Đọc truyện Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được – Chương 12
Trường Cao đẳng Công
nghiệp Trùng Khánh là một ngôi trường có số sinh viên tìm được việc rất
cao. Nguyên nhân rất đơn giản, những bạn học khoa tinh luyện kim loại
vừa tốt nghiệp cơ bản đều một trăm phần trăm tìm được việc, những anh
chị gang thép đã kéo tỉ lệ tìm được việc làm của nhà trường lên cao.
Còn những người học chuyên nghành chứng khoán như lớp Châu Tuệ, lại ở vào tình trạng cao không với tới, thấp không bằng lòng.
Cả lớp Châu Tuệ sau khi tốt nghiệp, chỉ có số ít người tìm được công
việc trong các công ty chứng khoán, phần lớn đều chuyển đến làm chuyên
ngành Marketing.
Châu Tuệ muốn học liên thông lên đại học,
đương nhiên, một nhân vattj cấp cao thủ học tập như Châu Tuệ, thi lên
đại học đối với cô mà nói, chẳng khác nào bạn bỏ món sách trâu vào nồi
lẩu Trùng Khánh, vừa cho vào là chín ngay.
Châu Tuệ ở lại Trùng Khánh, bước vào thời đại sau đại học.
Ba năm sau.
Tốt nghiệp đã ba năm, Vương Huy đến Bắc Kinh rộng lớn theo đuổi ước mơ
của mình, làm một ca sĩ lang thang. Anh vẫn ôm cây đàn guitar của mình
hát rong ở đường ngầm dưới lòng đất.
Có lúc anh ở Tây Đơn, có
lúc ở Đông Đơn, có lúc lại chạy đến ngoc Nam La Cổ, thậm chí còn chạy
đến trạm xe lửa Đại Hưng ngoài vành đại số Sáu.
Ở Bắc Kinh,
có rất nhiều nghệ sĩ lang bạt khắp nơi như Vương Huy. Họ dùng âm nhạc để biểu đạt giấc mộng của mình, một cây guitar, vài bài hát nghe nhiều
thành quen. Họ dùng giọng ca để chứng kinh sự tồn tại của bản thân.
Trong ba năm qua, Vương Huy không chỉ hát rong, mà anh còn luôn tìm
kiếm Cố Tiểu Yến.Anh hy vọng Cố Tiểu Yến có thể nhìn thẳng vào anh để
nói rõ rằng,tại sao cô lại vứt bỏ những thề nôn hẹn biển xưa kia?
Thế nhưng, Vương Huy đã thất vọng hết lần này đến lần khác. Cha mẹ của
Cố Tiểu Yến ly hôn, cô ấy cùng mẹ đến Bắc kinh, không ai biết cô ấy đã
di đâu, không ai nói cho Vương Huy biết đã đến thời khắc phải tỉnh mộng.
Vương Huy không cam tâm, anh cảm thấy Cố Tiểu Yến đang ở một góc nào đó nơi Bắc Kinh này nhìn mình. Anh hy vọng Cố Tiểu Yến có thể dũng cảm
bước ra, dũng cảm cho anh một lý do và một viên cớ.
Châu Tuệ
cầm được tấm bằng tốt nghiệp đại học, một năm sau, cô về quê nhà Hà Bắc, tìm được công việc trù hoach thị trường ở một nhà máy ở Bảo Định. Một
năm sau, công ty điều cô đến Bắc Kinh, cô phụ trách công tác Marketing
cho công ty ở Bác Kinh.
Châu Tuệ từng nghe Phùng Tùng nói,
Vương Huy đã đến Bắc Kinh, có gọi điện thoại cho Phùng Tùng một lần, sau đó liền đổi số điện thoại, bặt vô âm tín.
Phùng Tung lập cho
cả lớp một nhóm QQ, Châu Tuệ được anh ta kéo vào nhóm, Trên QQ, Phùng
Tùng nói, trong lớp chỉ có cô và Vương Huy phát triển sự nghiệp ở Bắc
Kinh.
Châu Tuệ đến Bắc kinh đã nửa năm, mỗi ngày cô đều đến
cửa Quảng An làm việc, sau khi tan ca trở về Thái Hộ Doanh cách công ty
khá gần.
Châu Tuệ biết Vương Huy ở Bắc Kinh, thế nhưng Bắc
Kinh quả thật vô cùng rộng lớn, Châu Tuệ vốn không ngờ tới kình sẽ gặp
Vương Huy, giống như Vương Huy vốn không tìm được Cố Tiểu Yến vậy.
Song, vào một buổi chiều ngày Chủ nhật, Châu Tuệ đến Tứ Đơn mua sắm
quần áo, khi đi ngang qua đường hầm dưới mặt đất, cô bất chợt nghe thấy
ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ quen thuộc.
Lúc bấy giờ, Châu Tuệ đã sắp ra khỏi đường ngầm. Giọng hát kia vừa vang lên, như có một luồng điện chạy qua người Châu Tuệ. Cô vội vàng chạy về phía đường ngầm, nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, khuôn
mặt tan thương vừa đàn vừa hát ca khúc Cô nagf nơi trấn nhỏ.
Châu Tuệ bước từng bước đến trước mặt người đàn ông đó. Người kia đanh nhăm mắt đắm chìm trong màn biểu diến của mình.
Châu Tuệ thừ người nhìn chiếc đĩa để trước mặt người đàn ông, trong đĩa có mấy đồng tiền lẻ. Châu Tuệ cảm thấy nước mặt mình dường như đang
muốn trào ra, nhưng cô đã kìm nén được.
Vương Huy cảm nhận
được có một người đứng trước mặt mình từ nãy tới giờ, anh mở mắt ra, vừa nhìn thấy Châu Tuệ, anh lập tức ngừng đàn hát.
Đó là một buổi chiều mùa thu có lá phong rơi năm 2005.
Châu Tuệ và Vương Huy đã gặp lại nhau như thế.
Châu Tuệ nở nụ cười, cô nói: “Sao cậu lại biến thành kẻ hành khất như thế này?“.
Vương Huy nở nụ cười bối rối, ngơ ngác hỏi: “Cậu có khỏe không?“.
Châu Tuệ vẫn mỉm cười nhìn Vương Huy::Hiện giờ tôi đang làm việc ở Bắc Kinh“.
Vương Huy: “Ồ, cậu đang làm công việc gì vậy?“.
Châu Tuệ: “Làm Marketing cho một công ty thực phẩm. Những năm qua cậu không đi làm sao?“.
Vương Huy:“Không, tôi vẫn đi hát từ đó đến giwof“.
Châu Tuệ: “Nếu đi trên đươnmgf phố lớn, quả thực là tôi không nhận ra cậu. Cậu thay đổi nhiều quá!“.
Vương Huy:“Cậu cũng vậy, cậu chững chạc lên nhiều rồi“.
Châu Tuệ: “Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé!“.
Vương Huy: “Để tôi mời cậu“.
Cứ như vậy, Châu Tuệ và Vương Huy đi ra khỏi đường ngầm. Họ tìm được một quán lẩu dê trong một con ngõ nhỏ ở Tứ Đơn.
Vương Huy gọi hai chai bia Yến Kinh. Châu Tuệ lại nói: “Trời lạnh, uống chút rượu trắng đi!“.
Cô gọi một chai rươuk Nhị oa đầu thương hiệu Ngưu Lang Sơn.
Về bản chất thì lẩu Bắc Kinh và lẩu Trùng Khánh không có khác biệt gì
lớn, chỉ là một loại chú trong vị cay, một loại chú trọng ý vị.
Châu Tuệ và Vương Huy đã ăn lẩu dê nóng bốc khói nghi ngút trong bầu không khí ý vị như thế.
Vương Huy lấy làm kinh ngạc về tửu lượng của Châu Tuệ, cả một chai Nhị oa đầu, Châu Tuệ uống rượu như uống nước trắng.
Châu Tuệ hiểu được mối nghi hoặc của Vương Huy, cô mỉm cười nói: “Hơn
một năm làm công tác thị trường, giao tiếp với nhiều khách hàng, nên đã
luyện được khả năng uống rượu trắng“.
Vương Huy rót bia cho
Châu Tuệ. Châu Tuệ liền nói: “Tôi không uống nữa đâu, vừa rồi hơi lạnh,
giờ ấm chút là được rồi. Cậu ở Bắc Kinh không gặp được Cố Tiểu Yến
sao?“.
Vưong Huy: “Tôi đã đi tìm, nhưng không tìm được“.
Châu Tuệ: “Ồ!” một tiếng, sau đó, bắt đầu trầm lặng.
Vương Huy uống hết hai chai bia Yến Kinh, muốn phá vỡ baqauf không khí
trầm lặng bối rối này, anh hỏi: “Hội Phùng Tùng như thế nào rồi, cậu có
biết không?“.
Châu Tuệ: “Phùng Tùng hình như làm công tác tiêu thụ cho một công ty xe máy“.
Vương Huy: “Xe máy Trùng Khánh rất nổi tiếng. Hiện giờ cậu…..chưa…….chưa có bạn trai sao?“.
Châu Tuệ: “Công việc bận rộn nên không yêu đương gì cả“.
Vương Huy: “Làm việc ở Bắc Kinh quả thực áp lực rất lớn“.
Châu Tuệ: “Cậu vẫn muốn hát như thế này sao?“.
Vương Huy:“Tôi thích cuộc sống tự do như thế này, tôi cũng thích hát nữa“.
Châu Tuệ:“Ồ, chúng ta ăn no rồi, đi thôi. Tối nay tôi còn phải dùng cơm cùng khách hàng nữa“.
Vương Huy đứng dậy thanh toán, Châu Tuệ kéo giật Vương Huy lại: “Để tôi!“.
Vương Huy cười khổ nhìn Châu Tuệ: “Cậu tưởng tôi là kẻ hành khất thật đấy à?“.
Vương Huy chạy đến quầy thu ngân thanh toán. Nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mắt, Châu Tuệ thấy sống mũi mình cay cay.
Vương Huy thanh toán tiền xong, muốn xin số điện thoại của Châu Tuệ.
Châu Tuệ đọc số điện thoại của mình cho anh, rồi họ ai đi đường nấy.
Châu Tuệ lên tàu điện ngầm Tây Đơn, đến Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Cả đường đi, sống mũi cô cứ cay cay. Đây là lần gặp gỡ bất ngờ nhất
trong cuộc đời của cô. Có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp được
Vương Huy dáng vẻ tang thương như thế ở đường ngầm Bắc Kinh.
Trong bữa ăn buổi tối, Châu Tuệ rõ ràng đã uống nhiều, khách hàng của cô là Chu Cường chu đáo đưa cô về nhà.
Trong những ngày tháng sau, Châu Tuệ và Vương Huy mặc dù đều biết cách
thức liên lạc của nhau, thế nhưng không hai trong hai người họ liên lạc
với nhau cả. Chỉ trong những ngày lễ tết, Vương Huy nhận được một số tin nhắn gửi theo nhóm của Châu Tuệ.
Vưong Huy sẽ không gửi tin nhắn hàng loạt kiểu như vậy.
Sau khi trải qua những ngày tháng làm ca sĩ lang thang dưới đường ngầm, Vương Huy đã tìm được công việc hát chuyên cho một quán bar ở Hậu Hải.
Còn Châu Tuệ, thi thoảng đi qua đường ngầm ở Tây Đơn, con tim cô luôn
đập rộn ràng. Cô sợ sẽ gặp Vương Huy có khuôn mặt đầy vẻ tang thương
kia, song, lại muốn xem Vương Huy sỗng có tốt hay không.
Thế
nhưng, Châu Tuệ không còn nhìn thấy Vương Huy ở đó nữa, mãi cho đến ba
năm sau, lại là vào tiết trời cuối thu ở Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn của Vương Huy.