Ngã Dục Phong Thiên

Chương 57: Cái tên ngàn năm trước (2)


Đọc truyện Ngã Dục Phong Thiên – Chương 57: Cái tên ngàn năm trước (2)

– Tiểu sư đệ, ngươi có nhiều túi trữ vật quá, không thể như thế, đáng lẽ nên để tất cả vật phẩm vào trong một túi trữ vật, như vậy mới tiện lấy ra

Nhiều ngày qua, Mạnh Hạo ép cho mình không nghĩ tới chuyện linh thạch nữa, mà theo chân Trần Phàm sư huynh

Càng thêm hiểu biết đối phương rồi, gần như ngày nào cũng được nghe Trần Phàm sư huynh giảng dạy, hắn dần phát hiện vị sư huynh này không hề giống với những gì ngoại tông đồn đại

Tuy đúng là một lòng hướng đạo, nhưng không phải là trầm mặc ít nói

Mà là không nói thì thôi, một khi đã nói thì ít là mấy canh giờ, còn không thì cả một ngày

Thậm chí cuối cùng không phải hắn tới tìm Trần Phàm mà là sáng sớm đối phương sẽ tới động phủ của hắn bắt đầu đàm luận

Mạnh Hạo lại không thể từ chối nên chỉ có thể cười khổ lắng nghe, nhiều khi nghe được lúc thì ngủ quên đi, đến khi tỉnh lại vẫn nghe thấy tiếng Trần Phàm sư huynh nói, không khỏi cảm thấy thương cho vị sư huynh này của mình

– Đệ tử nội môn quá ít, cho nên Trần sư huynh không có người nói chuyện cùng, mới tạo nên cái tính cách cổ quái như vậy

Đồng thời Mạnh Hạo cùng hiểu được vì sao Hứa sư tỷ thường xuyên bế quan, bởi vì cho dù có là hắn thì cũng đã nhiều lần có cái ý nghĩ phải bế quan, chỉ như thế mới thoát được trận tra tấn này

Cho dù là ra khỏi động phủ thì Trần Phàm cũng sẽ vừa đi theo vừa nói chuyện với Mạnh Hạo

– Không biết khi nào Hứa sư tỷ xuất quan, nếu thấy ta thì sẽ là biểu cảm gì

Mạnh Hạo mặc trường bào màu bạc, nhếch miệng cười

Hắn ngồi trên một núi đá ở Đông phong, mái tóc dài phiêu diêu trong gió, đón làn gió nhẹ nhàng và ngắm ánh trời chiều đằng xa, bên tai chợt vang lên tiếng của Trần sư huynh

– Tiểu sư đệ đang nghĩ rằng bao giờ thì Hứa sư muội sẽ xuất quan phải không


Trần sư huynh mỉm cười nhìn Mạnh Hạo

– Ừm hả?

Nghe Trần sư huynh hỏi một câu khá lạ như vậy, Mạnh Hạo sửng sốt

– Tiểu sư đệ đừng thẹn thùng, Hứa Thanh sư muội thiên sinh lệ chất, ngươi vụng trộm yêu thích cũng là chuyện bình thường

Trần Phàm sư huynh mỉm cười nói, ánh mắt lộ vẻ trêu tức

Y tính cách đạm bạc, rất dễ ở chung, lại rất có ấn tượng với Mạnh Hạo, sau khi tiếp xúc liền nhận đối

Phương là sư đệ của mình

– Hứa Thanh? Khụ khụ, không có không có, sư đệ không có đúng rồi sư huynh, lúc trước sư huynh nói tu sĩ tới Ngưng Khí đại viên mãn rồi là tới cái gì?

Mạnh Hạo ho khụ khụ, rồi vội vàng chuyển chủ đề

– Sau Ngưng Khí là Trúc Cơ, lột đi phàm thể mới được xưng là linh tu, cùng gọi là tu sĩ

Trần Phàm sư huynh lắc đầu cười nhìn Mạnh Hạo, không trêu ghẹo nữa mà đáp

– Trúc tạo linh cơ, trong đan hồ mọc lên chín tòa đạo đài, ánh sáng vạn trượng của đạo đài truyền khắp toàn thân, đó là Trúc Cơ

Mà Trúc Cơ cũng có khác nhau, căn cứ công pháp bất đồng mà ngưng tụ đạo đài, phân làm Cửu Liệt Vô Hạ Trúc Cơ, Thập Bát Liệt Hữu Khuyết Trúc Cơ, cùng với Bàn Toái Trúc Cơ với hơn Thập Bát Liệt Phùng, trong đó Vô Hạ là nhất, Hữu Khuyết là tốt, Bàn Toái là rộng

– Kháo Sơn tông ta từng có một công pháp Vô Hạ Trúc Cơ, là thứ mà năm đó Kháo Sơn lão tổ đạt được

Cùng chính bằng công pháp này, ngài ấy mới có thể có danh tiếng lẫy lừng ở Triệu quốc, truyền khắp Nam Vực

Tiếc là, lão tổ đi xa thì cũng đã thất truyền

Trần Phàm không ngại phiền toái mà nói cực kỳ tỉ mỉ

Tính cách y vốn là như thế, Mạnh Hạo đã quen rồi

– Sau Trúc Cơ có Kết Đan đại đạo

Chưởng môn chúng ta chính là đang ở cảnh giới này, sau đó là Nguyên Anh trường tồn, như lục địa chi tiên

– Vậy sau Nguyên Anh?

Lúc này Mạnh Hạo chăm chú lắng nghe, lòng đầy khát khao

– Sau Nguyên Anh là Trảm Linh

Như Kháo Sơn lão tổ năm đó, ngài chính là cảnh giới này, tiếc rằng cảnh giới này rất khó, sinh tử một đường, cả đời phải chém mấy lần mới có thể chém thành


Năm đó Kháo Sơn lão tổ ra ngoài bế quan, cho đến hôm nay vẫn chưa quay về

Trần Phàm nhẹ nhàng nói, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng lại lộ ra vẻ chấp nhất với tu hành

– Không biết Mạnh Hạo ta có ngày có thể đến cảnh giới Trảm Linh không! Vậy sau Trảm Linh thì sao?

Mạnh Hạo thì thào

– Cảnh giới sau Trảm Linh quá cao, ta cũng không rõ cụ thể như nào

Có lẽ phải tới đại tông ở Nam Vực này thì mới biết một hai, nhưng dù thế nào thì cùng vì thành tiên cả

Trần Phàm đáp

– Thành tiên?

– Ừ! Thành tiên

Gió núi thổi tới, phất qua đỉnh núi, thổi tung bay mái tóc dài của hai sư huynh đệ, cùng thổi lời của bọn họ đi càng lúc càng xa

– Tiểu sư đệ, sau này nếu ra ngoài rèn luyện thì không thể giới hạn ở Triệu quốc này được

Nên biết rằng Triệu quốc chỉ là một tiểu quốc ở nơi hẻo lánh của Nam Vực thuộc Nam Thiệm, linh khí không dồi dào, tu sĩ cũng không nhiều

Trần Phàm quay đầu nhìn Mạnh Hạo, ôn hòa nói

– Nam Vực, nơi đó mới là Tu Chân giới chân chính, dù cá lớn nuốt cá bé, tàn khốc vô cùng, nhưng cũng đại diện cho đỉnh cao của phương nam Nam Thiệm chi địa này, quần hùng nổi lên, thiên kiêu nhiều nhất

So với nơi đó, Triệu quốc ta lại quá yên bình

Tu sĩ lớp chúng ta phải đạp qua núi non, tu sĩ lớp chúng ta, phải vượt qua xương cốt


Trong đôi mắt Trần Phàm lóe lên thần thái kỳ dị, những lời này dường như không phải là y nói cho Mạnh Hạo, mà là nói cho chính y

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, lời này như đánh thức hắn khỏi cơn u mê, nay lần đầu tiên có người lại nói rõ ràng ra như vậy với hắn

Trong khoảnh khắc này, đầu óc Mạnh Hạo như bày ra một tấm bản đồ mênh mông, trên bản đồ đó có Đông Thổ Đại Đường, có quần hùng Nam Vực

– Bước vào linh đồ giống như rời xa phàm trần, từ nay về sau không còn là phàm nhân nữa

Tu sĩ vốn là nghịch thiên bước đi, ngươi nếu không mạnh thì không có tư cách để sinh tồn

Ngươi nếu không mạnh thì không có tư cách tu hành, ngươi nếu không mạnh thì cũng không có tư cách sống sót, chỉ có thể để mặc cho người chém giết

Cuộc sống như thế, ngươi có nguyện ý không?

Trần Phàm nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói

Từng chữ ấy rót vào tai Mạnh Hạo, rơi vào trong lòng hắn

Ánh mắt Mạnh Hạo mờ mịt, im lặng suy nghĩ

– Ta là thư sinh của huyệt Vân Kiệt, cha mẹ mất tích từ khi còn nhỏ, giấc mộng thủa trước của ta chỉ là trở thành kẻ giàu có, không phải sống những ngày gian khổ, chỉ muốn có tiền rồi sẽ đi thăm thú Đông Thổ Đại Đường

Gió đêm se lạnh lùa qua mái tóc hắn, lúc này Mạnh Hạo đang suy tư cuộc đời mình, giống như năm đó hắn lên Đại Thanh sơn, suy ngẫm về con đường tương lai

Thời gian chầm chậm trôi đi, chẳng biết từ lúc nào mà Trần Phàm đã rời đi, Mạnh Hạo là sư đệ của y, mặc dù vừa vào nội môn, nhưng y là sư huynh thì hẳn là y có nghĩa vụ giúp Mạnh Hạo hiểu được tu chân là gì, không tiến tất lùi là gì, con đường tu hành ngươi chết ta sống là như thế nào

Bởi vì một khi vào nội môn rồi liền đại biểu cho cuộc đời này coi như đã bước được nửa bàn chân vào ngưỡng cửa Tu Chân giới, mà nửa bước còn lại kia là Trúc Cơ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.