Đọc truyện Nếu Thời Gian Có Tên – Chương 39
Sau khi trở về từ chuyến công tác bí mật, Từ Trạm kinh ngạc phát hiện ra, đối với mối quan hệ của hai người, Diệp Thái Vi đột nhiên chủ động hơn.
Tuy rằng vô cùng vui sướng vì sự chuyển biến này của cô, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng về sự “xum xoe bất thình lình” này của cô.
“Sao tự nhiên lại không muốn họp ở “trà lư”?” Từ Trạm ôm cô từ sau lưng, như thể phải ôm bù cho mấy ngày xa cách.
Diệp Thái Vi tựa vào lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào, tầm mắt lưu lại ở chiếc máy ép hoa quả đang chạy, “Thành viên chủ chốt chia làm mấy phe, họp ở đấy không an toàn, ai mà biết được liệu Giang Lạc có đột nhiên giở trò gì không, em thấy gần đây anh ta đang nhàn quá hóa điên ấy.”
“Anh thấy em không có dáng biết ở nhà tiếp khách, vậy mà còn tưởng cuộc sống kim ốc tàng kiều vẫn còn bám anh dài dài cơ đấy.” Từ Trạm không giận, chỉ cúi đầu cắn vành tai của cô một cái.
Ở nhà đấy nhé.
Thì ra anh giống cô, không hẹn mà cùng cho rằng nơi này là nhà của họ.
Diệp Thái Vi đỏ mặt, né tránh anh theo phản xạ rồi liếc mắt nhìn ra cửa bếp, lại quay đầu lườm anh: “Không được vớ vẩn, em gái với em rể anh còn đang ở phòng khách đấy.”
Người này từ tối hôm qua về là đã gây sự, ngồi máy bay lâu mà vẫn không thấy dấu hiệu mệt mỏi, giờ chỗ nào đấy lại rục rà rục rịch, thật không hiểu tinh lực ở đâu mà tràn trề như vậy.
Ngoài phòng khách truyền đến tiếng nói bất mãn của Từ Ánh Kiều: “Anh, anh nhốt Diệp Thái Vi trong bếp làm chuyện xấu hay sao đấy hả? Đừng quên hai người có khách đấy nhé!”
Đúng là cô em gái không ngoan.
Từ Trạm tiếc nuối buông người đẹp trong lòng ra, chờ cô rót nước ép trái cây vào cốc rồi đặt lên khau, anh mới tươi cười theo sau cô ra phòng khách.
Diệp Thái Vi đỏ mặt đặt khay lên bàn, dáng vẻ như một nữ chủ nhân, “Mấy hôm nay tớ bận quá nên chưa mua được gì, uống tạm nước trái cây nhé.”
Từ Trạm không nói mà chỉ cười, rất biết phối hợp mà cầm một ly nước trái cây lên.
Từ Ánh Kiều huých củi trỏ vào ông chồng tương lai ngồi bên cạnh, cười nói đầy vẻ trêu chọc: “Nhìn này, nhìn này, nhìn này…”
“Cấm nói lung tung.” Mặt Diệp Thái Vi càng đỏ hơn, cô đưa tay chỉ vào Từ Ánh Kiều, “Nói chuyện chính đi.”
Thấy vẻ nghiêm nghị của anh trai mình, Từ Ánh Kiều thức thời im lặng ngay lập tức.
Đoàn Vũ Phi liếc nhìn cô vợ tương lai một cái, bất đắc dĩ cười với anh vợ: “Anh cả, anh nói một chút về tình hình hiện giờ đi.”
“Tình hình thì vẫn thế, nguồn nguyên vật liệu gieo trồng, khu gia công thành phẩm đều xa xưởng hoạt động chính, nông dân trồng chè đều là thành viên của các gia đình, ngoài mấy xưởng kha khá của địa phương ra thì hầu hết là nông dân tự trồng chè rồi tự bán tươi.” Từ Trạm lấy một tập tài liệu, ngay lập tức đi vào trạng thái làm việc, “Như vậy, nếu chúng ta muốn một một quy trình chuẩn thì không chỉ phải đầu tư vào một xưởng sản xuất chè, mà còn phải mở một vườn chè tương đối một chút, thế mới đảm bảm được chất lượng sản phẩm của chúng ta.”
Đoàn Vũ Phi nhận tập tài liệu Từ Trạm đưa, mở ra rồi nghiêm túc đọc.
Từ Ánh Kiều ngạc nhiên sán lại gần lướt qua một lượt, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thái Vi đang có vẻ mệt mỏi: “Mấy hôm nay cậu bận rộn vì cái này à?”
Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, gật đầu thừa nhận: “Tớ sợ chờ anh cậu về thì lại chậm không kịp họp, mấy hôm nay cứ vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy vừa làm.”
Thật ra cũng là vì lo Từ Trạm vất vả, lo anh phải bận bịu thêm vì mấy chuyện vặt vãnh này.
Từ Ánh Kiều vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô bạn thân, còn cảm thấy đây đích thực là người chị dâu lý tưởng của cô rồi.
Nhanh chóng xem xong tài liệu, Đoàn Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, “Nói cách khác, nếu chúng ta quyết định triển khai, thì chính quyền địa phương có thể giúp đỡ chúng ta một chút về mặt chính sách?”
“Ừ, nhưng chỉ là về mặt chính sách thôi, họ sẽ không ra mặt hỗ trợ về tài chính cho chúng ta.” Từ Trạm thở dài một hơi, “Nếu chúng ta quyết định triển khai kế hoạch, thì chắc phải đến từng nhà từng nhà nông dân để nói chuyện.”
“Chuyện tài chính thì không thành vấn đề, hoàn toàn có thể giải quyết được.” Từ Ánh Kiều nhanh chóng suy nghĩ, “Vấn đề chính là cần người đi làm, xem tình hình trước mắt thì ít cũng phải đi ba tháng, ai đi được?”
Không thể gióng trống khua chiêng tìm người ngoài giúp đỡ, dù sao “trà lư” cũng là hạng mục hợp tác ba bên. Hiện tại nhà họ Từ đã có hai phần, tính thành một tập đoàn nhỏ để đấu với Giang Lạc, họ và Giang Lạc không nói ra bên ngoài nhưng đối phương đang làm gì thì đại khái đều hiểu. Sự cạnh tranh ngầm nho nhỏ không ảnh hưởng đến tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng nếu tin tức bị lộ ra ngoài, người ngoài cuộc sẽ đoán là cục diện hợp tác ba bên bị phá bỏ, như vậy Giang Lạc không xuống khỏi vũ đài được.
Phải là người nhà đi mới được.
Nhìn xung quanh, “người nhà” cũng chỉ là bốn người bọn họ. Từ Ánh Kiều được nuông chiều từ bé như đại tiểu thư, thời gian này đi đi lại lại ở “trà lư” đã là cực hạn chịu khổ của cô rồi, nếu bắt cô xuống vùng nông thôn thì hiển nhiên là không khả thi, không cẩn thận còn khiến đại sự đổ bể như chơi.
Còn Đoàn Vũ Phi thì một năm có đến hai phần ba thời gian phải đi nước ngoài, đương nhiên không thể vì một dự án nhỏ của “trà lư” mà đình công ba tháng được.
Từ Trạm thì càng không thể. Tuy rằng anh vẫn chưa chính thức nắm quyền cao nhất, nhưng anh là ngôi sao mai của nhà họ Từ, mấy việc trong tay không thể dễ dàng giao cho người khác được, nếu anh tùy tiện bỏ dở công việc hiện tại để chạy ra ngoài trong thời gian dài như vậy, e là trên dưới nhà họ Từ sẽ loạn cả lên.
Hiển nhiên, ngoài Diệp Thái Vi ra, không có người thích hợp hơn.
“Để em đi cho.” Diệp Thái Vi không hề đắn đo, liền chủ động đề nghị.
Từ Trạm đâu thể để cô xa mình những ba tháng, lập tức bác bỏ: “Em đừng làm loạn lên, để anh nghĩ cách.”
“Lấy đâu ra biện pháp tốt hơn chứ, em là lựa chọn ok nhất.” Diệp Thái Vi quyết định.
Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi có thể hiểu được tâm trạng của Từ Trạm, nhưng Diệp Thái Vi nói cũng đúng, cô quả thật là lựa chọn thích hợp nhất.
Trong tình thế khó xử, mọi người đều không biết nên quyết định thế nào.
Cuối cùng, Từ Ánh Kiều đành nói: “Hai người…cứ trao đổi đi nhé. Hai bọn em đi trước, có quyết định thì báo một tiếng.”
***
Sau khi Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi đi, chỉ còn lại Từ Trạm và Diệp Thái Vi vẫn nhìn nhau chằm chằm.
“Không được, không cần thương lượng gì hết.” Cuối cùng, vẫn là Từ Trạm thiếu kiên nhẫn.
Đùa cái gì đấy? Đang trong giai đoạn lửa yêu bùng bùng đấy nhé! Mấy ngày xa nhau mà anh đã khó chịu rồi, ba tháng ư? Không bằng bảo anh đi chết đi!
Diệp Thái Vi giữ chặt tay anh, nhẹ nhàng lay lay: “Có thể nghe lý do em muốn đi trước không?”
Nói đi, em nói đi, nói gì anh cũng không cho em đi!
Từ Trạm bực bội kéo cô ngồi lên đùi mình, siết chặt vòng tay lại.
Diệp Thái Vi cười, cúi đầu, tầm mắt dừng trên cúc áo thứ hai của anh.
“Mấy ngày nay em thật sự nghĩ, nếu em không làm chuyện gì đó có ý nghĩa, thì mãi mãi không dám đứng trước mặt bố mẹ anh. Em không muốn một sự nghiệp lẫy lừng gì cả, chỉ muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút, để có thể đối mặt với sự cân nhắc của họ.”
Sắc mặt Từ Trạm có vẻ không vui, anh trừng mắt nhìn cô, giọng điệu cứng nhắc: “Sao em biết họ nhất định không hài lòng với em? Anh cảm thấy rất tốt rồi, không cần làm thêm chuyện gì nữa.”
Nói là vậy, nhưng thật ra anh cũng không rõ thái độ của bố mẹ với chuyện này, có điều, anh quyết định sẽ không để họ làm rào cản mà thôi.
“Em tin là dù họ không thật sự hài lòng với em thì anh cũng không để em chịu ấm ức.” Diệp Thái Vi quàng tay qua cổ anh, gối đầu lên vai anh cọ tới cọ lui, “Nhưng mà em không thể ỷ lại vào anh hết mà không làm gì cả, em không muốn khiến cho bố mẹ anh thấy ngay cả thành ý cơ bản em cũng không có.”
Cô không mong Từ Trạm bị khó xử. Trận này cô không đánh không được, chẳng ngại mình chỉ có thể làm được chút việc bé nhỏ, ít ra thì cũng cho họ biết, người bắt cóc con trai họ dù không phải là người ưu tú nhất, nhưng có thành ý nhất.
“Nói sau, chuyện này để sau nốt, cục diện nào đối với anh cũng đều là tiến được lùi được, anh không sợ phải đối mặt với họ.”
“Anh nghĩ xem, mọi chuyện trên cơ bản là đã ổn rồi, em chỉ cần làm theo thôi, không vất vả gì cả. Nếu thành công, em đến gặp bố mẹ anh mà chẳng phải lo nghĩ gì. Nếu họ muốn nhìn thấy một cô vợ có thể hỗ trợ anh, vậy thì đó chính là chiến tích của em. Nếu họ hy vọng đứng cạnh anh là một cô vợ động lòng người, vậy thì dễ rồi, dù sao thì em cũng vốn là đứa ham ăn lười làm, đợi đến ngày được anh nuôi cũng chẳng thấy áp lực.”
Dáng vẻ như đang giảng đạo lý của cô, cả ánh mắt đầy vẻ kiên định, khiến Từ Trạm không biết phải nói gì mới có thể dẹp được suy nghĩ đó trong đầu cô.
Thấy anh vẫn còn chưa đồng ý, Diệp Thái Vi híp mắt, rất không có đạo đức mà giở mỹ nhân kế.
Ngón tay mảnh khảnh xoay xoay quanh cúc áo của anh, một vòng rồi lại một vòng, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
“À, trước tiên phải nói cái này đã, ba tháng em đi, anh tuyệt đối không được có hành vi phạm tội nào đâu nhé.” Ví dụ như chuyện hồng hạnh vượt tường ấy. “Bằng không, chậc chậc…”
“Em cứ tự nói mà đã quyết định xong rồi sao?” Thấy cô vô cùng thoải mái với ba tháng chia cách, Từ Trạm hận không thể cắn chết cô, “Chậc chậc là cái quỷ gì?”
Ngón tay vờn quanh chiếc cúc áo bỗng hung hãn giật phăng nó xuống.
“Nghe nói, chiếc cúc áo thứ hai là gần trái tim nhất, hiện giờ, trái tim anh đang trong tay em.” Chiếc cúc áo sẫm màu nằm trong tay Diệp Thái Vi, càng khiến vẻ mặt nghiêm nghị của anh thẫm hơn. Còn cô thì lại mang vẻ hồn nhiên xen lẫn với quyến rũ ma mị, “Chậc chậc nghĩa là, nếu có ai đấy phạm tội, em sẽ tàn bạo xé người đó thành trăm mảnh.”
“Mỹ nhân kế ư, đều thật…” Từ Trạm biết mình không có cách nào ngăn cản sự quyết tâm đến cố chấp của cô, chỉ có thể ngã vào sự mê hoặc của cô, hung hãn đẩy cô xuống sô pha.
Diệp Thái Vi cười, chủ động hôn lên môi anh.
Cô muốn bên anh thật lâu, vì vậy nhất định phải thận trọng.