Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 76


Bạn đang đọc Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua – Chương 76


“Hình như có người đến .” Phạm Diệp nhẹ giọng nói, nhìn thoáng qua bên ngoài “Hẳn là đám thái giám tới quét tước.”
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng gật gật đầu “Chúng ta tránh đi trước, xem bọn chúng định làm gì.”
“Được.” Phạm Diệp cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hai người thả mình nhảy lên xà ngang, vừa ổn định, Phạm Diệp vô ý thức chạm vào thanh chắn, chỉ cảm thấy trên tay mềm oặt, sợ tới mức run run, thiếu chút nữa hét lên.
Tư Mã Hi Thần cảm giác thấy hắn đang run run, nghiêng đầu lại nhìn, thấy Phạm Diệp bên cạnh ngơ ngơ ngác ngác nhìn một con rắn bất động gần đó, thân thể cứng ngắc, hơn nữa dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hét lên sợ hãi. Lập tức lấy tay một phen che miệng Phạm Diệp lại, lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng khẩn trương, nhẹ nhàng bắn ra, con rắn không một tiếng động rơi xuống.
“Trên này có hai con rắn, không lẽ bọn chúng đã phát hiện ra có kẻ đột nhập?” Phạm Diệp nhẹ giọng hỏi.
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, bất chợt ngửi thấy mùi hương như hư như thực lãng đãng trong không khí, hắn dừng một chút, cảm giác có chút quen thuộc, phút chốc không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, lại nhìn nhìn xung quanh, cũng không thấy bất cứ loại hoa cỏ kì lạ nào, lớn lên trong Bách Độc môn, độc dược đối với hắn không hề xa lạ, mùi hương này, tuyệt đối không gây thương tổn.
Hắn có chút nghi hoặc liếc nhìn Phạm Diệp, lại nhẹ giọng nói: “Khả năng sẽ khiến bọn chúng chú ý, sợ rằng đối với mỗi con rắn trong này chúng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy nhiên, chúng chưa hẳn sẽ đoán ra được có người xuất thủ, ta chỉ dùng mũi kiếm điểm một chút lên người con rắn rồi dùng nội lực làm nó hôn mê mà thôi, lát sau nó sẽ tỉnh lại. Bọn chúng vào được –”

Hai tên thái giám tiến vào, sắc mặt tái nhợt, tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, nhìn bộ dáng, hẳn là kẻ có võ nghệ trong người.
“A, sao chỗ này lại có hai con rắn nhỏ rơi xuống?” Một kẻ trong đó nói với thanh âm lanh lảnh khiến Phạm Diệp nghe được cực kỳ khó chịu. Giọng điệu mấy tên thái giám này thật khiến hắn không thể thích được, càng nghe càng thấy rùng mình, giống như muốn đem người ta ra tra tấn.
Một thanh âm khác nghe đã có phần nữ tính hóa, tinh tế, nhưng vẫn còn thiếu chút uyển chuyển “Không giống như có kẻ đột nhập, có lẽ hai con rắn nhỏ này bất cẩn rơi xuống, hẳn là ở trong thời tiết lạnh lẽo lâu ngày, cho nên vừa ấm lên một chút, bọn chúng liền tỉnh lại? Chúng ta qua chỗ hầm băng xem sao, nếu như băng tan, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu mỹ nhân.”
Phạm Diệp theo bản năng nhích lại gần Tư Mã Hi Thần, khiến hắn hơi hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn sang Phạm Diệp đang cực kỳ không kiên nhẫn nghe bọn thái giám nói chuyện. Mỉm cười, nghĩ nghĩ, Phạm Diệp này thật là thú vị, một trang nam tử hơn bốn mươi tuổi, thế mà lại có cái nữ nhi tư thái như vậy.
Nữ nhi tư thái?
Trong lòng Tư Mã Hi Thần hơi ngẩn ra, đang muốn nghĩ lại, chợt nghe thấy hai tên thái giám dưới kia tiếp tục nói chuyện.
“Đem hai con rắn nhỏ này thả lại chỗ cũ đi.”
“Được rồi, thả lại chỗ cũ, chúng ta đi tìm Song Hỉ tỷ muội cùng qua chỗ hầm băng nhìn xem.”
Phạm Diệp nhìn nhìn Tư Mã Hi Thần, Tư Mã Hi Thần cũng hơi hơi sửng sốt, lại thấy một tên thái giám trong đó nhặt hai con rắn lên, một con thả lại chỗ Phạm Diệp vừa đứng, một con thì hất lên trên, dọc theo thanh chắn, chuẩn bị phóng tới xà ngang.
Hai người trên xà ngang lúc này không còn chỗ trốn, trơ mắt nhìn tên thái giám tới gần, đang muốn thả con rắn xuống, đột nhiên nhìn thấy tại xà ngang còn hai người, sợ tới mức thét lên một tiếng lanh lảnh.
“A!– các ngươi, các ngươi là người phương nào?”
Nhánh cây trong tay Phạm Diệp nhất động, cùng người kia dừng lại một chỗ, hướng thẳng tới cổ họng tên thái giám, tuy rằng chẳng phải vũ khí gì đặc biệt, nhưng tên thái giám vẫn cảm thấy ở cổ họng một mảng lạnh lẽo, hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn vừa động, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tên còn lại vừa định xuất thủ đã bị Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng áp sát, lặng lẽ đưa mũi Thanh Phong kiếm lạnh lẽo hướng vào cổ họng hắn. Thủ pháp không chút sai biệt so với Phạm Diệp, chỉ là phân chia một trái một phải mà thôi.
Tư Mã Hi Thần liếc Phạm Diệp một cái, Phạm Diệp lại chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm tên thái giám, miệng nói: “Thành thực mà nói, thanh âm của các ngươi thật sự quá khó nghe, mỗi lần nghe qua đều khiến ta cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ các ngươi không thể nói chuyện bình thường được à?”

Tư Mã Hi Thần nhịn không được cười lên một tiếng, Phạm Diệp lúc này còn có tâm trạng nói giỡn.
“Hầm băng ở chỗ nào?” Tư Mã Hi Thần lẳng lặng hỏi tên thái giám trước mặt.
“Hầm băng nào? Chúng ta chính là thái giám tới quét dọn ở đây, chưa hề thấy qua cái hầm băng nào hết.” Thái giám cố gắng bình tĩnh nói, người trước mắt thân thủ xuất chúng, hắn không dám tùy tiện nhúc nhích, chỉ sợ vừa động liền phải chết không thể nghi ngờ.
“Hừ, các ngươi không chỉ có nói chuyện khó nghe, ngay cả trí nhớ cũng kém đến khiến người ta chán ghét.” Nhánh cây trong tay Phạm Diệp nhất động, hơi hơi dùng sức, nói “Đừng làm ta mất kiên nhẫn, nói, hầm băng ở đâu?”
Thái giám trước mặt thân thể mềm nhũn, khóe miệng đổ máu, sắc mặt tím lại, một đầu ngã quỵ trên mặt đất, bên kia Tư Mã Hi Thần nhẹ lướt mũi kiếm, thái giám trước mặt run lên, hé miệng, thở phì phò, nói không ra lời.
“Còn muốn tự sát.” Tư Mã Hi Thần lạnh lùng nói “Cũng quá coi thường ta rồi. Hầm băng ở chỗ nào? Nói –”
“Không nói là chết, nói cũng là chết, ta không thể nói.” Thái giám gian nan nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Đột nhiên lùi lại một bước, thét lên một tiếng sắc nhọn chói tai.
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, hét lên một tiếng: “Phạm huynh, cẩn thận!”
Phạm Diệp sửng sốt, đột nhiên nghe thấy tiếng động khác thường, nhìn ra xung quanh từ bốn phương tám hướng vô số độc xà đang trườn lại, hướng bọn họ bao vây.
Tư Mã Hi Thần nhìn thấy Phạm Diệp biến sắc, trong lúc lơ là, tên thái giám trước mặt tiếp bước theo đồng bọn, chết ngay tại chỗ.

Lúc độc xà còn cách Tư Mã Hi Thần tới nửa thước, đột nhiên đều ngừng lại, trên người hắn mang theo rất nhiều độc dược của Bách Độc Môn, độc xà không dám tới gần, hắn thả người nhảy đến trước mặt Phạm Diệp, đứng cùng một chỗ cạnh Phạm Diệp, độc xà tới gần họ hình thành một vòng vây, nhưng không dám tiến công về phía trước, chỉ nghe thấy một loạt những tiếng hư hư, khiến lòng người sinh bất an.
“Sao lại xuất hiện nhiều độc xà như vậy?” Phạm Diệp sợ hãi nói “Tên Lý Cường này cũng đủ nhàm chán. Nếu để ta gặp được, nhất định sẽ không tha hắn.”
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng cười, dường như muốn nói cái gì, nhưng lại mạnh mẽ nuốt xuống.
“Được rồi, Lâm Hi Thần, ta hỏi ngươi, có phải rắn sẽ ngủ đông hay không?” Phạm Diệp nhẹ giọng hỏi, kỳ thật trong từ đường lúc này đã không còn ai rồi, nhưng đối mặt với sự bao vây của một đám độc xà, hắn vẫn không tự chủ nhỏ giọng nói chuyện.
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu.
“Chúng ta chỉ cần xem xem chỗ nào có rắn đang ngủ đông, nói cách khác, đó cũng chính là chỗ gần hầm băng nhất, đúng hay không?” Phạm Diệp nhẹ giọng hỏi, thân mình lại nhẹ nhàng run run.
“Đúng.” Tư Mã Hi Thần đỡ lấy Phạm Diệp, cái loại mùi hương quen thuộc lại một lần nữa thoảng qua, như có như không, muốn cẩn thận kiểm tra kĩ lại, nhưng chẳng thấy gì nữa, chỉ có điều, lãng đãng đâu đó quanh đây, mùi hương xoẹt qua mũi vẫn khiến lòng người bồi hồi.
Hai người nhìn ngó xung quanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.