lén được anh ấy và ba anh ấy nói chuyện với nhau, ba anh ấy nói hôm nay sẽ có cô gái nào đó đến thăm, là đối tượng ông ấy muốn ghép đôi cho anh ấy.
Anh ấy không hề biết em nghe được chuyện này, chẳng qua là em tự muốn tránh mặt, không muốn tìm rắc rối thôi mà.
Nghiêm hiểu ra được ngọn nguồn, anh lại nhìn vào biểu cảm bình tĩnh của cô, trong lòng có nhiều phần lo lắng.
Anh hỏi:
– Vậy là ông già đó chưa biết em và tên kia quen nhau? Tên kia không nói?
Nhiên khịt khịt mũi, cô cắn thêm một miếng táo, giọng òm òm hơi khó nghe vì đang nhai táo trong miệng.
– Còn sớm mà, mới quen nhau một hai bữa, đã chắc gì đâu mà nói.
Nếu đổi lại là em thì em cũng chưa có ý định nói với người nhà em đâu.
Lão đại anh rành chuyện tình cảm hơn em, anh yêu biết bao nhiêu cô rồi, cũng đã đưa cô nào ra mắt dì đâu.
Đừng quá khắt khe với anh ấy, chuyện bình thường ấy mà.
Mấy câu nói này của Nhiên thật tình rất hợp lý, làm anh không thể nào phản bác lại được.
Nhưng anh đang đứng ở khía cạnh là người nhà của cô, biết cô không được tôn trọng trong mối quan hệ với bạn trai, anh ức không chịu được.
Tất nhiên anh cũng biết anh đang có tâm tư riêng, nhưng cuộc sống mà, ai mà chẳng muốn đem đến điều tốt nhất cho mình.
Nghĩ thật kỹ, anh mới nói với cô:
– Anh đồng ý với em về vấn đề em vừa nói, chẳng qua là anh thấy không tin tưởng được tên kia thôi.
Nhóc con, yêu hết mình là điều rất tốt, hầu hết những người yêu nhau đều muốn tiến tới lâu dài với nhau.
Em còn nhỏ nhưng tên kia thì già khú đế rồi, ba mẹ tên kia bây giờ còn nôn anh ta lấy vợ hơn là em.
Nhưng mà…!em nên suy xét lại một việc, rằng em và anh ta có thể tiến xa hơn được không.
Đương nhiên anh hiểu em là một người có làm có chịu nhưng thông thường một khi đã rơi vào lưới tình…! dù cho có thần thông quảng đại thế nào thì cũng sẽ chết thảm.
Cái gì được thì mình làm, không được thì đừng cố…!hiểu chưa?
Nhiên im lặng lắng nghe, cô không trả lời cũng không phản bác lại.
Những gì mà lão đại nói, cô cũng đã nghĩ qua.
Tất nhiên cô hiểu rõ hoàn cảnh của cô là như thế nào, so với những gì lão đại vừa nói, cô thấy tình hình của cô còn tệ hơn.
Đã không hợp nhau về hoàn cảnh xuất thân, vậy mà cô và mẹ của Phong lại còn có xích mích hận thù.
Mới nghĩ sơ qua đã thấy tương lai ảm đạm hơn nồi cháo lòng rồi, nghĩ nhiều chắc biến thành nồi cháo heo luôn quá.
Nhưng mà biết sao bây giờ, cô thích người đàn ông này, cô tin tưởng người đàn ông này…!vậy có chết không cơ chứ?!
Đứng bật dậy, cô cắn thêm vài phát nữa, sau đó mới chịu đi bỏ cùi táo vào thùng rác.
Mặc áo khoác vào, đội thêm cả mũ, cô nói với Nghiêm:
– Được rồi lão đại, em sẽ đời đời ghi nhớ những lời dặn dò này của anh.
Em sẽ không nói gì trước đâu, tới đâu em tính tới đó, suy nghĩ nhiều rất mệt đầu.
Em đi về nhà một chuyến đây, anh đi ngủ đi, chắc dì Mỹ sắp lên với anh rồi á.
Nghiêm phát quạu với thái độ này của Nhiên, anh lầm bầm:
– Em có thể lo tính trước cho tương lai của em một chút được không?
Nhiên cười cười:
– Em giống anh mà lão đại, trước giờ em có tính toán gì trước đâu, tính trước là bước không qua.
Mà anh cũng hay nói với em là sống nay chết mai, cái này là anh dạy em đó, anh quên rồi hả?
Nghiêm chịu chết, anh thật sự rất hận cái miệng của anh trước kia.
Tại sao anh có thể dạy một cô gái những điều vô trách nhiệm như vậy nhỉ? Là nghiệp đang quật anh đúng không? Sao cô có thể nghe lời anh đến như vậy? Tức chết anh mà!
Không nói thêm với Nghiêm, Nhiên dặn dò anh một vài câu rồi xoay người ra khỏi phòng.
Lần này cô đi về nhà thật, cô có hẹn với ma Tú, bây giờ về gặp anh ta.
Nhiên vừa rời khỏi phòng bệnh của Nghiêm thì người của Phong liền chạy về báo cáo cho anh biết.
Phong nghe xong báo cáo kia cũng không nói thêm gì, anh cho người của mình ra ngoài, sau lại một mình đi đến bên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh quang phía dưới, tâm trạng có chút nặng nề.
Nhiên còn quá trẻ so với anh, xã hội này có nhiều cám dỗ như vậy, liệu cô có vượt qua được hay không? Anh có thể trói buộc cô ở bên anh bằng nhiều cách nhưng cuộc đời của cô chỉ mới vừa bắt đầu…!nếu cô thật sự muốn rời đi…!anh trói cô mới là không nỡ…
Buồn cười thật, tự dưng lại lo được lo mất thế này, không giống anh một chút nào cả!
____________________
Nhiên về lại nhà, vú Tư biết cô ở bệnh viện vất vả, vậy nên bà pha sẵn nước nóng cho cô tắm, còn nấu cho cô đồ ăn riêng để ăn.
Ăn xong, cô ngủ một giấc lấy lại tinh thần, chuyện gì không vui thì để hết ra sau đầu, từ từ hãy tính.
Đặt báo thức đến sáu giờ ba mươi phút chiều nhưng ngủ đến gần sáu giờ là cô đã dậy.
Vừa mới mở mắt, cô đã nhìn thấy ma Tú đang ngồi trên ghế, anh ta nhìn cô ngủ, xuất hiện đúng chất một con ma trong truyền thuyết.
Có cần phải đúng giờ xuất hiện như vậy không, có thể đợi cô kêu rồi bay đến cũng được mà?
Nhiên ngồi dậy, cô ngáp lên ngáp xuống, uể oải nhìn về phía ma Tú.
Thấy anh ta nhìn cô cười, cô cũng cười đáp lại, giọng cô khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy, cô nói đùa:
– Anh đúng giờ ghê luôn, uy tín nhất hệ tâm linh là anh luôn đó.
Ma Tú cười:
– Biết cô bận nên tôi tranh thủ.
– À, anh đã điều tra được gì rồi? Manh mối quan trọng không? Con ma đó muốn hại tôi phải không?
Ma Tú mỗi khi vào việc đều trở nên nghiêm túc lạ thường, giọng anh ta nghiêm nghị hẳn ra.
– Tôi điều tra được, thứ nhất, con ma mà cô nói không phải là ma…!ả ta là quỷ.
Nhiên giật bắn người, cô mở tròn mắt nhìn ma Tú, giọng run rẩy đầy hoảng loạn:
– Anh nói sao…!quỷ? Là một con quỷ?
Ma Tú gật đầu:
– Là quỷ.
Việc thứ hai tôi điều tra được, con quỷ này không phải muốn hại cô, ả là muốn nhờ cô.
Nhiên sợ đến quíu hết cả lưỡi:
– Nhờ tôi? Nhờ tôi mà che mắt tên kia đâm xe tôi? Nhờ kiểu gì mất nết vậy?
Ma Tú lắc đầu, anh ta nói:
– Tên say rượu kia không phải bị ả ta che mắt, có thể chỉ là trùng hợp thôi.
– Sao anh chắc chắn là như vậy? Rõ ràng hôm đó tôi nhìn thấy cô ta, sau đó…!sau đó tôi bị đâm xe luôn.
Ma Tú lại nói:
– Ngày xảy ra tai nạn rơi đúng vào ngày 15 âm lịch, ngày 15 âm khí dày đặc nặng nề.
Tôi cũng có đến nơi xảy ra tai nạn hôm đó để xem thử, đúng là có dấu vết của người âm để lại.
Nhưng dấu vết này không phải dấu vết của quỷ nữ kia, có thể là tên say rượu bị người âm kéo đi, xui rủi sao lại gặp phải bọn cô ngày hôm đó.
Chắc cô cũng nghe bà lão Nhĩ kể về những chuyện âm linh kéo người thế mạng mà phải không? Tôi đến gặp tên kia rồi, trán anh ta dày đặc âm khí, sống không qua nổi tuần này đâu.
Nhiên trố mắt:
– Vậy là…!tên kia sẽ chết?
– Ừ, cứu không được, cũng không thể cứu được.
Biết trước cái chết của một người, Nhiên thật sự không nhịn được đau lòng.
Mặc dù từ bé bà lão Nhĩ nhà cô đã “khai sáng” cho cô những chuyện này, nhưng dù sao cũng là một mạng người ra đi, nói không thương tiếc cho họ là không được.
– Vậy còn về con quỷ nữ kia…!anh có biết cô ta nhờ vả tôi chuyện gì không?
Ma Tú hơi nhíu mày, giọng cực kỳ lãnh đạm:
– Ngày hôm đó cô gặp ả ta đang bồng một đứa bé đúng không?
Nhiên hoang mang gật đầu:
– Đúng rồi, cô ta bồng một đứa bé…
Ma Tú suy ngẫm một lát, lát sau, anh ta đột nhiên bay là là đến trước mặt cô, anh ta đưa cho cô một cái khăn vuông nhỏ đã cũ.
Trên chiếc khăn ố vàng đó viết hai chữ màu đỏ rất nhạt, cũng không rõ là máu hay là màu…
Chữ viết không được đẹp, xiêu vẹo lên xuống nhưng chỉ cần nhìn vào là có thể nhìn ra được sự nắn nót cẩn thận trong từng con chữ.
Hai chữ thật to, thật rành mạch, thật dụng tâm, trên đó viết:
“Tìm con!”.