Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1914: Nàng không muốn thức tỉnh


Đọc truyện Ngã Dục Phong Thiên – Chương 1914: Nàng không muốn thức tỉnh

– Khí linh Sơn Hải đã từng tiêu tán, lần nữa ngưng tụ, dùng một tia lực lượng thần thức của ta, từ nay về sau hồi sinh! Theo âm thanh Mạnh Hạo vang vọng, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt chấn động, tất cả phong ấn trong cơ thể hắn trong nháy mắt tiêu tán, một cỗ lực lượng hùng hồn ầm ầm lúc bộc phát, trên người của hắn mơ hồ xuất hiện khí vận.

Khí vận này tiếp xúc với Sơn Hải Giới, dung hợp lẫn nhau, thân thể Kháo Sơn lão tổ rút nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng, theo vẻ kích động cùng phấn chấn của Kháo Sơn lão tổ, sáp nhập vào Sơn Hải Giới, trở thành Huyền Quy duy nhất trấn áp khí vận Sơn Hải Giới.

Mà Triệu Quốc trên phần lưng của hắn, từ nay về sau cũng trở thành tồn tại đặc thù, trở thành núi trong núi, coi như là hạch tâm của Sơn Hải Giới. Nếu có một ngày Sơn Hải Giới gặp kiếp nạn diệt vong không thể thay đổi, thì núi trong núi vẫn sẽ trường tồn.

Làm xong những chuyện này, Mạnh Hạo liền thu hồi Sơn Hải Giới, cùng Hứa Thanh rời đi. Trong thế giới Sơn Hải Điệp này, hắn cũng không tìm được Sửu Môn Đài, nhưng thần thức của hắn đã cảm nhận được, Sửu Môn Đài… tuy rằng không ở trong thế giới Sơn Hải Điệp, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt của mình.

– Thanh nhi, ta còn một chỗ muốn đi…

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, giọng nói có chút ảm đạm, có chút hồi ức. Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, như nghĩ tới điều gì đó.

Mấy ngày sau, tại bên ngoài một dãy núi liên miên bất tận trong thế giới Sơn Hải Điệp này, Mạnh Hạo từ xa yên lặng nhìn dãy núi, trong mắt hiện lên vẻ ưu tư, rầm mặc tiến vào dãy núi.

Dãy núi này có thanh danh hiển hách trong thế giới Sơn Hải Điệp, nơi này đã từng là Côn Lôn Đạo, cũng là chư hầu một phương trong thế giới Sơn Hải Điệp hiện tại.


Khi Mạnh Hạo đến, trong Côn Lôn Đạo không có bao nhiêu người biết được, dường như bọn họ ở vào một không gian bất đồng với Mạnh Hạo vậy, tùy ý để Mạnh Hạo dẫn theo Hứa Thanh đi qua bên cạnh rất nhiều tu sĩ, tiến vào chỗ sâu trong dãy núi Côn Lôn Đạo, đi tới một tòa núi cao.

Ngọn núi này không có nhọn, trên đỉnh là một thung lũng, có mây mù vờn quanh, cũng có dao động trận pháp vô hình khuếch tán. Nơi này có một lão giả đang khoanh chân ngồi đó, không nhúc nhích.

Một cỗ hương thơm đan dược từ trên người lão giả tràn ra, hòa vào kông gian khắp xung quanh.

Đó chính là… Đan Quỷ!

Sư tôn trước kia của Mạnh Hạo, cũng là sư tôn của Sở Ngọc Yên.

Đến nơi này, trong lòng Mạnh Hạo liền hiện lên cảm giác chua xót, hắn trầm mặc rất lâu, rồi chậm rãi bước từng bước về phía đỉnh núi, Hứa Thanh cũng đi theo phía sau hắn. Tới đỉnh núi, Mạnh Hạo liền thấy được một cỗ quan tài đặt trước mặt Đan Quỷ.

Nơi này có trận pháp hắn bố trí năm xưa, bên trong quan tài có một nữ nhân xinh đẹp như lặng lẽ nằm ở bên trong, tựa đang ngủ say vậy.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy quan tài, ánh mắt Mạnh Hạo liền lộ ra vẻ buồn bã, trong đầu hiện lên từng hình ảnh trong ký ức. Rất lâu sau đó, Mạnh Hạo liền ôm quyền, hướng về bóng lưng Đan Quỷ, cúi đầu thật sâu.

– Sư tôn. Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Đan Quỷ quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt thâm thúy, hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhìn Hứa Thanh một cái, rồi xoay người rời khỏi đỉnh núi.

Mạnh Hạo trầm mặc nhìn quan tài, hắn nhớ đến hình ảnh Yên Nhi ở trước mặt mình, bóp nát hồn phách chứa ký ức của Sở Ngọc Yên.

Hứa Thanh đi tới gần, cúi đầu nhìn nữ tử bên trong quan tài, rất lâu sau đó, trong mắt nàng liền lộ ra vẻ nhu hòa, khẽ lên tiếng.

– Mạnh Hạo, kể lại cho muội nghe chuyện của nàng hơn một ngàn năm trước đi.

Mạnh Hạo lặng lẽ đứng đó, hồi lâu sau liền nhẹ giọng lên tiếng. Hắn kể về thời gian ở Thương Mang đại lục gặp được Hàn Bối, nhận một đệ tử tên là Yên Nhi.


Hắn kể về đệ cửu cấm, kể về 9 đời phân thân của mình luân hồi, kể về Tiểu Bảo, hắn kể rất nhiều, rất nhiều…

– Trong khoảng khắc hai mắt Tiểu Bảo nhắm nghiền kia, Yên Nhi liền bóp nát ký ức, ta để cho là nàng tiến vào luân hồi, nhưng ở trong luân hồi lại không thấy được nàng, khi đó, ta liền hiểu ra, nàng cũng không đi luân hồi, mà là trở về bản thể này.

Giống như một giấc mộng, mà nàng thì… không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng đó. Thanh âm Mạnh Hạo khàn khàn, cúi đầu nhìn nữ tử trong quan tài, khẽ lẩm bẩm.

Hứa Thanh nghe được chuyện xưa, theo lời kể của Mạnh Hạo, trong đầu của nàng như hiện lên từng hình ảnh khi Mạnh Hạo ở tại Thương Mang Tinh, nàng nghe kể về Tiểu Bảo, về Yên Nhi. Mạnh Hạo không hiểu nhiều lắm, nhưng từ trong câu chuyện, Hứa Thanh chợt sâu sắc hiểu được Sở Ngọc Yên.

– Nàng không muốn tỉnh lại, là bởi vì nàng muốn đắm chìm trong thế giới của mình, muốn quên đi huynh, nàng vì yêu huynh mà tình nguyện đánh mất chính mình. Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia mang theo vẻ kiên định, mang theo vẻ đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp.

– Nếu như sau khi nàng tỉnh dậy mà vẫn là không quên huynh, vậy thì… chúng ta cùng chung tu hành đi!

Nghe Hứa Thanh nói vậy, Mạnh Hạo không nói gì, chỉ nắm chặt tay Hứa Thanh, thật chặt. Hứa Thanh nhìn Sở Ngọc Yên trong quan tài, đáy lòng rất đồng cảm đối với Sở Ngọc Yên, đồng thời cũng rất cảm kích. Mạnh Hạo không có tiếp tục nói về đề tài này nữa. Mấy ngày sau, hắn cùng Hứa Thanh liền rời đi.

Nửa tháng sau, bên trong Sơn Hải Điệp, mọi người đều đã chuẩn bị di dời xong, Mạnh Hạo tế ra Sơn Hải Giới, theo Sơn Hải Giới không ngừng khổng lồ, liền truyền ra hấp lực to lớn.

Lập tức, bên ngoài Sơn Hải Giới xuất hiện chín vòi lốc xoáy to lớn, phân biệt đi tới Cửu Đại Sơn Hải. Căn cứ theo nhu cầu bất đồng của từng tu sĩ, có thể tùy ý tiến chân vào.

Tu sĩ thế giới Sơn Hải Điệp đã sớm có lựa chọn, thời khắc này chỉ cần trong lòng nghĩ về địa điểm Sơn Hải muốn tới, sẽ có thể trực tiếp dịch chuyển qua.


Theo tâm niệm trong lòng các tu sĩ thế giới Sơn Hải Điệp vang lên, vô tận tia sáng liền hiện lên, mọi người lập tức biến mất, sáp nhập vào trong cỗ lốc xoáy khổng lồ. Khi xuất hiện lại đã ở trên Sơn Hải Giới mới, trở về quê hương của họ.

Mặt đất run rẩy, bầu trời nổ vang, theo tu sĩ Sơn Hải biến mất trên phạm vi lớn, rất nhanh, sau khi nhóm người cuối cùng là đám nhóc mập, bao gồm cả Địa Tạng Chí Tôn đều tiến vào Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo liền điểm một chỉ về phía thế giới Sơn Hải Điệp này, lập tức mảnh thế giới này liền rút nhỏ lại, đến cuối cùng, con bướm liền hóa thành hai bóng người, chính là cha mẹ Mạnh Hạo. Bọn họ nhìn Mạnh Hạo mỉm cười, rồi tiến vào Đệ Cửu Sơn Hải.

Hứa Thanh là người cuối cùng rời đi.

– Ta ở nơi đó chờ huynh. Hứa Thanh biết rằng, tiếp the Mạnh Hạo phải đi hoàn thành nhiệm vụ báo thù cuối cùng. Nàng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt tràn đầy thâm tình, sao đó bước vào lốc xoáy thứ chín.

Mọi người liền biến mất, Sơn Hải Điệp cũng biến mất, trong tinh không chỉ còn lại mình Mạnh Hạo đứng ở nơi đó. Sơn Hải Giới rút nhỏ lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn, hắn nhìn Sơn Hải Giới trong tay, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, thu hồi lại. Sau đó hắn liền cúi đầu nhìn về… chiếc quan tài đồng thau cách đó không xa.

Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

– Đa tạ!

Hắn vừa dứt lời, cỗ quan tài chợt tràn ra một cỗ lực lượng nhu hòa như đang đáp lại, rồi sau đó dần dần ổn định lại, lần nữa che lại khu vực hạ đặt quan tài. Mạnh Hạo nhìn về phía đó cho đến khi cỗ quan tài khuất hẳn, rồi thu hồi ánh mắt lại. Khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đỏ lên, như xuyên thấu tinh không, nhìn ra vũ trụ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.