Đọc truyện Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời – Chương 254: Chồng Tôi Đã Dạy Tôi Một Đạo Lý
Quản lý đi ra ngoài trước, thu dọn qua một số thứ rồi bảo tất cả nhân viên lui ra.
Ba năm trôi qua, dáng vẻ Tôn Bảo dường như hoàn toàn khác với những gì cô nhớ.
Ông ta mặc một bộ đồ trắng đã cũ, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, trông ông ta già đi rất nhiều.
Nhưng khi lên tiếng giọng ông ta vẫn tràn đầy sung khí: “Cô rốt cuộc cũng tới rồi sao?”
Thời Ngọc Minh kéo một chiếc ghế trong phòng ra và ngồi xuống: “Đúng vậy, dù gì thì ông cũng là cậu của tôi.
Nếu ông sắp chết tôi phải tới gặp ông lần cuối.”
Tôn Bảo nghiến răng nham hiểm: “Thời Ngọc Minh, ngay từ đầu sai lầm của tôi chính là tin lời cô! Ta nên nghe lời Trương Huệ mà chuyển cổ phần của công ty cho cô ấy!”
Hồ đồ ngu xuẩn.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
img
Thời Ngọc Minh gật đầu, cô đã sớm dự liệu được điều đó, chắc chắn là cô sẽ phải về đồn cảnh sát.
Quản lý đuổi theo ra ngoài, có chút lo lắng: “Tổng giám đốc Thời, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cứ để mọi người làm những gì họ nên làm.”
Cửa xe cảnh sát đóng rầm lại.
Thời Ngọc Minh ngồi trong đồn cảnh sát được hơn nửa giờ thì thấy cảnh sát cùng Tôn Bảo quay lại.
Tôn Bảo tay bị bó bột nhưng tinh thần lại rất tốt, ông ta chỉ vào cô và nói một cách gay gắt: “Là cô ta! Đồng chí cảnh sát, cô ta là người đã ép tôi nhảy xuống!”
Cảnh sát liếc nhìn dò xét Ngọc Minh, trong mắt có chút khinh ghét.
Ngọc Minh cơ hồ có thể đoán được Tôn Bảo đã nói với cảnh sát như thế nào – cháu gái của ông ta đã cướp công ty của ông ta, loại dã tâm lang sói, không bằng loài chó lợn.
Cô được đưa đến phòng thẩm vấn và lập biên bản theo thông lệ.
“Cô nói đi, tại sao cô lại ép ông Tôn phải nhảy khỏi tòa nhà?”
“Tôi không ép buộc ông ta.” Thời Ngọc Minh bình tĩnh, không một chút hoảng sợ.
Cảnh sát có phần không đồng tình: “Cô Thời, dù sao ông Tôn cũng là cậu của cô, cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi.
Dù có thù oán gì cũng không thể đem mạng người ra làm trò đùa được!”
Thời Ngọc Minh khẽ mím môi: “Anh cảnh sát, tôi xin hỏi, chiếm đoạt tài sản của người khác có phải vi phạm pháp luật không?”
“Tất nhiên!”, viên cảnh sát nói: “Cậu của cô nói rằng cô lừa đảo chiếm lấy cổ phần của công ty từ ông ta.
Cô Thời, nếu số tiền lớn cô có thể bị kết án đấy!”
“Bao nhiêu là lớn?”
“Cái này là do tòa án phán định, nhưng nếu là cổ phiếu của công ty niêm yết trên thị trường thì chắc chắn là một số tiền lớn.”
“Ồ,” Thời Ngọc Minh nói:
“Vậy thì làm phiền các anh hãy bắt cậu tôi càng sớm càng tốt.
Bố tôi đã mất cách đây 8 năm.
Tôi là con gái duy nhất của ông ấy.
Mẹ tôi, tôi và cậu tôi là người thừa kế tài sản và cổ phần của bố tôi.
Nhưng cậu tôi đã đoạt đi tất cả, lúc ấy giá cổ phiếu của công ty cao hơn nhiều so với hiện tại.
Nếu tính theo giá cổ phiếu vào thời điểm đó, số tiền của ông ta chiếm đoạt còn lớn hơn rất nhiều.
”
Viên cảnh sát sửng sốt: “Hóa ra là vậy sao?”
“Đúng vậy, chuyện trong gia đình chúng tôi không thể coi là nhỏ.
Các anh có thể đọc tài liệu lưu trữ từ tám năm trước, chắc chắn có ghi chép lại.
Những năm này, tôi nể tình ông ta là cậu tôi, không muốn tính toán với ông ta nên đã mang mẹ tôi di cư ra nước ngoài.
Nhưng cậu tôi liên tục đe dọa tôi phải giao công ty cho ông ta bằng cách nhảy lầu.
Anh cảnh sát, tôi tin rằng luật pháp là công bằng và không ai có thể làm loạn phải không? Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi cuộc điều tra và chờ phán quyết công bằng của tòa án.
Phiền các anh hỏi lại cậu tôi một chút liệu ông ta có muốn ra tòa không? ”
Thời Ngọc Minh nói chuyện thẳng thắn, không ngại điều tra và cảnh sát dường như hiểu ra điều gì đó, những gì Tôn Bảo nó có lẽ không phải là sự thật.
Lúc này, Tôn Bảo sốt ruột không thể chờ đợi được nữa liền lao vào:”Đồng chí cảnh sát, cô ta ép tôi nhảy khỏi tòa nhà suýt chết.
Có phải là phạm tội cố ý giết người không?”
Cảnh sát không khẳng định điều đó mà chỉ nói: “Ông ngay cả gãy xương cũng không bị, chỉ là bầm tím một chút.
Còn cách cái chết xa lắm.”
“Nhưng tôi nhảy lầu là thật.
Cô ta đã cưỡng ép tôi!”
“Cô ấy ép ông làm gì?”
“Cô ta không trả lại công ty của tôi cho tôi! Tôi đã tìm cô ta nhiều lần nhưng cô ta đều tránh mặt! Tôi không thể nuốt trôi cục tức này.
Tôi nhất định phải làm lớn chuyện này để mọi người biết rằng cô cháu gái này không phải loại tầm thường, đừng đến cửa hàng trang sức họ Thời để mua đồ nữa! ”
Cảnh sát theo lệ hỏi: “Cửa hàng trang sức của cô Thời?”
“Đúng vậy, tên công ty chúng tôi là Thời Thị, kinh doanh trong lĩnh vực trang sức và có nhiều chi nhánh…”
“Cửa hàng trang sức của cô Thời, vậy là nó thuộc về gia đình họ Thời.
Cô ấy mang họ Thời, còn ông họ Tôn phải không?”
Tôn Bảo sững sờ: “Tôi… Dù sao chủ tịch công ty trước đây cũng là tôi.
Nếu không tin tôi, có thể hỏi những nhân viên trước của công ty, bọn họ đều biết cả.”
Thời Ngọc Minh cười một cách khinh thường và nói: “Cậu ơi, tốt nhất là cậu thừa nhận đi.
Cậu có dám nói về việc cậu đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị như thế nào trước mặt Cảnh sát không?”
“Tôi… cha cô đã chết, tôi là thay mặt tiếp quản…”
“Đúng, là tiếp quản.”
Chỉ một câu hỏi, vấn đề đã được làm rõ.
Thời Ngọc Minh lập tức nói: “Ông cảnh sát, tôi muốn báo án.
Sau khi cha tôi qua đời, cậu tôi đã chiếm đoạt cổ phần của công ty và tất cả tài sản nhà họ Thời đứng tên.
Số tiền vô cùng lớn.
Tôi yêu cầu ông ta phải hoàn trả lại đầy đủ và bồi thường những mất mát về tinh thần của mẹ con tôi.”
Tôn Bảo liền cãi: “Thời Ngọc Minh, cô có dám không? Công ty cũng sắp phá sản.
Nếu còn thêm một vụ bê bối nữa, toàn bộ công ty sẽ bị hủy hoại! Tâm huyết của bố cô sẽ bị hủy hoại! Không bằng cô đưa tôi một số tiền, như vậy đối với tôi và cô đều cùng ổn thỏa.”
“Không thể nào.”
“Anh cảnh sát, ba ngày nữa tôi sẽ thu thập bằng chứng và gửi tới.
Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Cảnh sát gật đầu: “Được rồi.
Nhưng mà Thời Ngọc Minh, trước chuyện lớn như vậy một cô gái trẻ như cô thật là bình tĩnh! Cô thật sự định kiện cậu mình sao? Người nhà kiện cáo nhau có sợ ảnh hưởng không tốt tới công ty không? Tất nhiên, tôi cũng không hiểu lắm về những vấn đề trong kinh doanh của công ty cô.”
Thời Ngọc Minh nói: “Chồng tôi đã dạy tôi một đạo lý, gọi là không phá đi thì không gây dựng được.
Lần này ông ta gây rắc rối, tôi đưa tiền để giải quyết.
Vậy lần sau ông ta tiếp tục gây rắc rối tôi lại phải đưa tiền cho ông ta tiếp sao? Tốt hơn hết là một lần giải quyết rõ ràng, dứt điểm mọi thứ.”
Viên cảnh sát cười khẽ: “Đúng vậy, nếu lần này cô dung túng cho ông ta, sau này sự tham lam của ông ta nhất định càng ngày càng lớn.
Tốt hơn hết là nên giải quyết cho sớm.
Chồng của cô suy tính rất chu toàn.”
“Vâng, anh ấy rất lợi hại.”
“Có cần gọi điện thoại cho anh ta đến đón không?”
“Không cần, tôi có thể tự mình đi.”
“Anh ta bận à?”
“Anh ấy…”
“Tôi không bận.” Cách đó không xa, có một giọng nói quen thuộc, trầm ấm khàn khàn lại du dương như mang theo làn khói vang tới.
Anh ấy nói: “Ngọc Minh à, anh đến đón em đây.”
***.