Đọc truyện Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút – Chương 22: Bỗng nhiên nhớ lại tình yêu đã bay xa
Duyệt Tâm phải nằm bệnh viện, vì đưa thai nhi ra nên
mất quá nhiều máu, cô cần ở lại vài ngày để theo dõi.
Bệnh nhân nằm viện rất đông, Cố Nam nhờ cậu tìm cho
một phòng bệnh đơn, không quá đắt và rất yên tĩnh.
Bố mẹ Cố Nam đến thăm Duyệt Tâm. Mẹ chồng cô mang một
ít đường đỏ đến, bà nói: “Uống nhiều nước đường đỏ sẽ khỏi nhanh hơn.”
Nhưng Duyệt Tâm không uống được. cô chảy nước mắt, lắc
đầu.
Mẹ chồng không vui nói với Duyệt Tâm: “Sức khỏe đã như
vậy, con còn muốn giày vò đến mức nào nữa?”
Duyệt Tâm không muốn giày vò cơ thể mình, nhưng cô nhớ
đứa con đã mất. Lẽ ra cô có thể trở thành bà mẹ hạnh phúc, chỉ vì một túi đường
đã khiến cho cô mất đi quyền lợi đó, trong lòng cô cảm thấy rất buồn.
“Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã đến thăm con. Chỉ có điều, bây
giờ con muốn yên tĩnh một lát, có được không?”
“Hà Duyệt Tâm, con có thái độ gì thế?” Mẹ chồng bất
chấp đang ở bệnh viện, hét to với Duyệt Tâm.
Bố chồng vội nói: “Tâm trạng con dâu không tốt, chúng
ta về thôi, lần sau lại tới.”
Sau khi bố mẹ chồng đi rồi, lúc Cố Nam quay lại, Duyệt
Tâm vẫn không nói gì, cô giả vờ đang ngủ.
Cố Nam nhìn Duyệt Tâm, ngồi bên cạnh gường giúp cô đắp
chăn, cẩn thận dặn cô: “Đừng để bị lạnh.”
Giọng điệu ân cần của Cố Nam khiến Duyệt Tâm cảm thấy
đau lòng, cô nhắm mắt khóc thầm.
Mặc dù không nhìn thấy nước mắt của cô nhưng Cố Nam vẫn
cảm nhận được sự đau đớn buồn bã của cô.
Duyệt Tâm thu mình, vai không ngừng run rẩy, rõ ràng
không phải là đang ngủ.
Anh vuốt lưng cô, nói: “Duyệt Tâm, đừng khóc.”
Ngoài điều đó, anh không biết mình có thể làm điều gì
khác.
Lúc thư ký Vu vội vã chạy vào phòng tổng giám đốc, Hàn
Hiên đang bàn chuyện công việc với Viêm Nhược Hồng.
Thư ký Vu lắp bắp nói: “Duyệt Tâm…sảy…sảy thai rồi,
vừa gọi điện…xin nghỉ phép.”
Hàn Hiên hỏi thư ký Vu: “Vì sao thế? Bây giờ Duyệt Tâm
đang ở đâu?”
“Bệnh viện, cô ấy phải nhập viện.”
“Anh Vu, anh hỏi xem là bệnh viện nào, buổi chiều
chúng ta sẽ đi thăm.” Viên Nhược Hồng bình tĩnh nói.
Hàn Hiên hận rằng không thể mang tất cả đồ dinh dưỡng
ở siêu thị cho Duyệt Tâm. Xe đẩy hàng đã đầy mà cậu vẫn không muốn dừng, lấy
vài túi đặt vào lòng Viên Nhược Hồng: “Anh cầm giúp em.”
Viên Nhược Hồng nhìn Hàn Hiên như có tâm sự gì đó rồi
nói: “Đủ rồi, cô ấy ăn không hết đâu.”
“Để đó ăn dần.” Hàn Hiên lại lấy thêm đồ không đủ chỗ
để cậu đành treo trên tay vịn xe đẩy.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Cố Nam đi làm, chỉ
có Duyệt Tâm nằm trên giường bệnh.
Cô không ngủ được, nhắm mắt là lại gặp ác mộng, trong
giấc mơ ác quỷ đuổi theo cô, cướp lấy con cô. Cô không chịu đưa, ác quỷ liền
dùng một con dao dài kề cổ cô. Cô nhìn thấy con dao đó đâm vào tim gan cô rồi
có một màu máu đỏ tràn ngập khắp nơi.
“Duyệt Tâm?” Hàn Hiên đứng ngoài cửa gọi một tiếng
nhưng không thấy ai trả lời.
“Duyệt Tâm!” Thư ký Vu gọi một tiếng nữa, Duyệt Tâm
mới nghe thấy.
Cô ngồi dậy một cách khó khăn, cô nhìn thấy Viên Nhược
Hồng tay cầm hoa, thư ký Vu tay cầm hộp to hộp nhỏ và Hàn Hiên đang cười hi hi.
Duyệt Tâm nở nụ cười yếu ớt, cô hỏi: “Sao mọi người
đến được đây?”
Thư ký Vu nhìn Viên Nhược Hồng rồi lại nhìn Hàn Hiên,
hai người đều không nói gì nên đành nên tiếng: “Ba chúng tôi đại diện công ty
đến thăm cô.”
Duyệt Tâm thở dài: “Thật là làm phiền mọi người quá.”
Mắt cô sưng đỏ, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Hàn Hiên vội vàng giúp cô nằm xuống rồi nói: “Chị cứ
nghỉ đi, bọn em chỉ đến thăm chị thôi.”
Không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo, Duyệt Tâm
không nói gì, chỉ có thư ký Vu và Hàn Hiên ngồi trêu nhau. Cuối cùng, Viên
Nhược Hồng sợ Duyệt Tâm mệt, ngồi một lát rồi kéo họ ra ngoài.
Trên đường về công ty, Hàn Hiên nói một mình: “Vì sao
không thấy chồng Duyệt Tâm?”
Cố Nam không ở bệnh viện vì không muốn nhìn thấy Duyệt
Tâm khóc.
Chuyện này khiến cô quá đau lòng, chỉ cần nghĩ đến là
nước mắt rơi lã chã. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Duyệt Tâm khóc,
thấy cô khóc, lòng anh đau quặn và buồn bã cùng cô. Vì thế, anh giả vờ vui vẻ
đi làm, không muốn ở bệnh viện với Duyệt Tâm.
Anh nghĩ dù sao ở bệnh viện cũng có bác sĩ và y tá,
Duyệt Tâm sẽ an toàn. Hơn nữa, anh ở bên cạnh cô cũng không giúp được gì.
Nhưng anh không biết, cô không cần anh giúp, cô chỉ
cần anh ở bên cạnh chia sẻ cảm giác đau khổ với cô là đủ.
Buổi tối đi làm về, Cố Nam cũng không đến bệnh viện,
anh nghĩ buổi tối Duyệt Tâm không ở nhà, anh sẽ cảm thấy cô đơn.
Trên tường vẫn treo bức ảnh đứa bé xinh đẹp, bụ bẫm,
dường như đang cười với anh. Nếu họ còn đứa trẻ, có lẽ sau khi ra đời nó cũng
xinh đẹp như thế.
Cố Nam vẫy tay với đứa trẻ trong tranh, nói: “Con ơi,
xin lỗi con, bố đã không làm tròn trách nhiệm…”
Anh nói rồi nức nở khóc.
Một mình Duyệt Tâm nằm trong phòng bệnh, cô không
ngừng mơ thấy ác mộng. Mồ hôi chảy ra ướt cả chăn, cô không dám động đậy, sợ
rằng có thể làm thức tỉnh ác quỷ đang ngủ say.
Ban ngày, nữ ý tá thực tập đến truyền cho cô kể, tầng
cô đang nằm được cải tạo từ phòng phẫu thuật đưa thai nhi ra ngoài, có rất
nhiều trẻ bị chết vì thiếu tháng.
Những đứa trẻ đó đã bị ác quỷ cướp đi, thậm chí cô còn
nghe thấy tiếng cười độc ác của hắn.
Trong một đêm như thế này, Duyệt Tâm hy vọng Cố Nam có
thể ở bên cô, dù sao anh cũng có thể truyền thêm cho cô một chút dũng khí để
đấu tranh với ác quỷ.
Nhưng lúc này, Cố Nam không ở bên cô.
Cố Nam thường đến thăm Duyệt Tâm vào buổi sáng, trước
khi đi làm anh đến bệnh viện. Mấy ngày nay, Duyệt Tâm đòi ra viện, Cố Nam nhất
quyết không đồng ý: “Bác sĩ đã nói, em phải ở đây theo dõi, về nhà dễ bị ra
nhiều máu.”
“Nhưng em không muốn ở lại bệnh viện một giây phút nào
nữa.” Nghĩ đến những cơn ác mộng trong đêm, Duyệt Tâm bật khóc, cô chỉ có một
mình nên quá sợ hãi.
“Không được, em đừng trẻ con như thế, phải nghe lời.”
Cố Nam vuốt tóc cô, thấy cô giống như trẻ con.
Nhắc đến trẻ con, Duyệt Tâm lại càng đau lòng. Đứa con
của cô không còn nữa, bây giờ phải nằm bệnh viện, hàng ngày chịu đựng sự giày
vò về thể xác, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Thấy Duyệt Tâm khóc, Cố Nam buồn bã quay mặt đi, không
dám nhìn cô, anh an ủi cô: “Cố gắng kiên trì thêm vài ngày nữa.”
Duyệt Tâm chỉ có thể yên lặng nhưng cô cầu xin Cố Nam,
“Tối anh đến ở với em được không?”
Suýt chút nữa Cố Nam đã đồng ý, nhưng anh vẫn lắc đầu.
Anh sợ nhìn thấy Duyệt Tâm buồn anh cũng không tránh khỏi đau lòng, cuối cùng
hai người sẽ càng đau khổ hơn.
Duyệt Tâm biết không còn hy vọng gì nữa, cô ngoan
ngoãn nằm trên giường, nói với Cố Nam: “Làm theo lời bác sĩ vậy.”
Cố Nam lo lắng cho tình trạng của Duyệt Tâm, buổi tối
sau khi đi làm về, anh âm thầm đến bệnh viện.
Duyệt Tâm đang đun nước đường đỏ, trong phòng bệnh có
nhân viên y tá nói chuyện với cô, anh cảm thấy không sao nên lặng lẽ bỏ đi.
Hôm đó, đúng lúc bạn thủa nhỏ của anh là Vệ Đông cãi
nhau với vợ, rủ anh đi uống rượu. Cố Nam đang buồn phiền, anh cũng muốn có cơ
hội giải khuây nên hẹn gặp nhau ở quán rượu Sanlitun.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Nam lại chọn quán rượu
Lưu Bảo đến biểu diễn.
Anh muốn nhân cơ hội này để giải quyết chuyện của anh
với Lưu Bảo. Anh hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng với Lưu Bảo trước mặt Vệ
Đông, họ chỉ là bạn học, không có quan hệ gì khác. .
Cố Nam đến rất sớm, Lưu Bảo vừa hát xong và đang nghỉ,
nhìn thấy Cố Nam, cô rất vui mừng nói với anh: “Anh vẫn có thời gian đến thăm
chỗ chúng tôi.”
Câu nói này khiến Cố Nam cảm thấy rất ngại. Không phải
anh cố tình không đến, chẳng qua vì gần đây có quá nhiều chuyện buồn nên không
có thời gian.
Cố Nam không ngờ, anh để cho Lưu Bảo chuốc rượu cho
đến say. Cho dù như vậy, anh vẫn nhận thức được phải đợi Vệ Đông đến.
Lưu Bảo nghĩ anh say rượu nên nói lung tung, liền hỏi:
“Ai là Vệ Đông?”
“Người đó…hồi nhỏ thường lấy van xe đạp của các bạn
nữ…” Cố Nam lẩm bẩm.
Lưu Bảo không nhớ ra anh quen người này từ lúc nào nên
bật cười, “Anh uống nhiều rượu quá, nằm ra bàn nghỉ một lát đi.”
Cố Nam nằm ra bàn ngủ thật, mấy ngày nay vì Duyệt Tâm,
anh lo lắng nên ngủ không ngon. Bây giờ uống chút rượu vào nên say khướt.
Lưu Bảo đang định tiếp tục đi biểu diễn, nghe thấy
tiếng chuông điện thoại của Cố Nam vang lên. Cô tò mò mở ra xem, là số điện
thoại không có tên, cô lo có người là Vệ Đông gọi điện cho anh nên nghe giúp
anh.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ rất trầm tĩnh:
“Cố Nam…”
Lưu Bảo nhớ giọng nói này là của vợ Cố Nam. Cô vẫn nhớ
đó là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, cô hơi đố kỵ nên cố tình hỏi: “Cố Nam ngủ
rồi, cô là ai?”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng thở dài như tiếng
khóc, một lát rồi tắt máy.
Trong lòng Lưu Bảo cảm thấy vui mừng, mặc dù cô không
có được tình yêu của Cố Nam, nhưng trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ với
nhau, ít nhất cô cũng không bị mất mặt một lần.
Cố Nam lại đến với Lưu Bảo, Duyệt Tâm nghĩ giúp anh
hàng trăm lý do nhưng không thể thuyết phục mình.
Cô vẫn nhớ cô gái hấp dẫn và đong đưa đó, họ đã ôm
nhau trên sân khấu, họ…
Duyệt Tâm không dám nghĩ tiếp, cô gọi điện thoại cho
bạn thân Thẩm Vĩ Vĩ, muốn cô ấy đến với cô một lát, nhưng điện thoại của Vĩ Vĩ
có tín hiệu chuyển hướng cuộc gọi.
Cô tuyệt vọng, trong một đêm như thế này, lẽ nào không
có ai nói chuyện cùng cô?
Duyệt Tâm ngồi xuống nền nhà, ôm mặt khóc.
Con cô không còn nữa, chồng cô lại đến với người khác,
bố mẹ cô ở xa, em trai cô tàn tật, bạn cô…
Lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống.
Cô càng khóc càng cảm thấy đau lòng, cho đến khi ngón
tay không đủ để lau nước mắt, cô buông tay ôm lấy ngực, ở đó có trái tim đau
đớn của cô.
Vì sao Viên Nhược Hồng đến bệnh viện anh cũng không
biết, anh chỉ cảm thấy Duyệt Tâm có thể cần anh.
Anh đi theo lối lần trước đến phòng bệnh của Duyệt
Tâm, nhân viên bảo vệ ngăn anh lại hỏi: “Anh thăm ai?”
“Hà Duyệt Tâm.” Anh nói tên.
Nhân viên bảo vệ nhìn anh rồi hỏi: “Anh là thế nào với
cô ấy?”
“Bạn” Anh trả lời không do dự.
Nhân viên bảo vệ nghi hoặc hồi lâu rồi nói “Buổi tối
không được thăm bệnh nhân.”
Viên Nhược Hồng gật đầu, cười với nhân viên bảo vệ:
“Xin lỗi, tôi đường đột quá.”, rồi quay người bỏ đi.
Nhân viên bảo vệ đuổi theo anh rồi nói: “Hay là anh
vào thăm cô ấy, người nhà của Hà Duyệt Tâm đều không ở đây, đi ra đi vào chỉ có
một mình rất khổ.”
Ở lối đi, Viên Nhược Hồng nhìn thấy Hà Duyệt Tâm, cô
đang ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, khóc nức nở. Anh cúi người, lấy khăn tay đưa
cho cô.
Duyệt Tâm đang nghĩ mình gặp ảo giác, cô không cầm
khăn mà càng khóc rất thảm thương.
Thấy cô như vậy, anh quyết định lau nước mắt cho cô.
“Duyệt Tâm, sao thế?” Giọng của anh trầm ấm, mê hoặc
lòng người.
Duyệt Tâm dường như bị giọng nói của anh thôi miên,
tiếng khóc ngày càng nhỏ, cô nhìn anh hỏi: “Vì sao lại là anh?”
Viên Nhược Hồng mỉm cười: “Vì sao không thể là tôi?”
Anh đỡ cô đứng dậy, “Chúng ta đến nơi nào đó ấm áp hơn rồi khóc tiếp có được
không?”
Duyệt Tâm được anh đỡ, mơ màng quay về giường. Có lẽ
vì khóc nhiều quá nên cô thấy mệt, nằm trên giường toát mồ hôi, cô nhắm mắt lại
rồi nói: “Viên Nhược Hồng, anh có thể hát cho tôi nghe một bài không?”
Viên Nhược Hồng dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn nghe
lời cô, anh hỏi: “Hát bài gì?”
“Tùy anh.” Duyệt Tâm đã hơi buồn ngủ.
Anh nhìn kỹ khuôn mặt mệt mỏi của cô, nhớ lại một bài
hát cũ mà hai người từng thích nghe.
Thời niên thiếu thích đuổi theo giấc mộng,
một lòng muốn bay về phía trước. Vượt qua trăm núi ngàn sông, đã đi là không
thể quay trở lại. Bỗng nhiên nhớ lại tình yêu đã xa, không muốn nhưng vẫn phải
làm, mới hiểu rằng nỗi đau khổ nhất của yêu hận tình thù là hối hận…1
[1]
Trích bài hát Nước quên tình do ca sĩ Lưu Đức Hoa hát
Giọng của anh vốn rất hay, lúc này lại hạ thấp giọng
nên giống như một bản nhạc biểu diễn bằng dương cầm.
Duyệt Tâm dần dần chìm vào giấc mộng. Lần này có người
ở bên nên cô không còn lo lắng nữa, vì vậy cũng không còn mơ thấy ác mộng,
không sợ ác quỷ. Cô thở đều đều, nói mơ khe khẽ rồi ngủ rất say.
Viên Nhược Hồng ngồi bên cạnh cô cho đến khi không thể
mở mắt ra được nữa. Anh không muốn rời đi, chỉ muốn nhìn cô, cho dù nhìn thêm
một lần nữa cũng được. Cuối cùng, có lẽ quá mệt, anh dựa người vào ghế rồi ngủ
quên, tới khi y tá đến kiểm tra phòng vào buổi sáng anh mới bừng tỉnh.
Anh làm động tác ra hiệu cho y tá giữ yên lặng rồi nhanh
nhẹn ra về, trước khi đi anh còn dặn dò người đó: “Để cô ấy nghỉ thêm một lát.”
Lúc Cố Nam tỉnh dậy, anh đang nằm trên nền nhà mình,
bên cạnh là Vệ Đông. Anh dụi mắt, nhớ ra tối qua Vệ Đông đã đưa anh về nhà.
Anh lấy nước lạnh vỗ lên mặt rồi đã lên người Vệ Đông
đang nằm trên nền. “Dậy, đừng để nhiễm lạnh.” Giọng của anh khàn khàn, không
khỏe chút nào.
Gặp Viên Nhược Hồng ở cổng bệnh viện, lòng Cố Nam rất
hỗn loạn. Anh xoa trán mình đang nóng bừng lên, nhìn anh ta đầy tức giận, nhưng
Viên Nhược Hồng không nhìn thấy anh, bình tĩnh đi qua, trên mặt còn nở một nụ
cười vui vẻ.
Cố Nam cố gắng tự thôi miên mình: “Cố thể là nhìn
nhầm, đừng nghĩ ngợi gì, đừng nghĩ ngợi gì.”
Trong phòng bệnh, Duyệt Tâm vẫn đang ngủ say, anh mở
cửa gây tiếng động khiến cô tỉnh giấc. Cô cựa mình nhưng không mở mắt vì khóc
nhiều nên mắt sưng đỏ. Cô nghĩ Viên Nhược Hồng vẫn chưa đi liền nói: “Chuyện
tối qua, cảm ơn anh.”
Cố Nam bối rối đứng ngoài cửa, trong lòng cảm thấy
lạnh lẽo. Chuyện anh không muốn nhất đã trở thành sự thực hiện lên trước mắt.