Đọc truyện [Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ – Chương 22: Phiên ngoại
Đại đô hội, 2019.
Chờ thời điểm Lý Xuất Vân tỉnh lại, Từ Táp đã rời đi.
Lý Xuất Vân tham luyến chăn nệm, ở trong chăn cuộn tròn thoải mái không muốn rời giường, đơn giản quấn chăn lăn một vòng trên giường, đem mình bọc lại.
Nếu Từ Táp còn ở bên cạnh, nhất định sẽ cười mình là tiểu hùng miêu tham ngủ đi?
Lý Xuất Vân ôm chăn oán hận.
Người yêu Từ Táp là siêu sao cầu thủ, huấn luyện cùng trận đấu đã chiếm đi phần lớn thời gian của hắn, trước khi mùa thi đấu kết thúc, hắn luôn tới sân huấn luyện rất sớm.
Nắng sơm hôm nay thật ấm áp, nếu có anh ấy bồi ở bên cạnh thì tốt rồi.
Vò hết nhúm tóm bên trái lại vò nhúm tóc bên phải, Lý Xuất Vân rốt cục từ trong ổ chăn đi ra.
Sáng sớm Từ Táp trước khi đi tựa hồ có nói gì đó với mình, mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ.
Lý Xuất Vân ảo não hít một hơi.
Nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, Lý Xuất Vân cười thầm, người yêu quả nhiên rất hiểu mình.
Nghĩ tới đây, cuối tuần này Từ Táp không có trận đấu, anh ấy hẹn mình cùng ra ngoài ăn cơm.
Nhìn đồng hồ, Lý Xuất Vân đem bánh mì cùng sữa mới lấy từ tủ lạnh ra bỏ trở vào.
Trách không được Từ Táp không có làm bữa sáng, anh ấy nhất định là biết mình sẽ ngủ thẳng tới giữa trưa, trực tiếp mang mình đi ăn cơm trưa.
Mặc áo sơ mi T, mang giày chơi bóng vào, Lý Xuất Vân xuất môn đi tới nơi hẹn.
Sân huấn luyện của đội Minh Châu Hương Đảo, ở giữa lưng chừng núi phụ cận đường Trữ Tĩnh.
Chờ Lý Xuất Vân tới sân huấn luyện, thời gian vừa đúng.
Từ Táp đã xong huyến luyện xong, đang đợi cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Từ Táp, Lý Xuất Vân đột nhiên cảm thấy rất ngượng.
Lúc mang Lý Xuất Vân tới nhà ăn của sân huyến luyện, Từ Táp nhỏ giọng hỏi cậu: “Em đánh răng chưa?”
“Em cũng không phải vừa mới rời giường!” Lý Xuất Vân nhỏ giọng mắng.
“Mắt em còn chưa mở nổi nữa kìa.”
Lý Xuất Vân từ dưới cặp kính mắt to màu đen trừng to mắt nhìn Từ Táp.”Ai nói?”
“Anh.”
Ngồi ở gần cửa sổ, Lý Xuất Vân xem menu.”Anh muốn mời em ăn cái gì?”
“Em muốn ăn đồ ăn của Trung Quốc hay đồ ăn của Tây?”
“Đồ ăn Trung Quốc.”
Trong thời gian chờ mang thức ăn lên, Lý Xuất Vân chống mặt, từ cửa sổ lầu một nhìn cảnh sắc ngoài rừng.
Đâu đâu cũng thấy xanh ngắt một màu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Người yêu là ngôi sao cầu thủ nổi tiếng, không thể cùng cậu đi dạo phố hay là công khai quan hệ, hai người chỉ hẹn nhau ăn ở nhà ăn đội bóng.
Nhà ăn đội bóng trừ người của đội bóng ra, không cho phép người ngoài tùy ý vào, có thể cam đoan không bị quấy rầy hoặc ***.
Tới đây đã nhiều lần, nhóm nhân viên công tác đã nhận thức Lý Xuất Vân, vừa thấy cậu sẽ chủ động nói cho cậu biết Từ Táp đang ở bên sân huấn luyện nào.
Khi đồ ăn mang lên, Lý Xuất Vân lập tức bắt đầu ăn.
“Ngon không?”
“Ừ, món ăn này thật không tệ.”
“Đồ ăn mới, muốn cho em cũng nếm thử một chút.”
Nghe Từ Táp nói như vậy, Lý Xuất Vân cười nói: “Kỳ thật, anh làm đồ ăn cũng ngon.”
Lý Xuất Vân là một tên ngốc toàn diện về việc nhà, sau khi ở cùng Từ Táp, vẫn là hắn chiếu cố cậu, Từ Táp thật giỏi về việc nấu ăn.
Có đôi khi, Lý Xuất Vân cảm thấy, mình cũng không phải đơn thuần là vì ăn, ngồi một chỗ cùng Từ Táp, ăn cơm hắn làm, ca ngợi hắn, nhìn nụ cười như ánh mặt trời của hắn, cảm giác gia đình ấm áp, khiến Lý Xuất Vân càng coi trọng.
Ghét nhất lúc Từ Táp xuất ngoại thi đấu, không hy vọng anh ấy sẽ rời khỏi mình.
“Nấu ăn cũng không dễ học.” Từ Táp suy tư nói.
“Anh làm cái gì em cũng thích ăn.” Lý Xuất Vân vừa thấy biểu tình Từ Táp, lập tức nói.
Phát hiện Từ Táp cười càng rõ, Lý Xuất Vân ngượng ngùng, đem mặt vùi vào bát cơm.
“Buổi chiều có huấn luyện không?” Ăn cơm xong, Lý Xuất Vân hỏi.
Từ Táp giơ cánh tay lên khoát lên đầu vai Lý Xuất Vân.”Không có, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Sau khi dạo một vòng ở TP. Hương Đảo, hai người lại nhớ tới đường Trữ Tĩnh.
Khi xe chạy ngang qua một sân vận động nhỏ, Lý Xuất Vân nhìn thấy trên sân bóng nhỏ có một đám người đang đá banh.
Lý Xuất Vân vốn đối với bóng đá không có bất cứ hứng thú gì, nhưng sau khi yêu Từ Táp, càng ngày càng để ý đến môn vận động này.
“Người kia đá không tồi.” Lý Xuất Vân nói với Từ Táp.
Chạy xe chậm lại, Từ Táp cũng hướng trong sân vận động nhìn lại.
Hai nhóm người đang thi đấu, trong đó có một người có vóc dáng cao chân pháp thật sự rất tốt.
Luồn lách, giữ, truyền, đá, rất có hương vị chuyên nghiệp.
“Hắn có thể đã từng học qua.” Từ Táp căn cứ vào kinh nghiệm của mình phán đoán.
“Rất suất.”
Nghe Lý Xuất Vân nói như vậy, Từ Táp cũng bắt đầuchú ý.
Đó là một nam sinh cao vóc dáng, một đầu tóc đen phiêu dật, dung mạo anh tuấn, cả người mang theo một loại hương vị hoang dã.
“Ân, rất suất.”
“Đứa ngồi xem bóng bên kia càng suất hơn.” Lý Xuất Vân đưa tay chỉ.
Lúc này Từ Táp mới chú ý tới, bên sân bóng còn có một nam sinh đang ngồi.
Thanh niên áo trắng thoạt nhìn giống như là sinh viên, hắn ngồi gần nhất, dung mạo nhìn thấy rất rõ ràng, trên người mang theo vài phần vẻ đẹp cổ điển, nho nhã ôn văn.
Từ Táp không có quá để ý đến người, hắn chỉ chú ý trận đấu.
“A, thập đẹp!” Sút vào, Từ Táp kêu lên, cơ hồ muốn vỗ tay.
Đem bóng đá vào khung thành, chính là nam sinh hoang dã kia.
“Đá rất chính xác.”
Ngay tại thời điểm xe dần đi xa, Lý Xuất Vân quay đầu lại xem, phát hiện nam sinh vừa mới ăn điểm đã xuống sân, đi tới chỗ nam sinh áo trắng đang ngồi, vươn tay kéo hắn lên.
Cảm giác được giữa hai người kia, tựa hồ tồn tại dòng điện lưu nào đó thấy không rõ, Lý Xuất Vân nhịn không được xoay cổ nhìn.
“Tiểu hùng miêu, em đang nhìn cái gì?” Từ Táp hỏi.
“Không, không có gì.”
Lý Xuất Vân quay đầu trở lại, yên lặng mỉm cười một chút, sau đó tựa vào đầu vai Từ Táp.
– hoàn –