Nga Mi Kiếm Khách

Chương 6: Giang Lăng đào phản tặc - Hồi gia đắc lương duyên


Đọc truyện Nga Mi Kiếm Khách – Chương 6: Giang Lăng đào phản tặc – Hồi gia đắc lương duyên

Nửa canh giờ sau Phiêu Trần và Vệ Yên Hà xuống đến chân núi. Chỉ có một con ngựa nên nàng phải ngồi vào lòng chàng!

Mùi hương từ tóc và da thịt tỏa vào mũi, khiến Phiêu Trần nhớ lại giấc vu sơn đêm nào, nhưng không dám hỏi thêm lần nữa.

Phiêu Trần ngượng ngùng hỏi :

– Vệ cô nương! Gần đây có nơi nào bán ngựa không?

Yên Hà tủm tỉm cười :

– Có chứ! Nhưng thiếp mù lòa đâu thể cưỡi ngựa được chứ!

Rồi nàng đổi giọng giận hờn :

– Hay là công tử tỵ hiềm thiếp tật nguyền, không xứng đáng cận kề!

Nói xong, nàng lao ngay xuống đất. Phiêu Trần kinh hãi xiết chặt nàng vào lòng, an ủi :

– Nàng hiểu lầm rồi! Lòng ta luôn yêu mến tôn trọng nàng, và chẳng bao giờ nghĩ đến khuyết tật ở đôi mắt!

Yên Hà sung sướng dựa tấm lưng ong vào ngực Phiêu Trần, biết chàng không thờ ơ với mình! Kể từ lúc ấy Phiêu Trần không dám nhắc đến chuyện đi riêng, cố thản nhiên trước ánh mắt dị nghị của lữ khách trên đường. Chàng tự nhủ mình vì chữ nhân mà bỏ qua lễ nghi vụn vặt cũng không đáng trách.

Nhưng chúng ta đã biết, phái Nga Mi tuy là Phật môn Thiền tông nhưng lại chịu ảnh hưởng nhiều của Lão giáo, nên phóng khoáng tự tại. Đối với lễ nghĩa Khổng gia, họ không coi trọng lắm!

Do vậy, Phiêu Trần thản nhiên chấp nhận hoàn cảnh không vì câu nệ tiểu tiết mà làm buồn lòng cô gái đáng thương. Cuối giờ Mùi, chàng dừng cương trước Kinh Châu đại tửu lâu, bồng Yên Hà đi vào, mặc kệ những đôi mắt nho nhen, đố kỵ. Gã tiểu nhị mau mắn đưa khách lên lầu, vì tầng dưới đã hết bàn.

Lầu trên cũng khá đông, và có không ít khách võ lâm. Tất nhiên họ đều giương mắt ra nhìn đôi tài tử giai nhân. Lúc hai người an tọa và ăn uống thì họ mới biết nữ lang áo xanh, tóc xõa kia bị mù!

Phiêu Trần gọi tám món ăn thượng hạng, chăm chút gắp cho Yên Hà. Nàng đắc ý hưởng thụ sự ân cần ấy và hạnh phúc vô vàn!

Gã tiểu nhị cười hì hì :

– Bổn điếm có mấy loại rượu Nữ Nhi Hồng rất nhẹ, công tử có muốn gọi để quý phu nhân dùng thử hay không?

Yên Hà nũng nịu ứng tiếng :

– Tướng công! Thiếp muốn uống vài chung!

Phiêu Trần ngượng ngùng với gã tiểu nhị, rượu được đem ra và đôi má Yên Hà hồng lên như dáng chiều và càng bội phần xinh đẹp. Nàng bị men rượu kích thích, nhìn say đắm gương mặt anh tuấn của Phiêu Trần, may mà chàng không nhận ra đôi mắt nồng nàn kia đã hồi phục được chút thị lực! Ăn xong Yên Hà yểu điệu nói :

– Tướng công bồng thiếp đi!

Phiêu Trần không từ chối được giọng nói ngọt ngào, bồng nàng trên đôi tay vững chắc.

Nhưng đúng lúc ấy, có hai lão già từ thang lầu đi lên. Họ giống nhau như đúc, lưỡng quyền nhô cao, mắt dài, nhỏ như sợi chỉ.

Hai lão giật mình quát :

– Hà nhi!

Yên Hà ứng tiếng :

– Ngũ thúc! Lục thúc!

Lão già có nốt ruồi đen bên mép cười nhạt :

– Hà nhi! Sao ngươi dám làm điều khó coi như vậy?

Yên Hà tuột khỏi tay Phiêu Trần ung dung đáp :

– Hài nhi mù lòa, không tự đi lại được, nên mới phiền Sở công tử đây giúp cho, sao Ngũ thúc lại bắt tội?

Như vậy lão già không có nốt ruồi là Lục hộ pháp của Ma giáo. Lão gằn giọng :

– Tiểu tử kia! Nếu ngươi muốn sống thì mau ly khai Hà nhi ngay! Cái bản mặt diêm dúa của ngươi quả là đáng ghét!

Phiêu Trần không thèm lý đến lão, quay sang hỏi Yên Hà :

– Hai người này là ai vậy?

Nàng cười đáp :

– Ngũ hộ pháp Ma Kiếm Thiên Vương và Lục hộ pháp Quỷ Đao Thiên Vương. Họ là anh em song sinh, tên gọi Thạch Hải Ba và Thạch Nghệ Mưu!

Nàng quay sang nói với hai lão nhân :

– Sở lang đây có lai lịch rất đặc biệt. Nhị vị không cẩn ngôn, sau này sẽ hối hận đấy!

Ma Kiếm Thạch Hải Ba là người thận trọng, hỏi lại cho rõ :

– Hắn là ai thế?

Phiêu Trần không muốn nhắc đến công cứu mạng Giáo chủ Ma giáo nên cướp lời Yên Hà :

– Tại hạ là Sở Phiêu Trần, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tôt mà thôi! Nếu nhị vị không hài lòng thì tại hạ sẽ giao Vệ cô nương lại rồi cáo từ!

Chàng không để ý nhưng Yên Hà thấy rõ mép trái hai lão giật liên hồi. Nàng ngỡ ngàng tự hỏi vì sao hai lão động sát khí như vậy? Nàng đã quá quen với dấu hiệu đặc biệt ấy nên không thể lầm được. Phải chăng cái danh tự Sở Phiêu Trần là nguyên nhân? Nghĩ đến sự phản bội của Phó giáo chủ Ma giáo tức Nhị hộ pháp Yên Nhãn Thiên Vương, Yên Hà giật mình nghi hoặc! Chẳng lẽ Ngũ, Lục hộ pháp cũng đã âm thầm quy phục Khổng Tước bang? Chỉ có tà bang này là muốn giết Phiêu Trần mà thôi!

Ngũ hộ pháp Thạch Hải Ba mỉm cười dọ hỏi :

– Phải chăng Sở công tử là con của Kim Nhãn Điêu Sở Quyền?

Phiêu Trần gật đầu xác nhận. Ngũ hộ pháp giơ ngón tay cái khen ngợi :

– Hảo thiếu niên! Lão phu nghe nói chính công tử đả thương được Hắc Diêm La Hân Tốn?

Phiêu Trần cau mày :

– Sao tiền bối lại biết việc này?

Vệ Yên Hà đã đoán chắc được tám phần, giả đò nũng nịu :

– Ngũ thúc và Lục thúc đã không bắt tội, chúng ta đi thôi!

Nàng bám vai chàng như muốn đuợc bồng ẵm, lưng quay về phía hai lão già, miệng thì thầm vào tai Phiêu Trần :

– Chạy mau! Họ là nội gián của Khổng Tước bang đấy!

Phiêu Trần hiểu ý ôm nàng bay vút qua lan can lầu, rơi xuống đất nhẹ nhàng như lá rụng. Thân pháp “Huyền Huyền Ảo Bộ” quả đúng xưng thiên hạ vô song.

Hai lão quỷ kinh hãi nhảy theo thì Phiêu Trần đã lên lưng ngựa ra roi phi nước đại.

Phiêu Tràn ngoái đầu lại phía sau, chàng thấy bụi bốc cao, chứng tỏ toán truy binh khá đông đảo, và chỉ cách chừng một dặm. Như vậy là hai lão Hộ pháp có mang theo thủ hạ. Chàng lo lắng bảo Yên Hà :

– Phe đối phương không dưới mười người. Khi họ bắt kịp, ta e không bảo vệ nổi nàng!

Yên Hà không nhìn được xa, hỏi lại chàng :

– Công tử nhìn sang mé hữu xem có ngọn núi nhỏ nào không?

Chàng quan sát rồi đáp :


– Có!

Yên Hà mỉm cười :

– Địa hình của ngọn Tiểu Sơn ấy rất hiểm tuấn, dễ thủ khó công. Chúng ta lên được đấy thì không có gì phải lo nữa!

Phiêu Trần nghe lời nàng, rẽ theo đường mòn xuyên cánh rừng thưa. Đến chân núi, chàng nhảy xuống, quất mạnh vào mông tuấn mã, đuổi nó chạy vào cánh rừng mé tả, rồi bồng Yên Hà lướt lên ngọn sơn đạo dốc và hiểm trở. Con đường chỉ rộng độ sáu bước chân, nổi lên như sống trâu, hai bên là hố sâu. Nếu lên được bình đài trên sườn núi, trấn giữ sơn đạo thì khó ai vượt qua nổi!

Phiêu Trần mừng rỡ nhận ra trên bình đài có một tòa cổ miếu rêu phong. Chàng lao vút vào, đặt Yên Hà đứng xuống nền miếu rồi quay ra. Thấy phe đối phương đang cố vượt sơn đạo, chàng lấy đá ném xuống.

Với công lực thâm hậu của chàng, viên đá to bằng nắm tay kia bay đi như vì sao lạc. Gia dĩ, Phiêu Trần luyện phóng ám khí từ nhỏ nên thủ pháp rất chuẩn xác. Đường lại hẹp nên gã hán tử đi tiên phong không cách nào tránh né, trúng đòn, rú lên thảm khốc, lăn lông lốc xuống vực.

Tên thứ hai chưa kịp tháo lui đã vỡ sọ. Người đứng sau gã là Ngũ hộ pháp Thạch Hải Ba, vội chụp lấy tử thi thủ hạ, làm vật che thân rồi quát tháo mọi người rút lui! Xuống đến chân núi lão gầm lên :

– Lão phu sẽ vây chặt chỗ này, để xem bọn ngươi nhị đói đuợc mấy hôm?

Phiêu Trần chẳng thèm ư hử, cố lăn một tảng đá to tròn nặng ước hai ngàn cân, đặt chênh vênh nơi đầu sơn đạo. Vật vô tri này sẽ khiến phe đối phương khiếp đảm, không dám tiến lên vì họ chẳng dám chắc nó lăn xuống lúc nào!

Phiêu Trần xoa tay trở vào miếu, thấy nền gạch đã được quét sạch sẽ, mạng nhện cũng chẳn còn, ngạc nhiên hỏi :

– Sao Vệ cô nương có thể dọn nhanh như vậy được?

Yên Hà ấp úng đáp :

– Thiếp mò được cây chổi nên công việc cũng dễ dàng. Hơn nữa, nơi này cũng không đến nỗi dơ bẩn lắm!

Phiêu Trần do đã xác tín rằng Yên Hà mù hẳn nên không nghi ngờ gì, bàn đến chuyện thực phẩm :

– Chờ đêm xuống tại hạ sẽ cõng cô nương phá vòng vây, vì ở đây sẽ không có cái để ăn!

Yên Hà áy náy đáp :

– Chung quanh đây có rất nhiều lê, táo, đào, lý nhưng không thể dùng trái cây cầm cự lâu dài được. Thiếp hối hận vì đã đưa chàng vào tuyệt địa!

Phiêu Trần hiên ngang đáp :

– Nàng bất tất phải băn khoăn, trong bóng đêm ta tin chắc sẽ thoát đi dễ dàng!

Chàng trở ra ngoài đi quanh bình đài hái quả, mang vào miếu. Ăn xong, Phiêu Trần ra tảng đá để canh phòng, còn Yên Hà ở lại miếu.

Chiều xuống và rồi màn đêm bao phủ, tiếng côn trùng rỉ rả khiến không gian thêm cô tịch. Phiêu Trần tin chắc đối phương không dám lên, chỉ phong tỏa Tiểu Sơn để bọn chàng kiệt lực vì đói khát, nên yên tâm điều tức.

Lúc chàng xả công, nhìn lên bầu trời đầy sao, nhận ra đã cuối canh ba, liền vào miếu để đưa Yên Hà đào tẩu. Nào ngờ, nàng đã biến mất tăm. Phiêu Trần bẻ chân hương án làm đuốc, lục soát hết bình đài mà chẳng thấy đâu! Chàng vô cùng lo lắng và hoang mang, lần xuống nửa đường sơn đạo để quan sát, thấy phe đối phương vẫn còn đấy. Họ tập trung quanh đống lửa ở mé tả, đề phòng Phiêu Trần xô đá xuống.

Như vậy, thủ phạm bắt cóc cô gái mù Vệ Yên Hà không phải đám người này. Thế thì ai là người có võ công cao đến mức qua mắt được cả chàng lẫn bọn ở chân núi? Nhưng vì sao người ấy không ra tay ám hại khi chàng đang nhập tịnh?

Phiêu Trần chợt nhớ đến vách núi dựng đứng phía sau tòa phế miếu, quay trở lên, đốt đuốc tìm dấu vết. Lúc nãy, chàng chỉ chú tâm tìm Yên Hà nên không quan sát kỹ vách đá. Vả lại, ai mà tưởng tượng nổi có người trèo xuống từ đỉnh núi cao vời vợi này?

Sau mấy khắc lục lọi, Phiêu Trần cũng khám phá ra một hàng lỗ trỗ thẳng lên, nằm sau đám dây leo, điểm chân vào những lỗ ấy mà trèo lên, gần khắc sau, Phiêu Trần đã vượt chiều cao hai mươi trượng, lên đến một bình đài rộng rãi.

Ánh lửa leo két xa xa kia khiến Phiêu Trần vui mừng khôn xiết, lướt nhanh. Mục tiêu của chàng chính là một sơn động, nhìn vào trong. Chàng ngạc nhiên khi thấy Vệ Yên Hà đang ngồi trò chuyện với một nam nhân tuấn tú, tuổi độ hơn ba mươi. Gã này mặc trường bào trắng, mũi cao, miệng rộng, nhưng đôi mắt tỏa ánh xanh rờn, vẻ cao ngạo hiện rõ trên gương mặt chữ điền.

Phiêu Trần hoang mang lắng tai nghe câu chuyện. Chàng giật mình khi nghe Yên Hà nói :

– Nay sư thúc đã luyện xong thần công của sư thúc tổ, xin hãy hạ sơn giúp gia phụ trừng trị bọn phản bội và chấn hưng Ma giáo!

Hán tử nhếch mép cười bí ẩn :

– Mục Phi Long này sẵn sàng vì bổn giáo mà bạt kiếm, nhưng nàng phải trở thành vợ của ta!

Yên Hà biến sắc xua tay :

– Đệ tử mù lòa, chẳng thể nghĩ đến chuyện xuất giá!

Mục Phi Long cười nhạt :

– Ta thừa sức cứu nàng thoát khỏi cảnh tối tăm! Tuyệt học của Ma giáo có thể làm được nhiều điều kỳ diệu!

Phiêu Trần thấy gã nói chắc nịch như vậy, lòng cũng mừng cho Yên Hà. Nhưng không ngờ nữ nhân lại chối từ :

– Chẳng phải đệ tử không tin lời sư thúc, nhưng lòng này đã trót nặng tình với Sở lang, không thể lấy ai khác được nữa!

Lòng Phiêu Trần ngập tràn cảm giac ngọt ngào khi nghe Yên Hà thổ lộ tâm tình! Mục Phi Long tái mặt, giận giữ nói :

– Có phải gã oắt con mặt trắng đã đưa nàng lên đây không? Biết thế ta giết quách hắn cho rồi! Nhưng liệu hắn có trả lại được ánh sáng cho đôi mắt của nàng như ta chăng?

Yên Hà nói với giọng cương quyết :

– Sở lang là bậc nhân tâm hiệp cốt, khi yêu chẳng bao giờ để ý đến khuyết tật của đối tượng. Đệ tử cam chịu tối tăm, chỉ cần được sống bên cạnh người mình luyến ái. Mong sư thúc đưa đệ tử trở lại miếu!

Mục Phi Long cười khanh khách :

– Mục mỗ suốt đời chỉ biết làm theo ý mình, nàng không chịu cũng chẳng được! Ngay đêm nay chúng ta sẽ thành thân và nàng sẽ là vợ của Long này!

Yên Hà sợ hãi đứng bật dậy, định bỏ chạy. Nhưng họ Mục đã xạ ngay một đạo cách không chỉ lực, điểm huyệt nàng.

Phiêu Trần chấn động trước thủ pháp Thiên Ma chỉ thất truyền. Nghe nói tuyệt học này của Ma giáo rất khó luyện, chỉ có mình Tàn Tẩu, nhị sư thúc của Vương giáo chủ đạt được tám thành. Nay Mục Phi Long cũng biết, phải chăng gã là học trò của Tàn Tẩu? Nhưng chàng chẳng có thời gian để suy nghĩ thêm, vì Mục Phi Long đã bước đến, định lột xiêm y của Yên Hà. Phiêu Trần động nộ trước hành vi bá đạo của đối phương, vận công hừ một tiếng. Âm thanh đập vào tai họ Mục như sấm sét. Gã giật mình nhìn ra, thấy Phiêu Trần bước vào liền bật cười ngạo nghễ :

– Tiểu tử ngươi tìm được đường lên đây là đã tới số rồi!

Phiêu Trần lạnh lùng đáp :

– Các hạ có bổn phận cao trong Ma giáo mà đối xử với đệ tử như vậy không biết hổ thẹn hay sao?

Mục Phi Long cười nhạt :

– Vương Nam Điền nhu nhược, bất tài, sẽ có ngày ngôi Giáo chủ thuộc về ta. Lúc ấy, ta muốn cưới cả trăm đệ tử chẳng ai dám phẩm bình.

Phiêu Trần gật gù :

– Té ra các hạ đã nuôi dã tâm soán nghịch, có chết cũng đáng. Mau bước ra đây!

Mục Phi Long bước đến vách gỡ thanh trường kiếm đang treo trên mỏm đá, rồi đi ra.

Yên Hà vội thét lên :

– Sở công tử hãy đề phòng Ma Nhãn đại pháp của hắn ta!

Phiêu Trần đã hiểu vì sao Song Nhãn Phi Long lại xanh biếc như vậy.

Chàng bình tĩnh đáp :

– Hà muội đừng lo! Hắn không xứng là đối thủ của ta đâu!

Mục Phi Long thấy đối phương chưa đến hai mươi tuổi, sinh lòng khinh thị :

– Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà ngông cuồng. Ta chấp ngươi động thủ trước đấy!

Gã đâu biết rằng chàng luyện tâm pháp Nga Mi khi từ năm lên bốn tuổi, lại được ăn loại nấm Thiên Tiên Thạch Nhĩ, nên trong người chứa đến ba mươi mấy năm công lực! Giờ đây, gã thách Phiêu Trần xuất thủ trước là đã đặt mình vào chỗ hiểm nghèo.

May cho Mục Phi Long là Phiêu Trần không thi triển chiêu “Kiếm Hải Cô Chu” của Thiên Xảo chân nhân, mà chỉ dùng chiêu “Kim Cang Kích Lỗ” (Kim Cang Gióng Trống). Từ ngày học được thân pháp “Huyền Huyền Ảo Bộ”, kiếm chiêu của Phiêu Trần đánh ra nhanh gấp bội, và tất nhiên phải thêm phần lợi hại!


Phiêu Trần vừa động thân đã vượt qua khoảng cách hai trượng, ập đến như cơn lốc. Kiếm quang loang loáng bởi ánh lửa hồng, vây chặt lấy Mục Phi Long. Gã kinh hãi, xuất chiêu thủ mạng mong dùng tu vi thâm hậu để chặn đứng đường kiếm của đối phương!

Nhưng khi hai thanh thép chạm nhau, họ Mục nghe tay tê rần, thức ngộ rằng công lực đối phương còn cao hơn mình một bậc. Mũi kiếm của Phiêu Trần phá được lưới thép, đâm vào ngực và mặt Mục Phi Long.

Gã nghiêng người né tránh nên chỉ bị hớt đứt một vành tai, còn ngực ngực thì chẳng thấy máu, vì có bảo y hộ thân. Tuy nhiên, lực đạo của nhát kiếm đã đẩy gã văng về phía phía sau gần trượng, tâm thất đau nhói.

Mục Phi Long vừa hổ thẹn vừa căm hận, gầm lên, xạ liền một đạo Thiên Ma chỉ vào bụng đối thủ. Tiếc rằng Phiêu Trần đã đột ngột hoán vị, cứ như có sức mạnh vô hình nào xê dịch thân hình chàng sang một bên, tránh khỏi đạo kình hung hãn.

Họ Mục điên tiết búng liền mười đạo chỉ, mà không sao đánh trúng mục tiêu. Thân ảnh đối phương như bóng u linh và chuyển động nhanh tựa sao băng.

Mục Phi Long tự hiểu rằng đã gặp phải khắc tinh, liền dùng đến sát chiêu. Gã múa tít bảo kiếm, hóa thành mười đạo hàn quang, bay vút về phía địch thủ. Phiêu Trần biết họ Mục sẽ dùng chiêu kiếm chỉ hợp nhất ám toán chàng lúc kiếm chạm nhau. Vì vậy, chàng dồn toàn lực vào chiêu “Phật Quá Nại Hà”, lao thẳng đến luồng kiếm ảnh kia.

Phiêu Trần đã thi thố chiêu này khi đánh với Hắc Diêm La, và đả thương được lão. Trong trường hợp hôm nay, công lực Mục Phi Long còn kém chàng, nên không chống nổi. Hơn nữa, trong tư thế nằm ngang, đầu được che chắn bằng luồng kiếm khi, Thiên Ma chỉ lực chẳng còn tác dụng.

Quả nhiên Phiêu Trần đoán đúng, Mục Phi Long đã dồn ba thành chân khí vào tay tả để hạ thủ. Khi phát hiện ra đối phương xuất kỳ chiêu, chỉ còn là mũi tên xé gió, Mục Phi Long thất kinh hồn vía, xạ liền một đạo Thiên Ma chỉ và cắn răng chống đỡ.

Đạo chỉ phong bị kiếm khí cặt vụn và hai thanh thép chạm nhau. Mũi kiếm của Phiêu Trần liên tiếp đẩy bạt trường kiếm của Mục Phi Long và đâm vào cơ thể gã.

Kiếm khí không xuyên qua nổi bảo y che ngực, nhưng cũng xoi lỗ trên bắp tay và gò má của Mục Phi Long. Gã đau đớn rú lên, chẳng kể gì đến sĩ diện, nhào người lăn tròn trên đất, luồn qua dưới thân Phiêu Trần mà đào tẩu!

Phiêu Trần chợt nhớ bọn mai phục dưới chân sơn đạo, lướt đến cõng Yên Hà, đuổi theo họ Mục. Vì phải mang theo nàng nên xuống vách rất chậm. Khi chàng đến cạnh tảng đá ở đầu sơn đạo thì Mục Phi Long đã chạm trán Ngũ hộ pháp.

Trời đêm, chỉ có ánh sao soi rọi, nên bọn người dưới chân núi tưởng Mục Phi Long là Sở Phiêu Trần liền chặn lại ngay.

Ma kiếm, quỷ đao nhất tề xuất thủ, phóng liền hai mũi Khổng Tước Mao, Mục Phi Long có bảo y hộ thân nên vẫn lướt xuống xạ liền hai đạo Ma chỉ. Gã đang mang thương nên lực đạo giảm đi nhiều. Chỉ đánh gãy xương sườn anh em họ Thạch chứ không giết được họ.

Ngay lúc ấy, tảng đá nặng hai ngàn cân lăn xuống với tốc độ kinh người và gây nên chấn động khủng khiếp. Đám người ở dưới kinh hoàng chạy dạt cả ra hai bên, Mục Phi Long nhân dịp ấy đào thoát về mé tả.Thạch Hải Ba và Thạch Nghệ Mưu quát thủ hạ truy đuổi, không ngờ rằng Phiêu Trần đã bám theo sau tảng đá, rời khỏi núi. Chàng cõng Yên Hà vượt khu rừng ra quan đạo, nhắm hướng Đông mà chạy.

* * * * *

Nửa tháng sau, Phiêu Trần và Vệ Yên Hà có mặt ở Sở gia trang. Vì khi đến Hán Dương, họ không gặp phu thê Vương giáo chủ, mà lại nhận được tin rằng: Kim Nhãn Điêu Sở Quyền và Dạ Tri Thù Sách Siêu đã về Trường Sa.

Phiêu Trần tuy biết Yên Hà yêu thương mình, nhưng đã quyết liều mạng báo gia cừu nên giả vờ không hề nghe cuộc đối thoại của nàng và Mục Phi Long! Ngược lại, Yên Hà mang mặc cảm tàn phế nên cũng chẳng thổ lộ tâm tình, chờ xem Phiêu Trần có thực dạ yêu thương mình hay không? Chỉ có tình yêu đích thực mới giúp chàng hạnh phúc với người vợ mắt kém như nàng.

Do đó, khi Phiêu Trần đề nghị gọi nàng là nghĩa muội thì Yên Hà chấp nhận ngay. Tuổi nàng chỉ kém Phiêu Trần nửa tháng!

Kim Nhãn Điêu Sở Quyền và Dạ Tri Thù Sách Siêu mừng rỡ đón chào hai người. Họ ngỡ ngàng khi thấy Phiêu Trần phải dẫn Yên Hà đi. Làm cha chú, chẳng ai muốn con cháu có vợ mù lòa cả! Sở Quyền gượng cười :

– Để lão phu cắt đặt một tiểu tỳ chăm sóc Vệ điệt nữ!

Tâm lý nữ nhân vô cùng phức tạp. Đối với Phiêu Trần thì Yên Hà muốn đem khuyết tật ra thử thách, nhưng với người ngoài thì lại tự ái. Nàng kính cẩn đáp :

– Bẩm Sở lão gia! Tiểu nữ có thể thấy lờ mờ, không dám làm phiền đến người khác!

Phiêu Trần giật mình, nhưng không nói gì cả, đích thân đưa nàng vào hậu viện. Chàng cười bảo :

– Sao hiền muội lại không nói sớm cho ta mừng?

Yên Hà đỏ mặt :

– Tiểu muội mới hồi phục được một phần có gì đáng mừng đâu!

Chàng gật gù :

– Nếu bệnh đã tiến triển tốt như vậy, ta sẽ mời các danh y đến điều trị cho nàng!

Chàng dẫn nàng đi khắp nơi, chỉ dẫn vị trí các phòng, giúp nàng quen với nơi ở mới! Yên Hà cười khúc khích :

– Đại ca định bắt tiểu muội làm tỳ nữ Sở gia trang hay sao vậy?

Nụ cười của nàng quyến rũ phi thường khiến Phiêu Trần rung động, vội bỏ đi ngay.

Sở Quyền và Sách Siêu đã chờ sẵn ở khách sảnh. Mâm rượu thịt đã sẵn sàng dù mới chỉ đầu giờ Tỵ!

Sách Siêu hỏi ngay :

– Chẳng lẽ Trần nhi lại định lấy Yên Hà làm vợ?

Chàng lắc đầu, chua chát đáp :

– Tuy hài nhi rất yêu thương nàng nhưng không dám nghĩ đến chuyện hôn nhân. Chắc gì hài nhi đã sống sót dưới tay Khổng Tước bang chủ?

Họ Sách sững người, nhớ đến kẻ thù đáng sợ, chẳng khỏi lo cho Phiêu Trần! Lão không sợ chết nhưng chàng thì phải sống! Như vậy, vấn đề đảo ngược lại, và Phiêu Trần phải sớm có gia thất để tông tự họ Sở không bị tuyệt đường.

Sách Siêu nghĩ đến gương mặt hiền lành, phúc hậu của Vệ Yên Hà tự nhủ nàng có tướng sinh quý tử. Nàng cam chịu được cảnh mù lòa thì cũng sẽ dũng cảm sống đời quả phụ!

Tuy không nói ra nhưng Sách Siêu vẫn thầm mong sau này cho một đứa con trai của Phiêu Trần mang họ Sách! Sở Quyền hiểu lòng nghĩa đệ cười nói :

– Yên Hà xinh đẹp và có tướng vượng phu ích tử, rất thích hợp với Trần nhi!

Sách Siêu khoan khoái khen phải :

– Đại ca nói không sai!

Phiêu Trần ngượng ngùng đáp :

– Việc ấy tính sau, giờ xin phụ thân kể cho hài nhi nghe chuyến đi Chiết Giang tìm thuốc thế nào?

Sở Quyền gượng gạo nói :

– Hoàng Long động chủ Bàng Tinh Hải quả là lợi hại phi thường, tinh thông cả thuật Kỳ Môn. Sách hiền đệ sơ ý bị giam trong Thạch trận, ta phải dùng thanh bảo kiếm của Trần nhi để chuộc ra. Họ Bàng cũng biết điều đã tặng một bầu rượu ngâm Tỵ Độc châu, để bọn ta đem về cứu Trần nhi!

Sách Siêu lộ vẻ áy náy :

– Vì ta mà Trần nhi mất bảo kiếm, thật đáng hổ thẹn!

Phiêu Trần vui vẻ trấn an :

– Nhị thúc đối với Trần nhi còn quí giá hơn ngàn thanh bảo kiếm, người được an toàn là tốt rồi!

Sách Siêu cảm động, ánh mắt ngập tràn yêu thương, lắng nghe chàng thuật lại mọi chuyện. Tất nhiên, chàng giấu diếm thêm việc mình tương tư Tiểu quận chúa Hà Vân Bích, phải bỏ đi!

Hai ngày sau, Sở gia trang có khách. Đó là Tiêu Tương Thần Nữ Tư Đồ Lan và cậu bé Đồng Phỉ!

Đông đã về trên đất Trường sa, tuyết rơi lất phất nên Phỉ nhi trông càng thêm tròn trĩnh trong chiếc áo lông dầy sụ. Nó chạy đến ôm lấy Phiêu Trần :

– Phụ thân! Hài nhi nhớ người vô cùng, bắt Nhị nương phải mau mau đưa đến đây!

Cả nhà ngớ người ra, còn Tư Đồ Lan thì đỏ mặt! Sách Siêu ngơ ngác hỏi :

– Trần nhi! Ngươi lấy vợ sao không cho chúng ta biết?

Phiêu Trần vội giải thích khúc nôi, và giới thiệu mọi người với nhau. Phỉ nhi mau mắn :


– Tiểu tôn bái kiến Gia gia và Thúc công!

Còn đối với Yên Hà, nó không biết xưng hô thế nào, liền gọi đại :

– Hài nhi ra mắt Tam nương!

Rồi nó điểm thêm một câu :

– Phụ thân quả là diễm phúc vì Nhị nương, Tam nương đều rất xinh đẹp!

Sách Siêu không nhịn được, phá lên cười :

– Thằng bé hoạt bát, láu lỉnh này hay thưc! Lão phu thích ngươi rồi đấy!

Tư Đồ Lan vừa thẹn vừa buồn khi thấy cạnh Phiêu Trần đã có một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp chẳng kém gì mình! Tuy không hy vọng lấy được chàng, nhưng nàng cũng không khỏi thương tâm tủi phận!

Tiêu Tương Thần Nữ gượng gạo cáo từ :

– Phận sự của thiếp đến đây là xong, xin phép được cáo lui!

Phỉ nhi chạy đến nắm chặt tay nàng, phụng phịu :

– Dọc đường, Nhị nương đã hứa sẽ ở lại Sở gia trang với hài nhi mà!

Thần nữ gượng cười :

– Ta chỉ hứa cho ngươi vui lòng chứ đâu thể ở đây được?

Phiêu Trần dịu giọng hỏi :

– Đại tẩu định trở lại Kiếm bảo hay về quê cũ Hành Dương?

Hành Dương nằm ở đoạn thượng nguồn Sông Tương, nên Tư Đồ Lan mới có biệt hiệu ấy (Tiêu Giang và Tương Giang là hai sông hợp lại, chảy vào Động Đình hồ).

Thần nữ buồn bã đáp :

– Cố quận vắng bóng huyện đường còn Kiếm bảo thì…!

Đồng Phỉ cướp lời ngay :

– Phụ thân biết không, gã nhị thúc Đồng Kim Hải quả là đáng ghét. Y không nhận hài nhi, còn mở lời nhiếc móc Nhị nương, đuổi ra khỏi Kiếm bảo! Y nói rằng Nhị nương không còn là dâu nhà họ Đồng nữa, khỏi phải để tang và muốn lấy ai thì lấy!

Tư Đồ Lan tủi hổ, bật khóc. Yên Hà thấy vậy, bước đến ôm nàng. Sở Quyền thở dài ngao ngán cho lòng người đen bạc. Gã Đồng Kim Hải khi đã vì tham cơ nghiệp Kiếm bảo nên đánh mất cả lương tâm. Ông là người tinh tế nhận ra ngay mối cảm tình của Thần nữ danh cho Phiêu Trần. Ông cau may hỏi nàng :

– Tư Đồ điệt nữ! Lúc Đồng Kim Hải tuyên bố như vậy thì ai chứng kiến?

Tiêu Tương Thần Nữ buông Yên Hà ra, kính cẩn đáp :

– Bẩm sư thúc, lúc ấy rất đông người, gồm phái đoàn tăng lữ Nga Mi và các nhân sĩ đất Nam Dương. Đại Huệ sư tổ hết lời khuyên bảo nhưng Đồng Kim Hải không nghe, người bèn đưa đoàn tăng nhân rời Bảo, không lập đàn cầu siêu nữa!

Sở Quyền yên tâm, vui vẻ bảo :

– Nếu thế thì lão phu mời hiền điệt nữ ở lại đây, giúp lão phu quản lý Sở gia đại tửu lâu. Gần đây sanh ý ế ẩm, cần có người để chấn hưng lại!

Tư Đồ Lan mừng trong dạ nhưng lại nói :

– Sao sư thúc không giao việc này cho Vệ cô nương?

Nàng gọi Sở lão là sư thúc vì vai vế của Đồng Kim Tuấn trong phái Nga Mi thuộc hàng sư điệt! Yên Hà ứng tiếng nói ngay :

– Tiểu muội là kẻ mù dở, đâu làm được việc gì! Mong đại thư nhận và giúp đỡ cho Sở gia trang!

Giờ Tư Đồ Lan mới biết Yên Hà bị khuyết tật. Nàng nghe lòng dâng lên một nỗi xót xa, thương cho cô gái bất hạnh, và mối ghen hờn tan biến cả!

Thần nữ bước đến ôm vai Yên Hà rồi trả lời Sở lão!

– Tiểu điệt xin vâng mệnh sư thúc!

Sách Siêu hoan hỉ bảo gia nhân dọn tiệc, mừng Sở gia trang có thêm ngươi. Ông bắt Đồng Phỉ phải ngồi cạnh mình, cùng nó chuyện trò vui vẻ.

Phiêu Trần bỗng hỏi :

– Lão gia! Vì sao việc buôn bán của tửu lâu lại bị kém đi như vậy?

Sở Quyền mỉm cười :

– Trần nhi không có mặt nên các vị tiểu thư chẳng đến nữa. Lại thêm việc Tiểu quận chúa mua lại tòa trang viện trước cửa Sở gia đại tửu lâu để mở quán. Nàng đích thân ngồi quầy nên đám thanh niên đã sang cả bên ấy.

Phiêu Trần tư lự hỏi vì sao Hà Vân Bích lại muốn đập vỡ nồi cơm của Sở gia trang như vậy?

* * * * *

Sáng ngày mười một, tức là sau đó hai hôm, Sở gia đại tửu lâu xuất hiện đến hai chưởng quỹ. Họ đều là nữ nhân và xinh đẹp tuyệt trần.

Mật đâu ruồi đấy! Chỉ đến trưa là các nam nhân Trường Sa đã kéo đến chật ních hai tầng tửu lâu. Và tất nhiên là Hà gia tửu quán vắng như chùa bà đanh, chỉ còn lại vài vị lão quan về hưu, có giao tình với Vương phủ.

Hà quận chúa giận tím mặt, sai một tỳ nữ sang tửu lâu xem thử. Tiểu Mộng trở về, láu táu kể lại, và hết lời khen ngợi nhan sắc khuynh thành của Tư Đồ Lan và Vệ Yên Hà!

– Quận chúa biết không! Một người chính là Tiêu Tương Thần Nữ lừng danh đất Hồ Nam. Nàng ta là quả phụ của Cửu Châu Thần Kiếm, nhưng đã bị Kiếm bảo xua đuổi không cho chịu tang. Do vậy, Thần nữ mặc bộ xiêm y màu thanh thiên rất đẹp. Nàng đi khắp nơi, nở nụ cười đổ quán siêu đình, khiến các nam nhân mất cả hồn vía.

Hà Vân Bích bực bội gắt :

– Đừng dài dòng, thế ả kia thế nào?

Tiểu Mộng lấy hơi kể tiếp :

– Bẩm Quận chúa, nàng thứ hai là Vệ Yên Hà, độ mười tám tuổi chỉ ngồi yên ở quầy tính tiền và ghi sổ. Nhan sắc yêu kiều chẳng kém Tiêu Tương Thần Nữ. Cặp mắt nàng sâu thẳm với cái nhìn xa vắng, dìm chết bọn công tử Trường Sa!

Tiểu quận chúa hậm hực hỏi :

– Thế bọn họ có đẹp hơn ta hay không?

Tiểu Mộng cười khúc khích :

– Họ không đẹp hơn nhưng vui vẻ thân thiện. Còn Quận chúa cứ chau mày liễu nên kém phần tươi tắn.

Đến ngày thứ ba vẫn không có chàng trai nào chịu ghé Hà gia tửu điếm, Tiểu quận chúa tức điên người, sai đóng cửa quán rồi trở về Vương phủ.

Sáng hôm sau, kiệu của Bình Nam Vương và Tiểu quận chúa dựng trước cửa Sở gia trang. Tên gia nhân định vào báo chủ nhân ra đón, nhưng Vương gia không cho, đi thẳng vào đại sảnh. Cả nhà đang ăn điểm tâm, vội đứng lên chào đón. Có cả Tư Đồ Lan và Vệ Yên Hà, vì đầu giờ Tỵ hai nàng mới đến tửu lâu.

Tiểu quận chúa nhìn Phiêu Trần với ánh mắt ai oán, và nghe lửa ghen dâng trào khi thấy hai nữ lang kia kiều diễm chẳng kém mình!

Hà vương gia cười ha hả :

– Bổn Vương cũng chưa ăn sáng, chẳng hay Sở trang chủ có vui lòng cho nếm thử những món hấp dẫn kia không?

Sở Quyền vội mời khách an tọa, Tư Đồ Lan nhanh nhẹn đứng lên, vào bếp mang thêm chén đũa và thức ăn. Nàng là người khéo tay, giỏi việc bếp núc nên đã làm những món bánh bao, bánh hấp nhân tôm, nhân thịt cho mọi người thưởng thức. Hương vị Hoa Bắc khác với Hoa Nam nên ai cũng khen ngon.

Hà Vân Bích nhìn theo dáng đi uyển chuyển của đôi mông tròn trịa, và chiếc cổ thon lẳn, thầm công nhận Tiêu Tương Thần Nữ quyến rũ hơn mình! Còn khi ngắm Yên Hà, nàng lại thấy đôi mắt nàng đẹp kỳ lạ.

Tư Đồ Lan ra đến, Hà Vân Bích hậm hực nghĩ rằng ngực đối phương no tròn, khêu gợi, khác hẳn đôi nhũ phong khiêm tốn của mình. Nàng càng điên tiết hơn khi Tiêu Tương Thần Nữ thản nhiên ngồi xuống cạnh Phiêu Trần. Ăn được vài miếng bánh hấp, Hà vương gia buông đũa nói :

– Hôm trước, Sở gia chủ bảo rằng có biết tung tích của Đại quận chúa Hà Tường Anh, vì vậy, hôm nay bổn Vương đến đây hỏi lại!

Sở Quyền buồn rầu đáp :

– Khẩu quyết vô bằng! Lão phu nói ra chỉ sợ Vương gia không tin!

Hà Hiến Trung nghiêm giọng :

– Bổn Vương tuyệt đối tin tưởng lời nói của Sở trang chủ!

Sở Quyền hắng giọng kể lại việc em trai mình là Sở Quân đã đưa Đại quận chúa đi xây tổ ấm, và bị sát hại. Tất nhiên không thiếu đoạn lão và Sách Siêu cứu được Phiêu Trần dưới vực thẳm Mã Sơn.

Nghe xong, Hà vương gia sa lệ, run giọng bảo :

– Trần nhi, ngươi còn chưa chịu nhân ông ngoại nữa ư?

Phiêu Trần ngượng ngùng rời ghế quì xuống thưa :


– Tiểu tôn xin ra mắt ngoại tổ!

Chàng quay sang Hà Vân Bích :

– Tiểu điệt bái kiến Quận di!

Vân Bích chua xót, không nói nên lời, chỉ ậm ừ trong họng! Đồng Phỉ luôn muốn chứng tỏ mình là đứa bé ngoan ngoãn, lễ độ nên rời bàn quì xuống lạy Hà vương gia :

– Tiểu tằng tôn Sở Phỉ bái kiến Tằng ngoại tổ!

Vương gia ngơ ngác thì Phỉ nhi lạy Tiểu quận chúa :

– Tiểu tôn bái kiến Di bà!

Hà Vân Bích đang nổi lửa trong lòng nên cười nhạt :

– Hay thực! Phiêu Trần mới mười tám tuổi mà đã có con lớn thế rồi! Quả là thế gian hiếm thấy!

Phỉ nhi lồm cồm đứng lên phủi tay cười hì hì :

– Đâu có lạ bằng việc Di bà còn nhỏ xíu mà có cháu lớn hơn mình!

Cả nhà mỉm cười, và giật bắn mình khi nghe Phỉ nhi nói :

– Sao Nhị nương và Tam nương không bắt chước hài nhi mà ra mắt cho đủ lễ?

Tiểu quận chúa tái mặt, run rẩy nói :

– Té ra Sở công tử lấy đến hai vợ mà không mời ai uống rượu cả!

Phiêu Trần trừng mắt nhìn đứa con hờ. Phỉ nhi sợ hãi cúi đầu, không hiểu mình nói sai ở chỗ nào!

Phiêu Trần điềm đạm giải thích :

– Phỉ nhi không biết nên nói càn! Đồng đại tẩu là nghĩa tỷ, còn Vệ cô nương là nghĩa muội.

Hà vương gia sợ ái nữ giận quá hóa dại, cười ha hả đỡ lời :

– Như thế thì hai nàng ấy cũng là cháu của bổn Vương!

Hai nữ nhân vội thi lễ với Vương gia và Quận chúa.

Chén đã được dọn đi và trà thơm đã mang lên. Sách Siêu hậm hực hỏi :

– Anh em lão phu nghèo kém nên mới mở tửu lâu kiếm miếng ăn. Vì sao Vương gia lại để Quận chúa mở tửu quán, phá hoại sanh ý của Sở gia trang?

Hà vương gia cười xòa :

– Sách lão đệ hiểu nhầm rồi! Thực ra, bổn Vương đã đoán được Phiêu Trần là cháu ngoại của mình, nên mới mua tòa nhà đối diện Sở gia đại tửu lâu, để tặng cho y. Sau này, chỉ cần đổi chữ Hà thành chữ Sở là xong! Tiểu quận chúa ở không mãi cũng buồn nên tập tành mua bán, sau này cùng với Trần nhi cai quản cơ nghiệp Vương phủ!

Kể từ hôm ấy, bách tính Trường Sa tha hồ ngạc nhiên khi thấy hai quán rượu cùng mang một chiêu bài. Và cả ba nữ nhân thay nhau ngồi quầy, lúc thì bên này, lúc thì bên kia! Nhưng họ không biết việc Sở Phiêu Trần là cháu ngoại Hà vương gia!

Quan hệ giữa Sở gia trang và Vương phủ rất mật thiết, qua lại hàng ngày. Nhiều đêm Tiểu quận chúa về Sở gia trang ngủ chung với Yên Hà và Tư Đồ Lan. Nàng tò mò muốn biết chữ tình của Phiêu Trần dành cho hai nàng kia đến mức nào! Tất nhiên chỉ là quan sát ngấm ngầm chứ không dám hỏi vì nàng là dì ruột của Phiêu Trần!

Tiểu quận chúa hài lòng khi thấy Phiêu Trần cư xử rất đúng mực, không chuyện trò với ai lâu cả. Thường thì chàng hàn huyên với Sở Quyền, Sách Siêu và luyện võ.

Đồng Phỉ nhất định đổi sang họ Sở, theo Dạ Tri Thù luyện các tuyệt học của Tri Thù môn.

Thực ra, Tư Đồ Lan và Vệ Yên Hà đã hiểu thấu tâm sự của nhau, thề thờ chung một chồng. Lúc không có Quận chúa, họ vào phòng Phiêu Trần, cùng chàng đàm đạo vui vẻ, chăm sóc giường chiếu y phục.

Lúc đầu Phiêu Trần còn e ngại, nhưng dần dần phát hiện mình đã yêu cả hai nàng. Tuy gọi Tư Đồ Lan là tỷ tỷ nhưng chàng luôn xao xuyến khi ngắm nhìn gương mặt diễm lệ và thân hình nóng bỏng của người góa phụ tuổi hai mươi bốn.

Tuy nhiên, Phiêu Trần vẫn còn bị dằn vặt bởi hình bóng Tiểu quận chúa Hà Vân Bích vẫn thường tìm cách gặp gỡ chàng và gởi gấm tâm tình qua ánh mắt giận hờn, trách móc.

Phiêu Trần không thể thú nhận mối tình loạn luân này, và đề nghị Kim Nhãn Điêu dọn nhà đi khỏi Trường Sa.

Giữa tháng chạp, hào khách đến tửu lâu đồn ầm những tin tức không hay, đó là Khổng Tước bang chính thức xuất đầu lộ diện, chọn Kiếm bảo là Tổng đàn. Tin tức thứ hai khá gây bất ngờ cho bọn Phiêu Trần, khi Hoàng Long động chủ Bàng Tinh Hải rời Chiết Giang, dương cờ Thần Kiếm bang ở ngọn Bắc Sơn, phía Bắc sông Hoài, thuộc địa phận phủ Hung Châu.

Tin thứ ba đáng gọi là hung tin: Minh chủ võ lâm Liên Vân Thần Kiếm Hà Tự Lưu bị giết trên đường về Giang Tô ăn tết. Họ Hà và bốn đệ tử đã bị đâm chết bằng đao. Thiếu Lâm đã phát võ lâm thiếp mời các phái đến Trung Sơn hợp lực điều tra vụ thảm án, vào cuối ngày tháng giêng sang năm!

Kim Nhãn Điêu buồn bã nói :

– Khổng Tước bang đã phát động cuộc tranh bá, nên phải giết Hà minh chủ. Võ lâm không người thống lĩnh tất sẽ chia năm sẻ bảy, trở thành miếng mồi ngon!

Phiêu Trần chẳng nói gì, tiếp tục khổ luyện chiêu “Kiếm Hải Cô Chu” và thân pháp “Huyền Huyền Ảo Bộ”, chờ ngày rửa hận.

Trưa ngày hai mươi tháng chạp, Phiêu Trần ở nhà một mình, vì Sở Quyền, Phỉ nhi đã sang Vương phủ chơi. Còn Tư Đồ Lan và Vệ Yên Hà coi sóc tửu lâu.

Trời lạnh như cắt da, tuyết rơi phủ đầy cây cỏ ngoài vườn, Phiêu Trần nằm trong phòng đọc sách thì Tư Đồ Lan bước vào, mặt nàng sầu héo, mắt đẫm lệ. Chàng đoán biết ở tửu lâu đã xảy ra chuyện gì đó, liền hỏi :

– Vì sao tỷ tỷ lại không được vui?

Tư Đồ Lan buồn bã đáp :

– Ngu tỷ vụng về làm vỡ bình hoa trên mặt quầy, bị Quận di mạt sát, chẳng còn mặt mũi ở lại đây nữa! Nhờ hiền đệ chuyển lời tạ lỗi của kẻ bạc mệnh này đến Sở lão gia!

Phiêu Trần choáng váng, nghĩ đến lúc không nhìn thấy nàng nữa. Chàng biết mình phải quyết định ngay nếu không sẽ quá muộn màng.

Chàng mỉm cười nói :

– Trước khi xa nhau, phiền tỷ tỷ búi dùm mái tóc cho tiểu đệ lần cuối cùng!

Phiêu Trần mới tắm gội xong, tóc chưa khô nên còn xõa dài. Trước giờ, Tiêu Tương Thần Nữ vẫn thường làm việc này! Tư Đồ Lan thở dài bước đến bàn nhỏ lấy lược ngà, Phiêu Trần vẫn ngồi ở mép giường, nên Tư Đồ Lan phải đứng đối diện chàng. Mùi hương từ cơ thể Thần nữ tỏa ngát căn phòng làm ấm lòng quân tử.

Chờ nàng búi xong, Phiêu Trần nhìn sâu vào đôi mắt đẹp, chậm rãi nói :

– Ta muốn suốt đời nàng búi tóc cho như hôm nay! Nàng có nhận lời không?

Tư Đồ Lan sa lệ, run rẩy đáp :

– Thiếp tự thẹn không xứng đáng với công tử. Nhưng nếu chàng thực lòng muốn vậy, thiếp xin hầu hạ chàng!

Phiêu Trần vươn tay kéo nàng ngồi vào lòng, nghiêm giọng :

– Chắc nàng cũng biết rõ rằng ta còn một mối đại cừu cần phải báo phục và không chắc sẽ sống sót?

Tư Đồ Lan vội bịt miệng chàng và nói :

– Công tử quên rằng thiếp vốn đã là quả phụ rồi hay sao?

Phiêu Trần hôn lên má nàng :

– Dẫu sao, chúng ta cũng không thể tổ chức hôn lễ ngay lúc này được, nàng hãy cố đợi chờ.

Tiêu Tương Thần Nữ đỏ mặt :

– Thiếp đã bị đuổi ra khỏi Kiếm bảo, không còn là vợ góa của Đồng Kim Tuấn nữa, thiếp muốn Sở gia có người nối dõi trước khi tướng công quyết đấu với Khổng Tước bang!

Phiêu Trần gật gù :

– Nàng không sợ dư luận, lẽ nào ta lại sợ?

Chàng cúi xuống cắn đôi môi anh đào chín mọng, rồi đặt Tư Đồ Lan lên giường. Lát sau thân hình mượt mà của người góa phụ run lên vì hạnh phúc. Phiêu Trần trẻ trung và dũng mãnh hơn Đồng Kim Tuấn rất nhiều, đem lại cho Tư Đồ Lan những hoan lạc tận cùng.

Cuộc ái ân cuồng nhiệt đã gợi lại đêm nào ở Kinh Sơn. Phiêu Trần đã có thể đoán chắc rằng mình đã chiếm đoạt Vệ Yên Hà. Cuối giờ mùi, Phiêu Trần nằm vuốt ve đôi ngực căng tròn của Tư Đồ Lan rồi hỏi :

– Yên Hà có tâm sự gì với nàng hay không?

Tiêu Tương Thần Nữ cười khúc khích :

– Công tử quả là ngốc nghếch! Chính Hà muội đã hy sinh trinh tiết để cứu chàng khỏi sự công phạt của Hỏa Độc đan đấy! Nàng vì mặc cảm mù lòa nên không nói ra, nhưng nàng đã thuộc về chàng lâu rồi!

Kể từ hôm ấy, Yên Hà và Tư Đồ Lan đến với Phiêu Trần, khao khát trở thành người hạ sanh đứa bé nối dõi cho họ Sở.

Kim Nhãn Điêu Sở Quyền đã biết chuyện, lòng già vui vẻ và tràn trề hy vọng!

Mùa xuân năm ấy Sở gia trang ăn tết đơn giản nhưng ấm cúng, tính tình láu lỉnh, hoạt bát của Phỉ nhi khiến trong nhà rộn rã tiếng cười.

Tiểu quận chúa ngạc nhiên khi thấy Tư Đồ Lan chịu đựng tất cả những lời mỉa mai, cạnh khóe của mình mà vẫn lễ độ, vui vẻ. Niềm hạnh phúc được làm vợ Phiêu Trần đã giúp Tiêu Tương Thần Nữ trở nên rộng lượng. Nhưng nàng vẫn tự hỏi vì sao Hà Vân Bích lại như ghen hờn với mình và Yên Hà như vậy? Nàng là dì ruột của Phiêu Trần cơ mà?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.