Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Chương 14: Từ ánh mắt đầu tiên


Đọc truyện Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh – Chương 14: Từ ánh mắt đầu tiên

Đằng Qúy vòng qua người cô, thắt dùm cô dây an toàn. Hơi thở anh quyện vào không khí. Đúng là cô cảm thấy anh rất quen. Hình như cô đã từng gặp anh ở đâu đó rồi nhưng vẫn không thể nào nhớ ra nổi.
– Cô muốn hỏi gì đúng không?
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, lên tiếng.
– Sếp tổng … tôi…
– Cứ gọi tôi là Đằng Qúy.
Nhiên thở một hơi dài, nhìn vào anh trong lúc mắt anh vẫn dán vào chiếc xe phía trước mặt:
– Thực ra tối hôm đó, làm sao anh biết tôi ở quán bar?
– À, hóa ra cô không tin vào lời giải thích của tôi. – Nụ cười vẫn thường trực trên gương mặt anh, làm cô không thể đoán được suy nghĩ. – Thực ra, tối hôm đó, tôi ghé qua nhà cô, bắt gặp cô đang chạy trên đường. Linh cảm có chuyện xảy ra nên tôi đã đi theo cô đến quán bar.
Cô cảm thấy má mình nóng bừng lên vì xấu hổ. Anh ta không biết đã nghe được gì trong lúc cô say.
– Tôi cảm thấy anh rất quen. Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải.
– Cô thật sự nghĩ là đã gặp tôi? – Anh phá lên cười.
– Tôi không biết nữa. – Cô bối rối, trả lời một cách thành thực. – Nhưng rõ ràng là tôi cảm thấy anh quen lắm
– Có lẽ kiếp trước chúng ta từng gặp nhau chăng?
Anh nháy mắt nhìn cô, khiến cô bật cười. Thật ra người đàn ông này là một người khá chu đáo, lại giàu có, tại sao đến giờ vẫn còn độc thân? Tuy thắc mắc nhưng cô không tiện nói ra. Anh ta với tay, bật một bản nhạc nhẹ nhàng, rồi nhìn cô dò hỏi:
– Cô thực sự muốn về nhà ngay bây giờ?
Anh đưa cô trở về thực tại. Ở nhà đang có Từ Minh. Cô làm sao có thể đối mặt với Từ Minh sau chuyện ngày hôm nay. Cô cũng chẳng có nơi nào để đi.

– Ghé vào quán nước uống một chút gì nhé.
Cô gật gật đầu. Đằng Qúy bẻ tay lái, quay xe đi về phía ngược lại, dừng ở một quán cóc ven đường.
– Anh cũng thích ngồi quán cóc à? – Nhiên ngạc nhiên. Một sếp tổng giàu có như vậy, hóa ra cũng thích ngồi quán vỉa hè ư?
– Cô không thích à? – Anh mỉm cười
– Có. Thời cấp 3, tôi cũng hay ngồi ở những quán thế này.
Cô chợt nhớ đến những buổi sớm chủ nhật ngày xưa, An thường đèo cô đến một quán ven đường. An chăm chú đọc sách dưới tán cây già, còn cô tựa đầu vào lưng An, nhìn xa xăm, nghĩ ngợi. Thời gian ấy thật hạnh phúc.
– Cô uống gì?
– Cho tôi một café sữa.
Đằng Qúy gọi cho mình một cốc café đen, và một cốc café sữa dành cho cô. Buổi tối thật mát mẻ, trong lành. Ngắm dòng người chậm rãi qua về làm cô cảm thấy cuộc sống hóa ra cũng có những khoảnh khắc rất bình yên.
– Thực ra cô đã gặp tôi lâu lắm rồi. – Giọng nói Đằng Qúy vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô nhìn anh ngạc nhiên, môi mấp máy định nói, nhưng rồi im lặng nghe anh nói tiếp. – Năm cô học năm nhất ở đại học Boston, cô có học môn Financial Accounting của thầy John chứ?
Thầy John? Financial Accounting? Cô nhớ ra rồi. Ông thầy có mái tóc màu bạch kim, ít nói và nghiêm trang. Nhưng thầy ấy thì có liên quan gì đến Đằng Qúy. Cô vẫn mở to mắt ra nhìn anh, chờ đợi.
-Tôi là trợ giảng của thầy ấy mà. Hồi ấy tóc tôi dài ngang vai, buộc đuôi ngựa. Nhớ không?
Tóc buộc đuôi ngựa ư? Trợ giảng ư? Cô đập đập đầu, chợt nhớ ra. Nhưng… cái anh chàng ngày ấy, trông rất bụi bặm với chiếc quần rách tả tơi và thường xuyên mặc áo pull đầu lâu đến lớp. Lúc ấy, cô rất ngạc nhiên tại sao lại có một trợ giảng ăn mặc kì cục đến vậy.
Nhưng người đó và Đằng Qúy… lẽ nào lại là một?
Cô như không tin vào mắt mình. Người đàn ông trước mặt cô ăn mặc sang trọng, tóc cắt ngắn gọn gàng, vuốt keo. Đời người đúng là không thiếu gì chuyện hy hữu.

Anh bật cười khi thấy ánh mắt ngơ ngác của Nhiên. Rõ ràng cô gái này đã rất sốc khi mường tượng lại hình ảnh của anh ngày xưa.
-Vậy anh nhận ra tôi à? – Nhiên lắp bắp hỏi
-Đúng vậy. Tôi nhận ra cô từ ngày đầu tiên cô đâm sầm vào tôi. Bởi vì … – giọng anh chùng xuống. – tôi chưa bao giờ quên cô. Lần đầu tiên gặp cô, cô đúng là rất đáng yêu với mái tóc rối tung trong gió, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi vô định. Thật sự hình ảnh ấy rất khó quên.
Cô thoáng chút bối rối trước câu trả lời của anh, rồi chợt nhớ ra điều gì:
-Có phải Từ Minh nhờ anh tiếp cận tôi không? – Cô lăm lăm mắt nhìn anh.
Đằng Qúy hít một hơi thuôc nữa rồi nhìn thẳng vào mắt cô:
-Đúng là Từ Minh có nhờ tôi điều đó sau khi phát hiện ra cô làm cùng công ty với tôi. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nhận lời. Cảm xúc của tôi là có thật, tùy cô tin hay không.
Hai má cô nóng bừng lên. Đầu cô sắp xếp những ý nghĩ lộn xộn. Anh ấy nói vậy nghĩa là gì? Cô ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô chăm chú. Ánh mắt này làm cô cảm thấy rất bối rối. Anh ta lẽ nào chú ý đến cô? Không, không phải. Có lẽ cô đang hiểu nhầm.
-Tôi … – Cô mấp máy – Đã quá muộn rồi. Anh có thể chở tôi qua nhà bố mẹ tôi được chứ? – Cô cố gắng kéo câu chuyện lệch về một phía nào đó
Hiện tại, cô chỉ nghĩ đó là nơi duy nhất mà cô có thể đến được. Ở khách sạn cũng tốt, nhưng mà không thể ở đó mãi
-Xin lỗi – anh lên tiếng, giọng nói có phần hối lỗi mặc dù hoàn toàn không phải là lỗi của anh – Em gái tôi từ bé đã được chiều chuộng nên thường cư xử quá đáng. Tôi sẽ bảo nó dọn về nhà tôi sống. Dù gì, cũng thật là bất tiện cho cô.
-Không sao. – Cô xua tay. – Đằng nào, khi cô ấy thành chị dâu tôi thì tôi cũng vẫn phải giáp mặt thôi.
Anh thở dài, gọi tính tiền. Đêm nay trời lạnh thật đấy.
Xe chạy vòng vèo một lúc cũng đã đến nhà. Đằng Qúy mở cửa xe cho cô, bỗng nhiên nói nhỏ đủ để cô nghe thấy:

-Anh ta thực ra vẫn rất yêu cô đấy.
Nhiên im lặng bấm chuông cửa, tự nhủ có lẽ Đằng Qúy đang nói một người nào khác chứ không phải An. Sẽ thất vọng lắm nếu như An không còn yêu cô mà cô vẫn nhen nhúm một chút hy vọng mong manh.
Mẹ cô ra mở cửa, trông thấy Đằng Qúy, nhìn từ đầu xuống chân, cảm thấy rất hài lòng. Anh lễ phép cúi chào rồi bước ra xe.
-Anh ta là ai đấy? – Mẹ hỏi cô, ánh mắt đầy ẩn ý.
-Sếp con đấy mẹ ạ.
-Sếp con đúng là trẻ tuổi tài cao. – Mẹ cười cười, không nói gì, rồi đột ngột dặn cô – An đang ở trong nhà. Hôm nay là ngày gì mà cả hai con cùng về nhà vậy? – Mẹ lẩm bẩm, lầm bầm, có một chút hơi lo lắng. – Thực ra luật pháp không cấm hai đứa lấy nhau. – Giọng mẹ nhỏ lại, có một chút gì đó hối lỗi. – Nếu như mẹ không lấy ông ấy, có lẽ hai đứa sẽ đến với nhau từ lâu rồi.
-Mẹ đừng nghĩ thế. Mẹ có lấy bố dượng hay không cũng không liên quan gì đến chuyện con và An cả. – Nhiên trấn an mẹ. – Con lớn rồi, có thể tự sắp xếp mọi chuyện. – Dù gì, cô cũng phải đối mặt với anh. Gặp bây giờ hay gặp sau này thì cũng thế.
Khi cô bước vào nhà thì An đang đánh cờ cùng bố. Bố cười khà khà:
-Con gái, đã về rồi đấy à? Đến đây uống trà nào.
Cô ngồi chăm chú theo dõi ván cờ một lúc, cố tỏ ra rất bình thản. An cũng không ngước mắt lên nhìn cô. Xem một lúc rồi cô xin phép về phòng. Hôm nay là một ngày dài. Cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhiên ngâm mình vào bồn nước nóng. Cảm giác thật mát mẻ, sảng khoái. Đầu óc cô dần dần trở lại thông suốt.
Có tiếng gõ cửa. Chắc là mẹ đem áo quần ngủ vào cho cô. Cô choàng vội chiếc khăn tắm :
-Con ra ngay đây.
Cánh cửa bật mở. Nhiên sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt, lại nhìn lại mình hầu như chỉ có một chiếc khăn tắm che thân. Gương mặt cô đỏ bừng lên, vội nói:
-Hôm nay em mệt. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.
Cô tính khép cửa lại thì An đã chặn cánh cửa, bước vào bên trong, đóng sập cửa lại. Mái tóc rối rũ nước làm cô thêm phần quyến rũ. Mùi hương của dầu tắm vẫn còn phảng phất trên cơ thể cô. Anh nhìn cô có phần giận dữ:
-Em đi đâu đến giờ này mới về?
-Em đi uống nước với sếp tổng. – Cô trả lời, tránh nhìn vào mắt anh.

-Lại sếp tổng. Anh ta có vẻ thường xuyên xuất hiện ở những nơi em đến nhỉ. – An nhìn cô cười mỉa mai.
Nhiên cảm thấy có chút tức giận. Nhưng cô im lặng, bởi vì cô biết im lặng bao giờ cũng là điều tốt nhất trong trường hợp này. Đợi anh giảm bớt sự tức giận rồi hẵng nói. Nhưng cô không ngờ rằng điều đó chỉ càng làm An bực tức, lại càng suy nghĩ đến chuyện cô và sếp tổng ở bên nhau. Anh cảm thấy như trái tim mình bị ai bóp nghẹt.
-Em đừng gặp anh ta nữa. – An buộc miệng, rồi cũng không hiểu tại sao mình lại nói như thế. Anh có tư cách gì để ngăn cấm cô. Lại càng cảm thấy mình không có lí do gì để tức giận, nhưng cảm giác này khó chịu đến mức làm anh không thể nào điềm tĩnh được. Anh nhớ rằng có lần, Hưng, bạn anh đã từng nói “Người duy nhất có thể làm cho cậu mất bình tĩnh chỉ có một người. Cậu đối với ai cũng điềm đạm bởi vì những người ấy không phải là người cậu yêu.”
-Tại sao? – Cô nhướng mắt lên nhìn An, làm anh có chút lúng túng.
Tại sao ư?
-Vì anh không thích anh ta – Anh nói bừa, cảm thấy như ai đó đang nói chứ k phải là mình.
-Nhưng không liên quan đến anh – Cô tự nhiên muốn dồn ép anh. Nếu anh yêu cô thì hãy nói đi. Làm ơn nói đi
-Anh là anh trai em, ít ra là trên danh nghĩa. – Câu trả lời của anh làm cô thấy thất vọng. Còn anh thì dường như lí trí đã đi đâu mất khi cô bảo rằng chuyện của cô không liên quan đến anh. Đúng vậy. Không hề liên quan đến anh kia mà.
-Chẳng phải anh đã bảo rằng em không phải là em gái của anh đấy thôi.
Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt khổ sở của anh. An điềm tĩnh đến thế mà tại sao lúc này trông lại lúng túng đến tội nghiệp. An im lặng, trong lòng anh có một sự xáo trộn nào đấy. Nếu anh nói anh yêu cô thì cô sẽ về lại bên anh chứ? Nhưng chẳng phải tối qua, cô và người đó ở trong cùng một nhà đấy à? Hôm nay, anh ta lại xuất hiện ngay trước mặt anh, ánh mắt anh ta có phần khiêu khích một cách kín đáo. Nếu như hai người đấy đang yêu nhau, vậy hóa ra anh là một người thừa? Nghĩ đến đấy, anh cảm thấy mọi thứ dường như bế tắc. Muốn ôm lấy cô nhưng lại sợ bị cô đẩy ra như lần trước. Muốn nói rõ lòng mình nhưng lại sợ cô từ chối.
-Anh đi đây. – Anh nhỏ giọng, đóng sập cửa lại, không kịp đợi cô lên tiếng. Anh đang làm gì vậy? Chạy trốn chính mình ư?
Ở bên trong cánh cửa, có một người khác cũng đang rối bời. Tại sao anh không nói rằng anh còn yêu cô? Rõ ràng cảm giác của anh chính là ghen kia mà. Còn cô nữa, tại sao cô lại không dẹp bỏ kiêu hãnh của mình? Cô lấy tay đập đập đầu. Có lẽ cô cần ngủ một chút. Ngày mai, khi tỉnh táo, cô sẽ sắp xếp lại những thứ trong đầu mình. Hóa ra chỉ nói lời yêu thôi cũng khó khăn đến vậy.
Nhưng cô lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất khó chịu. Không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được nữa. Cô cảm thấy mình cần làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không có lẽ tối nay cô sẽ không ngủ được mất
Nhiên mặc vội áo quần rồi chạy ra ngoài. Không thấy bóng dáng An đâu. Hình như là … anh đã đi mất rồi. Có một cảm giác sợ hãi thoáng qua trong cô. Cô sợ anh thêm một lần nữa lại rời bỏ cô ra đi. Cô chạy vội ra khỏi cổng, chỉ kịp nhìn theo xe anh phóng đi. Cô đuổi theo đằng sau xe, hét lên trong đêm tối:
-An, dừng lại đi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.