Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 17


Đọc truyện Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu – Chương 17

Khi Hà Thụ tỉnh lại, cảm thấy được cả người đều không phải của mình, đau nhức đến kỳ cục, nhất thời không động đậy được, vì thế đem đầu vùi vào trong gối, rầu rĩ một hồi. Tô Mạch còn đang ở bên cạnh hắn, ngồi ở bên cạnh, cầm trong tay một quyển sách Hà Thụ trân quý, sách dưới sàng không biết tại sao lại bị y lấy ra, rất tập trung tinh thần nhìn.

Hà Thụ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, càng cảm thấy khốn quẫn, muốn vùi vào càng sâu, cơ hồ nghĩ muốn ngay cả hô hấp đều giảm bớt, đè nén không hy vọng Tô Mạch biết hắn đã tỉnh. Lúc này chuông điện thoại của Tô Mạch vang lên, là một bài nhạc dần dần sôi nổi lên, là một ca khúc quyến luyến nặng nề, Hà Thụ nghe được có chút kinh ngạc, rồi khi nhạc chấm dứt, tựa hồ là Tô Mạch đã ấn bàn phím.

Bên trong phòng thực tĩnh lặng, tĩnh đến hai tay cơ hồ đều có thể nghe được. Hà Thụ nghe thanh âm trong điện thoại, miễng cưỡng phân biệt được tiếng, hình như là nam nhân cùng Tô Mạch kia. Người đang bên đầu dây kia, thấp giọng cười nói: “Từ giữa trưa ngày hôm qua cho tới buổi sáng ngày hôm nay, ngoạn gấp đôi như vậy, tổng tài chuyện tốt của cậu hoàn thành cũng lâu sao?”

Hà Thụ có chút chút buồn bực nghĩ, hắn không phải cố ý bỏ bê công việc, Tô Mạch cùng hắn cam đoan sẽ không có vấn đề gì, lúc này nghe được Tô Mạch đáp trả: “Không, tôi cũng không phải chích an-bu-min, không có tinh lực tốt như vậy..”


Đầu bên kia điện thoại kinh ngạc kêu một tiếng, rồi mới nói: “Cậu thật đúng là chơi a, tôi chưa bao giờ biết cậu loại muốn khẩu vị tốt thế này.”

Tô Mạch cũng là cười thấp, tiếng cười kia kiềm chế, buồn bực ở trong miệng, có một chút hương vị nói không nên lời quanh quẩn, Tô Mạch nói: “Tôi có khẩu vị vậy có được hay không, ở trong mắt cậu cũng là hoàn toàn đen tối, còn kém cái gì? Tôi không phải là muốn thử xem…”

Người bên kia cũng cười, nở nụ cười một hồi, người nọ đột nhiên dừng lại, hỏi: “Lại nói tiếp, tôi thật đúng là có chút kỳ quái. Cậu nếu có hứng thú, muốn nam nhân gì mà không có, sao lại cố tình nhìn trúng người nọ, khi dễ người ta thành thật?”

Tô Mạch cười nói: “Cậu đừng nói —– Hắn thật đúng là dễ khi dễ, nói vài lời khen liền kìm nén lại.”

Hà Thụ nghe đến đó, cảm thấy được trên mặt có điểm lành lạnh, đem mặt vùi càng sâu vào gối đầu, lúc này, đột nhiên có một ngón tay dừng ở trên lưng trần trụi của chính mình, một chút một chút xoa nhẹ, thanh âm của Tô Mạch truyền tới: “Tôi hiện tại cảm thấy được loại ngốc nghếch này, cũng không phải tồi. Cả ngày phải tìm cách tranh đua tìm cách lấy lòng nữ nhân, phiền — tôi nghĩ, một đoạn thời gian ngắn gần đây, chính là hắn.”

Di động bên kia một mảnh lặng yên, lâu sau mới có chút âm thanh: “Cậu phải cùng người như thế, cũng không phải không được, chính là bọn họ dễ dàng tin thật, cậu muốn chẳng qua là chơi đùa một chút —-“


Tô Mạch lại cười, Hà Thụ cảm thấy được địa phương bị y mơn trớn có chút ấm áp, cái tay kia dừng ở trên đầu Hà Thụ, dùng sức vò, rồi mới rời đi, Tô Mạch nói: “Hắn muốn tin thật liền tin thật đi, tôi không phản đối bộ dáng hắn nghiêm túc, nếu là hắn nghĩ muốn theo tôi, lâu dài cũng không có vấn đề gì.”

Bên kia nói: “Cậu nghiêm túc? Cậu thực cảm thấy hắn tốt sao?”

Tô Mạch cúi đầu nở nụ cười vài tiếng, lại không cười nữa, chỉ nói là: “Người nọ không phải tốt lắm, có chút ngốc, bất quá tôi cảm thấy được vấn đề không lớn — hắn nấu cơm cũng rất tốt, có điểm giống mẹ tôi.”

Hà Thụ nghe được một câu như thế cảm thấy ánh mắt lại có chút ẩm ướt, không biết rốt cuộc đối với người này là sợ hay không, chính là đột nhiên sinh ra một ít ý tứ muốn thân cận. Cảm thấy được người này tuy rằng miệng rất xấu, tính tình cũng không tốt, chính là chưa từng nói dối gì, bụng dạ thẳng thắn, chưa từng lừa gạt hắn.


Nghĩ như vậy, liền cảm thấy lỗ tai nóng lên, cư nhiên là Tô Mạch hôn lên lỗ tai của hắn. Cảm thấy được trong lòng ấm áp, tim lại đập mạnh.

===========================

Chú thích:

(1): một cách vẽ tranh thuỷ mặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.