Nga Mi Kiếm Khách

Chương 4: Tửu điếm chiêu nghĩa tử - Sơn thượng đả Phán quan


Đọc truyện Nga Mi Kiếm Khách – Chương 4: Tửu điếm chiêu nghĩa tử – Sơn thượng đả Phán quan

Hai ngày sau, Phiêu Trần vượt Trường Giang, nhắm hướng Bắc rong ruổi. Tứ Xuyên là một bồn địa trũng thấp nhưng núi non rất nhiều, đường đi lại gập ghềnh, hiểm trở. Có những đoạn không thể mở đường, người ta phải lót gỗ cạnh sườg núi, cheo leo, tạo thành sạn đạo để mà đi. Tứ Xuyên chính là đất Thục, và đường vào Thục khó khăn đến nỗi thi hào Lý Bạch đã phải làm thơ mà tán tụng.

Nhưng Phiêu Trần lần đầu rời nhà hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp hùng vĩ, hiểm tuấn của núi non đất Thục. Chàng chẳng nề hà gian khổ, say mê thưởng thức phong cảnh, lại còn vỗ bao kiếm, cao giọng ngâm bài Thục Đạo Nam. Bài thơ này rất dài, tác giả chỉ xin trích một đoạn :

…Vấn quân Tây du, hà thời hoàn?

Ưu đồ sâm nhan bất khả phan!

Đảm kiếm bi điểu hào cổ mộc

Hùng phi tòng hư nhiễu lam gian

Hựu Văn Tử Qui đề nguyệt dạ

Sầu không san!

Thục Đạo chi nan, han ư thướng

Thanh thiên!”

Dịch thơ:

…Hỏi bạn sang Tây bao giờ về?

Sợ đường hiểm trở khó leo ghê!

Chỉ thấy chim buồn gào cổ thụ

Trống theo đuôi mai lượn rừng cây

Lại nghe Đỗ Quyên kêu dưới nguyệt

Buồn tênh núi vắng người!

Đường Thục đi gay, gay hơn lên trời.

Chỉ một đoạn thơ ngắn này cũng đủ cho chúng ta cảm giác về một vùng núi non hiểm trở, vắng vẻ hiu quạnh.

Trưa ngày mùng chín, Phiêu Trần đến cánh rừng già dưới chân núi Đại Thê sơn. Cùng với Lữ Lương sơn, ngọn núi Đại Thê sơn nằm án ngữ mé Đông nam của Bồn Địa Tứ Xuyên. Núi này chỉ cao bốn trăm trượng, khí hậu nóng ẩm, rừng cây trong Sơn vực phát triển rất tốt.

Phiêu Trần thấy ngựa thấm mệt liền ghé vào bìa rừng nghỉ ngơi. Mấy ngày qua, chàng đã quen với cảnh gió sương, tự tìm lấy lương thực mà ăn vì đường vắng không người, hàng trăm dặm mới có một mái nhà! Phiêu Trần đã rửa sạch chất độc ở vài mũi ám khí Bát Túc Phi Tiền, dùng nó để săn thú. Tất nhiên chỉ là những con thú nhỏ như thỏ, chồn, cheo, gà rừng…

Giờ đây, Phiêu Trần cũng xuống ngựa, đi sâu vào rừng để tìm bữa ăn chiều. Được hơn trăm dặm, trước mặt chàng hiện ra một suối nước trong vắt. Cạnh bờ suối là một tảng đá lớn cao hơn trượng, người đứng dưới không thể nhìn thấy trên đỉnh, chỉ biết rằng nó có vẻ bằng phẳng.

Bỗng trong bụi rậm mé tả Phiêu Trần có tiếng sột soạt. Chàng quay sang, thấy một chú thỏ xám béo tròn, liền búng ngay một mũi Bát Túc Phi Tiền. Mũi ám khí bay đi, cắm phập vào gần cổ con mồi. Chú thỏ lăn ra dẫy dụa, một lúc rồi chết.

Phiêu Trần khoan khoái xoa tay, trở ra ngoài dắt ngựa vào. Đoạn bờ suối này là nơi nghỉ qua đêm rất lý tưởng.

Ăn uống, tắm gội xong, Phiêu Trần tung mình lên đỉnh tảng đá, định dọn dẹp chỗ ngủ qua đêm. Chàng kinh hãi nhận ra trên ấy đã có sẵn một bộ xương khô.

Chàng đến gần quan sát, xác định nạn nhân mới qua đời chừng vài tháng mà thôi. Kim Nhãn Điêu Sở Quyền đã đem những kinh nghiệm trong nghề Bộ đầu dạy lại cho đứa cháu yêu quí, vì biết sau này Phiêu Trần sẽ phải dấn thân vào chốn giang hồ để báo cừu!

Da thịt của tử thi đã bị côn trùng, sâu bọ nhấm sạch, nhưng những sợi gân chính vẫn còn. Qua kích thước bộ xương, Phiêu Trần biết đấy là một nam nhân. Xem hàm răng, chàng đoán y độ ba mươi lăm tuổi! Dấu vết quan trọng thứ hai chính là dòng chữ mà y dùng kiếm vạch trên mặt đá, tuy nghuệch ngoạc nhưng vẫn còn đọc được :

“Tại hạ là Cửu Châu Thần Kiếm Đồng Kim Tuấn, Bảo chủ Kiếm bảo ở Nam Dương, tiết đoan ngọ năm nay cùng Lạc Dương Bá Đao Hứa Kỳ Phương đi ngoạn cảnh vu sơn. Nào ngờ, lúc trở về, họ Hứa bất ngờ ra tay ám hại Đồng mỗ. Tuấn này thọ trọng thương nhưng vẫn đào tẩu được đến đây mới kiệt lực. Bậc hảo hán nào phát hiện được thi hài của Đồng mỗ, xin vì tình đồng đạo mà mai táng giùm, và đến Kiếm bảo báo tin cho huyết thê Tư Đồ Lan biết mà báo thù. Chút di vật để lại Đồng mỗ xin tặng người hảo tâm.

Cửu Châu Thần Kiếm di bút!”

Chữ viết càng về cuối càng mờ, chứng tỏ Đồng Kim Tuấn sắp tuyệt khí. Phiêu Trần thở dài cho số kiếp của một bậc anh hùng. Họ Đồng thành danh rất sớm, bản lãnh cao cường vào bậc nhất trong đám thanh niên. Tính tình y hào sảng, trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình là bạt kiếm can thiệp chẳng kể gì đến sinh tử. Kim Tuấn cũng là đệ tử tục gia của phái Nga Mi. Phiêu Trần cúi xuống vái ba vái khấn rằng :

– Đồng sư huynh là bậc anh hùng cái thế, tiểu đệ vẫn thường ngưỡng mộ từ lâu. Tiêu đệ sẽ đem di cốt Đồng sư huynh về Kiếm bảo, và sẽ giết kẻ cẩu tặc Hứa Kỳ Phương báo thù cho Đồng sư huynh!

Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy gần mép tảng đá có một bọc hành lý bằng da thuộc, tuy bị mưa nắng làm cứng keo nhưng vẫn chưa rách. Phiêu Trần bước đến mở xem thử. Ngoài hai bộ y phục còn mấy chục nén vàng, và một chiếc hộp đồng dài rất tinh xảo. Trong chiếc hộp có một thanh tiểu kiếm dài độ gang rưỡi, lưỡi kiếm khắc bốn chữ Tru Tiên Tiểu Kiếm, chuôi kiếm bằng sừng tê đen bóng. Vật thứ hai là một chiếc mặt nạ da người mỏng như cánh chuồn.

Ngay đêm ấy, Phiêu Trần tiến hành cuộc hỏa thiêu di cốt của Cửu Châu Thần Kiếm. Rừng thu nhiều củi khô, lửa cháy hừng hực đến trưa hôm sau thì bộ xương trắng tinh vỡ vụn. Phiêu Trần hốt đầy vào hộp đồng, còn bao nhiêu rải cả xuống suối. Trước lúc lên đường, chàng mang thử tấm mặt nạ và hài lòng vì dung mạo mình xấu xí hẳn đi. Bởi những nốt rỗ lưa thưa. Với gương mặt này, chàng sẽ thoát được lưới tình và thực thi lời giáo huấn của ân sư.

Lại thêm năm ngày rong ruổi cực nhọc, Phiêu Trần đến trấn Nga Mi vào sáng mười năm. Thấy chuông chùa Vạn Niên tự vẫn vang êm ả, chàng yên lòng tìm quán dùng điểm tâm. Khi đi ngang Phật Sơn đại tửu điếm, Phiêu Trần nhận ra bên trong có nhiều khách võ lâm, liền dừng ngựa, ghé vào.

May mà vẫn còn bàn trống! Phiêu Trần lột nón rộng vành, ngồi xuống ghế. Gương mặt rỗ hoa của chàng trai tuổi hai mươi này không làm ai chú ý cả. Phiêu Trần vừa ăn, vừa lắng nghe, nhận ra quần hùng đang bàn bạc về lễ đại thượng thọ Bách Tuế của Chưởng môn phái Nga Mi, Phật Quang thần tăng.

Là đệ tử Phật môn, chú trọng việc giải thoát khỏi nghiệp bá quả luân hồi, cứu cánh là niết bàn, nên chẳng nhà sư nào vui mừng vì mình sống lâu cả. Nhưng Nga Mi là một phái lớn, đệ tử tục gia đông đến hàng ngàn, vì vậy, họ biểu lộ sự tôn sư trọng đạo bằng cách bỏ tiền ra tổ chức lễ khánh thọ Bách Tuế cho Chưởng môn.

Vạn Niên tự là đất Phật trang nghiêm, chẳng thể tìm đâu ra rượu thịt. Ngoại trừ đại biểu các phái Bạch đạo như Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động… Đã lên chùa làm khách, số còn lại đều lần lữa trong Phật Sơn Trấn để tự do ăn nhậu, chờ đến ngày mười sáu tháng mười.

Phiêu Trần thầm nghĩ :

– “Cha ta cũng là đệ tử Nga Mi, nay người đi Chiết Giang, chắc không thể đến đây được. Có lẽ ta phải mua ít lễ vật, thay người mà mừng thọ Chưởng môn!”

Chàng đang miên man suy nghĩ, bỗng chợt giật mình bởi tiếng thép tốt chạm nhau ngân ong ong. Thì ra ngay cửa quán đã xuất hiện một nhân vật đặc biệt. Đó là một cậu bé tuổi độ mười ba, mười bốn đen đủi và béo tròn, bộ y phục sơn cước nhiều màu trên người và đôi giầy vải dưới chân đã rách như sơ mướp.

Cái đầu trọc tếu và gương mặt non nớt kia có nét gì vừa hoạt kê, lại vừa đáng thương, dù cậu bé cố tỏ ra chững chạc, uy nghiêm. Vật đã phát ra tiếng động chát tai lúc nãy chính là đôi chùy thép đen bóng, dài độ bốn gang, đầu chùy không tròn mà có cạnh như trái khế, và mũi nhọn hoắt. Phiêu Trần ước lượng cặp thiết chùy này nặng không dưới bốn mươi cân, thầm khen ngợi sức lực của đứa trẻ sơn cước.

Tuy bộ dạng rách rưới như vậy, nhưng cậu ta vào đây chẳng để xin ăn, mà lại dõng dạc nói :

– Bẩm chư vị anh hùng! Vãn bối là Đồng Phỉ, Thiếu sơn chủ Kỳ Liên sơn, có việc mong được chư vị thỉnh giáo!

Mọi người đang cười cợt, giật mình ồ lên, không ngờ cậu bé đen đúa kia lại là hậu duệ của Kỳ Liên sơn chủ, Đại Lực Thần Quân Từ Lộc, người có thần lực thiên sanh nổi tiếng võ lâm. Đồng Phỉ hắng giọng nói tiếp :

– Vãn bối là ngoại tôn của Đại Lực Thần Quân, lần này từ Cam Túc vào đây cốt để tìm cha!

Quần hào cảm động trước cảnh vạn lý tầm huyên, gật gù lắng tai nghe, một người hỏi ngay :


– Danh tự và hình dáng lệnh tôn thế nào, thiếu hiệp cứ nói ra xem bọn lão phu có giúp gì được hay không?

Đồng Phỉ buồn rầu đáp :

– Gia phụ họ Đồng, tên Ngân Tú năm nay ba mươi bảy tuổi. Mười năm năm trước, người đến Kỳ Liên sơn tầm bảo, bị độc xà cắn phải và được gia mẫu cứu mạng. Hai người chung sống với nhau được ba tháng thì gia phụ bỏ về Trung Nguyên thăm nhà, không quay lại nữa, và không biết rằng gia mẫu đã mang thai vãn bối. Nay gia mẫu đã thất lộc, vãn bối chỉ còn có một mình nên lặn lội đi tìm thân phụ. Khi đi qua Nga Mi sơn này, nghe nói có đại lễ khánh thọ Chưởng môn nhân, nên ghé vào xem thử, vì gia phụ là đệ tử của phái Nga Mi!

Phiêu Trần nghe xong toát mồ hôi, đoán rằng người cha bạc tình của Đồng Phỉ có thể là Cửu Châu Thần Kiếm Đồng Kim Tuấn. Hai chữ Ngân Tú và Kim Tuấn đối nhau rất chỉnh!

Lúc này, một hán tử nóng tính đã ngoác miệng ra chửi :

– Cái gã họ Đồng kia quả là đốn mạt, vậy dung mạo gã ra sao?

Đồng Phỉ tư lự :

– Gia mẫu bảo rằng gia phụ có bảy nốt rỗ nằm theo phương vị Thất Tinh Bắc Đẩu!

Bọn người xôn xao, cùng nhìn về phía Phiêu Trần. Chàng ngồi ở trong nên Đồng Phỉ không nhìn thấy! Một lão già áo gấm, tuổi lục tuần, ngồi gần bàn Phiêu Trần, liền nghiêm giọng gọi :

– Đồng thiếu hiệp thử vào đây xem người này có phỉa là lệnh tôn hay không?

Lão ta không dám quả quyết dù trên mặt Phiêu Trần có đủ bảy nốt rỗ Thất Tinh, vì chàng còn rất trẻ, trong khi Đồng Ngân Tú đã ba mươi bảy! Đồng Phỉ nghe gọi, mừng rỡ bước vào, chăm chú nhìn Phiêu Trần, rồi quỳ ngay xuống bật khóc ồ ồ :

– Phụ thân! Lẽ nào người lại không chịu nhận hài nhi là giọt máu của mình? Thanh Tru Thiên tiểu kiếm người đang giắt ở bụng kia chính là vật mà gia mẫu đã tặng. Hài nhi thường được xem bức họa chân dung và tiểu kiếm nên không thể nào lầm được!

Phiêu Trần chết đứng người, không biết phải biện bạch thế nào cả! Nếu chàng lộ mặt, nói ra sự thật thì còn gì danh dự của Đồng Kim Tuấn? Hơn nữa, cảnh ngộ côi cút của Đồng Phỉ khiến chàng động lòng thương, không muốn làm nó thất vọng ngay!

Chàng thở dài đỡ cậu bé dậy, ngượng ngùng tìm lời an ủi :

– Năm xưa, ta trở lại Hà Nam thăm nhà, tình cờ gặp bằng hữu rủ ta đi Đông Hải tìm Bất Lão Trường Xuân Quả. Nào ngờ giữa đường gặp bão, đắm thuyền, dạt vào đảo hoang suốt mười mấy năm, vừa mới được thuyền buôn cứu thoát, đưa về đất liền hai tháng nay, nên chưa thể đi Kỳ Liên sơn thăm mẫu thân ngươi được!

Phiêu Trần bịa ra thiên cố sự này để Đồng Phỉ được vui và không oán hận người cha bạc bẽo! Quả nhiên, cậu bé hoan hỉ hẳn lên :

– Thế mà bao năm qua, hài nhi cứ tưởng phụ thân chê gia mẫu xấu xí nên rời bỏ!

Truyền thuyết về Bất Lão Trường Xuân Quả ở Đông Hải đã tồn tại hàng trăm năm, ai cũng biết cả. Vì vậy, quần hùng nhìn Phiêu Trần với ánh mắt ngưỡng mộ! Họ đoán rằng chàng đã tìm được linh quả nên mới trẻ trung như mới hai mươi dù tuổi thực đã ba mươi bảy?

Phiêu Trần sợ mọi người hỏi han sẽ lộ ra sơ hở, nên gọi tiểu nhị tính tiền, dẫn Đồng Phỉ đi ngay!

Quần hào nhìn theo, xì xầm bàn tán không hiểu chàng là đệ tử của cao thủ nào trong phái Nga Mi?

* * * * *

Giờ Thìn sáng hôm sau, quan khách lũ lượt kéo nhau lên Vạn Niên tự dự lễ. Cha con họ Đồng cũng có mặt.

Đồng Phỉ giờ đây như lột xác, y phục bảnh bao, mặt tươi rói, ríu rít cười nói với phụ thân. Phiêu Trần không nỡ nói ra sự thật, cố kéo dài cho đến lúc đưa được Đồng Phỉ về Kiếm bảo. Chàng tận tâm chăm sóc cậu bé bất hạnh, dù luôn phải toát mồ hôi trước những câu hỏi của nó. Chàng đã mua lễ vật, định sẽ dùng thân phận đồ đệ của Kim Nhãn Điêu Sở Quyền để dâng lễ.

Phiêu Trần đảo mắt nhìn khắp nơi, xem Sở Lão và Sách Siêu có đến đây hay không. Đó chỉ là vì cẩn thận, chứ thực ra hai người ấy đi Chiết Giang, không thể xuất hiện ở đây được.

Địa điểm bày bàn tiệc là sân gạch ở mé hữu đại điện của Vạn Niên tự. Đây là chỗ luyện võ của đệ tử Nga Mi nên rất rộng rãi, mát mẻ. Những cây long não cổ thụ vươn tán sum xuê và tỏa mùi thơm dìu dịu.

Giờ đây, trên mảnh sân ấy bày đến ba trăm bàn tiệc, vì khách mời và đám đệ tử tục gia không dưới hai ngàn người. Giữa giờ Tỵ, quan khách đã tựu vị đông đủ. Tiệc chay được bày lên bàn bởi đám nữ đệ tử Nga Mi ngoài hai chục ni cô áo xanh xám, số còn lại đều là đệ tử tục gia, y phục hoa lệ, diêm dúa, cười nói như hoa nở, khiến thực khách khoan khoái tâm hồn.

Đạo quân phục vụ ấy được thống lĩnh bởi một nữ lang tuổi độ hai mươi lăm, hai mươi sáu, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng tất bật ngược xuôi, điều động đồng môn, mồ hôi lấm tấm trên mặt nhưng miệng luôn điểm nụ cười quyến rũ. Đám khách ngồi cùng bàn với Phiêu Trần bàn tán :

– Cửu Châu Thần Kiếm đâu không thấy, mà lại để cho vợ y là Tiêu Tương Thần Nữ Tư Đồ Lan đứng ra cáng đáng sự vụ.

Phiêu Trần giật mình khi gặp Thần nữ ở đây. Quả nhiên Tư Đồ Lan nhận biết dung mạo giả của phu tướng, nàng hơi sửng sốt, nhưng chỉ mỉm cười và khẽ nháy mắt với Phiêu Trần! Sợ nàng hô hoán hay bước đến hỏi han, Phiêu Trần bảo đứa con bất đắc dĩ :

– Phỉ nhi ngồi yên đây, ta đi một vòng ngoạn cảnh rồi sẽ quay lại!

Cậu bé phụng phịu :

– Hài nhi chẳng hề muốn rời xa phụ thân một khăc nào cả! Cha con ta cùng đi vậy!

Câu nói này có thể xuất phát từ tấm lòng yêu thương, quyến luyến và cũng có thể cậu bé sợ cha mình lén bỏ đi, như ngày xưa đã từng rời xa Kỳ Liên sơn vậy.

Phiêu Trần gượng cười :

– Ừ! Chúng ta cùng đi!

Hai người rời bàn, bước ra ngoài. Tư Đồ Lan nhìn theo, tự hỏi đứa bé đen đủi đang đi cạnh chồng mình là ai? Hơn nữa, vì sao Cửu Châu Thần Kiếm lại mang mặt nạ đến dự lễ khánh thọ, sau mấy tháng trời biệt tích?

Phiêu Trần dẫn Phỉ nhi rời khu bàn tiệc, đi quanh Vạn Niên tự. Lần đầu đến Nga Mi sơn, chàng thực sự bị cuốn hút bởi cảnh vật kỳ tú nơi đây về lối kiến trúc của Vạn Niên tự!

Ngôi chùa này được xây dựng không theo kiểu kiến thức chùa chiền Phật giáo, cũng không giống Phật tự của phái Lạt Ma. Vạn Niên tự mang dáng dấp kiến trúc đạo giáo lão, trông rất rõ nét. Đỉnh của nó hình tròn, bốn vách tường hình vuông, như biểu hiện nguyên lý trời tròn đất vuông của người Trung Hoa cổ.

Bên trong chùa là pho tượng đồng Phổ Hiền Bồ Tát cỡi voi cao hai trượng, hai thước, một tấc, nặng đến hơn mười vạn cân, được đúc từ thời Bắc Tống. Pho tượng khổng lồ này là chứng tích cho một thời kỳ lẫy lừng của Phật Giao Trung Hoa.

Nhắc lại, Phiêu Trần quanh quẩn ở ngoài cho đến lúc chuông chùa trầm hùng vang lên, báo giờ khai mạc. Chàng vội dắt Đồng Phỉ trở vào khu bàn tiệc, may mà vẫn còn bàn trống!

Phật Quang thần tăng, Chưởng môn phái Nga Mi, đã xuất hiện. Tuy tuổi đã tròn trăm nhưng trông chỉ như mới hơn bảy mươi, với vài nếp nhăn trên trán và đuôi mắt. Cặp nhãn thần sáng như sao và bộ râu bạc năm chòm tạo vẻ tôn nghiêm của một bậc chân tu.

Tổ sư Thiền Tông Trung Hoa là ngài Đạt Ma. Người này có bộ râu quai nón rất rậm, nên sau này, các tăng lữ cao niên vẫn thường để râu mà không sợ phạm giới luật. Thần tăng nở nụ cười hiền hòa, cất giọng trầm ấm :

– Lão nạp xin cảm tạ chư vị đồng đạo đã giá lâm, dự lễ khánh thọ này!

Các Chưởng môn, long đầu, nhân sĩ võ lâm lần lượt đứng lên nói lời chúc tụng, đến cuối giờ Tỵ mới xong! Tuy là tiệc chay nhưng nhờ tài nghệ của Tiêu Tương Thần Nữ Tư Đồ Lan nên ai cũng khen ngon. Họ chỉ tiếc là không có rượu.

Thần nữ cùng các cô nương xinh đẹp kia lượn lờ khắp nơi, luôn miệng mời chào khiến thực khách đắm say. Với nhan sắc tiên nga của nàng thì dẫu họ có phải ăn cám heo cũng vẫn thấy ngon! Nhưng nàng là gái có chồng nên chẳng chàng trai nào dám buông lời bỡn cợt. Thỉnh thoảng, nàng đi ngang bàn Phiêu Trần, liếc tình tứ! Đồng Phỉ hậm hực hỏi :

– Phụ thân! Sao vị cô nương xinh đẹp kia cứ cười với người hoài vậy? Phỉ nhi trông thật ngứa mắt.


Phiêu Trần gượng cười :

– Ta với người ấy quen biết, nên nàng mới có thái độ như thế. Phỉ nhi để ý làm gì?

Cậu bé buông đũa, buồn rầu nói :

– Nữ nhân Trung Nguyên ai cũng xinh đẹp hơn tiên mẫu, hèn gì phụ thân chẳng muốn trở về Kỳ Liên sơn nữa!

Phiêu Trần chưa kịp biện bạch thì đã nghe tiếng xướng danh :

– Võ lâm Minh chủ quang lâm!

– Khổng Tước bang Phó bang chủ quang lâm!

Mọi người giật mình buông đũa nhìn ra, còn Phật Quang thần tăng và bốn sư đệ cũng rời bàn để đón thượng khách!

Minh chủ võ lâm đương nhiệm là Liên Vân Thần Kiếm Hà Tự Lưu, tuổi tròn sáu chục. Ba năm trước, họ Hà đại diện cho hào kiệt đất Giang Tô đến Hoa Sơn tranh chức Minh chủ, và đã thắng oanh liệt mấy chục cao thủ Trung Nguyên.

Liên Vân Thần Kiếm tuy giành được tước vị Minh chủ nhưng không có nghĩa là võ công của lão vô địch thiên hạ. Vì Chưởng môn và trưởng lão các phái Thiếu Lâm, Võ Đang… là những bậc Chân Trượng Tăng Đạo nên không bao giờ đứng ra tranh danh đoạt lợi. Chính họ mới là những cao thủ thượng thặng của võ lâm.

Tuy nhiên, ai cũng phải công nhận rằng Hà Tự Lưu có bản lãnh cao cường, xứng đáng làm Minh chủ! Hơn nữa, dung mạo của lão đoan chính, anh tuấn, phong thái ung dung, điềm đạm, tỏ rõ đức độ một bậc tôn sư, khiến đồng đạo ngưỡng mộ và kính phục!

Nhưng không hiểu vì sao cậu bé sơn dã Đồng Phỉ lại buột miệng bảo :

– Phụ thân! Hài nhi thấy lão râu đen ba chòm kia có vẻ gian xảo và ác độc!

Phiêu Trần giật mình chăm chú quan sát gương mặt Hà minh chủ, bâng khuâng gật đầu :

– Phỉ nhi nói phải! Ta cũng có cảm giác ấy!

Phỉ nhi hoan hỉ nắm lấy tay chàng cười hì hì :

– Hài nhi nghĩ sao nói vậy, không ngờ lại trúng ý phụ thân! Té ra cha con ta lòng dạ giống nhau!

Từ ngày gặp được phụ thân, Đồng Phỉ trở lại là một đứa trẻ con bé bỏng, vui cười thỏa chí, chẳng còn phải giữ vẻ trang nghiêm của một Thiếu sơn chủ làm gì nữa! Nó đã chán ngắt những câu sáo rỗng mà người lão bộc già nua hay dạy cho!

Còn Phiêu Trần thì ngao ngán tự cười mình, khi chàng chỉ hơn đứa con hờ này bốn năm tuổi!

Lúc này, Phó bang chủ Khổng Tước bang bật cười ghê rợn, nói với Phật Quang thần tăng :

– Chẳng hay Chưởng môn có nhận ra lão phu không vậy?

Phiêu Trần thấy lão có gương mặt trắng bệch như xác chết, khá anh tuấn và nho nhã, tuổi độ đã sáu mươi. Chàng tự hỏi lão là ai mà lại sánh vai với Hắc Diêm La Hân Tốn để làm Phó bang chủ Khổng Tước bang? Có lẽ trong đám thực khách có người nhận ra lai lịch vị khách không mời này, nên xầm xì bàn tán, còn Phật Quang thần tăng thì điềm tĩnh đáp :

– Té ra Cát thí chủ vẫn khang kiện!

Lời nói của ông đã xác nhận nghi vấn, nên có người rú lên :

– Bạch Phán Quan Cát Dự!

Họ Cát gật đầu, ngửa cổ cười dài :

– Ðúng vậy! Ba mươi năm trước lão phu bị lão trọc Phật Quang dùng niệm châu ám toán, rơi xuống khe núi. May mà lão phu không chết, nên hôm nay nhờ Minh chủ võ lâm đứng ra chứng kiến cho cuộc rửa hận!

Liên Vân Thần Kiếm Hà Tự Lưu tỏ vẻ ngượng ngùng, cao giọng phân bua :

– Kính cáo đồng đạo, lão phu là người giữ gìn công đạo giang hồ, nên không thể từ chối yêu cầu của Cát tiền bối. Lão phu có đề nghị dời sang ngày khác, nhưng Cát tiền bối lại muốn nhiều người chứng kiến, nên khăng khăng đến đây, vô tình làm gián đoạn lễ Khánh Thọ của Chưởng môn phái Nga Mi.

Phật Quang thần tăng thản nhiên nói :

– Lão nạp gieo nhân tất phải gặp quả báo, dẫu hôm nay hay ngày mai thì cũng chẳng khác gì! Năm xưa Cát thí chủ vô cớ giết người nên lão nạp mới ra tay trừng trị. Nay thí chủ muốn đòi nợ, lão nạp xin phụng mệnh!

Bạch Phán Quan mỉm cười âm hiểm, lấy ra một chiếc lông công :

– Lão phu học thuật phóng ám khí của Khổng Tước Thần Ma, muốn dùng mũi Khổng Tước Mao này trả lại hạt niệm châu ba mươi năm trước. Dẫu Thần tăng tránh được hay không thì món nợ này cũng xem như đã trả!

Toàn trường chấn động, lo lắng cho Phật Quang thần tăng. Bạch Phán Quan tuy dung mạo trẻ trung nhưng thực ra đã gần chín mươi tuổi. Với hơn bảy mươi năm công lực, thủ pháp phóng Khổng Tước Mao của lão còn đáng sợ hơn bản thân Khổng Tước Thần Ma năm nào! Ngày ấy, Thần Ma ở tuổi bảy mươi, có không đến hoa giáp tu vi mà thiên hạ chưa ai tránh nổi chiếc lông công ma quái của lão. Cao thủ các phái Bạch đạo phải lén lót thép vào ngực rồi cùng nhau liên thủ, mới dám truy sát Thần Ma!

Như vậy, giờ đây Chưởng môn phái Nga Mi hoàn toàn không có khả năng thoát chết. Vì Khổng Tước Mao được rèn bằng huyết thiết, mũi nhọn như đầu kim khâu, khắc tinh của các loại cương khí hộ thân. Dù không trúng chỗ nhược, chất độc của Khổng Tước Mao cũng đủ sức lấy mạng Thần tăng!

Hơn ngàn đệ tử Nga Mi chết điếng người, nhìn Bạch Phán Quan bằng cặp mắt oán hận. Nhưng lão đến đây cùng Minh chủ của võ lâm, khiêu chiến theo đúng luật giang hồ, nên phái Nga Mi chẳng thể nào làm sao được?

Phật Quang thần tăng là một Thiền sư đắc đạo, không bị chuyện tử sinh chi phối. Ông mỉm cười :

– Lão nạp có chết cũng là điều hạnh phúc, vì đã được nhìn mặt đồng đạo và đệ tử Nga Mi lần cuối! Xin Cát thí chủ cứ ra tay!

Một đệ tử trẻ tuổi không nén nổi thương tâm, bật khóc thút thít. Lập tức tiếng khóc lan ra khắp nơi! Phật Quang thần tăng cau mày, nghiêm giọng :

– Chúng ta đều là đệ tử Phật môn, xem đời là bể khổ, cứu cánh ở niết bàn, sao lại bi lụy vì sinh tử như vậy?

Tiếng khóc liền ngưng bặt, chỉ còn lại những giòng lệ và đôi vai run rẩy! Không khí nặng nề bỗng bị phá tan bởi giọng non nớt, trong trẻo của Phỉ nhi :

– Phụ thân! Sợi lông công kia có gì đáng sợ mà ai cũng phải lo lắng cho lão hòa thượng vậy?

Phiêu Trần cười nhạt :

– Mọi người không hiểu nên khiếp sợ đấy thôi. Ðối với ta thì Khổng Tước Mao chỉ là sợi lông gà vô hại!


Bạch Phán Quan biến sắc, quay sang nhìn chàng trai mặt rỗ, cất giọng nham hiểm :

– Ngươi có muốn thử không?

Phiêu Trần gật đầu :

– Tại hạ sẵn sàng đón một mũi Khổng Tước Mao. Nếu tôn giá phóng không trúng thì hãy bỏ qua mối hận cũ với phái Nga Mi!

Phật Quang thần tăng chính sắc bảo :

– Thí chủ chớ nên sính cường mà uổng mạng. Tuyệt học của Khổng Tước Thần Ma chẳng phải tầm thường đâu!

Phiêu Trần bước ra, cung kính vòng tay :

– Xin Chưởng môn sư tổ yên tâm, đệ tử quyết chẳng dám liều lĩnh, làm tổn hại thanh danh bổn phái! Thực ra, lão Bạch Phán Quan này chỉ được Bang chủ Khổng Tước bang dạy cho chút vỏ ngoài của thủ pháp Hư Không Tích Diệp Phi Hoa, nên chẳng có gì đáng sợ cả!

Bạch Phán Quan cười rộ :

– Nói hay lắm! Vậy thì lão phu sẽ lấy mạng ngươi trước rồi đến lão trọc Phật Quang!

Hà minh chủ hắng giọng xen vào :

– Vị thiếu hiệp kia hãy suy nghĩ cho kỹ, kẻo uổng mạng một đời trai trẻ!

Phiêu Trần cười mát :

– Tôn giá mới là người cần phải cân nhắc trước sau, kẻo thân bại danh liệt vì tội tiếp tay với tà ma. Nay Khổng Tước bang chủ là truyền nhân của Khổng Tước Thần Ma, lại vào được cả Toàn Cơ cốc, trở thành ác ma lợi hại nhất võ lâm. Dã tâm của Khổng Tước bang sẽ sớm bộc lộ, khi lần lượt diệt trừ các phái Bạch đạo. Lúc ấy, tôn giá chẳng còn đất để làm Minh chủ đâu!

Hà Tự Lưu tái mặt còn mọi người thì rúng động trước lời cảnh báo của Phiêu Trần. Toàn Cơ cốc là nơi mà cả võ lâm khao khát truy tìm! Bạch Phán Quan gằn giọng :

– Ngươi là ai mà dám đặt điều vu khống bổn giáo như vậy?

Ngay cả người của phái Nga Mi cũng thắc mắc về lai lịch của chàng trai mặt rỗ kia. Phiêu Trần ung dung đáp :

– Tại hạ là Bạt Tước Mao kiếm khách, tên gọi Ðồng Ngân Tú, đệ tử tục gia đời thứ ba của phái Nga Mi!

Ðồng Phỉ cười khanh khách :

– Vậy thì hài nhi sẽ lấy danh hiệu là Thực Tước Nhục Ðồng Tử. Nghe nói thịt công ăn ngon lắm phải không cha?

Câu nói dí dỏm của cậu bé đã khiến mọi người phì cười, quên cả nỗi lo lắng. Hà Tự Lưu nghe Phiêu Trần nói vậy, sinh dạ nghi ngờ, quay sang hỏi Bạch Phán Quan :

– Cát tiền bối! Có đúng là quý Bang chủ đã tìm được Toàn Cơ cốc hay không?

Cát Dự giận dữ đáp :

– Làm gì có chuyện ấy! Xin Minh chủ đừng nghe lời sàm bậy của tiểu tử kia!

Phiêu Trần nói ngay :

– Nếu quý Bang chủ không thu được tuyệt học thượng thừa của Toàn Cơ Thượng Nhân, thì đâu dại gì dạy thủ pháp Khổng Tước Mao cho tôn giá và Hắc Diêm La?

Cử tọa ồ lên tán thành, và kinh ngạc khi cả Hắc Diêm La cũng trở thành Phó bang chủ Khổng Tước bang! Lập luận của Phiêu Trần rất hữu lý, khiến Hà minh chủ phải bối rối. Ông ta nghiêm giọng :

– Lão phu sẽ vì an nguy của võ lâm mà để ý đến hành vi của Khổng Tước bang. Giờ đây, Cát Phó bang chủ cứ giải quyết ân oán với phái Nga Mi cho xong đi!

Nãy giờ, Phật Quang thần tăng đã hội ý với các trưởng lão và cao tăng chủ chốt, và xác định rằng phái Nga Mi không có đệ tử tục gia nào là Đồng Ngân Tú cả. Kim Đính Thượng Nhân suy nghĩ một hồi rồi nói :

– Lão nạp đoán rằng họ Đồng là đệ tử của Thiên Xảo chân nhân. Chỉ có thân pháp Huyền Huyền Ảo Bộ mới dám coi thường Khổng Tước Mao!

Các lão tăng tán đồng, để cho chàng đối phó với Bạch Phán Quan. Cát lão ma giận tím mặt, không ngờ âm mưu của Khổng Tước bang lại sớm bị vạch trần trước võ lâm như vậy. Lão trút giận lên đầu Đồng Ngân Tú :

– Ngươi dám xưng là ngươi chuyên nhổ lông chim, ý chẳng coi bổn bang ra gì. Hãy bước ra đây!

Phiêu Trần bình thản cử bộ, đến đứng đối diện với Bạch Phán Quan. Chàng nghiêm giọng :

– Sau khi tại hạ đón xong mũi Khổng Tước Mao, phiền tôn giá nhận lại một chiêu kiếm của phái Nga Mi!

Bạch Phán Quan hậm hực :

– Được! Nếu ngươi vẫn còn sống!

Mọi người vội lùi ra xa, sợ mũi ám khí khủng khiếp kia bay lạc trúng mình.

Phiêu Trần rút kiếm dựng trước mặt, khiến đối phương tưởng chàng sẽ dùng vũ khí để chặt Khổng Tước Mao! Cát lão ma nhếch mép cười âm độc, vẫy nhẹ bàn tay phải. Chiếc lông công bằng Huyền Thiết bay ra với tốc độ của ánh chớp. Nhưng khi còn cách Phiêu Trần một tầm kiếm, mũi ám khí sựng lại, chuyển hướng, bay chếch vào bụng dưới của chàng.

Quần hùng kinh hoàng trước thủ pháp kỳ tuyệt của Bạch Phán Quan. Có tiếng rú thất thanh trong trẻo của Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan.

Thường thì ám khí rời tay người ném, bay thẳng đến mục tiêu và không còn điều khiển được nữa, nếu không thì thuật phi kiếm đâu có thất truyền! Nhưng mũi Khổng Tước Mao kia lại là ngoại lệ, có thể đổi hướng bay tùy ý của chủ nhân. Bảo sao Khổng Tước Thần Ma không trở thành con người đáng sợ nhất võ lâm?

Nhưng Phiêu Trần không vung kiếm đón ám khí, mà biến mất khi mũi Khổng Tước Mao còn cách người độ gang tay!

Thân hình chàng đột ngột dời sang mé tả, như vì sao đổi ngôi. Và từ vị trí mới, chàng lao đến tấn công Bạch Phán Quan bằng chiêu “Kiếm Hải Cô Chu”!

Như đã nói ở trên, kiếm pháp Nga Mi chịu ảnh hưởng của cả hai tôn giáo Phật, Lão, nên kiếm ý không khác tuyệt học của Thiên Xảo chân nhân là bao. Chỉ có các bậc cao thủ Vạn Niên tự mới biết ẩn tình, còn người ngoài đều tưởng Ðồng Ngân Tú đánh một chiêu trong pho Nga Mi kiếm phổ!

Bạch Phán Quan Cát Dự đinh ninh đối phương không thoát nổi mũi Khổng Tước Mao nên lơi lỏng phòng vệ. Khi phát hiện ra thì đã bị nuốt chửng trong biển kiếm ảnh. Lão kinh hoàng múa tít song thủ, vỗ liền mấy đạo Tồn Tâm chưởng thành danh. Nhưng bao nhiêu lực đạo đều tan biến cả trong kiếm kình. Thân hình lão chao đảo, lắc lư như chiếc thuyền con giữa biển khơi. Bạch Phán Quan khiếp vía, vội tung mình về phía sau, cố đào vong.

Diễn tả thì lâu nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Mũi kiếm của Phiêu Trần đâm thủng bảy lỗ trên thân trước Bạch Phán Quan. Nhưng do chàng chưa đủ công lực, và cũng chưa rèn luyện chiêu kiếm được bao lâu, nên không giết được đối phương. Vết thương không sâu đến phủ tạng, và Cát lão ma còn đủ sức đào tẩu. Lão rú lên vì đau đớn, phi thân như bay xuống núi, để lại sau lưng những giọt máu hồng!

Toàn trường hoan hỉ vỗ tay reo hò, tán dương bản lĩnh của Ðồng Ngân Tú! Ðồng Phỉ là người vui sướng nhất. Nó vô cùng hãnh diện vì có một người cha thần dũng, oai hùng. Chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống, Phỉ nhi cười hì hì :

– Phụ thân quả là anh hùng cái thế! Vậy mà lúc đầu hài nhi cứ tưởng người còn thua cả Phỉ này!

Lời thú nhận thực thà đã khiến mọi người được phen ôm bụng cười. Duy có Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan là chau đôi mày liễu, suy nghĩ miên man.

Phương trượng chùa Thiếu Lâm tự, Tuệ Nghiêm thiền sư, cao giọng nói :

– Thiện tai! Thiện tai! Không ngờ phái Nga Mi lại sản sinh được một đệ tử kiệt xuất như Ðồng Ngân Tú thí chủ đây! Lão nạp xin chúc mừng Thần tăng!

Phật Quang phương trượng không chắc Đồng Ngân Tú có phải là đệ tử phái Nga Mi hay không, nên chỉ ậm ừ cho phải phép!

Chưởng môn Võ Đang, Thành Tâm Tử, cũng nói vài câu tán dương rồi cáo từ. Thế là thực khách nhất tề rời Vạn Niên tự. Tuy bụng chưa no nhưng họ đều hài lòng vì được chứng kiến sự cố vừa qua. Danh tự Khổng Tước bang và Đồng Kim Tuấn sẽ được lan truyền khắp võ lâm. Và uy danh của Phái Nga Mi cũng lẫy lừng hơn trước, vì họ thắng được loại ám khí ác độc đã thống trị võ lâm suốt mấy chục năm qua.

Khi khách đã đi cả, Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan liền thì thầm với Kim Đính Thượng Nhân, nhị Trưởng lão phái Nga Mi. Lão tăng giật mình, bảo Phiêu Trần :


– Mời thí chủ vào khách xá, lão nạp có đôi điều muốn hỏi!

Phiêu Trần biết Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan đã sinh lòng nghi hoặc, tổ cáo chàng với thượng nhân. Vào đến khách xá, Phiêu Trần quì xuống lột mặt nạ, cung kính bái kiến :

– Đệ tử Sở Phiêu Trần, nam tử của Kim Nhãn Điêu Sở Quyền, xin ra mắt Chưởng môn và chư vị trưởng bối!

Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan nóng nảy hỏi ngay :

– Vì sao Sở thiếu hiệp lại mang tấm mặt nạ của chuyết phu?

Đồng Phỉ bối rối gãi đầu suy nghĩ, đứng ngẩn người ra nhìn Phiêu Trần! Kim Đính Thượng Nhân cười ha hả :

– Té ra ngươi là đồ tôn của lão nạp! Ta có nhận được thư của Sở Quyền xin phép được dạy công phu Nga Mi cho con trai! Không ngờ hôm nay Trần nhi lại trở thành cứu tinh của bổn phái! Nhưng vì sao ngươi lại có được tấm mặt nạ của Ðồng Kim Tuấn?

Phiêu Trần tuần tự trình bày rõ ràng những việc đã qua. Tư Ðồ Lan ôm mặt khóc nức nở. Lát sau, nàng lau nước mắt, cắn răng nói :

– Cảm tạ Sở thiếu hiệp đã mang dùm hài cốt của vong phu về. Nhưng xin hỏi đứa bé này là ai vậy?

Phiêu Trần ngượng ngùng đáp :

– Có lẽ Ðồng Phỉ chính là giọt máu của Ðồng sư huynh đấy!

Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan bèn hỏi han Phỉ nhi, nghe nó thuật lại việc mười lăm năm trước. Nàng biết đứa bé sơn dã này không nói dối, liền đau đớn than :

– Không ngờ Kim Tuấn lại là nam nhân bạc hạnh như vậy! Quả thực là ta đã nhìn lầm người rồi!

Phiêu Trần bảo Phỉ nhi :

– Nữ nhân này chính là Nhị nương, Phỉ nhi mau bái kiến!

Cậu bé sa lệ lắc đầu :

– Phỉ này không có một người cha xấu xa, bạc bẽo như vậy! Hài nhi chỉ muốn làm con của phụ thân thôi!

Nói xong, nó nắm chặt tay chàng, chẳng chịu buông ra, ánh mắt cương quyết. Phiêu Trần ngượng ngùng nói :

– Ta chỉ hơn ngươi bốn tuổi, làm sao có thể là cha ngươi được?

Phỉ nhi lắc đầu quầy quậy, tỏ vẻ không bao giờ đổi ý! Phật Quang thần tăng mỉm cười :

– Lão nạp cho rằng Trần nhi và cậu bé này có duyên từ kiếp trước. Hãy vì đức từ bi của Phật Tổ mà mang lại hạnh phúc cho đứa trẻ côi cút này!

Phiêu Trần nhìn đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy niềm hy vọng của Phỉ nhi, chợt nghe lòng bất nhẫn, nên kính cẩn đáp :

– Đệ tử xin tuân theo chỉ dụ của Chưởng môn!

Phỉ nhi mừng rỡ ôm chặt chàng cười hì hì :

– Cha con ta sẽ cùng nhau sánh vai hành hiệp, vặt trụi lông và ăn thịt đám Khổng Tước bang!

Thì ra Đồng Phỉ mang dòng máu hiệp khách, muốn được đánh Đông dẹp Bắc, trừ gian diệt bạo. Vì vậy, nó cần có một người cha anh hùng cái thế, chứ không cần một gã Đồng Kim Tuấn lòng lang dạ sói, nỡ bỏ một người vợ xấu xí để lấy một mỹ nhân như Tư Ðồ Lan. Nay được toại ý, Phỉ nhi bỗng cảm thấy nên làm Phiêu Trần hài lòng, bèn quì xuống vái Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan :

– Phỉ nhi xin bái kiến Nhị nương!

Nhưng giờ đây, hành động này lại khiến Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan thẹn thùng khôn xiết, Phỉ nhi gọi Phiêu Trần là cha, gọi nàng là mẹ hai, hóa ra nàng là vợ Phiêu Trần hay sao?

Nàng chưa hết hổ thẹn thì Phỉ nhi lại cười bảo :

– Hài nhi rất sung sướng vì giờ đã có cả cha lẫn mẹ!

Các lão tăng tủm tỉm cười, còn Phiêu Trần và Tư Ðồ Lan ngượng chín người, bất giác liếc đối phương. Vô tình hai ánh mắt chạm nhau, khiến họ càng thêm lúng túng.

Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan là một trong những người đẹp nhất thiên hạ, so ra, nhan sắc nàng hơn cả Tiểu quận chúa Hà Vân Bích.

Ba năm trước, Tư Ðồ Lan đến thăm Hoàng Hạc lâu ở thành Vũ Xương bị tên dâm tặc hai hoa Thái Tuế Thạch Ðức trêu ghẹo. Tình cờ, Cửu Châu Thần Kiếm Đồng Kim Tuấn đi ngang qua, ra tay đánh đuổi họ Thạch giải nguy cho Thần nữ. Vì cảm ân nghĩa ấy, Tư Ðồ Lan nhận lời cầu hôn của Ðồng Kim Tuấn, dù gã hơn nàng đến mười ba tuổi.

Nhưng Cửu Châu Thần Kiếm háo danh hơn háo sắc, thường xuyên bỏ nhà đi lang bạt, hành hiệp cứu đời, nên tình nghĩa phu thê cũng không lấy gì làm thắm thiết. Nay Đồng Phỉ xuất hiện, Cửu Chân Thần Kiếm lộ rõ bản chất bạc bẽo, vô tình, khiến Tư Ðồ Lan càng thêm tủi phận, sinh ra chán ghét vong phu!

Trong lúc mang tâm trạng cay đắng của một kẻ bị lừa dối như vậy, thì dung mạo và nhân phẩm của Sở Phiêu Trần càng khiến Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan ngưỡng mộ! Nàng chua xót nghĩ rằng Phiêu Trần mới là người đáng để mình tôn thờ! Nhưng hai người gặp nhau đã quá muộn màng, chàng lại trẻ hơn nàng đến sáu tuổi! Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan buồn bã nói :

– Phỉ nhi là người thừa kế Kiếm bảo! Thiếp sẽ giao lại cơ nghiệp, trở về Hồ Nam hương khói song thân!

Phỉ nhi buột miệng :

– Hay là Nhị nương bán quách cái bảo gì đó, rồi về sống chung với thân phụ và hài nhi cho xong. Hài nhi chẳng muốn dính dáng đến cái lão họ Đồng kia chút nào cả!

Phiêu Trần giật bắn mình, khẽ quát :

– Ngươi nói nhăng gì thế, có im đi không?

Phỉ nhi sợ hãi le lưỡi, rụt cổ, gãi chiếc đầu trọc lóc. Phật Quang cố giấu nụ cười, điềm đạm bảo :

– Đồng Kim Tuấn còn một bào đệ, Phỉ nhi bất tất phải về Kiếm bảo nữa, vì lòng nó không muốn vậy. Lan nhi trở về Nam Dương thu xếp và tổ chức tang lễ cho Kim Tuấn. Lão nạp sẽ cho người đến lập đàn siêu!

Ðại Huệ thiền sư, Thủ tòa giới đường Vạn Niên tự, chính là sư tổ của Ðồng Kim Tuấn. Ông buồn rầu nói :

– Dẫu sao Phỉ nhi cũng phải về chịu tang cha ruột mới phải đạo chứ! Hay là Trần nhi đưa cậu bé đến Kiếm môn dự đám ma rồi hãy về Hồ Nam?

Phiêu Trần vội nói :

– Bẩm sư thúc tổ! Ðệ tử phải đi Chiết Giang ngay để tìm gia phụ!

Chàng quay lại bảo Đồng Phỉ :

– Dẫu sao ngươi cũng là giọt máu của Đồng sư huynh, phải chịu tang mới tròn đạo làm người. Nếu Phỉ nhi không chịu đi Kiếm bảo, ta sẽ rất buồn và hổ thẹn!

Phỉ nhi suy nghĩ rồi đáp :

– Hài nhi không dám cãi lời phụ thân, nhưng Nhị nương phải hứa đưa Phỉ này về Sở gia trang gặp phụ thân cơ!

Tiêu Tương Thần Nữ Tư Ðồ Lan thẹn quá hóa liều :

– Ðược rồi! Nhị nương xin hứa! Muộn lắm là đầu tháng chạp ngươi sẽ có mặt ở Sở gia trang!

Nói xong nàng xin phép vào trong thu xếp hành lý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.