Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Chương 8: Nước mắt rơi từ trái tim em


Đọc truyện Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh – Chương 8: Nước mắt rơi từ trái tim em

Một tháng sau…
Nhiên kéo vali về nhà. Cô đã trải qua một chuyến bay hai mươi bốn giờ từ Mỹ về Việt Nam. Căn nhà của cô, từ ngày có bàn tay của Tương Cầm bỗng trở nên tươi sáng hơn. Dàn hoa trước cổng nhà đã trổ hoa rực rỡ.
-Chị Nhiên, chị thấy em giỏi không? – Tương Cầm cười hì hì, bảo rằng ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn chị nhỉ.
Nhiên mỉm cười gật đầu nhìn cô. Qủa thực, ngôi nhà đã không còn vẻ cô độc, tối tăm giữa phố phường tươi sáng nữa. Nhiên sắp xếp áo quần vào tủ rồi đi vào nhà tắm. Cô ngâm mình một lúc lâu trong nước lạnh và hoa hồng. Nước lạnh làm cô cảm thấy sảng khoái, mát mẻ, đầu óc cũng thông suốt hơn.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì Tương Cầm đã chuẩn bị xong bữa ăn tối. Cô bé này, mặc dù là tiểu thư ít khi động tay vào việc bếp núc,thế mà lại khá khéo tay. Món nào cũng đậm đà, không nhạt không mặn, rất vừa ăn. Tương Cầm cứ huyên thuyên hỏi cô về cuộc sống ở bên Mỹ.
-Chị quyết định thế nào? Khi nào sẽ đi xin việc mới?
-Sếp ở Mỹ đã chuyển công tác cho chị về công ty con ở đây. Tuần sau chị sẽ đến nhận việc.
-Chức gì hả chị? – Tương Cầm tò mò hỏi.
-À, chỉ là một chức nhỏ mà thôi. – Nhiên mỉm cười, điềm nhiên ăn nốt món canh thịt hầm.
Nhiên có một thói quen thường xuyên nghe nhạc hòa tấu trong lúc ăn. Nhưng kể từ khi sống cùng Tương Cầm, một người rất say mê rock và thường xuyên bật rock trong nhà thì cô cũng dần cảm thấy thích rock. Thực ra, những lúc buồn, rock có thể xoa dịu trái tim.
-Chị này – Tương Cầm nhỏ tiếng – Em không biết có nên kể cho chị không. Nhưng mà … – Cô gãi gãi đầu, thói quen này cô bị lây từ Phan Anh mất rồi. – Bác sĩ An, anh ấy đã đi tu nghiệp ở Mỹ rồi.
Nhiên thấy tai mình ù đi. Anh ấy sang Mỹ, còn cô thì trở về Việt Nam. Thượng đế thật khéo trêu ngươi.

-Vợ anh ấy cũng đi theo à? – Cô hỏi trong vô thức.
Không nghe tiếng Tương Cầm trả lời, cô buông đũa xuống, nhìn lên. Nét mặt Tương Cầm có một điều gì đó rất do dự. Không sao, dù là chuyện gì đi nữa thì cô cũng có thể chấp nhận được, thậm chí kể cả chuyện vợ anh ấy đang mang thai. Tương Cầm xúc một muỗng canh, giữa chừng lại bỏ muỗng canh xuống, uống một chút nước lạnh rồi nhìn cô:
-Thực ra bác sĩ An, anh ấy chưa kết hôn.
Điều này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của Nhiên.
Lẽ nào lại vậy?
Lẽ nào lại như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt dường như vừa ngạc nhiên lẫn đau đớn của cô, Tương Cầm cảm thấy lẽ ra mình nên nói từ trước. Nếu vậy, biết đâu, hai người này sẽ có một cơ hội đến với nhau.
-Em cứ nghĩ là em không nên xen vào chuyện của hai người. Nhưng mà …
Nhiên không còn nghe Tương Cầm nói điều gì nữa. Tai cô chẳng còn hoạt động nữa bởi đầu óc cô đang lắp ráp các dữ liệu. Tất cả những hình ảnh hiện dần lên trong cô, từ ngày tình cờ bước vào quán An Nhiên, cho đến nụ hôn cuối cùng An dành cho cô. Như sực tĩnh, cô lấy vội chiếc áo khoác, chạy ra khỏi nhà, chỉ kịp nghe tiếng Tương Cầm hỏi vọng đằng sau “Chị đi đâu đấy?”.
Nhiên bắt taxi đến quán An Nhiên. Người phụ nữ cô đã từng gặp, và đã từng đinh ninh là vợ An, đang chuẩn bị đóng cửa. Cô chạy vội tới, chặn cánh cửa sắt sắp bị khép lại. Chị chủ quán ngạc nhiên nhìn cô một lúc rồi nở một nụ cười hiền lành:
-Xin lỗi, quán đã đóng cửa rồi.

-Tôi biết. – Nhiên thở hồng hộc. Đã lâu lắm rồi cô mới mất đi vẻ điềm đạm như hôm nay. Dường như cô đang sống lại con người cũ của mình – Nhưng tôi muốn nói chuyện với chị. Một lúc thôi cũng được.
Ánh mắt người phụ nữ nhìn Nhiên một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, chị mời Nhiên vào quán.
-Thời tiết này uống trà nóng sẽ ấm người đấy. – Chị vừa pha trà vừa nói với cô.
Nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà uống trà. Người phụ nữ ấn cốc trà vào tay cô, ánh mắt như muốn nói “Uống đi”. Nhiên theo thói quen, xoa xoa nhẹ tay quanh cốc trà rồi từ từ đưa lên miệng. Khi uống có cảm giác đắng, nhưng một lúc sau lại cảm thấy ngọt ở cuống họng.
-Ngon chứ?
-Vâng. – Nhiên gật gật đầu.
-Chị đoán là em nhỏ tuổi hơn chị. Và nếu chị đoán không nhầm thì em tên Nhiên. – Người phụ nữ nhìn Nhiên, tay vân vê cốc trà nóng.
-Sao chị biết? – Nhiên hỏi, rồi chợt nghĩ ra. Chắc là An đã kể về cô. Cô thật ngốc. Cô hít một hơi dài, nhìn người phụ nữ – Em có thể hỏi chị một chuyện được không?
Người phụ nữ gật đầu.
-Em muốn hỏi chị có quan hệ gì với An đúng không? – Chị mỉm cười nhìn cô, bắt gặp ánh mắt thay cho câu trả lời. – Thực ra, chị không có quan hệ gì với cậu ấy cả. Không phải là người yêu, cũng chẳng phải là vợ chồng, lại càng không phải là chị em. Nhưng chị xem cậu ấy như đứa em trai của mình. Chồng chị phá sản, công ty anh ấy thua lỗ rất nhiều. Chị một phần vì quá lo lắng, lại thêm thể trạng yếu nên thường xuyên ngã bệnh. An chính là bác sĩ điều trị bệnh cho chị. An bảo rằng chị rất giống mẹ cậu ấy, cho nên đối với chị, cậu ấy quan tâm hơn một chút. Quán café này thực ra là của An, được xây kể sau khi bạn gái cậu ấy đi Mỹ. Cách đây mấy tháng, An sang lại quán café này cho chồng tôi, chỉ xin duy nhất một điều là đừng đổi tên quán lẫn cách bài trí. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy sắp sang Mỹ tu nghiệp, cũng là để tìm lại một cô gái mà An không thể nào quên được. Chị đoán người đó là em. Có lần, An kể với chị rằng nếu giả sử lúc ấy người đó đã có người thương yêu, hoặc là đã có gia đình thì cậu ấy sẽ rút lui. Bằng không, cậu ấy quyết tâm trở về bên người ấy.

Nhiên cảm thấy trời đất như tối sầm vậy. Thêm một lần nữa, cô đã đánh mất An. Chính là vì cô. Tất cả hiểu nhầm này cũng từ cô. Cô hiểu nhầm anh đã kết hôn, lại làm anh hiểu nhầm cô sắp lấy Phan Anh.
Cô lại đánh mất anh một lần nữa rồi.
Thêm một lần nữa, cô lại bước về phía không anh.
Giờ đây, bố anh chính là bố dượng của cô, mẹ cô chính là mẹ thứ hai của anh. Mối quan hệ phức tạp này thật sự không thể thoát ra được.
-Nhiên này – chị chủ quán vỗ vỗ vào vai cô. – Có những chuyện, đừng dùng lí trí để đánh giá, hãy dùng trái tim để khám phá trái tim.
Bước ra khỏi quán café, Nhiên đi lang thang khắp nơi, thấy lòng lạnh buốt. Mưa lất phất tạt vào mắt cô cay xè. Cảm giác thật cô độc và mệt mỏi. Người đi trên đường hối hả chạy trong mưa về tổ ấm, còn cô, tổ ấm của cô hiện tại ở nơi nào? Cô lê bước vào một quán bar trong tiếng nhạc xập xình, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Có tiếng chuông điện thoại. Là của Phan Anh.
-Cậu đang ở đâu đấy? – Cô nghe tiếng Phan Anh hét lên trong điện thoại.
-Bar. – Cô chẳng còn biết trời đất gì nữa, cứ như một cái máy trả lời răm rắp.
-Quán nào?
-Anna
Cô nghe tiếng Phan Anh lầm bầm chửi rủa trong điện thoại, rồi chẳng còn nghe thấy được gì hết, cứ thế gục đầu xuống bàn. Cô có cảm giác ai đó đã đến, một nam, một nữ, lôi cô ra khỏi tiếng nhạc ầm ầm, đưa vào taxi rồi sau đó cô chìm vào mê man.
Phan Anh thở dài, nhìn cô chìm trong men rượu. Anh kéo chăn đắp lên người cô, rồi lặng lẽ ngồi nhìn. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô đang đỏ bừng vì rượu. Tim anh đau nhói. Ghen tuông, đau đớn, tất cả mọi thứ cảm giác đau khổ đang tồn tại trong anh bóp nghẹt trái tim anh. Anh nhẹ nhàng áp tay cô vào mặt mình, không biết rằng có một người đứng ngoài cửa, im lặng nhìn rồi bỏ đi. Lúc nãy, khi nhìn thấy Nhiên, dường như Phan Anh đã quên mất Tương Cầm đang đi cùng. Anh một tay dìu Nhiên vào taxi, đưa tay còn lại che ô cho cô dưới trời mưa, quên hẳn Tương Cầm đang run lên vì lạnh và mưa ở đằng sau. Anh thậm chí cũng chẳng nhớ đến còn có Tương Cầm, cứ hối hả bảo tài xế chạy về địa chỉ nhà Nhiên. Tương Cầm cứ thế lầm lũi đi trong mưa về nhà, cảm giác giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lạnh và đau đến tột cùng nhưng lại không thể trách ai. Chỉ trách mình ngu ngốc. Đã biết người ta không thể yêu mình, tại sao lại cứ hy vọng hão huyền?
Khi Phan Anh đi xuống nhà dưới thì Tương Cầm đang xem tivi. Anh nghe tiếng cô cười khúc khích. Tối nay, vừa bước chân vào nhà thì Tương Cầm gọi điện cho anh kể sơ qua mọi chuyện. Lo lắng có chuyện xảy ra, anh bảo Tương Cầm ở nhà chờ, còn anh sẽ đi tìm Nhiên nhưng cô nhất quyết đòi theo anh đi tìm Nhiên. Lúc nãy, cô ấy đã rất lo lắng cho Nhiên, không hiểu tại sao bây giờ lại có thể vô tư xem tivi như vậy. Anh chợt nhớ ra, hình như anh đã quên mất Tương Cầm ở quán bar. Một cảm giác hối lỗi dâng tràn trong anh, nhưng nhìn cô đang khúc khích cười, anh lại chẳng biết phải nói gì.

-Anh về đây. – Phan Anh nói, xỏ vội đôi giày vào. – Ngủ nhớ khóa cừa vào nhé. Quên khóa cửa, trộm vào nhà thì đừng có gọi anh mà khóc lóc đấy. – Anh nói đùa một vài câu, cố gắng xóa tan không khí ảm đạm của tối nay. Thật lạ. Lẽ ra như mọi lần, cô sẽ líu ríu chạy đến cạnh anh, đưa anh đôi giày để xỏ vào và không quên chúc anh ngủ ngon. Tương Cầm cứ ngồi đấy, im lặng.
-À vâng, em không tiễn. – Tương Cầm nói, vẫn không nhìn vào anh, mắt cô vẫn dán vào chiếc tivi. Gương mặt cô nhìn nghiêng dưới ánh đèn vàng trông rất đẹp.
Phan Anh đứng một lúc, tần ngần rồi bước lại gần Tương Cầm. Anh thấy những giọt nước mắt đang tràn trên khóe môi cô mà lúc nãy anh vô tình không để ý. Cô đang khóc ư?
-À, phim buồn quá nên em khóc đấy. – Tương Cầm lau vội nước mắt, nở một nụ cười. – Xấu hổ quá. Lại bị anh bắt gặp nữa rồi.
Nhưng đây là phim hài cơ mà. Đâu phải là phim bi kịch.
Phan Anh im lặng, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Như được giải tỏa, cô khóc òa to lên. Phan Anh xoa xoa tấm lưng mềm mại của cô. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình còn thua kém cả một cô gái yếu đuối. Cô gái này dù biết rằng anh chỉ yêu Nhiên, nhưng cô ấy lại đối với Nhiên rất tốt. Thế mà anh, anh ích kỉ đến mức không cho Nhiên biết rằng An vẫn chờ đợi cô. Nếu ngày ấy, anh nói ra thì có phải là bây giờ Nhiên không đau khổ đến vậy. Nhiên đau, anh cũng đau.
-Em sẽ từ bỏ anh đấy. Thật đấy. Hoàn toàn từ bỏ. Em mệt mỏi lắm rồi.
Tương Cầm nói qua làn nước mắt. Những lời nói của Tương Cầm như muối chà xát vào trái tim anh. Hụt hẫng như ngày xưa Tương Cầm biến mất khỏi anh. Phan Anh tự nhủ, đó không phải là vì anh yêu cô, đó chỉ là cảm giác khi mất đi một người yêu thương mình. Anh thấy mình thật ích kỉ. Tương Cầm giống như một bông hoa tinh khiết buổi sớm mai, đẹp đến độ thánh thiện.
Cứ thế, anh ngồi lặng im, xoa xoa đầu cô, dỗ cô vào giấc ngủ, rồi lặng lẽ khép cửa ra về. Anh không biết rằng, khi cánh cửa được khép lại, có một đôi mắt he hé mở ra, ngân ngấn nước.
Ngày mai, mình sẽ quên anh ấy, Tương Cầm tự nhủ. Chỉ ngày mai thôi, mình sẽ hoàn toàn quên anh ấy. Còn hôm nay, cô có thể nghĩ một chút về anh, nhớ một chút về anh và yêu anh một chút.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.