Bạn đang đọc Ngã Vào Lòng Cậu Chủ – Chương 12
Những ngày sau đó, mỗi khi nhìn thấy cậu Cả, hai má Nhiên lại nóng lên, không nhiều thì ít cũng cảm thấy xấu hổ thẹn thùng.
Cô cũng biết tối hôm đó cậu Cả chỉ muốn an ủi cô thôi nhưng những gì mà cậu nói cứ lởn vởn mãi trong tâm trí cô, không làm cách nào quên đi được.
Cái gì mà với cậu cô cũng là báu vật, nhớ lại mà rộn ràng khắp cả người.
Cũng không biết lấy đâu ra sự dũng cảm táo bạo, Nhiên quyết liều mạng một lần thử cưa cẩm cậu Cả.
Chỉ là thử thôi, mà thử không được thì cũng thôi.
Thật ra, cũng không hẳn là yêu thích, chỉ là bản thân cô đột nhiên có sự rung động kỳ lạ với người đàn ông này.
Sự rung động này còn mạnh mẽ hơn là lần rung động đầu tiên khi cô biết mình hơi thích thích Thiện.
Mà với Thiện, cô chỉ còn lại hồi ức không tốt, cái gì tình cảm, cái gì đơn phương, cô thật lòng không muốn nhớ đến nữa.
Cũng may là loại tình cảm của cô dành cho Thiện không đến mức sâu đậm như cô nghĩ, ít ra thì cô đã không còn xao xuyến khi nhìn thấy anh ta xuất hiện.
Mà một người đàn ông như thế, thật sự không xứng đáng với tình cảm chân thành của cô….
Cô là như vậy, sống hết mình, yêu hết lòng, không được trân trọng thì sẽ buông.
Không níu kéo, không qụy lụy, không khiến cho bản thân mình phải chịu tổn thương thêm bất kỳ lần nào nữa.
Những người không đáng thì không nên tiếc…!đỏ thôi, đen quên đi!
Mà Thiện sau nhiều lần muốn gặp riêng Nhiên để xin lỗi nhưng cô nhất quyết tránh anh ta như tránh tà, cuối cùng anh ta cũng từ bỏ việc làm vô nghĩa đó đối với cô.
Phần nữa, Như không thích Nhiên, anh ta cũng ngại không muốn tiếp xúc nhiều với cô.
Dần dà, thấy Nhiên không còn bộ dáng trốn tránh nữa, Thiện và Như cũng vờ xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua, có một số việc thì quên được nhưng còn một số việc thì chưa chắc đã quên được đâu!
______________________
Dạy học xong cho bé Hoài, Nhiên không về vội, cô một hai đòi uống trà, chủ yếu là uống trà cùng với cậu Cả.
Mà cậu Cả lại khá chiều theo ý của Nhiên, bề ngoài thì tỏ ra là miễn cưỡng nhưng chỉ cần cô muốn, nếu rảnh, cậu sẽ luôn đồng ý với cô, không kèm điều kiện.
Dì giúp việc pha một ấm trà Tân Cương, nước trà trong xanh, đầu vị chát chát, hậu vị ngọt sâu, không quá khó uống.
Phong hớp một ít nước trà, mùi thơm thanh khiết của trà phả vào mũi, khiến tinh thần anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Lúc này anh mới ngó sang Nhiên, thấy cô đang nghịch tách trà bằng sứ bên cạnh, mi mắt cô chớp chớp, không uống trà bằng tách mà lại dùng ngón tay trỏ chấm vào nước trà rồi lại đưa lên môi mút mát.
Môi cô vừa vặn, có tô một chút son đỏ nhưng đã nhợt màu, một ít nước còn đang vương lại trên khoé môi, ẩm ướt nhưng cực kỳ cuốn hút.
Phong nhìn cô, càng nhìn càng thấy đáng yêu, cũng lâu lắm rồi, ở bên cạnh anh không có xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế này…
Lại chợt nhớ đến những gì mà Thiện đã nói với anh vào mấy hôm trước, khi sáng này còn cố ý nhắc lại một lần nữa.
Mặc dù đã từ chối sự nhờ vả của Thiện nhưng ngay lúc này đây, anh tự dưng lại thấy có chút tò mò, lại muốn nhìn thử xem thái độ của Nhiên như thế nào…
Đặt tách trà xuống bàn, anh gõ gõ cộc cộc vài tiếng, đợi cô ngước đôi mắt to tròn sang nhìn anh, anh mới nói:
– Thiện nhờ tôi nói với em, nó muốn gặp riêng em.
Nhiên vừa nghe đến tên Thiện, cô đã chán ghét, thẳng thừng trả lời không nghĩ suy.
– Không gặp!
Phong hơi nhíu mày, anh hỏi:
– Có lý do gì không?
Nhiên lắc đầu, hậm hực trả lời:
– Không thích gặp, không có lý do nào hết.
Phong nhìn cô, anh không cười nhưng đại khái là khá hài lòng.
Lại nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh của cô, anh búng nhẹ vào trán cô, nhắc nhở:
– Nói chuyện đàng hoàng cho tôi xem nào, em là con gái, thuỳ mị một chút.
Nhiên đột nhiên cười cười nhìn anh, cô kéo ghế lại sát bên anh, như bắt được sóng của đài phát thanh, cô luyên thuyên đủ chuyện.
– Cậu Cả nè.
Phong biết cô lại bắt đầu nói linh tinh, chẳng qua là anh không thấy phiền, rất kiên nhẫn trả lời cô.
– Ừm, tôi nghe.
– Cậu thích con gái thuỳ mị nết na ạ?
Phong vừa hớp trà vừa trả lời:
– Con gái thì nên thuỳ mị.
Nhiên lại hỏi:
– Nhưng thuỳ mị thế nào? Có phải là kiểu con gái nhà lành hương đồng cỏ nội, đi nhẹ nói khẽ cười duyên không hả cậu?
Phong nhìn cô, anh nhíu mày, hỏi:
– Những cái đó thì con gái nên có, không phải sao?
Nhiên chớp chớp mắt nhìn anh, rõ ràng là cô không có một cái nào trong những cái đó.
Đến cả nghề nghiệp của cô còn táo bạo như vậy, xem ra cô không phải là mẫu con gái lý tưởng trong lòng cậu Cả rồi…
Nhưng mà không sao, cô có thể đóng vai một cô gái thôn quê, mặc áo bà ba quần lãnh, đi đứng nhẹ nhàng, nhai khẽ nuốt chậm, nói năng nhỏ nhẹ…! cô làm được hết.
Phong nhìn thấy cô trầm mặc, anh biết là cô đang suy tính gì đó trong đầu, lại lo cô bày trò linh tinh, anh nghĩ nghĩ, sau lại nói:
– Mẫu con gái của tôi…!miễn là con gái là được.
Nhiên tròn mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi lại:
– Chỉ cần là con gái…!là được ạ?
Phong thấy yêu cầu có hơi dễ dãi, anh bồi thêm một câu:
– Hiểu chuyện và nghe lời thêm một chút thì tốt.
Nhiên cười giả lả, cô nhanh nhảu hỏi anh:
– Như em thì có gọi là nghe lời và hiểu chuyện chưa ạ?
Phong chống tay lên cằm nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ động đậy, ý cười lan đến mắt:
– Có hiểu chuyện nhưng chưa nghe lời lắm.
Nhiên kề sát anh thêm chút nữa, cô cắn cắn môi, mắt chớp chớp, cô khẽ hỏi:
– Vậy…!nếu như em…!nghe lời thì cậu có thích em không?
Phong hơi sững người nhìn cô, dưới sự chờ mong của cô, anh có hơi loạn tâm.
Đột nhiên như nhớ đến những chuyện gì đó, anh vội vàng trốn tránh ánh mắt của cô, giọng anh khàn khàn nhắc nhở:
– Đừng đùa nữa…!trễ rồi đó.
Nhiên có chút hụt hẫng, cô rụt người về, hai má phồng lên ửng hồng, giọng cũng mất tự nhiên hơn hẳn.
– Cậu Cả, trời tối mà…
Phong cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng có phần loạn nhịp của mình, anh đứng bật dậy, khều khều tóc cô, anh nói:
– Ừm, đợi chút, tôi đưa em về.
Nhiên gật gật đầu:
– Dạ.
Tối hôm đó, vẫn như thường lệ, Nhiên chạy trước, Phong chạy theo sau soi sáng cho cô.
Gần đến nhà ông chủ Thượng, Nhiên xoay người cười tươi rói chào tạm biệt anh, anh cũng chào tạm biệt lại cô.
Sau đó mỗi người một hướng, Nhiên chạy về biệt thự, còn Phong thì quay xe chạy về nhà.
Chỉ là Nhiên không biết, Phong lúc nào cũng cố tình chạy thật chậm rồi quan sát cô qua kiếng chiếu hậu, đợi cô đến trước cổng biệt thự, anh mới yên tâm mà chạy về nhà.
Ngày hôm nay cũng là như vậy, sau khi nhìn Nhiên đã đến trước cổng, anh mới yên tâm tăng ga chạy nhanh về phía trước.
Bầu trời hôm nay đẹp thật, vẫn còn nhìn thấy mây, gió thổi rì rào, thoang thoảng thơm mùi lúa non đang trổ.
Mặc dù khung cảnh xung quanh rất nên thơ nhưng tâm trạng của anh lúc này lại không được mấy dễ chịu cho lắm…
Lúc Nhiên hỏi anh nếu cô cũng nghe lời thì anh có thích cô không…!anh thật sự đã định trả lời là có.
Nhưng ngay thời điểm đó, anh đột nhiên lại nhớ đến những lời mà Thiện đã nói với anh khi sáng.
Những gì cậu ta nói làm anh phải suy nghĩ lại vấn đề, không dám nói bừa với Nhiên và cũng không dám làm bừa với bản thân mình.
Đúng, anh nhận là mình có để ý đến Nhiên, không chắc có phải là tình cảm nam nữ hay không nhưng anh có để ý đến Nhiên là sự thật.
Nhưng mà, Nhiên còn quá nhỏ so với một người đã sống hơn 30 năm trên đời này như anh.
Cô còn trẻ, có thể là say nắng chốc lát rồi sau này sẽ dần quên.
Cũng giống như chuyện của cô và Thiện, giận hờn đó, trốn tránh đó rồi lại xem như không có gì.
Trẻ tuổi thường là như vậy mà, hết lòng đến cũng vội vàng rời đi…
Nhưng anh thì khác cô, anh không còn trẻ, không còn dư thời gian để thử sức trải nghiệm với cô.
Hay nói đúng hơn là anh già rồi, chịu đựng không được bi kịch.
Đối với anh, anh cần cái gì đó an toàn, hoặc là an toàn, hoặc là không cần xuất hiện.
Anh sợ, anh sợ nếu đúng như những gì Thiện nói, rất có thể là Nhiên chỉ tò mò về anh nhất thời, hoặc là cô muốn ở bên cạnh anh để chọc tức Thiện.
Nếu anh đã đặt tình cảm vào cô, sau đó cô phủi mông bỏ đi khi đạt được mục đích, vậy chắc trái tim già cỗi này của anh sẽ đình công mất.
Vậy nên, nếu không có gì đó chắc chắn, anh sẽ không mạo hiểm, cũng không hứa hẹn về một mối quan hệ lâu dài với cô.
Anh có thể cưng chiều cô một chút, không tính toán với cô nhưng còn chuyện tiến thêm một bước nữa…!anh không dám chắc, chỉ có thể xem ý cô như thế nào.
Hơn nữa, giữa cô và anh vẫn còn một vài chuyện chưa rõ ràng…!tạm thời chưa thể nói đến chuyện lâu dài, chưa thể!
_______________________
Nhi, em gái của Thiện đến thăm mẹ của Phong, cô ấy đem theo một túi mỹ phẩm lớn, mấy người phụ nữ trò chuyện rôm rả khắp phòng khách nhỏ.
Nhiên hôm nay có lịch dạy học cho cậu Bắp, lúc Nhi đến gần chỗ cô, cô vừa vặn vừa dạy học xong.
– Cô giáo Nhiên dạy học xong chưa, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?
Thái độ của Nhi khi nói chuyện với Nhiên cực kỳ khác xa những lần trước, giống như kiểu xem thường và đang thị uy.
Nhiên cũng chưa hiểu là có chuyện gì nhưng cô cũng không từ chối gặp mặt.
Cô dặn dò xong cậu Bắp, sau đó mới quay sang trả lời Nhi:
– Được, chị chờ tôi một chút!
……………………………….
Trong đình nghỉ mát lúc này không có ai khác ngoài Nhiên và Nhi.
Đã hơn năm phút trôi qua mà cả hai người vẫn chưa ai nói với ai câu nào.
Nhi có vẻ mất kiên nhẫn dần đều, cô ta cứ nhìn Nhiên, ban đầu còn ra vẻ hờ hững nhưng đến lúc này đã không còn hờ hững được nữa, hay nói đúng hơn là có phần bất mãn về thái độ dửng dưng này của Nhiên.
Mà Nhiên thì đúng kiểu mưa bay đạn lạc không liên quan gì đến cô, cô cũng đã thề với lòng mình là cô sẽ không mở lời trước.
Người nào kêu cô ra đây thì người đó phải có trách nhiệm mở đầu câu chuyện.
Còn nếu không thì cứ ngồi thế này, ngồi đến tối với cô cũng chẳng có vấn đề gì.
Kết quả, Nhi thua một bước, cô ta không thể cứ ngồi nhìn Nhiên như thế mãi được, vậy nên người lên tiếng trước là Nhi.
Chẳng là thái độ của Nhi khá là kênh kiệu, hay nói đúng hơn là xem thường Nhiên.
– Cô giáo Nhiên, tôi mời cô ra đây không biết có làm phiền cô không?
Nhiên là kiểu người hơi ngang tàng, vậy nên đối với thái độ xem thường này của Nhi, cô không để được vào trong mắt, cũng không có sự thông cảm đồng cảm gì cả.
Cô trực tiếp ngả bài, không rảnh rỗi ngồi đây chị chị em em.
– Phiền chứ, vậy nên có gì thì chị nói luôn đi.
Nhi có chút ngỡ ngàng, đây quả thật là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.
Mặc dù cảm thấy rất tức giận nhưng cô vẫn nhịn xuống, vẫn còn rất bình tĩnh để “dạy dỗ” Nhiên.
Môi hơi nhếch, ngữ điệu hạ thấp Nhiên thấy rõ được mồn một.
– May quá, may là anh trai tôi sáng mắt trở lại rồi, may là không bị yêu ma quỷ quái che mờ mắt.
Chị Như tốt như vậy, tôi không hiểu sao anh trai tôi lại để cho một con tiểu tam chạy vào chen ngang chia rẽ hai người được nữa…
Nói đến đây, Nhi lại cười, nụ cười khinh bỉ:
– À mà tôi quên, anh trai tôi dù sao cũng là đàn ông, chắc là ham của lạ.
Nhìn cô cũng được, là hàng dùng một lần nên cho thì “chơi” thôi, hợp lý ấy chứ.
Cô thấy đó, đến cuối cùng thì tiểu tam cũng đâu thắng nổi chính thất, chui rút ở đây khóc lóc…!mất mặt quá đi.
Nhiên đã đoán được là Nhi muốn tìm cô để hỏi về chuyện của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia.
Chẳng qua là cô không nghĩ Nhi lại là người độc miệng như vậy.
Cái ngữ này nếu không phải ở đây, cô đã nhào đến túm tóc đập cho một trận, rảnh đâu mà tranh luận đôi co.
Đàn bà đánh nhau miễn không quá nặng thì dù có bị công an bắt cũng chỉ phạt hành chính hoặc là giam mấy bữa.
Tiền thì cô có để đóng phạt, giam thì cô gọi cho anh trai mưa nhà cô đến bảo lãnh, cô chẳng sợ.
Nhưng ngại ở đây là nhà của chủ, cô còn hợp đồng dạy học, lại thêm lời hứa chắc nịch với bà lão Nhĩ nhà cô là cô sẽ không gây chuyện.
Vậy nên trước mắt là cô không thể động tay động chân được.
Hơn nữa cô bây giờ đang thả thính cậu Cả, làm sao có thể để cậu ấy thấy bộ dạng hổ báo cáo chồn của cô được.
Nghĩ nghĩ, Nhiên tạm nhịn xuống, không động tay động chân nhưng không có nghĩa là không động miệng.
– Chà, chị gái đang nói về chị dâu của chị đấy hả? Tiểu tam? Chị có nói nhầm không vậy? Alo?
Nhi nheo mày nhìn Nhiên, cô ta cười nhạt nhẽo:
– Tôi nghe chị Như kể hết rồi, cô không cần già mồm cãi láo.
Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn cảnh cáo cô, nếu cô còn muốn yên ổn dạy học ở đây thì nên biết điều…!tránh xa anh trai tôi ra một chút.
Còn không…
Nhiên giơ tay ra trước mặt, cô cắt ngang lời của Nhi, cười lớn, cô hỏi:
– Còn không thì thế nào? Chị định thế nào? Chị muốn méc lại với ông chủ Thượng hay là bà Cả, bà Hai, bà Ba hay là bà Tư? Hay…!chị muốn đánh tôi cho bỏ ghét? Chị muốn cái nào tôi chiều chị hết.
Thích đánh nhau thì mời bước ra ngoài, tôi chấp chị đánh trước, chơi không?
Nhi gần như bị sốc văn hóa khi nghe những gì mà Nhiên vừa nói.
Cô ta sững người nhìn Nhiên, tình huống này đâu giống với trong phim, trong truyện? Kẻ phản diện thì đồng ý là có ngang ngược nhưng cũng đâu ngang ngược đến mức rủ vai chính đi đánh nhau như thế này?
Thấy Nhi đứng hình nói không được nên lời, Nhiên lại rủ rê:
– Bây giờ chị có muốn đánh nhau không thì nói luôn một tiếng.
Hoặc chị gọi cho chị gái tên Như đến đây luôn đi, chúng ta ba mặt một lời, à không cần, cứ đánh nhau luôn đi, thằng nào thắng thằng đó đúng, chịu không?
Nhi nghẹn một họng, mặt mày cô ta nhăn nhó như khỉ ăn ớt:
– Cô nói điên cái gì vậy, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, cô đừng…
Nhiên một khi đã ngang là không cách nào bẻ thẳng lại được, cô như được mùa lúa chín, nói luôn một tràng.
– Nhưng tôi không muốn nói chuyện nghiêm túc với chị, con người tôi thích như vậy đó, chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu.
Chị nghĩ chị là ai, là mẹ thiên hạ hay là má thiên nhiên? Tôi nói cho chị biết, chị không có cái quyền gì xen vào chuyện riêng của tôi cả…!trừ phi nào chị đánh thắng tôi, tôi lên bệnh viện nằm thì lúc đó chị muốn nói gì thì nói.
Chuyện của người ta mà chị nói như đúng rồi, chị nói cứ hệt như chị chui trong toilet nhà tôi rình mỗi ngày vậy.
À không, phải nói là chị chui trong áo ngực của tôi, chỉ có thể chui trong đồ lót của tôi thì chị mới biết anh chị “chơi” tôi lúc nào thôi.
Định đóng phim hay gì, chị bị “khùm” hay gì?
Nhi sốc tòan tập, cô ta chưa từng nghĩ sẽ có tình huống này xảy ra.
Trong đầu đã định sẵn những câu dạy dỗ thâm thúy, lời phát ra văn chương nhưng thấm tới não…!thế mà chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Gì mà đánh nhau, gì mà chui trong đồ lót, lại còn “khùm” nữa? “Khùm” là cái loại từ ngữ gì?
Thế giới của Nhiên như cách xa thế giới của Nhi một vạn dặm.
Hai con người, hai môi trường sống, hai thái cực hoàn toàn khác xa nhau, Nhi làm sao có thể hiểu được những kiểu ngôn ngữ thịnh hành của giới trẻ bây giờ.
Vả lại, Nhi là kiểu con gái sống trong nhung lụa, được dạy dỗ như một cô công chúa, lời nói và hành động đều chuẩn mực gia giáo.
Còn Nhiên thì khác, cô trẻ tuổi, cuộc sống tự do, phóng khoáng, tính cách cũng không hẳn là quá tốt.
Vậy nên trong những cuộc cãi vã như thế này, Nhi không thể “làm lại” Nhiên được.
Nhiên nhìn thấy chị gái xinh đẹp đang đóng băng cảm xúc ngồi nhìn mình chằm chằm, cô cũng không muốn gây lớn chuyện.
Vậy nên cô dằn cơn giận xuống một nửa, lúc này mới chịu nói chuyện đàng hoàng tử tế.
– Thế này nhé chị gái, tôi nói lần này là lần đầu tiên và cũng như là lần cuối cùng.
Thứ nhất, tôi không phải tiểu tam.
Thứ hai, anh trai chị chưa có cửa “chơi” được tôi.
Thứ ba, con người tôi rất ngang ngược, từng bị bắt tạm giam vài lần vì đánh nhau với đám nhà giàu đòi “dạy dỗ” tôi.
Vậy nên, chị gái không cần đóng phim với tôi, tôi không phải đối tượng của chị.
Trước hết, tôi nghĩ chị nên đứng dậy, đi thẳng ra cổng, chạy ngay về nhà, sau đó hỏi rõ anh trai của chị mọi chuyện, ok chứ?
Nhi cuối cùng cũng bình tâm lại được sau cú liên hoàn sốc vừa rồi.
Cô ta nhìn Nhiên, giọng có hơi khàn khàn, câu cú không được trơn tru cho lắm.
– Cô nghĩ…!cô nói vậy là tôi sẽ tin cô…!sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô tự tin quá rồi đó Nhiên?
Nhiên cười khẩy, bàn về độ đểu thì không ai đểu bằng cô lúc này.
Cô nhướn mày, âm giọng đột nhiên trở nên khàn đi:
– Chị tin hay không thì kệ chị, tôi chả quan tâm.
Còn chị không muốn bỏ qua cho tôi thì cũng…!kệ tổ tiên nhà chị vậy.
Chị nói với tôi làm gì, nghĩ là tôi sẽ sợ hãi rồi khóc lóc năn nỉ chị hay sao?
Dừng đoạn, cô lại nói:
– Người sai với tôi là anh trai chị, người xen vào chuyện tình cảm của tôi là chị dâu chị.
Tôi làm sai cái gì mà tôi phải sợ chị chứ? Chị hơi ảo tưởng về mình rồi đó, tỉnh táo lại đi.
Còn nữa, sau này đừng tìm tôi để nói những chuyện về hai con người đó nữa, tôi cảm thấy rất phiền, thật sự rất phiền.
Còn nếu chị vẫn ngoan cố, tôi đấm chị thật thì chị đừng có trách tôi, hiểu chưa?
Nói rồi, cô đứng dậy, lại chợt nhớ có chuyện cần nhắn nhủ, vậy nên cô sẵn đó nói luôn.
– À này chị gái, chị về cho tôi gửi lời hỏi thăm chị dâu chị.
Sẵn tiện chị hỏi chị ta giúp tôi…!chị nói là con Nhiên nó hỏi…!không biết chị ta có còn nhớ người cũ là ai không…!vậy nhé!
Nói rồi, cô đứng dậy rời đi, mặc kệ Nhi đang trợn tròn mắt nhìn cô chằm chằm.
Mà Nhiên quả thật là không có thời gian để ngồi đây nói chuyện đàm đạo với chị ta.
Lát nữa cô còn phải đến tìm cậu Cả để than thở, kể lể là có người tìm cô gây sự…!bận muốn chết chứ có rảnh đâu mà chửi nhau.
Nhà bao việc!
________________________
Nửa đêm, Nhiên đang ngủ say như chết thì vú Tư đột nhiên chạy đến kêu cửa ầm ĩ , cùng lúc đó chuông điện thoại của cô cũng reo lên inh ỏi.
Nhiên bị đánh thức, cô uể oải ngồi dậy, trước là nói vọng ra với vú Tư, sau mới mắt nhắm mắt mở trượt nghe điện thoại.
– Alo, Nhiên nghe ạ.
Đầu dây bên kia là giọng rất trầm, còn nghe được cả tiếng gió lùa…
– Đang ngủ à?
Nhiên nhận ra là giọng của cậu Cả, cô cười cười, dụi dụi mắt, hỏi:
– Giờ này khuya lắm rồi…!sao cậu còn gọi cho em?
Phong vốn không định gọi cho cô, nhưng anh có chút không yên tâm, muốn nghe giọng cô trước…
– Không có gì, em ngủ lại đi, sáng mai tôi gọi em.
Nhiên ngơ ngác:
– Dạ?
Phong cười cười, tiếng gió lùa rất mạnh, giọng anh cũng ồ đi…
– Ngủ đi nào, mai đến ăn lẩu, có tôm càng lớn, ngon lắm.
Được rồi, tôi ngủ đây, mai gặp lại.
Nghe tiếng tút tút kéo dài, Nhiên có chút khờ khạo không hiểu cậu Cả là đang bị làm sao.
Lại chợt nhớ đến vú Tư vẫn còn đang ngoài cửa, cô liền lết thân xác rũ rượi ra mở cửa.
Cửa còn chưa mở hết đã thấy thân hình mập mạp của vú Tư chạy xộc vào, bà cẩn thận đến mức khóa luôn chốt cửa từ bên trong.
Trước sự ngơ ngác của Nhiên, vú Tư khẩn trương cùng hoảng loạn báo gấp cho cô biết một thông tin mang tính chất giật gân…
– Nhiên, mày bình tĩnh nghe vú nói, con Dao…!con Dao…!con nhỏ mà mày nói…!nó…!nó…!nó chết rồi!.