Bạn đang đọc Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua – Chương 59
Hiệp Phàm có chút rung động, muốn nói gì đó, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm ôn nhu của Tuyết Liên từ ngoài truyền vào, nghe ra có ý tứ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói:“Thiếu chủ nhân, trang chủ phu nhân mời người đi qua một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Đã biết, ta qua bây giờ.” Tư Mã Hi Thần giảm nhẹ thanh âm nói, sau đó nhìn Hiệp Phàm nằm trên giường, vỗ nhẹ vào tay Hiệp Phàm , ôn nhu nói,“Ngươi chắc mệt rồi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Ta qua sơn trang có việc , chắc mọi người đều lo lắng về hành động của Hoàng Thượng. Đợi lát nữa kêu Kiều Hà giúp ngươi chuẩn bị đồ ăn ,ngươi còn chưa ăn cơm đâu.”
Hiệp Phàm căn bản không có phản ứng gì, chỉ im lặng nghe tiếng bước chân rời đi của Tư Mã Hi Thần, nước mắt cuối cùng cũng tràn khỏi khóe mi, khe khẽ thở dài, trong lòng nói: Tư Mã Hi Thần , cho dù ngươi muốn yêu ta, cũng khó có đủ thời gian để yêu ta, ngươi, không phải là người ta nên yêu, ngươi, là một người thân còn mang trọng trách lớn ! Cho dù ta muốn yêu ngươi, cũng không có đủ thời gian nữa rồi –
“Thiếu phu nhân, người nên ăn vài thứ đi.” Thanh âm ôn hòa của Kiều Hà vang lên,“Thiếu chủ đã đi rồi, Tuyết Liên cũng đi theo, trước khi đi đã phân phó Kiều Hà chiếu cố người, người có muốn ăn gì không, để nô tỳ đi làm.”
Hiệp Phàm khe khẽ thở dài, quyện quyện nói:“Bỏ đi, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, nếu không có việc gì, cứ ra ngoài đi.”
“Thiếu phu nhân –” Kiều hà có chút bất an, thấy khóe mắt Hiệp Phàm còn động nước mắt, trên gối còn ướt một mảng.
Hiệp Phàm không thèm nhắc lại, nhắm mắt, gắt gao không chịu mở, một lát sau, nghe được tiếng Kiều Hà lặng lẽ rời đi, cùng với tiếng cửa phòng đóng lại, cả phòng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Nhìn thấy Tư Mã Hi Thần đi vào, Bằng Lục Y liếc mắt nhìn trượng phu của mình một cái, cố gắng biểu hiện ôn hòa, thanh âm trầm thấp nói:“Hi Thần, ta có việc muốn thương lượng với ngươi.—nếu chiếu theo kế hoạch trước kia của chúng ta, nay Hiệp Phàm hẳn đã không thể không yêu thương ngươi, nếu đến bây giờ nàng vẫn không yêu ngươi, thì sao có thể bị sập bẫy, sẵn sàng vì ngươi chết không hối tiếc!”
Tư Mã Hi Thần không tiếng động ngồi xuống, mặt không chút thay đổi.
“Ngươi hiện tại thật khác xưa quá xa, từ khi nào trở nên sầu muộn như vậy ? Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện xưa của chủ công, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vì một nữ nhân mà buông tha cho tất cả ?” Đừng lục y ưu thương nhìn Tư Mã Hi Thần,“Ta thật sự lo lắng, ngươi, đã bắt đầu không thể buông tha cho nha đầu Hiệp Phàm kia, không những thế còn vì nàng tình nguyện buông tha toàn bộ kế hoạch !”
Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói:“Nàng vốn là vô tội, ta không muốn nàng vì ta mà chết.”
“Hi Thần.” Bằng Lục Y nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn nhìn Lâm trang chủ, dừng một chút mới nói,“Ngươi không thể như vậy, ngươi không muốn nàng phải chết, chẳng lẽ tâm huyết của mọi người nhiều năm qua cứ để trôi xuống sông xuông bể như vậy sao ? Vì ngươi, nghĩa phụ ngươi – đã tính, chuyện thương tâm này ta không muốn nhắc lại, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không thể đem tình cảm cá nhân xen lẫn vào với ân oán quốc cừu. Hiệp Phàm, quả thật cô nương tốt, nhưng mà, bởi vì nàng là cô nương tốt, mới có thể giúp chúng ta hoàn thành kế hoạch của chúng ta. Ta đã phái người tới kinh thành, có lẽ không đến hai ba ngày nữa sẽ có tin đồn Hiệp Vương gia bị Hoàng Thượngbắt vào nhà lao, đến lúc đó, Hiệp Phàm nhất định phải đi về vấn an phụ thân, thời điểm đó, chính là cơ hội tốt nhất để nàng tiếp cận với Hoàng Thượng!”
Tư Mã Hi Thần không nói nửa lời, biểu tình trên mặt phi thường nghiêm trọng.
“Hi Thần, ngươi cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đều tính đến trường hợp xấu nhất rồi, đến lúc đó Tuyết Liên cùng Thiên Tố sẽ đi cùng Hiệp cô nương, Hiệp cô nương không biết võ nghệ, đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người giúp nàng, ngoài mặt thì giống như là Hiệp cô nương xuất thủ, kỳ thật là người khác đang âm thầm giúp nàng, ngươi cũng biết, võ nghệ của Tuyết Liên và Thiên Tố như thế nào, ta nghĩ, hẳn là không có chuyện gì.” Lâm trang chủ trầm ổn nói,“Nghĩa mẫu của ngươi cũng là nghĩ cho ngươi, lo lắng ngươi thích Hiệp cô nương mà làm chậm chễ đại sự.”
“Đúng vậy,” Bằng Lục Y nhẹ giọng nói,“Tuyết Liên là đệ tử trong Hồng Y Môn, cũng là nữ tử trẻ tuổi võ nghệ xuất sắc nhất trong Ngạo Lâm sơn trang, mặc dù Thiên Tố chỉ là đệ tử Tử Y Môn, nhưng am hiểu nhất là dùng độc, có hai người các nàng làm bạn, ngươi thật sự không cần lo lắng, chúng ta lo lắng nàng xảy ra chuyện không hay, nên đều tính đến những tình huống nghiêm trọng nhất rồi, nói không chừng, tất cả lo lắng của chúng ta đều là dư thừa .”
Tư Mã Hi Thần không tiếng động khe khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng ngực nặng nề buồn bực không nói nên lời, biểu tình mỏi mệt của Hiệp Phàm lúc ẩn lúc hiện trước mắt, xua như thế nào cũng không đi, ánh mắt giống như oán trách hắn, oán trách hắn tại sao xuất hiện trong cuộc đời nàng.
“Nàng quả thật là một việc ngoài ý muốn, là một việc ngoài ý muốn mà ta không thể dự tính trước, kế hoạch là tâm huyết của mọi người, ta sẽ không vì tình cảm cá nhân mà khiến cho cố gắng bao năm của mọi người đổ xuống sông xuống bể, ta sẽ cố gắng .” Tư Mã Hi Thần quyện quyện nói.
Một thân ảnh im ắng rời đi, trên khuôn mặt mang theo ưu thương cùng bất đắc dĩ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Hiệp Phàm sửng sốt một chút, thanh âm này thật quen thuộc , hẳn là sư phụ , nàng thiếu chút nữa thì quên chuyện sư phụ còn ở trong Ngạo Lâm sơn trang, không biết nhiều ngày qua sư phụ sống thể nào ?
“Sư phụ sao? Mời vào.” Hiệp Phàm cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe thật bình thường, ôn hòa nói,từ trên giường đứng dậy, nhìn cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, sư phụ ôn hòa tươi cười xuất hiện ở trước mặt. Sư phụ không giống một người sư phụ chân chính lắm, bởi vì sư phụ không phải là một người chuyên tâm dạy võ nghệ, sư phụ vẫn là một nữ tử ôn nhu trong đầu luôn vấn vương chuyện tình cảm, nhưng, nàng vẫn gọi là sư phụ, cũng vì đã cứu nàng một mạng, nếu không gặp được sư phụ, cho dù nàng đầu thai vào Hiệp Phàm này, chỉ sợ cũng chỉ có thể sống ở vùng hoang vu dã ngoại làm mồi cho sói đói.
Nhạc Tình Mai ưu thương nhìn đồ đệ của mình, những lời mà nàng nghe được vừa rồi làm trong lòng nàng áy náy không thôi, đứa con Lâm Hi Thần kia, lại cô phụ tấm lòng của Phàm Nhi, Phàm Nhi là một cô nương tốt như thế, nàng tuyệt đối không cho phép Phàm Nhi gặp thương tổn gì .
“Phàm nhi, tốt không ?”
Hiệp Phàm ngẩn người, biểu tình của sư phụ giống như nàng muốn nói điều gì đó.“Hoàn hảo. Sư phụ có chuyện gì muốn nói với Phàm Nhi sao ?”
“Có.” Nhạc Tình Mai do dự một chút, cho dù là con ruột nàng cũng không cho phép, hắn không thể dùng tình cảm để lợi dụng một nữ tử vô tội được, hơn nữa nữ tử này lại là nàng nuôi lớn lên Hiệp Phàm, một đứa trẻ lạnh lùng thông minh, thiện lương nội tâm nữ tử.
“Mời nói.” Hiệp Phàm lấy ghế cho sư phụ ngồi, đóng cửa lại, cũng ngồi xuống, thản nhiên mỉm cười, nói,“Người đang lo lắng chuyện gì, về Lâm Hi Thần? Ngài không cần lo lắng, hắn có đủ khả năng để sống tốt, hơn nữa lại sống vô cùng vui vẻ.”
“Ta không phải lo lắng cho hắn, ta lo lắng cho ngươi.” Nhạc Tình Mai nói,“Phàm Nhi, đáp ứng sư phụ, không được yêu Hi Thần, vĩnh viễn không được yêu thương hắn, nếu là yêu ,cho dù ngươi đánh đổi tính mạng vì hắn cũng chỉ đổi lại là một hồi thở dài tiếc nuối, chẳng còn gì khác.”
Hiệp Phàm hơi nhíu mi, cố gắng mỉm cười nói:“Sư phụ, ngài vì sao nói như thế?” Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ sư phụ nghe được cái gì?
Nhạc Tình Mai dừng một chút, rốt cục nói:“Phàm Nhi, bọn họ không chỉ muốn lợi dụng ngươi, còn muốn lợi dụng cả phụ thân của ngươi, bọn họ muốn ngươi đi ám sát Hoàng Thượng. Ta biết Ngạo Lâm sơn trang là người Bắc quốc, biết bọn họ trước kia cùng Tư Mã gia có quan hệ, nhưng, lại không nghĩ đến, bọn họ lại có ý muốn ám sát Hoàng Thượng, hơn nữa lựa chọn ngươi đi làm điều đó !”