Đọc truyện Nga My Kiếm Khách – Chương 19: Họa Phúc Đồng Lai Uyên Để Hữu-tung Sơn Mao Qủy Khiếp Quần Ma
Giờ chúng ta sẽ quay lại với giai đoạn Phiêu Trần rơi xuống vực sâu trong núi Bồng Lai để xem chàng đã ra sao rồi.
Phiêu Trần được thả xuống độ sâu ba mươi trượng, căng mắt nhìn vách vực xem có động khẩu nào không. Tuy chỉ dựa vào luồng ánh sáng mờ nhạt trên cao tỏa xuống, nhưng nhờ công lực thâm hậu và dược tính quý báu của loài Thiên Niên Thạch Nhĩ nên chàng thấy khá rõ.
Phiêu Trần nghe sợi dây chắc trong tay rung nhẹ như cọ sát vào vật gì nhưng không để ý. Bỗng tám tao của dây lần lượt đứt rời và thân hình chàng sa xuống. Phiêu Trần kinh hãi thét lên, tay chàng quờ quạng, cố bám vách vực. Có lúc chàng đã cắm được năm ngón tay vào, nhưng lớp đất bờ không đủ sức giữ được trọng lượng của chàng.
Phiêu Trần đã mấy lần rơi vào tuyệt địa nên không hoảng loạn, nỗ lực cầu sinh. Vách vực bỗng hơi nhô ra, Phiêu Trần chụp được bằng hai tay, thân hình chàng dừng lại, nhưng cả một khối đất bất ngờ lỡ ra, khiến chàng mất đà, ngã ngửa, rơi càng xa vách.
Với tư thế ấy, lưng Phiêu Trần chạm vào một mảnh lưới mềm mại, không hiểu đan bằng chất liệu gì. Tơ đứt, chàng rơi xuống và lại chạm tấm lưới khác. Sau ba lần như vậy thì tốc độ đã giảm đi nhiều, khi chạm nền vực chẳng đến nỗi tan xương nát thịt.
Trước khi mê man bất tỉnh, Phiêu Trần còn kịp nghe tiếng gọi bi thiết của Vô Mi và nỗi đau đớn của xác thân.
Phiêu Trần nằm sóng soài, mặc kệ cho lũ côn trùng, rắn rít bò lên người. Nhưng da thịt chàng có mùi gì đó khiến chúng không ưa nên bỏ đi cả.
Trong trạng thái mê muội, Phiêu Trần nhìn thấy hai quái nhân đầu trâu mặt ngựa cầm xích sắt bước đến. Họ cất giọng âm u:
– Sở Phiêu Trần, nguyên quán Trường Sa, thọ mệnh hai mươi mốt năm, nay đã đến lúc về âm cảnh!
Phiêu Trần sa lệ lẩm bẩm:
– Ân sư! Thế là đồ nhi đã phụ lòng ký thác của người rồi!
Bỗng cảnh vật sáng rực lên, và Thiên Xảo Chân Nhân hiện ra, gương mặt ông trang nghiêm đầy nét từ bi và hào quang chói lọi. Hai gã Ngưu Đầu Mã Diện vội đảnh lễ:
– Chúng quỷ tốt bái kiến Bồ Tát!
Chân Nhân mỉm cười:
– Hai người hãy về khải tấu với Diêm Vương rằng Sở Phiêu Trần đã được Phổ Hiển Bồ Tát thọ ký, trở thành La Hán cõi Ta Bà, phổ độ chúng sinh. Tuổi thọ của y kéo dài cho đến lúc tìm được người kế tục!
Song quỷ cúi đầu nhận lệnh lùi lại và biến mất!
Phiêu Trần nghẹn ngào gọi:
– Ân sư! Đồ nhi thương nhớ người khôn xiết!
Chân Nhân mỉm cười:
– Nhờ căn tu muôn ngàn kiếp con mới được thiện quả hôm nay. Nếu không giữ đủ các giới của A La Hán thì cũng đừng gây sát nghiệp.
Nói xong ông biến mất. Phiêu Trần ngơ ngác ngồi bật dậy gọi:
– Ân sư!
Nhưng quanh chàng chỉ là bóng tối ngập tràn. Phiêu Trần thở dài, biết chỉ là giấc mơ thôi. Chàng ngước lên, không thấy ánh đuốc đâu, liền vận công gọi Vô Mi. Không có hồi âm vì gã đã bỏ đi rồi!
Phiêu Trần ngồi xuống vận khí kiểm tra cơ thể, thấy lưng hơi đau nhưng kinh mạch vẫn thông suốt. Sực nhớ dưới này không có dưỡng khí mà sao mình vẫn thở được nhẹ nhàng, chàng liền móc hỏa tập ra bật thử, quả nhiên lỉa cháy. Vật đầu tiên chàng nhìn thấy là túi da đựng rượu thịt. Khi mở ra, thịt trâu luộc kỹ vẫn còn ăn được, chưa có mùi thúi, chứng tỏ chàng chỉ mê man độ một ngày đêm. Phiêu Trần đang đói bụng liền ăn cho no và uống vài hớp rượu.
Phiêu Trần vững dạ đi một vòng. Đến vách hướng Tây, ngọn lửa lung lay chập chờn vì cơn gió nhẹ thổi ra từ cửa một hang nhỏ. Miệng hang cao đến ngực chàng và rộng độ sải tay.
Phiêu Trần nghe thoang thoáng mùi tanh tửi liền rút kiếm cầm sẵn lom khom chui vào hang. Chàng tin chắc rằng hang này phải thông với sườn núi bên ngoài nên mới có gió thổi vào.
Quả nhiên, được chừng vài trượng thì phía trước tỏa ánh sáng mờ mờ. Phiêu Trần phấn khởi rảo bước nhưng vẫn cảnh giác. Cuối đường là một hang đá lớn tràn ngập những tia nắng vàng đang xuyên qua những khe nhỏ trên trần hang, mang theo cả gió thu.
Chàng đoán rằng ngoài kia đang là buổi trưa nên dương quang rực rỡ. Cũng nhờ ánh sáng ấy mà chàng nhận ra địch thủ của mình. Đó là một con vật quái dị và to lớn: thân tròn dài hơn trượng kia là của loài rắn, nhưng sáu chiếc chân lông lá và phần đầu lại là giống nhện.
Dạ Tri Thù Sách Siêu và quyển Xà Kinh đều nói về loài quái thú này. Nó tên là Xà Vương, một loài đã vắng bóng mấy trăm năm nay!
Con vật đã thấy Phiêu Trần, liền phun ra người sợi tơ trắng, chàng vung bảo kiếm chặt nát tất cả, không để lưới tơ chạm vào người. Thù Vương giận dữ rít lên những âm thanh kỳ lạ, chói tai khi thấy con mồi của mình quá khó nuốt.
Phiêu Trần thức ngộ rằng mình thoát chết cũng nhờ ba lớp tơ nhện giăng ngang vực. Chàng cố nhớ lại những kiến thức trong Xà Kinh, huýt sáo theo những cung bậc, tiết tấu nhất định, bày tỏ thiện chí hòa bình của mình. Chàng hy vọng Thù Vương có nửa phần là rắn chắc sẽ hiểu được.
Quái vật có vẻ dịu lại, không gầm gừ nữa. Phiêu Trần đảo mắt nhìn quanh, thấy góc vách mé hữu có một tảng đá tròn, giống như Thạch Châu trên sườn núi, nhưng nhỏ hơn nhiều.
Chàng đến đây vì Thạch Châu nên không thể bỏ qua, liền bước đến xem thử. Phiêu Trần mừng rỡ nhận ra tảng đá gồm hai nửa úp lên nhau. Chàng vận công nhấc nửa trên đặt xuống đất, thấy mặt nửa còn lại có lỗ, chứa một viên sáng tròn to bằng quả lê.
Chàng dùng kiếm tiện quanh cục sáp quang, vật bên trong là viên dược hoàn lớn bằng trái nhãn, màu đỏ tía thơm phức, và một mảnh giấy nhỏ gấp làm tư, trong ghi mấy chữ: “Tiên Đan đã mở ra thì phải dùng ngay!”
Phiêu Trần vội bỏ vào miệng nuốt. Vừa lúc ấy, chàng nghe phía sau có tiếng gió, vội vung kiếm múa tít để che thân. Vô Danh Kiếm chém rụng hai chân trước của Xà Vĩ Thù Vương, nhưng không ngăn được cả thân hình đồ sộ kia ập xuống đầu Phiêu Trần. Bảo kiếm vạch nát ngực con vật khiến máu nó tuôn xối xả, tưới ướt đẫm thân thể Phiêu Trần. Chàng choáng váng khuỵu xuống giữa hai nửa tảng thạch cầu, chẳng còn biết gì nữa.
Nhờ có hai bán cầu này mà Phiêu Trần không bị xác Thù Vương đè bẹp.
Thời gian cứ trôi đi, chẳng biết là bao khắc hạn canh tàn, Phiêu Trần tỉnh lại, bò ra khỏi vũng máu nhớp nhúa, hôi tanh, chàng nhặt bảo kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn động, lướt quanh để tìm sinh lộ. Gió thổi qua một khe hẹp trên vách, chỉ dẫn dường ra. Chàng hoan hỉ tiến vào.
Tiếng nước đổ càng lúc càng rõ và cuối đường là một giòng thác đổ ầm ầm. Chàng đang ở đằng sau một thác nước bên sườn Tây núi Bồng Lai.
Sau khi quan sát kỹ địa thế, Phiêu Trần lao vút xuyên giòng thác đáp xuống hồ nước dưới đó chừng ba trượng. Chàng hân hoan tắm gội gột sạch lớp máu nhện đã khô cứng, bám chặt vào da thịt.
Phiêu Trần tái mặt vì nhận ra cơ thể mình lún phún những sợi lông đen sì, y hệt những sợi lông trên thân Xà Vĩ Thù Vương! Chúng mọc cả trên mặt và chẳng chừa một chỗ nào. Chàng chết điếng người nhẩy lên bờ hồ, dùng bảo kiếm cạo tất cả những vị trí mà mình với tới được.
Với gương mặt nhẵn nhụi, Phiêu Trần yên tâm mặc lại y phục, lần xuống núi. Đây là sườn Tây của núi Đơn Nhai nên chàng phải vất và đi vòng lại để về khách điếm.
Chưởng quỉ ngơ ngác nói:
– Bẩm công tử! Miêu đại gia bảo rằng công tử đã xẩy chân rơi xuống vực sâu, chết cách nay ba ngày. Ông ta thu xếp hành lý, mang cả con ngựa đi rồi.
Phiêu Trần mỉm cười, rút một tờ ngân phiếu, nhờ tiểu nhị đi mua y phục và tuấn mã.
Khi thay áo, chàng phát hiện chân lông trên mặt đã nhú ra. Phiêu Trần kinh hoàng trước tốc độ mọc của những sợi lông quái dị. Chúng vươn dài theo từng khắc chứ chẳng phải từng ngày.
Chàng buồn bã, cố nuốt vội vài chén cơm rồi lên đường về Hồ Nam. Chàng biết Miêu Vô Mi đã mang tấu chương của Hà Vương Gia đi Bắc Kinh vì chàng đã dặn dò như vậy. Y là người trung liệt tất sẽ thi hành.
Phiêu Trần theo đường cũ, nhắm hướng Từ Châu mà dong ruổi. Cứ mỗi canh giờ chàng lại phải dừng chân để cạo mặt. Chiều xuống, Phiêu Trần ghé quán trọ bên đường nghỉ ngơi, khi tắm gội, chàng nhận ra lớp lông đen trên người đã dài độ ngón tay.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập tâm hồn chàng trai. Giờ đây chàng đã là một quái nhân có bộ lông của dã thú, mặt mũi nào gặp lại người thân! Chàng thà cứ để họ tưởng rằng chàng đã chết như thế còn đỡ thương tâm hơn.
Phiêu Trần thừ người suy nghĩ, nhớ đến di huấn của sư phụ và an nguy của người thân. Chàng sẽ cố gượng sống, trở về Trường Sa với dung mạo dã nhân, âm thầm bảo vệ gia quyến, diệt trừ Sa Mạc Chi Vương và Thược Dược Tiên Tử. Vì hai người này trước sau gì cũng đến Sở gia trang đòi nợ. Còn nhiệm vụ với đời, chàng sẽ tùy nghi mà hành động.
Gần đến rằm tháng tám, Phiêu Trần mới có mặt ở thành Hàm Dương, trong địa phận của Ma Giáo. Sau hàng trăm lần cạo, lớp lông trên mặt và cổ đã giảm hằn tốc độ phát triển. Giờ đây chúng chỉ dài độ gần lóng tay và mềm mại, ép sát vào da. Dẩu sao thì cũng là dung nhan của loài khỉ vượn. Phiêu Trần liền lấy khăn che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt. Chàng còn kéo sụp nón mây xuống tận chân mày. Với đôi bao tay da hưu, không ai biết cơ thể chàng có lớp lông dày, rậm rạp.
Trong trang phục thần bí ấy, Phiêu Trần ghé vào Vọng Sơn Đại Tửu Điếm dùng cơm. Từ nơi đây, thực khách có thể ngắm nhìn ngọn núi Hạc Sơn ở bên kia bờ sông Hàn. Còn khi nhìn xéo lên hướng Đông Bắc sẽ là ngọn Quy Sơn trầm lặng.
Phiêu Trần vào đây là muốn nghe ngóng tình hình võ lâm. Thấy khách che kín toàn thân, hông đeo trường kiếm, gã tiểu nhị cũng chẳng hề thắc mác. Giới giang hồ có nhiểu những nhân vật cổ quái, không muốn để lộ chân diện mục.
Tầng dưới chỉ toàn thương nhân nên Phiêu Trần lững thững lên lầu. Chàng hài lòng khi thấy hàng trăm hào khách võ lâm đang hăng say đàm luận. Họ hết lời ca tụng Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm Sở Phiêu Trần, khiến chàng thêm chua xót. Nhưng việc Thược Dược Tiên Tử bỏ Sa Mạc Chi Vương, kết hôn với Bạch Ô công tử Lã Long Vân mới làm Phiêu Trần kinh ngạc.
Chàng hiểu rằng họ Lã vì muốn báo thù cho Ô Thước Chân Nhân nên không từ một thủ đoạn nào! Tạ Xuân Tiên là người duy nhất có thể giúp gã giết được Kim Mãn Lộ.
Tin thứ hai càng hấp dẫn vì Sa Mạc Chi Vương đã phản ứng bằng cách mời Giáo Chủ Thần Hỏa Giáo vào Trung Nguyên đối phó với phe Thần Ô Giáo.
Tạ Tiên Tử đã về Kiếm Bảo chung sống với Lã Long Vân. Nơi này không xa Thiểm Sơn, trọng địa của Thần Võ Bang nên chắc chắn sẽ xảy ra cuộc chiến đẫm máu. Nghe nói Lã Long Vân đã gởi thư, hẹn gặp Sa Mạc Chi Vương vào ngày đầu tháng mười một năm nay.
Phiêu Trần nhẩm tính thời gian từ nay đến lúc ấy, yên lòng về Trường Sa trước.
Đang là buổi trưa nên thực khách ngày càng đông, đầy chật các bàn. Mình Phiêu Trần ngồi một bàn vốn dành cho tám người, nhưng nhìn bộ dạng chàng, chẳng ai dám xin ngồi chung. Phiêu Trần nâng chén rượu, ngơ ngẩn ngắm những đám mây trắng quanh đỉnh Hạc Sơn, chợt nghe tiếng ai quen thuộc. Chàng quay sang, hân hoan nhận ra Miêu Vô Mi và giáo chủ Ma Giáo Vương Nam Điền, nhạc phụ của chàng. Tất nhiên, Tứ hộ pháp Lôi Thủ Thiên Vương Thôi Quì cũng có mặt. Sắc diện ba người này đầy u ám, buồn phiền, nhất là họ Miêu. Gã hốc hác, tiều tụy, mất hẳn vẻ oai phong lẫm liệt thường ngày. Họ đã ngồi xuống bàn gần đấy vì những vị khách đến trước vừa ăn xong.
Vương giáo chủ nói:
– Miêu hiền điệt! Bà lão nhà ta đang trở bệnh nên ta không dám cho biết hung tin, đưa người đến đây. Giò hãy kể hết nguồn cơn cho lão phu nghe xem.
Lão nói rất nhỏ, nhưng hiện nay thính lực của Phiêu Trần thâm lực hơn xưa nên nghe rõ mồn một.
Miêu Vô Mi bùi ngùi kể lại việc ở núi Bồng Lai và chuyện thượng kinh. Phiêu Trần choáng váng, chẳng ngờ Tiểu Quận Chúa chỉ là con nuôi Bình Nam Vương! Nhưng điều ấy phỏng có ích gì khi chàng đã biến thành quái vật?
Vương giáo chủ nghe xong ứa nước mắt nói:
– Không ngờ Sở hiền tế lại vắn số như vậy, thật đáng thương! Khi nào gia quyến của Trần nhi đi Sơn Đông tìm xác thì ghé qua đây để lão phu cùng đi với!
Họ uống ba chén tống biệt rồi chia tay. Phiêu Trần cũng lẵng lặng rời tửu lâu, bám theo sau người thủ hạ trung thành. Lúc xuống đò vượt sông Trường Giang, chàng và gã cùng đi một chuyến. Vô Mi liếc chàng với vẻ cảnh giác nhưng không nói gì.
Đò cặp bờ Nam, Vô Mi dắt theo Lặc nhi, ra roi phi nước đại. Được mười dặm, gã phát hiện người bịt mặt kia vẫn theo sát, trong lòng rất bực bội, nhưng chẳng thể làm gi được. Đường quan đạo thênh thang, ai muốn đi sao thì đi, gã có quyền gì mà cấm cản!
Hoàng hôn mùa thu đỏ rực, nhuộm hồng cảnh vật tiên sơ, ảm đạm, nhưng chẳng đủ khởi sắc tâm hồn u ám của Vô Mi và Phiêu Trần. Khói bếp nghi ngút tỏa ra từ những nếp nhà tranh mộc mạc bên đường càng gợi lòng nhớ nhung cố quận. Phiêu Trần nghe nỗi cô đơn vây quanh. Khao khát được gần gũi người thân. Chàng vô tình tăng tốc độ, đến gần Vô Mi hơn. Gã đang đau khổ vì cái chết của chủ nhân nên tánh khí nóng nẩy, khó chịu, liền đứng phắt lại, trợn mắt hỏi:
– Vì sao các hạ lại cứ bám theo ta như vậy?
Phiêu Trần không dám mở miệng, đành giả câm ú ớ, dùng tay để diễn tả rằng mình muốn đi chung cho có bạn.
Thất đối phương tật nguyền, Vô Mi động lòng trắc ẩn:
– Té ra các hạ không nói được! Phải chăng các hạ muốn đồng hành cho bớt cô đơn?
Phiêu Trần gật đầu lia lịa. Họ Miêu hiếu kỳ liền hỏi:
– Vì sao các hạ lại phải trùm kín mặt như vậy? Đã là bạn trên đường lữ thứ, sao không cho tại hạ diện kiến dung nhan?
Phiêu Trần hất nón, tháo khăn để lộ gương mặt đầy lông đen như loài tinh tinh. Vô Mi giật bắn mình ấp úng hỏi:
– Chẳng lẽ toàn thân các hạ cũng đều có lông như vậy?
Phiêu Trần gật đầu, phanh ngực áo cho gã xem. Vô Mi thở dài:
– Những tưởng mình xấu xí vì không có lông mày, nào ngờ lại có người bất hạnh vì quá nhiều lông.
Gã rầu rĩ quay đầu ngựa phi nước kiệu, mặc cho quái nhân kia đi bên cạnh. Chiều tối, hai người đến trấn Hòa An, vào trọ cùng khách điếm. Tắm gội xong, Vô Mi gọi mâm cơm rượu, rủ con người lông lá kia đối ẩm. Gã hỏi ngay:
– Danh tính các hạ là gì?
Phiêu Trần chấm rượu biết trên mặt bàn mấy chữ:
– Du Lăng, hai muơi lăm tuổi, quê quán Quảng Đông!
Họ Miêu tự giới thiệu rồi thúc dục đối phương nâng chén. Vừa ăn vừa hỏi han, cuối bữa thì Vô Mi đã biết Du Lăng xuất thân ở chốn núi rừng Mieu Lĩnh, mồ côi cha mẹ, mấy năm nay lang thang phiêu bạt chẳng ai chứa chấp.
Họ Miêu suy nghĩ rất lâu rồi hỏi tiếp:
– Võ nghệ của Du các hạ thế nào?
Phiêu Trần mỉm cười, đặt năm ngón tay lên mặt bàn bằng gộ thiết mộc rồi ấn mạnh. Các ngón lún sâu dần vào lớp gỗ mà không hề phát ra tiếng động. Vô Mi khiếp vía trước nội công quán thế của đối phương, hỏi ngay sư thừa. Nhưng Phiêu Trần chỉ nói rằng mình được một dị nhân dạy dỗ.
Họ Miêu nghiêm giọng:
– May các hạ không có chốn nương thân, liệu có thể nhận lời làm võ sư hộ viện cho Sở gia trang ở Trường Sa hay không? Lương bổng tùy các hạ ấn định!
Ý họ Miêu muốn lợi dụng quái nhân này chống lại hai kẻ thù lợi hại là Sa Mạc Chi Vương vả Thược Dược Tiên Tử.
Phiêu Trần có cơ hội kề cận người thân, mừng rỡ tán thành ngay. Nhưng chàng không đủ can đảm có mặt lúc Vô Mi báo hung tin cho gia đình mình, nên chàng hẹn y rằng sẽ đến sau vài ngày, vì còn phải giải quyết việc riêng. Sáng hôm sau, hai người chia tay nhau. Vô Mi trao cho chàng một trăm lạng bạc, xem như ứng trước hai tháng lương.
Chiều ngày mười tám tháng tám, Vô Mi ngập ngừng đi qua cổng Sở gia trang. Y không biết mình sẽ nói thế nào với người thân của Phiêu Trần.
Sân trước có cột vài con ngựa lạ, chứng tỏ Sở gia trang đang tiếp khách. Kim Nhãn Điêu hé ra vẫy:
– Miêu hiền điệt vào đây!
Họ Miêu vào đến nơi, giật mình nhận ra khách là Kim Đính Thượng Nhân và chưởng môn bốn phái: Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn và Cái Bang!
Sở Quyền run rẩy hỏi:
– Phải chăng Trần nhi đã gặp nạn?
Vô Mi quỳ sụp xuống, lầy bẩy đáp:
– Bẩm lão gia, công tử đã rơi xuống vực sâu trên núi Bồng Lai rồi!
Phỉ nhi và đám nữ nhân gào lên như điên loạn, bị Sách Siêu quát mắng:
– Nay Trường Nguyên Chân Quân đã khẳng định Trần nhi tuy gặp tai họa nhưng không chết. Sao các ngươi lại lu loa làm ầm ỹ như vậy? Có mau im miệng để nghe họ Miêu kể lại sự tình hay không?
Sở Quyền dịu giọng vảo Vô Mi ngồi vào ghế rồi giải thích:
– Đêm hai mươi mốt tháng bẩy vừa rồi, Trường Nguyên Chân Quân xem thiên văn, thấy sao Liêm Tinh chập chờn như sắp tắt, liền bấm độn và đoán rằng Phiêu Trần gặp nạn. Ông đang ở Thiếu Lâm Tự để bàn bạc việc đại hội bầu minh chủ mới, nên thông báo ngay cho các chưởng môn kia biết. Sau đó, họ đến đây chờ kết quả. Giờ thì Miêu hiền điệt cứ bình tâm kể lại việc Phiêu Trần ngộ hiểm.
Vô Mi tuần tự kể lại tất cả và kết luận:
– Không phải vãn bối bài bác tài tiên đoán của chưởng môn phái Hoa Sơn, nhưng với địa hình của vực thẳm ấy thì công tử khó mà sống sót! Mong lão gia sớm lên đường đi Sơn Đông thu nhặt di thể công tử!
Trường Nguyên Chân Quân cười ha hả:
– Bần đạo xin lấy đầu ra đảm bảo cho lời nói của mình. Sở lão thí chủ đừng đi cho mất công, vài tháng nữa lệnh lang sẽ về đến!
Sự quả quyết của ông đã trấn an được mọi người. Kim Đính Thượng Nhân cũng nói:
– Thiên Xảo Chân Nhân pháp lực vô biên, không bao giờ giao phó trọng trách cho một người yểu thọ! Chúng ta cứ chờ đợi một thời gian rồi sẽ tính.
Tư Đồ Lan gạt lệ thỏ thẻ:
– Mong Chân Nhân cho biết chừng nào chuyết phu mới lộ diện?
Chân Quân bấm tay rồi đáp:
– Theo tượng quẻ thì chỉ trong vòng ba tháng.
* * *
Phần Phiêu Trần, sau khi chia tay với Vô Mi, liền tìm đến một lò rèn để thay chuôi và vỏ của Vô Danh Kiếm. Chàng còn cẩn thận đặt làm một lưỡi kiếm rỗng, chụp vừa khít lưỡi của Thần Kiếm. Dù có thẩm tra kỹ cũng chẳng thể nhận ra.
Chàng mua nhiều lương thực, tìm đến núi Vũ Lăng, vào thạch động phía tả Sách Khê Kiều để ẩn thân. Nơi đây đầy ắp những kỷ niệm nồng thắm với Hồ Ly Tinh Du Huệ, tức Tú Châu, khiến lòng chàng đau như cắt.
Trong những ngày sau đó, chàng cố thống nhất bốn pho kiếm pháp thành một thế hoàn chỉnh. Viên tiên đan Chí Dương trên núi Đơn Nhai đã hóa tán nội đan Tam Sắc Bích Hổ cũng như mật Bách Ô, giúp chàng hoàn thành lớp chót của Nga Mi Tâm Pháp. Tất nhiên, Kim Cương Chân Khí cũng tăng tiến vuợt bậc. Không những thế, Thạch Châu tiên đan còn làm tâm trí chàng thêm sáng láng minh mẫn bội phần!
Giờ đây, Sa Mạc Chi Vương và Thược Dược Tiên Tử chẳng còn đáng ngại nữa. Phiêu Trần luyện kiếm là để tìm cách che giấu lai lịch trước mắt người thân.
Chàng miệt mài nghiên cứu, múa đi múa lại từng chiêu kiếm, tìm những thức tương hợp để ráp nối chúng lại. Sau mười ngày, Phiêu Trần đã đạt đến cảnh giới tùy tâm nhi phát, thuận tay mà xuất thủ chứ không còn bị giới hạn bởi kiếm chiêu, kiếm ý khác nhau. Dường như chàng đã quên hết tên chiêu và xuất xứ của chúng.
Chỉ riêng ba chiêu Vô Vi Kiếm pháp của Trang Thứ thì không sao thêm bớt, sửa đổi được. Có điều là từ nay Phiêu Trần tùy nghi thi triển, bất kể vị trí dưới, trên hay đối diện.
Với những thành tựu vừa kể, Phiêu Trần hài lòng thu xếp hành lý, rời Sách Khê Cốc đi ngay Trường Sa. Chàng mừng thầm vì lúc rời nhà đã chẳng mang theo Hồng Điểm Hắc Xà, nếu không thì giờ đây khó mà giấu giếm được ai.
Trưa ngày hai mươi sáu, Phiêu Trần gõ cửa Sở gia trang. Gã đệ tử của Khúc Mạc Sầu lạnh lùng hỏi:
– Các hạ là ai mà lại bịt kín mặt như thế và đến đây làm gì?
Phiêu Trần dùng ngón trỏ viết lên cánh cửa gỗ:
– Tại hạ có hẹn với Miêu hộ vệ của quý trang. Xin các hạ vui lòng vào báo rằng có Du Lăng đến nhận việc!
Hán tử đóng sầm cửa lại, chạy vào bẩm báo. Lát sau, Vô Mi ra đến, nói với Phiêu Trần:
– Tại hạ đã thưa chuyện với trang chủ, được ngài chấp thuận. Mời Du các hạ theo ta vào bái kiến!
Chàng theo gã vào đại sảnh, thấy cả nhà đã tề tựu đông đủ. Mặt họ buồn thiu nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ hiếu kỳ. Có lẽ họ đã nghe Vô Mi kể lại nên muốn tận mắt nhìn quái nhân nửa người nửa vượn.
Phiêu Trần cố nén xúc động, lột nón và khăn. Yên Hà, Tư Đồ Lan khiếp sợ rú lên khe khẽ khiến lòng chàng càng thêm tủi hỗ.
Nhìn mặt cha già xanh xao, nhợt nhạt, chàng chỉ muốn quỳ xuống ôm chân ông mà nói ra sự thực. Sở Quyền chỉ cần chàng còn sống, bất kể thân thể tàn tật, dị dạng đến thế nào đi nữa.
Phiêu Trần vòng tay, nghiêng mình vái rồi đứng im đợi lệnh. Sở Quyền hòa nhả nói:
– Lão phu là người tu đạo, không phân biệt xấu đẹp, sang hèn giữa chúng sinh. Nếu hiền điệt vui lòng chọn Sở gia trang làm chốn nương thân thì lão phu hứa sẽ hậu đãi, xem như con cháu trong nhà!
Sách Siêu trợn đôi mắt thâm quần, cười nhạt bảo:
– Nghe Miêu hộ vệ kể rằng người có bàn tay thép và thần lực kinh nhân. Lão phu thầm ngưỡng mộ, nay muốn được tận mắt thưởng lãm.
Từ ngày Phiêu Trần thất tung, Dạ Tri Thù trở nên cáu gắt và khó chịu như lão già trở tính, khiến ai cũng sợ. Sách Siêu suốt ngày lẩm bẩm oán trách trời cao và uống rưỡu như hũ chìm.
Phiêu Trần mỉm cười gật đầu, quay bước ra sân trước. Chàng xuống tấn vác con sư tử đá nặng hai ngàn cân, chạy ra cổng rồi trở vào đặt lại chỗ cũ.
Phỉ nhi phục lăn, vỗ tay hoan hô nhiệt liệt và nói:
– Du đại ca thử dùng tay không đập vỡ đầu thạch sư ra xem.
Phiêu Trần phì cười khi thấy con mình dám xưng hô như thế. Chàng khoa tay ú ớ, ý hỏi Sở Quyền rằng mình có đuợc phép hay không? Kim Nhãn Điêu gật đầu.
Phiêu Trần vận công, sòe bàn tay hữu vỗ vào đầu sư tử đá, không phải chỉ cái đầu mà cả thân trước của pho tượng vỡ vụn thành những viên đá nhỏ bằng đầu ngón chân cái.
Mọi người ồ lên thán phục, riêng Tú Châu lại nói:
– Ta muốn được xem thanh bảo kiếm của các hạ.
Phiêu Trần chấn động, biết nàng thông tuệ tuyệt luân, đã sinh lòng nghi ngờ. Nhưng nhờ chuẩn bị trước, chàng ung dung tháo kiếm ra, kính cẩn trao cho Tú Châu.
Chỉ cần nhìn bảo kiếm lớn hơn bình thường và nước thép xấu là Tú Châu đã thất vọng ngay. Nàng giả vờ xem qua rồi trả lại, đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn.
Kể từ hôm ấy, Phiêu Trần trở thành võ sư hộ viện của Sở gia trang, tham gia việc tuần tra, canh gác. Chàng ngủ rất ít, ngày đêm rảo quanh khuôn viên với sự tận tụy hiếm có. Thực ra, chàng muốn được nhìn mặt vợ con và người thân nên kiếm cớ đi loanh quanh từ trước đến sau.
Một hôm, Tú Châu đem đến cho gã quái nhân chiếc mặt nạ, Hồng Điểm Hắc Xà quấn trên tay nàng. Phiêu Trần nhận ra dung mạo của Linh Xà Lang Quân, biết nàng còn nghi hoặc nên dùng Hắc Xà để đánh hơi. Chàng hồi hộp mang mặt nạ vào, bị Linh Xà quăng mình đến quấn quanh bụng. Nhưng ngay lập tức nó rít lên với vẻ sợ hải và giận dữ, quay về với Tú Châu. Phiêu Trần ngấm ngầm thở phào, đoán rằng nó không ưa mùi của loài Xà Vĩ Thù Vương.
Tú Châu thờ thẩn quay vào nhà và không bao giờ đến gần gã quái nhân họ Du nữa.
Gần giữa tháng mười, Kim Nhãn Điêu nhận được thư của Kim Đính Thượng Nhân yêu cầu ông đưa Diệp Tú Châu đến Thiếu Lâm Tự ngay. Lý do không rõ ràng nhưng chủ yếu xuất phát từ việc Lã Long Vân đã yêu cầu Kim Mãn Lộ chuyển địa điểm phó ước từ Nam Dương đến Ngọc Nữ phong trong rặng Tung Sơn.
Sở Quyền cho họp toàn gia, quyết định đưa theo đông đảo nhân thủ đi Hà Nam. Sau cuộc phó ước ngày đầu tháng mười một, họ sẽ đến núi Bồng Lai tìm xác Phiêu Trần. Sự chờ đợi đã khiến ông mỏi mòn, không còn tin vào lời nói của Trường Nguyên Chân Quân nữa. Chỉ có cách đến tận nơi mới biết Phiêu Trần còn sống hay đã chết.
Cả nhà đều cùng tâm trạng nên tán thành. Không có gì đau khổ hơn là sống thấp thỏm bằng niềm hy vọng mong manh.
Được thông báo, Bình Nam Vương cùng Tiểu Quận Chúa cũng sửa soạn lên đường. Mấy chục bộ tang phục đã được may vội để phòng khi tìm thấy thi thể của Phiêu Trần.
Bốn ngày sau, đoàn người đến thành Hán Dương, rước cả giáo chủ Ma Giáo Vương Nam Điền đi luôn.
Khi họ có mặt ở huyện thành Đăng Phong, gần chân núi Thiếu Thất thì chỉ còn hai ngày nữa hết tháng mười.
Sáng hai mươi chín, Sở Quyền, Sách Siêu, Vương Nam Điền và Tú Châu lên chùa Thiếu Lâm bái kiến Kim Đính Thượng Nhân và các chưởng môn Bạch Đạo.
Thượng Nhân nghiêm giọng giải thích với họ:
– Cái Bang cho người giám sát Thiểm Sơn và Kiếm Bảo, phát hiện giáo chủ Xà Giáo Từ Công Trực đã đến tổng đàn Thần Ô Giáo, liền báo về. Trường Nguyên Chân Quân gieo quẻ Dịch, đoán rằng cuộc phó ước kia liên quan đến cả vận mệnh võ lâm, chớ chẳng đơn thuần là cuộc chiến giữ Thần Võ Bang và Thần Ô Giáo. Chính vì sinh mạng của mấy ngàn hào kiệt đến quan chiến mà bọn ta phải triệu tập Diệp đồ tôn đến để đối phó với giáo chủ Xà Giáo, nếu lão hạ độc quần hùng.
Tú Châu kính cẩn hỏi lại:
– Cung bẩm sư tổ! Chẳng hay địa hình của nơi phó ước ra sao?
Thượng Nhân thở dài:
– Cạnh chân núi Ngọc Nữ Phong có một sơn cốc rất lớn tên gọi Hồ Lô Cốc, hình dạng như bầu rượu, bụng phình, miệng hẹp. Chung quanh sơn cốc ấy là vách đá dựng đứng, khỉ vượn cũng khó trèo, đúng là nơi tuyệt địa nếu bị chặn mất lối ra vào.
Chưởng môn phái Hoa Sơn tiếp lời Thượng Nhân:
– Nay gió Đông Bắc đã bắt đầu thổi vào cửa cốc, nếu Từ Công Trực nhẫn tâm phóng độc thì chẳng ai thoát được! Tuy mang tiếng là song phương phó ước, thanh toán trả thù, nhưng biết đâu phe Thần Ô Giáo không dùng kế Thuận Thủ Khiên Dương, nhân dịp này khống chế quần hùng bằng chất độc?
Tuệ Nghiêm Thần Tăng gật gù:
– Lão nạp có nghiên cứu sơ về khoa tướng pháp, nhận ra Lã Long Vân là người tham lam, độc ác, hành sự bất kể thủ đoạn.
Thành Tâm Tử nói ngay:
– Nếu là bậc chính nhân quân tử thì Lã Long Vân đâu có muối mặt lấy mụ Thược Dược Tiên Tử dâm đãng kia.
Kim Nhãn Điêu buồn rầu hỏi:
– Mong Chân Quân dạy bảo đôi điều về an nguy của khuyển tử Phiêu Trần!
Trường Nguyên lúng túng đáp:
– Đông đã về, trời đêm u ám nên bần đạo không quan sát được tinh tú. Nhưng bần đạo vẫn giữ nguyên lời nói ban đầu, khẳng định rằng lệnh lang còn sống.
Sở Quyền cáo từ, nhờ phái Thiếu Lâm cho đệ tử dẫn bọn ông đi xem qua địa thế Hồ Lô Cốc.
Về đến nơi cư trú, Tú Châu cho mua rất nhiều thảo dược, nhờ cả nhà phụ giúp trong việc bào chế giải dược.
Phỉ nhi cũng lặng lẽ ngồi châu mũi vào lò thuốc, nhìn ánh lửa hồng mà ứa lệ. Từ ngày nghe tin Phiêu Trần rơi xuống hang sâu, Phỉ nhi mất hẳn vẽ hổn nhiên cố hữu. Cậu ta tự động yêu cầu các vị thiếu phu nhân dạy mình học chữ, như để tạ lỗi và làm vui lòng vong linh của cha nuôi nơi chín suối! Lúc sinh thời, Phiêu Trần luôn mong muốn điều ấy!
Không còn bị chi phối bởi tính hiếu sự, hiếu danh, Phỉ nhi toàn tâm toàn ý học chữ nên rất mau tiến bộ. Cái chết của Phiêu Trần đã khiến nó hiểu ra rất nhiều điều.
Mãi suy nghĩ, Phỉ nhi không để ý rằng gã quái nhân Du Lãng đã đến đứng xéo một bên, nhìn mình chăm chú. Phỉ nhi phát hiện, xấu hổ vì đã để gã thấy mình khóc, liền nổi giận, cằn nhằn:
– Sao ngươi không đi ôm thêm củi vào đây cho thiếu gia mà lại đứng đấy làm gì?
Du Lãng mỉm cười bỏ đi. Phỉ nhi sững sờ, nghe hồn rúng động mà không hiểu vì sao!
Lúc rời Sở gia trang, Tú Châu đã đưa cho Du Lãng một chiếc mặt nạ khác, vì dung mạo Linh Xà Lang Quân sẽ gây sự chú ý của đồng đạo và kẻ thù.
Phỉ nhi nhìn theo, nhận ra dáng vóc và tướng đi của họ Du rất giống Phiêu Trần, cả nụ cười lúc nãy cũng vậy!
Phỉ nhi sinh trưởng chốn rừng vùng Liên Sơn, lại dốt đặc nên tâm lý phát triển chậm hơn những đứa bé thành thị và có học. Nó vẫn còn giữ được tính chân chất và ngoan cố của người sơn dã. Phỉ nhi đã cho rằng trong giới cao thủ trẻ thì Phiêu Trần là số một. Nay Du Lãng thần dũng tuyệt luân, có phần hơn cả cha mình, khiến Phỉ nhi chẳng hài lòng! Cộng với óc tưởng tượng phong phú của trẻ thơ, Phỉ nhi dễ dàng đi đến kết luận rằng họ Du chính là Phiêu Trần.
Cậu bé đắc ý trước phát hiện vĩ đại này, hân hoan chạy ra đại sảnh. Mọi người hiện đang ở trong tòa trang viện của tri huyện Đăng Phong. Lão này là cháu họ xa của Hà Vương Gia nên tha thiết mời cả đoàn đến đây nghĩ ngơi.
Các nữ nhân đang ngồi quanh chiếc bàn tròn, thực hiện công đoạn viên tròn giải dược, chẳng ai buồn mở miệng chuyện trò!
Phỉ nhi nói nhỏ:
– Tứ nương! Hài nhi có một phát hiện rất thần kỳ!
Tú Châu gật đầu ra hiệu cho nó nói tiếp. Sở Phỉ thì thào:
– Hài nhi thấy gã Du Lãng kia có những điểm rất giống phụ thân. Hay là người rơi xuống vực sâu tuy không chết nhưng do ăn nhằm thứ quỷ quái gì đấy nên lông mọc đầy thân, chẳng dám mở miệng nhận vợ con? Tứ nương thần thông quảng đại, sao không chế ra một loại thuốc rụng lông để điều tra thử xem?
Tú Châu gật gù tư lự:
– Ta cũng đã hoài nghi như vậy và dùng Hồng Điểm Hắc Xà để thử thách, nhưng cả Linh Xà cũng không nhận ra chủ cũ. Sau khi đến núi Bồng Lai, xuống vực sâu nhặt xác, nếu không thấy thi hài thì sẽ tính sau!
* * *
Mờ sáng ngày đầu tháng mười một, Kim Nhãn Điêu dẫn toán cao thủ lên núi Thiếu Thất, trao giải dược và bàn bạc kế sách cứu quần hùng.
Thành Tâm Tử cười hỏi Tú Châu:
– Nữ thí chủ có tin chắc vào công dụng của loại thuốc giải này không?
Tú Châu ngượng ngùng đáp:
– Trong Xà Kinh mà giáo chủ Xà Vương đã ban cho Linh Xà Lang Quân có nói về một loại vũ khí tên gọi là Xà Cốt Mê Hương Cầu. Loại độc cầu này chỉ nhỏ bằng trái chanh, khi nổ sẽ tỏa khói mê trong vòng bán kính bốn trượng. Chỉ cần độ hai chục quả là đủ làm ngã gục toàn bộ những người có mặt trong sơn cốc. Tiện nữ đoán rằng Từ Công Trực sẽ dùng Xà Cốt Mê Hương Cầu nên đã chế thuốc giải cho loại này. Còn như Xà Giáo có vũ khí khác thì e rằng chúng ta sẽ trở tay không kịp.
Trường Nguyên Chân Quân lộ vẻ thiếu tin tưởng. Lão than rằng:
– Giá mà có Độc Vật Nương Tử ở đây thì chúng ta chẳng còn phải thấp thỏm nữa!
Sách Siêu phá lên cười mai mỉa:
– Chân Quân tự hào có tài thông thiên triệt địa nhưng dường như hơi kém mắt nên không nhận ra con dâu họ Sở chính là đệ nhất kỳ nữ của Độc môn!
Chưởng môn của phái Hoa Sơn giật mình ấp úng:
– Té ra nữ thí chủ đây là Du tiểu thư đấy sao?
Sở Quyền mỉm cười:
– Huệ nhi! Con hãy dùng mặt thật để ra mắt chư vị chưởng môn! Từ nay con không cần phải hóa trang nữa.
Tú Châu thẹn thùng lấy ra một viên dược hoàn, bóp nát rồi xoa lên mặt. Dung mạo kiều diễm phi phàm của nàng hiện ra khiến ai cũng tấm tắc khen thầm.
Nàng nghiêng mình bái kiến mọi người, mặt hoa không chút sắc vui vì hảnh diện mà thấp thoáng nổi buồng mênh mang. Độc Phụ Nhân bước đến vuốt ve nàng:
– Ôi chao! Té ra Châu nhi cũng đẹp như lão nhân thuở còn xuân vậy!
Khổng Tước Thần Ma cười hô hố:
– Nếu quả đúng như thế thì lão phu đã giết hai lão quỷ này để độc chiếm bà rồi!
Đỗ Thuyên hổ thẹn nói:
– Lão thân không bằng thì cũng được tám phần nhan sắc của Châu nhi!
Ai cũng cười thầm khi thấy bà lão quá chín mươi mà vẫn cứ điệu đà!
Bàn bạc kế hoạch xong, đoàn người kéo nhau đến Ngọc Nữ Phong.
Quần hùng đông đến ba, bốn ngàn, đã nhanh chân vào trong Hồ Lô Cốc, cố giành lấy vị trí tốt để quan chiến, không biết rằng nguy hiểm đang lơ lửng trên đầu.
Phe Bạch Đạo không vào sâu mà chia nhau trấn giữ hai bên cửa cốc.
Tuệ Nghiêm Thần Tăng vận công nói lớn:
– A di đà phật! Nay giáo chủ Xà Giáo Từ Công Trực đẽ đứng về phe Thần Ô Giáo, khi cuộc chiến xảy ra sẽ xử dụng chất kỳ độc. Lão nạp khuyến các chư vị anh hùng không nên đứng ở cuối hướng gió!
Quần hào kinh hãi kéo ra cả ngoài, chiếm lĩnh khu đất gần cửa cốc.
Kim Đính Thượng Nhân tiếp lời phương trượng Thiếu Lâm Tự:
– Nếu tình hình hôm nay có điều bất ngờ, mong chư vị bình tâm chờ hiệu lệnh của bọn lão nạp. Về chất độc thì cũng đã có sẵn giải dược!
Câu nói này đã trấn an quần hùng, họ bắt đầu bàn bạc, đưa ra những dự doán về cục diện sắp tới.
Trong lúc ấy, các tăng lữ Thiếu Lâm đi phân phát thuốc giải cho mọi người.
Độc Phụ Nhân bỗng nói bâng quơ:
– Chúng ta ở cả trong này chẳng khác gì tự chui vào rọ. Nếu hai phe Thần Võ Bang và Thần Ô Giáo trở mặt, bắt tay nhau chia đôi thiên hạ thì cứ đánh thẳng vào, phong tỏa cửa cốc là xong.
Đỗ bà bà xưa kia là quân sư của nhóm Tứ Ác Nhân cũng như của cả giới Hắc Đạo, lòng dạ sâu độc, hiểm ác khôn lường, nay tuy đã già cả lú lẫn, nhưng cũng có bản năng cũ, đưa ra những nhận xét rất chí lý.
Các chưởng môn giật mình, chia hơn nửa lực lượng ra ngoài sơn cốc, đặt dưới sự thống lãnh của Thành Tâm Tử.
Danh vọng và quyền lực là cái có thể khiến Lã Long Vân quên đi mối thù giết cha. Nhất là khi bên cạnh gã có người đàn bà đầy tham vọng như Thược Dược Tiên Tử.
Du Huệ, tức Diệp Tú Châu, cau mày suy nghĩ, gọi Miêu Vô Mi đến dặn dò. Họ Miêu rảo buớc rời Hồ Lô Cốc.
Sáng nay trời u ám, vầng dương mờ nhạt, đến giữa giờ Thìn thì tuyết rơi lất phất, điểm trắng cảnh vật trong sơn cốc. Đầu giờ Tỵ ngoài cửa cốc bỗng vang lên tiếng quát tháo của Thành Tâm Tử và tiếng kêu thất thanh của các đệ tử Thiếu Lâm. Họ bỏ chạy ngược vào sơn cốc chứ không chiến đấu, nét mặt đầy vẻ kinh hoàng, Thành Tâm Tử giận dữ nói:
– Đây đúng là cái bẫy của bọn tà ma. Hàng vạn độc xà từ cánh rừng trúc của sơn cốc đã bò ra truy đuổi bọn bần tăng.
Độc Vật Nương Tử Du Huệ vận công quát lớn:
– Giải dược kia không có công dụng đối với nọc rắn, chúng ta phải rút về cuối sơn cốc lập tuyến phòng thủ!
Quần hùng ùn ùn bỏ chạy đến khu loạn thạch ở vách cuối Hồ Lô Cốc. Các chưởng môn Bạch Đạo cố thủ đường vào, vung chưởng giết độc xà. Nhưng đối phương đã thả thêm đàn ong độc khiến họ cũng phải rút lui.
Theo lệnh của Du Huệ, mọi người co cụm lại sau lưng những đại cao thủ có chưởng lực hùng hậu. Tất cả những cành cây, bụi rậm đều bị quần hùng bẻ trụi để chống đở với đàn ong độc.
Trường Nguyên Chân Quân cao giọng trấn an:
– Chư vị cứ bình tâm, đối phương chỉ muốn uy hiếp chúng ta chứ không có ý sát hại!
Quả nhiên có tiếng người xác nhận:
– Chưởng môn phái Hoa Sơn quả là người cao kiến. Bọn lão phu chỉ muốn thương lượng đôi điều mà thôi.
Đàn rắn, đàn ong đã dừng lại cách quần hùng mười trượng và để lối nhường đường cho giáo chủ Xà Giáo và ba người nữa tiến vào. Họ là Sa Mạc Chi Vương, giáo chủ Thần Hỏa Giáo và Thược Dược Tiên Tử.
Túy Lúy Tiên Ông, bang chủ Cái Bang cười nhạt:
– Còn gã Lã Long Vân đâu không thấy? Chẳng lẽ Tiên Tử đã chán y mà quay lại với chồng cũ?
Tạ Xuân Tiên cười yêu mị:
– Cảm tạ bang chủ đã quan tâm, người chuyết phu chẳng may vắn số, đã qua đời đêm qua rồi.
Toàn trường chấn động, ghê sợ lòng dạ rắn rít của Tiên Tữ.
Độc Phụ Nhân gặp đối thủ xứng tay nên sanh lòng đố kỵ, bà dấm dẳng hỏi:
– Chắc là tiểu tử đã bị ngươi hút hết chân nguyên rồi chứ gì?
Tạ Tiên Tữ thản nhiên đáp:
– Lão thái quá lời! Đấy là do y tự nguyện hiến dâng thôi!
Tỳ Bà Tú Sĩ nhảy dựng lên chửi:
– Đồ dâm phụ! Chắc ngươi cũng hại luôn bọn Hắc Diêm La, Bạch Phán Quan rồi chứ gì?
Giáo chủ Xà Giáo có thân thể gầy gò, mặt lưỡi cầy, mắt híp như sợi chỉ. Lão lại mặc áo bó sát nên trông chảng khác một con rắn độc. Từ Công Trực đỡ lời Tiên Tử:
– Lão nói oan cho Tiên Tử rồi. Những người khác là nạn nhân của lão phu đây!
Tuệ Nghiêm Thần Tăng thở dài hỏi:
– Thế chư vị bày ra độc kế này nhằm mục đích gì?
Sa Mạc Chi Vương cười khanh khách:
– Bọn ta chỉ muống thống nhất võ lâm về một mối, dưới trướng của Trung Nguyên Đệ Nhất Bang do bốn người chúng ta làm đồng bang chủ. Chư vị muốn sống sót thì phải uống một viên thuốc nho nhỏ và lập trọng thệ. Hôm nay, có mặt đủ các phái võ lâm quả là lòng trời đã đứng về phía Trung Nguyên Đệ Nhất Bang!
Kim Đính Thượng Nhân cười nhạt:
– Tôn giá không sợ Quốc Pháp hay sao?
Kim Mãn Lộ cười tủm tỉm:
– Bổn tọa đã tính đến việc ấy nên cử Hoàng Hoa công tử và Thanh Thủy Đầu Đà đi Bắc Kinh vấn an Thiên Tử rồi!
Thượng Nhân kinh hãi than:
– Té ra Thiên Xảo Chân Nhân đã đoán đúng. Ngươi chính là tay chân của quân Mông Cổ! Bọn lão nạp thà chết chứ không chịu bó tay trước kẻ phản quốc!
Du Huệ vội truyền âm:
– Sư tổ đừng quá quyết liệt, hãy để Trường Nguyên Chân Quân đứng ra thương lượng, kéo dài thời gian. Đồ tôn đã cho Miêu Vô Mi đi gọi tiếp viện rồi!
Kim Đính Thượng Nhân mừng rỡ lùi lại, để chưởng môn Hoa Sơn bước ra nói chuyện.
* * *
Lúc này, Miêu Vô Mi đang dồn toàn lực vào đôi chân, chạy về Thiếu Lâm Tự báo tin. Gã theo lệnh của Tứ phu nhân nấp rất kín ngoài cửa cốc, nên là người duy nhất thoát khỏi sự bao vây của đàn độc xà.
Nghe họ Miêu báo lại, ba vị thủ tòa Thiếu Lâm Tự vội kéo rốc mấy trăm tăng lữ đi Hồ Lô Cốc. Nhưng họ sẽ ẩn mặt, chờ hiệu lệnh của Du Huệ ở bên trong rồi mới xuất thủ. Phe đối phương có đàn độc vật, nếu không có kế hoạch chu đáo thì số thương vong rất lớn.
Phần Miêu Vô Mi hạ sơn, chạy về Hà gia trang để gọi Du Lăng. Họ Du đã từng một mình đánh bại Tứ Ác Nhân rất dễ dàng trong lần kiểm tra võ nghệ. Các nữ nhân nghi ngờ họ Du là Phiêu Trần nên mới bày ra việc này. Nhưng họ đã thất vọng vì kiếm thuật của Du Lăng chẳng để lộ ra xuất xứ!
Sáng nay, Kim Nhãn Điêu đã để họ Du ở nhà bảo vệ Vương Gia và con cháu, đúng với chức trách võ sư hộ viện.
Giờ đây Du Lăng đang ngồi chịu đựng những câu chất vấn của Phỉ nhi, trước sự chứng kiến của Tư Đồ Lan, Vệ Yên Hà và cha con Hà Vương Gia.
Phỉ nhi tin vào linh cảm của mình nên quyết làm cho Phiêu Trần lộ diện. Nhưng dù cậu bé có nói gì hay khóc lóc van xin thì họ Du vẫn lắc đầu phủ nhận. Cuối cùng Phỉ nhi tuyên bố:
– Nếu vậy, thì chỉ còn cách cạo sạch lông trên mặt là biết rõ thực hư!
Phiêu Trần đang bối rối thì Vô Mi về đến. Gã hối hả nói:
– Sa Mạc Chi Vương bày độc kế liên minh với Thược Dược Tiên Tử, Xà Vương, Thần Hỏa Giáo. Họ đã giết bọn Lã Long Vân và hiện đang nhốt quần hùng trong Hồ Lô Cốc, dùng đàn độc vật để uy hiếp. Tứ nương bảo ta về gọi ngươi đến giải vây.
Tư Đồ Lan, Vệ Yên Hà và Phỉ nhi cũng nai nịt lên đường, gởi A Bảo cho Tiểu Quận Chúa. Yên Hà khóc nói:
– Đại thư! Nếu tiểu muội có mệnh hệ gì xin đại thư hãy nuôi dạy giọt máu của giòng họ Sở!
Sau khi Miêu Vô Mi từ Bắc Kinh trở về, kể lại thánh ý của Thiên Tử, Tiểu Quận Chúa đã nhận lại họ Hồng và lạy Sở Quyền làm cha chồng, dù Phiêu Trần đã mất tích. Ngôi đại thư vẫn còn đấy và Hà Vân Bích trở thành nàng dâu cả của Sở gia trang.
Bốn nữ nhân cùng lo lắng, nhớ nhung Phiêu Trần nên rất gắn bó với nhau, không còn chút hiềm khích nào cả!
Nay nghe Vệ Yên Hà dặn dò, Vân Bích ứa nước mắt đáp:
– Hà muội yên tâm! Dù tướng công không bao giờ trở lại, ta cũng thề chẳng tái giá, hết lòng nuôi dạy Bảo nhi.
Sở Phỉ nhăn nhó:
– Cứu nhân như cứu hỏa mà Đại nương và Tam nương cứ cà kê, khóc lóc mãi vậy?
Năm người rời trang viện, lên ngựa đi cho nhanh và cũng để bảo toàn công lực mà chiến đấu. Vô tình, Du Lăng chọn tuấn mã Lặc nhi, ngựa cũ của chàng. Té ra, chàng quá nóng lòng nên không để ý đến việc giấu giếm lai lịch.
Nhận ra những cử chỉ quen thuộc, Lặc nhi mừng rỡ hí vang, tung vó ngựa như tên bắn, bỏ rơi bốn con ngựa còn lại. Phỉ nhi nhìn theo đắc ý reo lên:
– Đúng là phụ thân rồi, nếu không thì con ngựa khó tính kia đâu dễ bị khuất phục như vậy?
Tiêu Tương Thần Nữ và Vệ Yên Hà nhìn nhau, lòng bừng lên niềm hy vọng.
Vô Mi cũng nói:
– Thuộc hạ hoài nghi nên thử đánh hơi nhiều lần nhưng chỉ nghe mùi kỳ lạ. Toàn thân Du Lăng lại phủ kín lớp lông dầy nên không sao tìm ra những dấu vết quen thuộc của công tử!
Phỉ nhi đắc ý nói:
– Hài nhi chợt nảy ra một diệu kế. Xong trận này, nếu họ Du không cho cạo lông mặt thì Tam nương hay Nhị nương cứ giả đò treo cổ tự tử, thế là phụ thân phải lộ chân tướng ngay thôi!
Tư Đồ Lan mắng ngay:
– Sao ngươi không tự treo cổ mà xúi bọn ta?
Sở Phỉ gãi đầu:
– Thứ nhất là phụ thân thương nhị vị hơn hài nhi. Thứ hai do hài nhi quá mập, chẳng sợi dây nào chịu nổi!
Yên Hà phì cười:
– Kẻ chết nhát như ngươi mà tự sát thì chẳng thể lừa được Sở lang đâu!
Bốn người vừa phi ngựa vừa bàn bạc mưu kế, lòng hoan hỉ phi thường. Vô Mi ra roi phi hết tốc lực, cố đuổi kịp Du Lăng. Ngựa của gã mang từ Tây Hạ vào nên chẳng kém tuấn mã Lặc nhi. Vả lại, họ Du không biết Hồ Lô Cốc nằm ở vị trí nào trong rặng Trung Sơn nên phải chậm lại chờ Vô Mi.
Họ Miêu bắt kịp, nói với Chu Lăng:
– Các hạ cố mở đường máu giúp ta mang Hồng Điểm Hắc Xà vào cho Tứ nương. Con Linh Xà này chính là khắc tinh của đàn rắn độc!
Du Lăng gật đầu, bám sát họ Miêu. Hơn nửa khắc sau, hai người đến chân núi Ngọc Nữ Phong. Tuệ Sĩ Thiền Sư chạy ra đón, nóng nẩy hỏi:
– Chừng nào bọn lão nạp mới có thể vào?
Vô Mi đáp:
– Chư vị cứ tìm chỗ cao ráo mà ẩn nấp vì đàn độc xà sẽ bỏ chạy ra ngoài. Sau đó thì đánh thốc vào!
Du Lăng đột nhiên lột nón và mặt ra, cởi cả áo, để lộ thân trên đầy lông đen sì của loài dã nhân.
Quần tăng kinh hãi ồ lên và giật lùi. Vô Mi đưa tay trấn an rồi chạy theo họ Du.
Chính hình dạng dã nhân ấy đã khiến bọn đệ tử Thần Võ Bang và Thược Dược Thần Cung sợ hãi, nghi hoặc. Chúng tưởng chàng là một trong những con hắc tinh tinh của Thược Dược Tiên Tử.
Bọn cung nữ thần cung rú lên gọi thử nhưng không thấy có tác dụng. Họ ngờ vực nhưng chẳng ai dám chắc để ra lệnh cản đường.
Phiêu Trần đưa Vô Mi vượt qua hàng người dầy đặc một cách mau chóng mà chẳng phải giết ai. Họ Miêu rất thán phục và càng khẳng định quái nhân này là chủ nhân của mình.
Hai người lao thẳng về phía bốn cao thủ đầu xỏ, thì đám người đằng sau mới thét lên báo động. Bốn ác ma quay lại, ngơ ngác nhìn con tinh tinh trở chứng kia với ánh mắt cảnh giác.
Phiêu Trần quen mặt Kim Mãn Lộ, Tạ Xuân Tiên và nhận ra chín ngọn lửa trên bạch bào của lão nhân mập mạp, nên biết lão áo đen gầy gò kia là giáo chủ Xà Giáo. Chàng quyết định tiêu diệt lão trước để giải nguy độc vật.
Phiêu Trần hóa thành ánh chớp bay đến tấn công. Tứ giáo chủ vội vung song thủ dỡ liền tám chưởng có màu xanh đục. Lam Chương Thần Chưởng là tuyệt học danh trấn đất Miêu Cương.
Ba người còn lại cũng vội hỗ trợ cho họ Từ, đánh vào tả hữu quái nhân. Luồng kiếm quang của Phiêu Trần gạt phăng bảo đao của Sa Mạc Chi Vương và giáo chủ Thần Hỏa Giáo, rồi xé nát chưởng kình của Từ Công Trực. Giáo chủ Xà Giáo đau đớn thét lên ghê rợn, đứt làm hai khúc và ngực thủng chi chít.
Ngược lại, lưng Phiêu Trần cũng trúng hai chưởng của Thược Dược Tiên Tử. Chàng chỉ nghe ê ẩm chứ chẳng hề thọ thương. Tạ Xuân Tiên kinh hoàng thét lên:
– Quái vật này không hề sợ chưởng kình!
Mụ và hai người kia vội liên thủ để đối phó. Trong lúc ấy, Vô Mi đã đến được vị trí của phe nhà ở cuối cốc, trao túi vải đựng Hồng Điểm Hắc Xà cho Du Huệ.
Nàng đã đọc qua Xà Kinh nên biết cách điều khiển Linh Xà. Con vật rít lên những tiếng lanh lảnh, cao vút như sáo diều. Kỳ diệu thay, đàn rắn độc quay ngưọc lại, ùn ùn kéo trở ra, tấn công năm trăm thủ hạ Trung Nguyên Đệ Nhất Bang.
Chỉ có mấy chục đệ tử Xà Giáo là còn đứng vững, kỳ dư đều bỏ chạy hay ngã lăn vì nọc độc xà. Bọn Xà Giáo giận dữ ném liền mấy chục trái mê cầu rồi đào tẩu theo đàn rắn.
Quần hùng đã nuốt giải dược nên không hề hấn gì, ồ ạt đánh thốc ra.
Ngoài cửa cốc, tăng lữ Thiếu Lâm nấp trên cao, rải những hạt niệm châu bằng thép xuống đầu bọn tàn quân.
Trong này, các chưởng môn cùng những cao thủ hạng nhất đã vây chặt đấu trường và tham chiến.
Tứ Ác Nhân chọn Thược Dược Tiên Tử, chiếm tiên cơ bằng những mũi lông công. Khổng Tước Thần Ma thấy ám khí của mình nhiều lần mất tác dụng, liền cố công nghiên cứu lại, nâng cao thêm một mực, vì vậy, nhân lúc Tạ Tiên Tử bận tay đối phó với ba người kia, Thần Ma phóng liền một mũi ám khí.
Khổng Tước Mao được ném cao hơn đầu đối phương nên có vẻ vô hại. Nhưng nó bất ngờ bẻ góc, bay chếch xuống cắm vào mặt trái của Tạ Xuân Tiên.
Thược Dược Tiên Tử đau đớn đến nỗi tứ chi nhũn cả ra, lãnh thêm một mũi tiểu đao của Độc Phụ Nhân cùng hai chưởng của Tỳ Bà Tú Sĩ và Hạc Lão Nhân.
Bên kia, năm vị chưởng môn, trưởng lão vây đánh giáo chủ Thần Hỏa Giáo Khương Tấn Khải. Họ Khương đã bỏ kiếm, thi triển tuyệt học Hỏa Vân Chưởng Pháp của giáo phái. Những đạo chưởng phong đỏ hồng và nóng rực đã khiến phe đối phương rúng kỵ, e dè giữ thế cầm chừng.
Còn trận đấu giữa quái nhân Du Lăng và Sa Mạc Chi Vương đã sắp đến hồi kết thúc. Trên người Kim Mãn Lộ đã có tám chín vết thương, máu nhuộm đỏ bộ bạch bào. Nhờ công lực trăm năm nên lão ta vẫn còn hung hãn. Quần hùng đã toàn thắng, kéo cả vào xem trận chiến. Du Huệ chăm chú quan sát đường kiếm của quái nhân, cố tìm ra những nét quen thuộc để có thể tin chắc vào dự đoán. Bên cạnh nàng là Tư Đồ Lan, Vệ Yên Hà. Cả ba cùng nhau bàn luận, trong lúc Phỉ nhi cứ nhẩy nhót tán dương những chiêu thức tinh kỳ.
Phiêu Trần liếc sang đấu trường bên kia, thấy áo sư tổ đã cháy xém, vội kết liễu Kim Mãn Lộ để sang tiếp ứng. Chàng biết chỉ có mình mới đối phó được với Hỏa Vân Chưởng Pháp.
Phiêu Trần dùng phép ngự kiếm, bất ngờ bốc lên cao, tấn công bằng chiêu Diệp Lạc Tri Thù trong pho Vô Mi Kiếm Pháp.
Kim Mãn Lộ nghiến răng tung mình lên tiếp chiêu. Kiếm ảnh của Phiêu Trần gồm hàng ngàn chiếc lá vàng lả lơi, chạm vào màng đao quang, tạo lực đẩy chệch lưỡi bảo đao, để lộ sơ hở cho mũi kiếm len qua.
Kim Mãn Lộ đã biết đối phương là ai, thản nhiên nhận một kiếm vào ngực phải. Nhưng từ khủy tay cụt của lão bay ra một ánh chớp, đổi mạng với Phiêu Trần.
Nhưng mũi tên độc kia chạm vào người chàng, khựng lại rồi rơi xuống đất. Họ Kim đau đớn rú lên, ôm ngực lẩm bẩm:
– Té ra Sở tiểu tử đã luyện thành Kim Cương Thần Công!
Lão chết không nhắm mắt trong tiếng reo hò của đám nữ nhân:
– Tướng công!
Phiêu Trần rùng mình, ứa nước mắt, lẳng lặng lướt về phía giáo chủ Thần Hỏa Giáo. Chàng lao xuyên qua giữa sư tổ và Túy Lúy Tiên Ông, ập đến tấng công Khương Tấn Khải.
Chàng đang mang tâm trạng tuyệt vọng, mặc cảm vì thân phận nửa người nửa thú nên bất kể tử sinh, xuất chiêu Liên Phòng Tế Nguyệt bằng phương thức của chiêu Phật Quá Nại Hà. Thay vì hướng lên trên gương sen tỏa rộng, bay thẳng vào đám mây lửa quanh người họ Khương.
Lão ta đã liếc thấy chàng hạ sát Sa Mạc Chi Vương nên dồn toàn lực đối phó. Ngoài hai đạo chưởng kình trực diện, còn có hai đạo tả hữu bất ngờ từ ngoài lượn vào, chụp lấy người của đối phương.
Khương giáo chủ trúng ba kiếm vào ngưc, văng ngược ra phía sau, nhưng vẫn đứng vững và vạt áo không vết máu. Trong khi lớp lông và quần dài trên thân Phiêu Trần đã bắt lửa, bốc cháy ngùn ngụt, tỏa mùi khét lẹt.
Họ Khương cười đắc ý:
– Bổn giáo chủ được Kim Mãn Lộ dâng tặng Bạch Tê Bảo Giáp nên chẳng sợ gì đao kiếm! Còn ngươi thì sẽ chịu được mấy chưởng nữa?
Nhưng Phiêu Trần đã mang cả ngọn lửa trên người, tiếp tục lao đến. Lần này, chàng xuất chiêu Kiếm Hải Cô Chu, thản nhiên nhận thêm hai chưởng nữa của họ Khương. Đổi lại Phiêu Trần đã chặt phăng hai cánh tay và đâm thủng cổ họng đối phương.
Rồi chàng rú lên bi thiết, phi thân ra khỏi sơn cốc. Phiêu Trần mê muội chạy như bay, chẳng hề định hướng. Bọn Sở Quyền và các chưởng môn đuổi theo, nhưng chỉ vài dặm là mất dấu.
Dạ Tri Thù thấy các cháu dâu khóc lóc thảm thiết, liền cười nhạt:
– Truy tung theo dấu là nghể của lão phu, Trần nhi chẳng thể thoát được đâu mà các ngươi sợ!
Tỳ Bà Sương cũng nói:
– Tam vị tứ muội cứ bình tâm, còn có lão phu đây nữa mà!
Hai cao thủ Hắc Đạo bắt tay xem xét dấu chân và những tàn tro vải rơi từ người Phiêu Trần ra.
Vô Mi gạt đi:
– Nhị vị khỏi nhọc công! Tại hạ có thể đánh hơi được mùi khét này trong vòng trăm trượng.
Thế là đoàn người mừng rỡ mà theo họ Miêu. Lạ thay, lộ trình của Phiêu Trần lại dẫn đến cơ ngơi của Hà tri huyện, nơi họ đang cư trú.
Thì ra Phiêu Trần chạy một hồi đã được gió Đông và tuyết lạnh làm cho tỉnh táo lại. Chàng hổ thẹn vì thân thể lõa lồ, vội nhẩy xuống ao sen súng bên đường để giấu mình. Không nghe đớn đau, chàng thử gột rửa, kỳ cọ, thấy da thịt chẳng hề tổn thương và rất nhẵn nhụi, như chưa hể mọc lớp lông quái dị kia. Chỉ có mái tóc là bị cháy nham nhở.
Phiêu Trần nhủ thầm:
– Hay là lớp lông này kỵ lửa, có thể dùng Tam Muội Chân Hỏa mà loại trừ tuyệt gốc được? Hơn nữa, Du Huệ là thần y lẽ nào không trị được quái tật này? Nay mọi người đã biết ta còn sống thì làm sao giấu giếm được nữa?
Nhớ đến những tiếng gọi não nùng của người thân, chàng chẳng đành tâm trốn tránh! Phiêu Trần hái vội vài chiếc lá úa tàn, che hạ thể rồi phi thân về Hà gia trang trong huyện thành Đăng Phong.
Chàng xấu hổ nên dồn hết hai hoa giáp công lực vào song cước, hóa thành chiếc bóng mờ, khiến lữ khách trên đường tưởng là hồn ma bóng quế!
Về đến nhà, chàng chạy vào phòng, lục túi hành lý lấy y phục.
Bỗng cửa phòng bật mở và Tiểu Quận Chúa bước vào. Nàng kinh hãi kêu lên:
– Sở lang! Có phải chàng đấy không?
Rồi người con gái yếu đuối kia quị xuống. Phiêu Trần chỉ vừa mặc xong quần dài, vội nhẩy đến đỡ lấy, xoa bóp các huyệt đạo.
Hà Vân Bích mở mắt, run rẩy vuốt ve gương mặt tình quân, định nhờ xúc giác khẳng định mình không nằm mơ! Phiêu Trần cúi xuống hôn nàng và thì thầm:
– Bích muội! Ta đã về với nàng đây!
Lát sau, người thân của chàng về đến, có cả Kim Đính Thượng Nhân và các chưởng môn.
Phiêu Trần ngượng ngùng ra mắt, bị trách móc nặng nề. Nhưng tiếng cười hân hoan mỗi lúc một thêm rộn rã. Nhất là khi Phỉ nhi ranh mãnh nói:
– Phụ thân quả đáng khâm phục, trên người không một mảnh vải mà cứ tồng ngồng chạy hàng chục dặm đường! Hài nhi thật chẳng dám noi gương!Hết