Đọc truyện Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời – Chương 228: 0826
Quản lý bộ phận nhân sự như trút được gánh nặng, cuối cùng thì cũng có một người lọt vào được mắt thần của tổng giám đốc Phong.
Cô tỉ mỉ xem xét hồ sơ của “người may mắn” này, lập tức cảm thấy có chút khó hiểu.
Ứng cử viên này tên là Trần Quân Ninh, bất luận là trình độ, năng lực, thậm chí ngoại hình, cô ấy cũng đều đứng hạng chót trong một nhóm người đến ứng cử.
Tiêu chuẩn chọn người của tổng giám đốc Phong thật là…ai cũng không đoán ra.
“Đúng rồi…” Vừa đi tới cửa phòng hội nghị Phong Đình Quân đột nhiên dừng bước: “Thông báo tới tất cả nhân viên, cuối tuần này tăng ca, nhất định phải thành công trong cuộc đấu thầu lần này.
Tiền làm thêm giờ từ trước giờ vẫn như cũ, gấp ba tiền lương.”
Quản lý bộ phận nhân sự mặt mũi trắng bệch: “…tổng giám đốc Phong, cuối tuần này lại tăng ca sao?”
“Vậy thì gấp năm lần tiền lương.”
“Không phải, ý của tôi là, không phải cuối tuần này anh cử hành hôn lễ sao?”
Quản lý bộ phận nhân sự vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: “Thứ nhất, lúc ở công ty không được phép mặc quần áo và váy có hoạ tiết hoa nhí, tổng giám đốc Phong không thích; thứ hai, đèn trong văn phòng tổng giám đốc phải luôn luôn sáng, không bao giờ được tắt đi; thứ ba, dạ dày tổng giám đốc Phong không tốt, luôn phải uống nước ấm, tuyệt đối không được uống nước lạnh, rượu cũng không thể uống, nếu là đi xã giao, cô phải cản giúp anh ấy.”
Trần Quân Ninh dù sao cũng là phụ nữ, mấy cái phía trước đều dễ nói, nhưng mà cản rượu…quả thật có chút làm khó cô rồi.
Có điều vì một tháng 300 triệu tiền lương, cô vẫn quyết cắn răng tiếp tục kiên trì: “Được ạ.
Còn có gì khác không quản lý?”
“Trước mắt tôi chỉ nghĩ ra được chừng ấy, sau này nghĩ được những gì lại nói cho cô biết, ngược lại cô nói ít làm nhiều là được.”
“Vâng ạ.”
“À đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, buổi chiều cô phải đi đón một người, biết lái xe không?”
“Biết ạ, kỹ thuật lái xe không tồi, đón người nào ạ?”
Quản lý bộ phận nhân sự đáp: “Vợ sắp cưới của tổng giám đốc Phong, hôm nay đã hẹn muốn đi chọn áo cưới cùng đồ trang sức, tổng giám đốc không có thời gian đi, cô là thư ký của anh ấy thì đi làm thay.”
Nếu như mấy điều nói phía trước cô còn có thể tiếp nhận nhưng điều này thật sự rơi vào điểm mù nhận thức của cô.
“Quản lý, kết hôn à…chọn áo cưới, tổng giám đốc Phong cũng không đi sao? Vợ sắp cưới của anh ấy không có ý kiến gì?”
Quản lý nhún vai: “Haiz, hôn nhân của người có tiền mà, có thể có tình cảm gì? Cô Ngô kia là người rất tốt, nói chuyện cũng ôn nhu, cô đi theo cô ấy chọn đồ là được, cô ấy muốn cái gì thì mua cái ấy, cuối cùng là tổng giám đốc Phong thanh toán.”
“Vâng ạ.”
2 giờ chiều, Trần Quân Ninh lái xe của Phong Vân Đình, dựa theo địa chỉ quản lý bộ phận nhân sự đưa cho để đi đón người.
Cô cũng coi như thân thuộc thành phố Hoà Vân, khách sạn Dung Thành cũng có thể xem là một kiến trúc mang tính biểu trưng, cô không tốn sức lực gì đã tìm được.
Trên tờ giấy viết, số phòng của cô Ngô là…0829.
Cô đi thang máy lên tầng tám, tìm đúng số phòng rồi nhấn chuông cửa.
Người ra mở cửa là một cậu bé tầm bảy, tám tuổi, lúc thấy cô tới có chút không ngờ tới: “Cô, cô tìm ai vậy?”
“A, chào cháu chào cháu, cô tới để đón người.
Người bạn nhỏ, cháu cũng ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy, mẹ cháu ở chỗ này, đương nhiên cháu ở chỗ này.”
“Cháu…mẹ?” Trần Quân Ninh kinh ngạc hết sức: “Mẹ cháu đã có con rồi?”
“Cô, cô tìm mẹ cháu sao?” Thời Dương cảnh giác: “Cô không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?”
Trần Quân Ninh liên tục giảng giải: “Không phải không phải, người bạn nhỏ, cháu hiểu lầm rồi, cô thật sự là tới đón người, đi xem áo cưới cùng đồ trang sức.”
Cô đang nói, từ trong nhà có một người phụ nữ rất xinh đẹp đi ra, cô ấy mặc một chiếc váy màu sắc thanh nhã, tóc buông xoã, khuôn mặt rất ôn nhu: “Dương, là ai vậy?”
“Mẹ, một cô không quen biết, hình như là tới tìm mẹ.”
“Tìm mẹ?”
Người phụ nữ đi tới, cười nhẹ hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi cô đến tìm tôi sao?” Lúc nói chuyện âm thanh của cô rất ôn nhu, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, cả người đều tản ra một loại khí chất dịu dàng, hơn nữa thật sự rất xinh đẹp, so với cô hoa khôi hôm nay cùng cô phỏng vấn kia, chắc chắn còn đẹp hơn một bậc.
Quản lý nói, cô Ngô thật là một người rất ôn nhu.
Hơn nữa cô ấy đẹp đến như thế này, cũng không trách được có thể khiến cho một người hay bắt bẻ như tổng giám đốc Phong cũng vừa ý, vậy nên anh mới không quan tâm tới việc cô ấy đã có con.
Trần Quân Ninh vội vàng nói: “Xin chào cô Ngô, tôi là thư kí mới của tập đoàn Phong Khởi, tôi họ Trần.
Tôi tới đón cô đi xem áo cưới cùng đồ trang sức, cuối tuần này cô sẽ cùng với tổng giám đốc Phong kết hôn, tôi muốn sớm chúc mừng cô, tân hôn hạnh phúc.”
Tập đoàn Phong Khởi?.
Truyện Dị Giới
“Ông chủ của cô là…Phong Đình Quân?”
Trần Quân Ninh lại thở phào một hơi, cô quả nhiên không tìm sai người: “Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là thư kí của tổng giám đốc Phong.
Cô Ngô, chúng ta đi thôi?”
“Thật ngại quá, tôi nghĩ là cô tìm nhầm rồi, tôi không phải họ Ngô.”
Trần Quân Ninh có chút không rõ ràng: “Ở đây không phải phòng số 0829 sao?” “Không phải, đây là phòng 0826, phòng 0829 ở phía bên kia hành lang, đi về hướng kia…” Thời Ngọc Minh chỉ đường cho cô: “Đi thẳng, đi đến cuối chắc hẳn là phòng 0829.”
Cửa phòng chậm rãi khép lại.
Trần Quân Ninh nhìn kỹ một chút bảng số phòng, lúc này mới phát hiện nguyên nhân là con số 6 vốn dĩ bị rớt xuống, đã biến thành 9, bây giờ nhìn kỹ liền có thể phát hiện, 0826 mấy chữ số này không còn cùng bên trên một đường thẳng.
Nhưng mà cũng là thật là khéo, gõ sai cửa, lại vẫn biết tổng giám đốc Phong.
Nhưng những người ở trong khách sạn Dung Thành này không phú thì quý, tổng giám đốc Phong hai năm trở lại đây danh tiếng đang nổi, biết anh ấy cũng không phải là kì lạ.
Cuối hành lang có người đang gọi cô: “Cô là tới đón cô Ngô sao?”
Trần Quân Ninh vội vàng chạy tới: “Không sai, tôi là…”
Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô Ngô kia, cô liền mở rộng tầm mắt.
Có lẽ là vừa mới nhìn thấy mỹ nữ, lúc này nhìn lại cô Ngô, quả thật có sự chênh lệch lớn.
Hơn nữa, cô Ngô này một chút ôn nhu cũng không có, khi cô ta nhìn cô cũng là vẻ mặt vênh vênh váo váo.
Cô ta ngẩng cao đầu, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Cô là người mới tới?”
Trần Quân Ninh gật đầu: “Đúng vậy, tôi hôm nay vừa mới nhậm chức.”
“Thật đúng là không nói nên lời, những thư kí mà Đình Quân chọn được, thật sự giống một mớ rau hẹ, đổi người sau còn kém hơn người trước.
Người phía trước tốt xấu gì thì cũng có đầu óc, bây giờ người này vừa vặn rất tốt, đến chữ số Ả Rập cũng không nhận ra, còn có thể tìm lộn số phòng? Rốt cuộc sao cô có thể tốt nghiệp trung học được vậy?”
Trần Quân Ninh khuôn mặt đỏ bừng chợt trắng bệch, muốn giảng giải: “Cô Ngô, thực sự xin lỗi, vừa nãy là bởi vì bảng số phòng bên trên con số rơi mất, tôi mới tìm sai…”
“Đi thôi, không cần giảng giải với tôi, tôi không có hứng thú nghe.
Đúng rồi, hôm nay ai lái xe vậy?”
“…tôi ạ.”
“Cô?” Ngô Mẫn Mẫn cười lạnh một tiếng: “Tài xế nữ ư? Để một con nhóc lái xe cho tôi?”
“Cô Ngô, tôi mặc dù là tài xế nữ, nhưng mà kỹ thuật lái xe của tôi không tồi, lái xe cũng rất ổn, hơn nữa tôi sẽ lái cẩn thận, xin cô yên tâm.”
“Không được.” Ngô Mẫn Mân nói: “Tôi không yên tâm với tài xế nữ, cô tìm cho ta tôi một tài xế nam, nếu không thì tôi sẽ không đi.”.