Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 66


Bạn đang đọc Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua – Chương 66


Phạm Diệp lấy ra một mũi tên, đầu mũi tên màu đen, chỉ cần gặp gió sẽ sinh ra lửa, hắn chỉnh lại cung tên, miệng chậm rãi nói:“Cỗ nhân là ai không quan trọng, quan trọng là, nếu mất vị có nhân này, Hoàng Thượng nhất định không dám xuống cửu tuyền gặp tổ tiên, nhị vị không phát hiện ra sao, xung quanh đây có đầy thị vệ trong hoàng cung canh gác, chỉ có riêng đây này là không có, bởi vì chỗ này của Hiệp vương phủ cách từ đường của cố nhân kia rất gần. Nơi này có một quy định, bất luận phát sinh sự việc gì, trong vòng một trăm mét không cho phép quan binh xuất hiện. Ta sẽ cho tên Hoàng Thượng này một món quà, để cho hắn nhớ rõ về sau ít nghe lời Hà ái khanh của hắn đi, nếu còn lặp lại chuyện này lần nữa, ta sẽ khiến cho hắn ngày ngày không thể yên ổn.”
Lời còn chưa dứt, kia mũi tên « sưu » một tiếng bắn ra, Tư Mã Hi Thần nghe thấy tiếng tên bay xé gió, trong lòng âm thầm khen ngợi một tiếng, người này quả nhiên hảo võ nghệ, một chiêu này, không phải người bình thường có thể làm được. Nhìn như không dùng lực, nhưng kì thực là hội tụ nội lực, tên bắn ra, giống như không tiếng động, nhưng lại nhắm thẳng đến đích . Chỉ thấy xa xa, một ngọn lửa cháy lên, nhằm thẳng vào một ngọn cây trong hậu viện của Hiệp vương phủ, thật rất đẹp.
“Phạm tiên sinh, hảo tên pháp!” Tuyết Liên bật thốt lên lời khen ngợi.
“Ngươi có muốn thử một phát không ?” Phạm Diệp đem tên đưa cho Tuyết Liên,“Rất thú vị , cái này giống như ngươi châm lửa thiêu lông mi của Hoàng Thượng vậy, nhất định có thể đem hắn lập tức thiêu cháy, lúc này, có thể thị vệ đã nhìn thấy ,bọn chúng sẽ lập tức thông báo với quan viên phụ trách, sau đó, ngươi lại bắn lần thứ hai, bọn quan viên này sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi truyện tin cho tiểu tử Hoàng Thượng kia, rồi sau đó, Hoàng Thượng sẽ phát hiện ngọn lửa đang lan theo chiều gió, sau đó lập tức quần áo không chỉnh chạy khỏi hoàng cung, ai nha, thiêu nơi này, khác gì muốn mạng của hắn nha !”
Nghe giọng điệu tinh quái của Phạm Diệp, Tư Mã Hi Thần lanh lảnh cười, không nói gì, hắn đương nhiên biết, cái từ đường kia, là thờ phụng một số vật phẩm mà mẫu thân đã từng dùng qua, những vật phẩm đó được triều đình coi như vật phẩm thần thánh, nếu xảy ra vấn đề, chỉ sợ đương kim Hoàng Thượng không còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân Lý Cường đã chết của hắn.

Tuyết Liên tiếp nhận hỏa tiễn, cầm ở trong tay, có chút nặng, hẳn không phải là hỏa tiễn bình thường, nhịn không được tán thưởng một tiếng,“Phạm tiên sinh quả nhiên hảo thủ pháp, tên nặng như thế này, mà có thể bắn ra dễ dàng như vậy. Không biết Tuyết Liên có bắn được đến nơi Phạm tiên sinh vừa bắn không ?”
Phạm Diệp mỉm cười, thản nhiên nói:“Ta chỉ dùng một chút tiểu xảo thôi, nếu muốn so sánh sức lực, chỉ sợ tại hạ cùng cô nương khó phân biệt cao thấp. Về phần bắn tới đâu, tùy ngươi, dù sao hậu viện của Hiệp vương phủ cũng chẳng phải rộng rãi gì, bọn thị vệ hay dùng nơi này làm nơi luyện võ, chẳng có vật phẩm gì quí giá, ngươi tùy tiện bắn là được, chỉ cần không bắn quá xa khoảng cách của ta là được rồi.”
Tuyết Liên gật gật đầu, kéo căn cung, mũi tên « sưu » một tiếng bay ra.
“Kém xa thủ pháp của Phạm tiên sinh.” Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng cười, nói,“Ở trong Ngạo Lâm sơn trang ngươi vốn là một người nổi tiếng, không nghĩ tới, một có phụ tá nho nhỏ của Hiệp vương phủ cũng có thể làm ngươi ảm đạm thất sắc.”
Đang nói, chợt nghe thấy tiếng ồn ào phía hậu viện Hiệp vương phủ, có tiếng ểước chân vội vàng chạy tới của quan binh, Phạm Diệp mỉm cười, nói:“Được rồi, chúng ta tạm thời rút lui thôi, chỉ sợ bọn quan binh vô dụng này lại tìm kiếm xung quanh, tìm được chúng ta, lại phải phí chút võ mồm, rất là không thú vị. Nhị vị, nếu muốn tiếp tục ở lại , tại hạ cũng không phản đối, tại hạ phải rời khỏi đây .”
Tư Mã Hi Thần hơi hơi sửng sốt, liền thấy thân ảnh Phạm Diệp chợt lóe, giống như tan biến vào trong đêm đen, trong lòng hắn sửng sốt, khinh công của người này thật tốt, nhưng mà tại sao thủ pháp khinh công này có vài phần quen thuộc ?! Không giống với khinh công của hắn, chỉ là thấy cái vài phần quen mắt, giống như –
“Thiếu chủ nhân, chúng ta cũng rời đi đi.” Tuyết Liên nhìn Tư Mã Hi Thần, nhẹ giọng nói,“Phạm tiên sinh nói không sai, để bọn quan binh mò đến nơi này, lại phải giải thích dài dòng, rất không thú vị, không bằng chúng ta cũng rời đi đi. Cũng không biết thiếu phu nhân cùng kiều hà đang ở chỗ nào, bây giờ sống ra sao ?”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, cùng Tuyết Liên ra khỏi mảnh rừng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Bọn họ vừa mới rời đi, Phạm Diệp lẳng lặng đứng trong bóng đêm, vẻ mặt mỉm cười thần bí, nhìn Tư Mã Hi Thần cùng Tuyết Liên biến mất trong bóng đêm, cả người chìm trong bóng đêm, không thể phát hiện.

Trở lại quán trọ, vừa định bước vào cửa, Tư Mã Hi Thần đột nhiên sửng sốt, hai con ngựa xuất sắc nhất trong Ngạo Lâm sơn trang đang ăn cỏ giữa sân, bộ dáng vẫn y như cũ, bình yên nhàn nhã, tựa hồ vừa mới tản bộ trở về, tuyệt không giống bộ dáng bị lăn lội đường xa.
Kiều Hà mỉm cười nghênh đón, hướng về phía vẻ mặt kinh ngạc Tư Mã Hi Thần cùng Tuyết Liên khoái trá nói:“Các ngươi chọn chỗ ở rất tốt, thiếu phu nhân nói, nơi này cách Hiệp vương phủ gần nhất, lại thanh tĩnh, hơn nữa lão bản của quán trọ này quan hệ với Hiệp vương gia rất tốt. Ha ha, vì sao các ngươi đều dùng vẻ mặt này nhìn ta ? Cho dù các ngươi tới sớm hơn cũng không cần dùng bộ dáng vậy nhìn ta đi ?”
Tư Mã Hi Thần mỉm cười, nói:“Kiều HHHhhHà, mới mấy ngày không thấy, đã được thiếu phu nhân các ngươi dạy dỗ đến miệng lưỡi trơn tru thế này. Thiếu phu nhân của các ngươi đâu ?”
“Đi đường mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi.” Kiều Hà mỉm cười nói, chỉ chỉ vào phòng Tư Mã Hi Thần. “Thiếu phu nhân vừa mới ngủ không lâu, thiếu chủ nhân, ngài đừng đi vào quấy rầy nàng ,để cho nàng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, nói:“Được rồi, dù sao ta cũng mệt mỏi , vậy lấy thêm một gian phòng nữa nghỉ ngơi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Kiều Hà cùng Tuyết Liên gật gật đầu, cùng nhau rời đi.

Tư Mã Hi Thần nhìn hai người các nàng rời đi, khẽ cau mày, nhẹ nhàng lên lầu, đi vào phòng của mình, trên bàn nến vẫn đang cháy, trên giường, Hiệp Phàm im lặng ngủ, tóc dài tán trên vai, da thịt nõn nà, hơi thở vững vàng. Tư Mã Hi Thần sửng sốt một chút, chẳng lẽ do hắn đoán sai ? Hiệp Phàm vẫn chưa liên hệ được với Phạm Diệp ?
Nói thật, hắn vẫn luôn hoài nghi thân phận của Phạm Diệp, có cảm giác nói không nên lời, nhưng lại không thể tìm được từ cụ thể để hình dung.
Nhưng, trước mắt xem ra, hình như hắn đoán sai rồi .
Nhẹ nhàng bước đến cửa, Tư Mã Hi Thần lặng lẽ lui ra, nhìn thật sâu vào bóng đêm, Hiệp Phàm vẫn bình an, điều này làm cho tảng đá to trong lòng hắn hạ xuống, chỉ cần Hiệp Phàm không có việc gì, những thứ khác đều không quan trọng, về phần Hiệp vương gia, cái người họ Hà kia cũng không quá mức ngoan độc, Hoàng Thượng dù là một tên không có chủ kiến, cũng sẽ không làm gì Hiệp vương gia. Ít nhất trước mắt là thế.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hiệp Phàm đang nằm trên giường đột nhiên hơi hơi mỉm cười, mắt vẫn nhắm chặt, cả nguời toát lên một sự tinh quái kì lạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.