Đọc truyện Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu – Chương 37
Hà Thụ phải tốn thời gian rất dài để quên bài nhạc này, thẳng đến khi nghe tiếng bước chân không thể đến gần hơn nữa, hắn mới hiểu được cái gì, rồi mới luống cuống tay chân tìm cách tắt đi, đợi đến lúc tiếng nhạc im bặt, cước bộ cũng ngừng lại, Hà Thụ ngơ ngác nhìn đôi giày trước mặt kia, sửng sốt một hồi, rồi mới khom người, bưng kín mặt.
Ở một khoảng thời gian rất dài, Hà Thụ vẫn giữ vững tư thế kia, phía sau là tường lạnh như băng, ngồi ở trên mặt xi măng lạnh như băng, mặt trời chiếu không tới góc đang lẻ loi, tiếng khóc róc rách xen kẽ trong gió. Ngay cả xương cốt đều cảm thấy sự bất lực cùng bi thương vô cùng sâu đậm kia, Hà Thụ cảm thấy cổ áo mình bị người khác túm lên, xương cốt toàn thên đều lạnh đến không còn sức, rồi mới cong vẹo ở trong lòng người kia. Y nhìn Hà Thụ, đột nhiên thở dài một tiếng, rồi mới dùng một bàn tay dùng sức cầm hai tay Hà Thụ, ý đồ làm cho nó ấm lên một tí, tay còn lại đỡ thắt lưng Hà Thụ, chặn lại thân thể chỉ còn lại xương cốt của hắn.
“Cậu sao lại gầy thành thế này.” Tô Mạch im lặng một hồi, buông tay Hà Thụ ra, thuận tiện đem lưng hắn hướng về phía trước, đem đầu của hắn đặt trên hõm vai của mình, chỉ chốc lát, vải nơi ấy liền trở nên ướt đẫm.
Hà Thụ nức nở nói: “Tôi lát nữa sẽ đi… Tôi sẽ nhanh chóng đi.” Hà Thụ cũng không biết mình vì sao lại nóng đến thế, ánh mắt đột nhiên chua xót, hắn chính là sâu sắc vô cùng hiểu được một việc, nam nhân này đối với hắn, giống như xà bảy tất, đuôi chim điểu, chạm một cái liền đau nhức. Hắn biết là mình phải đi, hắn đến nước này đã không còn hy vọng một tiếng than thở kéo dài, hoặc là sờ đầu an ủi, hắn không cần người khác đồng tình hắn, đáng thương hắn, sở dĩ hắn phải đi, nhất định phải đi. Cho dù bị người kia đụng vào sẽ không còn muốn chạy.
Tô Mạch nghe xong những lời này của hắn, thế nhưng lại không tức giận, nói cũng là nhẹ nhàng nói ra, y nhẹ nhàng nói: “Nghĩ cũng không được nghĩ.” Mới vừa nói xong, liền cảm nhận được người đang trong lòng bỗng cứng người, y cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Tôi tìm rất lâu… Cả thành phố đều lật vài lần, vẫn là không tìm thấy… Cậu đi đâu?”
Hà Thụ rầu rĩ cứng ngắt đứng yên, cũng không trả lời, rồi bắt đầu chậm rãi giãy dụa, Tô Mạch lúc hắn dùng sức muốn tránh ra, mạnh mẽ dùng sức, dùng lực đem hắn đè xuống, lần này đến lần khác. Hà Thụ liên tiếp bị phá hỏng rất muốn hô to mắng người, lúc ngẩng đầu đột nhiên không dám la, trên mặt Tô Mạch bình tĩnh một chút biểu tình cũng không có. Hắn từng thấy bộ dạng tức giận của Tô Mạch, ánh mắt giống như phát ra lửa, lông mi cũng dựng thẳng đứng, cả người giống như hung thần ác ma muốn giết người, xem chỉ thấy sợ, nhưng chưa bao giờ thấy giống như bây giờ.
Hắn đột nhiên hiểu được Tô Mạch lúc này mới thật sự nổi giận, có lẽ hắn chưa từng thấy qua Tô Mạch tức giận là như thế nào, giống như thủy triều lên xuống, tới vô cùng yên ắng, thẳng đến khi biển ùn ùn kéo đến, bị nước biển dữ dội tấn công, mới biết thế nào là lửa giận kiềm chế ẩn nhẫn. Hà Thụ không biết vì sao Tô Mạch lại tức giận, chính là đợi Tô Mạch đem mặt chuyển đến, ánh mắt chăm chú nhìn mình, hắn lại kịch liệt sợ hãi, Tô Mạch dùng sức như vậy, ngon tay đều móc trên da thikt hắn.
Tô Mạch đại khái cũng biết hắn sợ rồi, phẫn nộ lặng yên như vậy nhìn một hồi lâu, cuối cùng chậm lỏng sức mạnh ở tay, Tô Mạch lại thở dài một hơi, hỏi hắn: “Cậu rốt cuộc đi đâu?”
“Tôi đi tìm… Một người họ hàng.” Hà Thụ nhỏ giọng trả lời.
Tô Mạch lại hỏi: “Sao lại gầy thành thế này.”
Hà Thụ há miệng thở dốc, rồi mới cúi đầu, nói: “Tôi, tôi không đói bụng, không muốn ăn nhiều cơm.”
Tô Mạch a một tiếng, Hà Thụ lập tức cảm giác bàn tay đỡ mình… độ ấm của nó, hắn nghe Tô Mạch nói: “Kia sao lại bỏ đi? Sao lại không chịu cố ăn cơm?”
Hắn chưa kịp đem loại cảm giác chua xót cùng cảm động thình lình xuất hiện này lắng động đến nơi sâu nhất, cũng cảm giác được bàn tay ấm áp kia lại dùng sức nắm lấy hắn, Tô Mạch lặp lại nói: “Nhất định phải cố ăn cơm thật ngon.”
Hà Thụ vào lúc này, nghe được linh hồn mình tách làm hai mảnh, một nửa mặc sức khóc, một nửa tùy tiện hát ca. Hắn không thể cảm nhận được lời dặn dò này rốt cuộc có bao nhiêu chân tình giả ý, lúc lý trí nhận ra, cảm giác đã vô cùng bất lực, đem toàn thân bao vây trong nơi không rõ đầu đuôi. Tất cả khiếp nhược cùng vô năng trong giờ khắc này, giống như được nước biển chảy vào mà quay cuồng nảy lên.
Hà Thụ một bên bị Tô Mạch kéo đi, một bên chợt ngoan cố chống lại nói: “Tôi muốn đi bây giờ… Tôi nhất định phải đi rồi.”
Tô Mạch giống như không nghe, tựa hồ tất cả chống cự đều xem như gió mát thổi vào mặt, toàn bộ đều không quan tâm, chính là sau mỗi lần Hà Thụ nói một câu, sẽ cho một lời bình đầy cứng rắn.
Tô Mạch nói: “Cho dù nghĩ cũng không thể làm.”
Hai người cứ như vậy một người phía trước kéo người phía sau đi, Hà Thụ không khỏi nhớ tới đêm hôm đó sinh nhật của Tô Mạch, hai người cũng như thế này đi ăn lẩu, chính là hiện tại một đường này lại có tiếng huyên náo khác thường. Hà Thụ ở phía sau cúi thấp đầu, một bên ngoan ngoãn theo Tô Mạch, một bên nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định phải đi.”
Cứ như vậy đi một đường, nói một đường, tất cả đều bị Tô Mạch bác bỏ. Hiện tại ngẫm lại, khi đó hầu hết người qua đường đều nhìn thấy cảnh này, đại khái sẽ cảm thấy rất buồn cười đi.
Kỳ thật cũng không đáng cười cho lắm.