Đọc truyện Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được – Chương 14
Vương Huy ôm lấy Phùng Tùng, khẽ nói vào tai của Phùng Tùng rằng: “Tôi không
những phải mang cô ấy về Trùng Khánh, mà tôi cong muốn cưới cô ấy nữa“.
Hai năm sau, Vương Huy quay trở lại Trùng Khánh một lần. Anh đến Trùng Khánh để tham gia cuộc thi ca sĩ quán bar.
Trong thời gian đó, Vương Huy có liên lạc với Phùng Tùng. Phùng Tùng
hết sức kinh ngạc khi Vương Huy đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Phùng Tùng oán trách Vương Huy không có nghĩa khí anh em, nhiều năm như
vậy không liên lạc với anh ta, cũng không gia nhập nhóm QQ của anh ta.
Vương Huy vội vàng nhận lỗi với Phùng Tùng, anh nói mình mê âm nhạc đến ngây ngốc cả người.
Phùng Tùng mời Vương huy đến một quán trà, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Vương Huy: “Cậu biết chuyện của Châu Tuệ chưa?“.
Vương Huy nhìn Phùng Tùng bằng ánh mắt kinh ngạc: “Không phải Châu Tuệ đã kết hôn từ lâu rồi sao? Cô ấy có chuyện gì vậy?“.
Phùng Tùng: “Nửa năm trước cô ấy đã ly hôn rồi“.
Vương Huy: “Ly hôn rồi?“.
Phùng Tùng: “Đúng vậy, cô ấy không nói với cậu sao?“.
Vương Huy: “Không, tôi chỉ gặp cô ấy một lần khi đã kết hôn, sau này
chúng tôi không liên lạc gì vối nhau nữa. Trong thời gian ấy, tôi lại
mất điện thoại hai lần, không còn số điện thoại của cô ấy“.
Phùng Tùng: “Cô ấy xảy ra chuyện rồi“.
Vương Huy sốt sắng nhìn Phùng Tùng: “Chuyện gì?“.
Phùng Tùng: “Cô ấy đi bệnh viên kiểm tra, phát hiện ra mình bị ung thư vú“.
Vương Huy: “Ung thư vú?”
Phùng Tùng: “Ừm, chồng cô ấy biết cô ấy bị ung thư vú, đã đòi ly hôn.
Hơn nữa, hắn ta còn lén bán căn nhà của họ đi. Châu Tuệ nói, sau một năm họ kết hôn, Châu Tuệ phát hiện ra chồng mình có quan hệ mờ ám với một
nhân viên thu ngân. Châu Tuệ biết hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với
cô, nhưng không ngờ tên súc sinh kia lại tuyệt tình như vậy“.
Vương Huy: “Chết tiệt! Thế giờ Châu Tuệ sao rồi?“.
Phùng Tùng: “Tình trạng của cô ấy không được tốt cho lắm. Mấy ngày nay
tôi đều lướt qua QQ của cô ấy, nội dung toàn những lời lẽ bi quan chán
đời. Tôi nghĩ, Châu Tuệ không gắng gượng nổi“.
Vương Huy: “Cậu không gọi điện cho cô ấy sao?“.
Phùng Tùng: “Gọi rồi, cô ấy nói cô ấy rất ổn, giờ tôi còn đang khuyên
bảo cô ấy trên QQ, hy vọng cô ấy có thể kiên cường lên“.
Vương Huy: “Cậu có biết hiện giờ cô ấy sống ở đâu không?“.
Phùng Tùng: “Không biết, nhưng tôi có thể hỏi xin địa chỉ của cô ấy“.
Vương Huy: “Cậu mau hỏi địa chỉ của cô ấy đi. Tôi phải quay về Bắc Kinh“.
Phùng Tùng: “Cậu không tham gia cuộc thi này nữa à?“.
Vương Huy: “Tôi không yên tâm về Châu Tuệ“.
Phùng Tùng liên lạc với Châu Tuệ trên QQ. Anh ta nói muốn gửi qua bưu
điện một số đặc sản Trùng Khánh cho cô, cô đã gửi địa chỉ ở Bắc Kinh của mình cho anh ta. Anh ta liền nói địa chỉ của cô cho Vương Huy.
Khi A Tuyết nghe nói Vương Huy muốn vứt bỏ cuộc thi để quay về Trùng
Khánh ngay lập tức, A Tuyết gần như phát điên. Cô ta nổi giận đùng đùng
nói với Vương Huy rằng, anh đã vào đến vòng chung kết, rất có thể sẽ
giành được giải quán quân. Anh đã phấn đấu ở quán bar nhiều năm như vậy, không phải là muốn chứng minh rằng bản thân mình biết hát hay sao? Nếu
Vương Huy vứt bỏ cuộc thi lần này, vậy thì tất thảy những thứ họ bỏ ra
cho cuộc thi lần này sẽ đổ hết xuống sông xuống biển.
Vương
Huy nói một bạn học của anh sắp không gắng gượng nổi, anh bắt buộc phải
quay về thăm người bạn này. A Tuyết nói: “Người không gắng gượng nổi
trên đời này nhiều vô kể. Vương Huy, anh không phải là chúa cứu thế, nếu anh quay về Bắc Kinh, anh chính là một tên ngốc!“.
Vương Huy
nói, so với tính mạng của bạn học cũ, cuộc thi này chẳng tính là gì. A
Tuyết nói với anh rằng, nếu anh đã không trân trọng cuộc thi này, đồng
nghĩa với việc anh không trân trọng co ta, nếu anh quay về, họ sẽ chia
tay.
Vương Huy vẫn mua vé máy bay quay trở về Bắc Kinh. Tại
sân bay Giang Bắc, Phùng Tùng đến tiễn Vương Huy. Phùng Tùng dặn dò
Vương Huy nhất định phải chăm sóc Châu Tuệ cho thật tốt. Vốn dĩ anh cũng muốn cùng Vương Huy quay trở về Bắc Kinh, nhưng tháng sau anh ta sẽ kết hôn, trước hôn lễ có rất nhiều chuyện phải làm.
Vương Huy nói với anh ta rằng mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Châu Tuệ.
Mười phút trước khi Vương Huy lên máy bay, A Tuyết nhắn cho anh một
tin. A Tuyết nói với anh, cô ta hiện giờ đã lựa chọn một sa sĩ khác. Ca
sĩ đó thích cô ta, cô ta cảm thấy anh ta khá thích hợp với mình.
Vương Huy gửi tin nhắn trả lời cho A Tuyết: “Tôi chúc phúc cho cô tìm được tình yêu đích thực“.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Vương Huy tắt điện thoại, bước lên chuyến bay của hãng hàng không phía Nam hướng về Bắc Kinh.
Vương Huy ra khỏi sân bay quốc té Thủ đô Bắc Kinh, vội vàng gọi một
chiếc taxi. Lòng anh như lửa đốt chạy đến khu chung cư cũ nát Tiểu Hồng
Môn ở vành đai số Bốn phía Nam.
Vào lúc Châu Tuệ mở cửa, Vương Huy lại một lần nữa rơi lệ. Anh nhìn thấy Châu Tuệ vô cùng tiều tụy và chật vật.
Châu Tuệ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt ngơ ngác, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh bên ngoài xông đến.
Vương Huy bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng, thẫn thờ nhìn Châu Tuệ: “Em vẫn ổn chứ?“.
Châu Tuệ ngây ngốc nhìn Vương Huy, đột nhiên cô ôm chầm lấy Vương Huy, tâm tình suy sụp gào khóc.
Vương Huy ôm chặt lấy Châu Tuệ, nước mắt anh rơi xuống.
Căn phòng nhỏ của Châu Tuệ được thu dọn gọn gàng sạch sẽ. Vương Huy đỡ
Châu Tuệ đến ghế sô pha. Vành mắt Châu Tuệ đỏ lựng vì khóc, cô nghẹn
ngào hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?“.
Vương Huy: “Phùng Tùng nói cho anh biết“.
Châu Tuệ: “Cậu ấy đã nói với cậu chuyện của tôi rồi sao?“.
Vương Huy: “Ừm, giờ em vẫn ổn chứ?“.
Châu Tuệ: “Hiện giờ tôi đã có cái nhìn thoáng hơn đối với mọi thứ rồi“.
Vương Huy sốt sắng hỏi: “Cái gì mà nhìn thoáng hả? Bệnh tình của em thế nào rồi?“.
Châu Tuệ: “Còn một năm nữa“.
Châu Tuệ cười khổ: “Hiện giờ tôi đang ở trong trạng thái giống cậu thời đại học, lòng trống rỗng, mỗi ngày đều trống rỗng, một năm sau, cả
người tôi đều trống rỗng“.
Vương Huy kích động đứng dậy: “Sao em có thể như vậy?!“.
Lúc này, điện thoại di động của Châu Tuệ đổ chuông, nhạc chuông là ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ động lòng người kia. Châu Tuệ cười với Vương Huy, nhận điện thoại.