Đọc truyện Ngã Dục Phong Thiên – Chương 54: Kiếm này cũng là của ngươi ?(1)
Vương Đằng Phi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo với ánh mắt lạnh lẽo, y bỗng nhiên bước ra trước một bước, tay phải vỗ lấy túi trữ vật
Lập tức hai tia sáng bay vụt ra từ trong túi trữ vật của y, bảo sắc lóng lánh, đó là một con Thạch hổ và một con Thạch giao
Hai pháp bảo này vừa xuất hiện nhất thời hào quang huyễn lệ lóe lên
Một tiếng hổ gầm quanh quẩn, một tiếng giao ngâm khuếch tán
Hai loại pháp bảo đó nhưng lại trực tiếp hóa thành một con bạch hổ dài mấy trượng và một con giao long dài mười trượng, vờn quanh người Vương Đằng Phi khiến cho y thoạt trông vô cùng khí thế, long hổ làm bạn, không chút tầm thường
– Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng kiếm này là của ta, ta không đồng ý thì ngươi đừng hòng lấy đi
Vương Đằng Phi âm trầm nói, sau đó y giơ tay phải bấm tay niệm quyết, lập tức bạch hổ rít gào vồ tới Mạnh Hạo, giao long gầm thét như một cây cầu vồng xông tới phía Mạnh Hạo
Mạnh Hạo lùi ra sau, lại vung tay phải, kiếm gỗ lập tức hóa thành cầu vồng bay ra, cùng lúc đó Phong Nhận thuật, Hỏa Xà thuật cũng bao phủ khắp nơi
Tiếng nổ ầm ầm vang khắp bốn phương tám hướng
Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng rụt lùi, lại nhìn Vương Đằng Phi với dung nhan tuấn mỹ, tóc bay phất phới, áo trắng thắng tuyết cất bước đi ra từ trong đám nổ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ châm chọc
– Hoang đường, lại đi nói ta cướp chí bảo của ngươi, rõ ràng là ngươi thấy kiếm này không tầm thường, muốn cường đoạt trong thí luyện nội môn này!
– Lắm lời vô dụng, hôm nay giết ngươi để cho ngươi biết đồ vật của Vương Đằng Phi ta, ngươi chưa đủ tư cách lấy đi
Ánh mắt Vương Đằng Phi lạnh như băng, y cất bước đi, lại vung tay phải lên
bạch hổ và giao long cùng gầm lên, lại nhào tới phía Mạnh Hạo
– Độc nhất vô nhị? Thế gian chỉ có một thanh?
Mạnh Hạo nở nụ cười, vẻ châm chọc càng thêm nồng đậm trong ánh mắt, hoàn toàn không che giấu chút nào, chỉ là sâu trong trào phúng đó là hàn quang lạnh lẽo
– Vậy hãy thử xem liệu thanh kiếm này có phải chí bảo độc nhất vô nhị như lời ngươi nói không
Mạnh Hạo lúc nói thì đồng thời vỗ vào túi trữ vật, lập tức một đạo ô quang vọt ra, vờn quanh người Mạnh Hạo, truyền ra những tiếng kiếm minh ông ông
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm gỗ thứ hai mà Mạnh Hạo đã phục chế ra!
Kiếm này xuất hiện, bên người Mạnh Hạo lập tức có hai thanh kiếm gỗ giống hệt nhau, khoảnh khắc gào thét, kiếm quang bắn ra bốn phía, với khí thế vô cùng hào hùng
Khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ thứ hai xuất hiện, Vương Đằng Phi cả người chấn động, mắt trợn to, không thể tin tưởng nổi, tinh thần hoàn toàn ầm vang, cả người như bị một ngọn núi lớn giáng xuống, khiến cho liên hệ giữa y và bạch hổ cùng giao long đều bị gián đoan
– Chuyện này không có khả năng! Chuyện này chuyện này
Vương Đằng Phi cảm thấy đầu óc mơ hồ, biến hóa bất thình lình này đã khiến y trở tay không kịp, làm đảo điên suy nghĩ của y, làm cho đầu óc y nhất thời hỗn loạn
– Kiếm này, cũng là của ngươi?
Hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, hắn bước lên một bước, khí thế chợt phóng, tu vi tỏa ra
– Kiếm này, là thanh kiếm độc nhất vô nhị của ngươi?
Mạnh Hạo lại bước ra bước nữa
Theo lời nói của hắn, khí thế của hắn cũng dâng lên
Vương Đằng Phi bị khí thế kia áp bách làm cho không tự chủ được lùi ra sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy vẻ ngỡ ngàng và không thể tin
– Kiếm này là một thanh thiên địa chỉ có một của ngươi?
Đôi mắt Mạnh Hạo như điện, bước ra một bước nữa thì ngừng lại, ngưng tụ tất cả khí thế trên người
Giờ phút hắn lại khiến người ta cảm thấy thật hùng vĩ
Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, y lại tiếp tục lùi
– Vương Đằng Phi, kiếm này là một đôi tử mẫu, là Thiên Địa kiếm của Mạnh Hạo ta!
Ánh mắt Mạnh Hạo như điện, hắn nhảy lên, hai tay bắt ấn quyết, lập tức hai thanh kiếm gỗ dấy lên kiếm quang ngút trời, kéo thẳng tới bạch hổ và giao long kia
Tiếng nổ vang vọng, bạch hổ vỡ vụn, giao long nứt toác
Hai thanh kiếm gỗ xen với khí thế của Mạnh Hạo hóa thành một đạo xung kích có thể phá tan tất cả, lao thẳng tới Vương Đằng Phi
Mắt thấy nó tới gần, Vương Đằng Phi chợt ngẩng đầu lên, tay phải ấn xuống mặt đất một cái
Lập tức một cây nhang thiêu đốt xuất hiện, ngút lên làn khói lượn lờ kéo thẳng tới Mạnh Hạo
Làn khói này hóa thành những bóng người, va đụng với hai thanh kiếm gỗ
Trong chốc lát tiếng nổ vang quanh quẩn khắp quảng trường
Nhang vỡ, kiếm gỗ lùi
Mạnh Hạo hộc máu, cả người lùi ra sau mấy bước
Khi ngẩng đầu lên thì thấy trong tiếng ầm ầm nổ tung, Vương Đằng Phi bay lên, không phải ở đài này mà là ở giữa không trung
Dưới chân y có vài làn khói như nâng y lên
Y nhìn Mạnh Hạo đầy phức tạp, lại nhìn hai thanh kiếm gỗ bên người Mạnh Hạo, lúc này ngay cả chính y cũng thấy u mê, đã bắt đầu nghi ngờ phán đoán lúc trước của mình
Dù sao dựa theo điển tịch mà y tra ra thì thanh kiếm gỗ đó quả thực là thứ độc nhất vô nhị trong trời đất này, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện thanh thứ hai
Nhưng y dù nhìn thế nào thì cũng thấy kiếm gỗ của Mạnh Hạo giống hệt thứ trong trí nhớ mình như đúc, nhưng lại xuất hiện hai thanh
Mạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi đang lơ lửng giữa trời, hừ lạnh, vung tay phải lên, nhất thời hai thanh phi kiếm tầm thường bay ra khỏi túi trữ vật
Sau đó Mạnh Hạo bước ra trước một bước, lập tức đạp lên trên hai thanh phi kiếm kia, chúng mang theo hắn trực tiếp bay lên
Cảnh này khiến đám người xung quanh quảng trường đều kinh hô
– Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể bay, mà bọn họ giờ lại đều bay lên rồi
– Vương sư huynh có pháp bảo nên có thể bay lên trong thời gian ngắn, mà Mạnh Hạo này hắn không tiếc tiêu hao linh khí, mượn lực của phi kiếm bay lên
Sát khí lóe lên trong mắt Vương Đằng Phi, y nhìn chằm chằm Mạnh Hạo
Giờ khắc này y không suy nghĩ về chuyện kiếm gỗ kia nữa, mặc kệ kiếm gỗ đó có phải là chí bảo kia hay không, dù không phải nhưng bị Vương Đằng Phi y nhìn thấy thì cũng phải lấy đi
Sát khí tràn ngập, Vương Đằng Phi vỗ túi trữ vật, ngay lập tức trước người y xuất hiện một tờ giấy màu vàng
Đây là bùa chú, trên có vẽ hoa văn phức tạp, tản ra những trận linh áp, cũng lấp lánh kim quang, trông hoàn toàn khác với bùa chú của Hàn Tông
– Có thể để ta lấy bảo vật này ra, ngươi có thể kiêu ngạo dưới cửu tuyền rồi
Vương Đằng Phi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lại cực kỳ đau lòng
Bùa chú này giống như pháp bảo cuối cùng trong túi trữ vật của y, dù sao vì thanh kiếm gỗ kia y đã gần như bỏ ra toàn bộ
Không phải vạn bất đắc dĩ thì y sẽ không lấy lá bùa này ra
Vậy này chỉ còn lại ba lượt thi triển, vả lại với tu vi của y thì chỉ có thể thi triển được một lần, uy lực không hề tầm thường, có thể giết hết tu sĩ dưới Ngưng Khí tầng tám
Lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi bỗng giơ tay phải lên, vung ra phía trước
Cùng lúc đó y phun ra một ngụm linh khí trong cơ thể, lại càng cảm nhận được trong tích tắc này linh khí của mình kéo thẳng tới lá bùa
Nhưng mắt thấy kim quang của lá bùa chú này tỏa ra vạn trượng, chỉ hào quang trên bầu trời thôi cũng khiến tinh thần Mạnh Hạo chấn động, toàn thân đau nhói