Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 1


Đọc truyện Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau – Chương 1

Tô Tử Duyệt không chọn thang máy xuống lầu, không phải vì có nhiều người
chờ thang máy. Cái bệnh viện này cũng không có nhiều người, thời gian
trước, có người chụp các khoảng chi phí kiểm tra của bệnh viện rồi tung
lên mạng, toàn bộ đều là giá trên trời. vì thế dẫn đến một số người trên mạng chửi rủa, nói rằng nếu còn sống cũng không đến bệnh viện này chữa
bệnh. Mà bệnh viện này tuyên bố, tất cả các dụng cụ trong bệnh viện đều
là loại tiên tiến nhất trong nước, cho nên không quan tâm đến những lời
mắng chửi đó. Dĩ nhiên, không có ai rảnh rỗi đi kiểm tra xem, các thiết
bị có phải mới nhất và tiên tiến nhất hay không?. Bọn họ chỉ biết ở chỗ
này thu phí thái quá, vì thế phần lớn mọi người đều không lựa chọn đến
bệnh viện này khám bệnh. Thế là tuy rằng các khoa vẫn có người xếp hàng
kiểm tra như trước, nhưng số lượng lại không nhiều lắm. die»ndٿanl«equ»yd«on

Tô Tử Duyệt chọn bệnh này, bởi vì nó ít người, thật ra bệnh viện này trang hoàng cũng thật thoải mái, có thể làm cho tâm trạng của người ta bình
thản, thái độ của bác sĩ, y tá cũng không tệ lắm die»ndٿanl«equ»yd«on

Chẳng hạn như, vị bác sĩ đang khám cho cô, sau khi nhìn thấy kết quả kiểm
tra, cười tủm tỉm nhìn cô: “Cô gái, cô đã có thai, tuổi của cô lúc này
làm mẹ là tốt nhất, sau khi sinh con thì sức khỏe sẽ hồi phục rất
nhanh…”

Nhưng mà khác với vẻ mặt cười tủm tỉm của bác sĩ, thần
sắc của cô vẫn nhạt nhẽo như trước, cô cho người khác cảm giác, giống
như một hồ nước trong suốt, sâu không thấy đáy, bình tĩnh, nhạt nhẽo,
nhu hòa. Cô chỉ bình tĩnh cầm lấy kết quả kiểm tra, sau đó cười gật đầu
nói cảm ơn với bác sĩ, liền đi ra ngoài, chỗ cô khám bệnh ở tầng không
cao, nên cô chọn đi thang bộ, không có ai lựa chọn giống cô, vì thế cô
không hề thấy ai ở cầu thang bộ, chỉ nghe tiếng giày cao gót của mình
phát ra tiếng đông đông. Phát ra tiếng vọng rất nhỏ ở trên tường die»ndٿanl«equ»yd«on

Một câu nói của bác sĩ làm cô trở nên thất thần

Khi còn trẻ, cô hết sức thích xem những câu chuyện bi kịch, nữ chính và nam chính có hiểu lầm với nhau, sau khi nữ chính rời xa nam chính thì phát
hiện mình có thai, nhiều năm sau khi hai người đó gặp lại nhau, nam
chính biết được chuyện lúc xưa, nên cảm thấy ân hận vì mình đã làm sai,
Tô Tử Duyệt cảm thấy câu chuyện khoa trương lại giả tạo khi đó, bây giờ
giống như nhát dao đâm sâu vào lòng cô, dường như cảm giác ủy khuất có
thể làm cho cuộc sống rộng lớn trở nên tốt đẹp hơn, vì thế người ta đặc
biệt thích cảm động lây đi tìm hiểu nguyên nhân khiến nữ chính phải chịu oan ức, mà bạn tốt Diệp Tiêu Tiêu đã góp ý với cô như thế này: Tô Tử
Duyệt cậu có ý nghĩ như vậy, thì cậu sống quá hạnh phúc rồi die»ndٿanl«equ»yd«on

Người sống hạnh phúc, cũng không thể giải thích rõ ràng cái gì gọi là thất
bại và đau khổ, cho rằng thất bại và đau khổ trong cuộc sống chính là
“thử thách” thậm chí còn hâm mộ hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng mà không nghĩ đến, những người mà ánh mắt có thể nhìn thấy đều đã được
cuộc sống tôi luyện qua, những người đó không có quanh quẩn, đứng giậm
chân tại chỗ, hay là giãy dụa với cuộc sống của mình

Khi đó Tô
Tử Duyệt cũng không để tâm cách nói của bạn mình, thậm chí còn nghĩ lời
của cô ấy quá mức ung dung, dựa vào cái gì cô ấy lại cho rằng người
không có kinh nghiệm sẽ không hiểu?. khi suy nghĩ trái chiều đã hình
thành trong đầu, thì cảm thấy tất cả quan điểm trong lời nói của người
đó đều không phù hợp

Bây giờ thì sao?. die»ndٿanl«equ»yd«on

Tô Tử Duyệt thừa nhận khi đó mình thật vô tri và buồn cười đến nhường nào, thế nhưng lại muốn chờ đợi mình thất bại và đau khổ một lần. Nếu lúc
trước Diệp Tiêu Tiêu cô từng có suy nghĩ, muốn thử một lần bị người đàn
ông mình rất rất yêu vứt bỏ, không biết có phải sẽ mắng chết cô hay
không?. Nhưng mà cô nghĩ, con người sinh ra nếu được một lần trải qua
cảm giác thất tình đau đến chết đi sống lại, thì nhân sinh của người đó
cũng không tệ

Về sau, cô đều đã lĩnh ngộ hết những cảm giác đó,
mới không thể không thừa nhận, người sống hạnh phúc quả nhiên không biết và không hiểu rất nhiều chuyện, dựa vào lòng tràn đầy nhiệt huyết, mà
cho rằng thất bại và đau khổ trong cuộc sống là một chuyện rất oanh oanh liệt liệt.

Tô Tử Duyệt nắm chặt tờ đơn trong tay, cô đang nghĩ
không biết mình có nên tìm thời gian để phá thai hay không?. Cô không vĩ đại như vậy, cô không dự định sinh đứa bé ra, cô cũng không yêu như
người khác, khi yêu thì bằng lòng sinh đứa bé như một minh chứng cho
tình yêu của cả hai. Đứa bé là của bạn trai trước của cô, một tháng
trước bọn họ đã chia tay, chia tay trong hòa bình không có cãi nhau.
Cũng không có tranh chấp. Lời chia tay là do cô đề nghị die»ndٿanl«equ»yd«on

Cuộc sống quả nhiên đầy đủ cẩu huyết, cô mang thai, cái thai của bạn trai
trước. Cảm giác giống như cảm giác thất bại và đau khổ cô đã từng nghĩ
trong quá khứ, cái loại cảm giác làm cô vô cùng chán ghét. Cô nhớ lúc
trước Diệp Tiêu Tiêu từng mắng cô ngu ngốc, phụ nữ muốn dùng hành động
sẩy thai để trừng phat đàn ông, loại ý niệm này thật là ngu ngốc, bởi vì người chịu hao tổn sức khỏe là mình, người chịu áp lực tâm lý cũng là
bản thân mình, đàn ông có lương tâm nhiều nhất chỉ đau lòng một chút.
Loại hành vi làm tổn hại bản thân vậy mà cảm thấy làm vậy là trừng phạt
đàn ông thì thật nực cười

Tô Tử Duyệt cảm thấy bạn cô có thể nhìn rõ bản chất sự việc.


Từ thang bộ đi xuống, cô đi ra cổng chính của bệnh viện, bên ngoài ánh
nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, cây cối được tắm mình trong nước, lóe nên áng sáng trong suốt, sự xanh hóa bên trong
bệnh viện đặc biệt không tệ. hơn nữa không có quá nhiều người, trên
đường vô cùng vắng vẻ, cô chậm rãi bước trên con đường nhỏ, hai bên đều
là tầng tầng lớp lớp cổ thụ, che khuất ánh mặt trời long lanh, chỉ còn
lại một vài tia sáng nghịch ngợm từ khe hở trên cây chiếu xuống, hình
thành vô số điểm sáng

Cô vừa đi ra ngoài cửa chính, vừa nghĩ
mình nên tìm thời gian để phá thai. Cô không định nói chuyện mình có
thai cho người đàn ông đó biết, sau khi chia tay bọn họ cũng không có
liên lạc, giống như đã trở thành người xa lạ, cô không muốn dùng đứa nhỏ để làm liên hệ giữa bọn họ, tin rằng anh cũng có suy nghĩ như vậy. Mà
cô cũng biết, cho dù anh biết cô phá thai, có lẽ sẽ không giống vai nam
chính trong tiểu thuyết cô đã từng xem, sẽ không khống chế được mà muốn
bốp chết cô, người đàn ông ấy chỉ biết tỏ vẻ anh đã biết, sau đó, không
có sau đó. Anh nghĩ, nếu bọn họ đã chia tay, cô đã chọn lựa như vậy, vậy anh cũng không phả hỏng lựa chọn của cô làm gì die»ndٿanl«equ»yd«on

Nghĩ đến phản ứng sau này của anh Tô Tử Duyệt không nhịn được nhẹ nhàng nở nụ cười

Một ngày trước khi chia tay, bọn họ còn cùng nhau ăn một bữa tối ấm áp ở
nhà của anh. Ngày thứ hai, cô đã nói với anh: “Giang Dực, chúng ta chia
tay đi”

Anh chỉ chậm rãi xoay người lại nhìn cô, trong ánh mắt
có tia dò xét, nhưng không có bất đắc dĩ, anh nhìn cô thật lâu, cô cho
rằng anh sẽ hỏi vì sao, nhưng anh chỉ hỏi: “Em xác định?”

Cô gật đầu. die»ndٿanl«equ»yd«on

Vì thế bọn họ chia tay trong hòa bình, kết thúc một năm qua lại

Chia tay thanh thanh đạm đạm, không có tranh cãi, cũng không có tính toán, rời đi như vậy

Khi anh nói: “Anh tôn trọng quyết định của em” Cô cười khẽ một cái, ý nghĩ trong lòng là: Quả nhiên là thế.

Cô đoán, khi cô nói lời chia tay, anh sẽ không có chút dao động cảm xúc
nào, nhưng mà khi quả nhiên là thế vẫn không nhịn được thở dài, tâm lý
con người rất kì lạ, rõ ràng là cô đề nghị chia tay nhưng lại khát khao
người kia có thể giữ mình ở lại. Hơn nữa cô biết rõ là không thể.

die»ndٿanl«equ»yd«on

Thành phố này không lớn, không nhỏ, sau khi chia tay, cô cũng chưa từng tạm
biệt anh, biết đâu không còn gặp lại nhau nữa, chỉ cần thật sự vô tâm,
thì tỉ lệ tình cờ gặp nhau cũng hết sức nhỏ

Khi Tô Tử Duyệt đi
nhanh đến cổng chính bệnh viện, còn đang suy nghĩ lần sau làm phẫu thuật phải dẫn Diệp Tiêu Tiêu theo, thứ nhất, chuyện lớn như vậy cô còn chưa
nói cho Diệp Tiêu Tiêu biết, thứ hai, quả thực cô không muốn đi một
mình, chỉ sợ Diệp Tiêu Tiêu sẽ trở mặt với cô

Cô đang trầm tư suy nghĩ, cũng đã đi đến cổng bệnh viện, đang muốn bắt xe về nhà.

Một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô, cô theo bản năng lùi về sau một bước

Thân xe bóng loáng, đường cong đẹp đẽ, ánh sáng phản chiếu xuống mặt xe, làm cô muốn che đi đôi mắt của mình, quá mức chói mắt, cô thích bệnh viện
này còn có một nguyên nhân khác, xe taxi, xe tư gia, không phải là xe
của bệnh viện thì không cho vào, cho dù chiếc xe này nhìn qua vô cùng xa hoa, nhưng cũng không có đặc quyền đi vào

Cô do dự, không biết mình có nên đứng ở đây chờ chiếc này lái xe đi không. Hay là mình nên lựa chọn bỏ đi die»ndٿanl«equ»yd«on

Do dự của cô còn chưa có kết quả thì người trong xe đã từ từ hạ cửa sổ xe
xuống, lộ ra một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàm, người đàn ông nhìn vào ánh mắt của cô, tràn đầy thăm dò, nhưng nét mặt vẫn không biểu cảm

Tô Tử Duyệt không ngờ mình lại gặp Giang Dực ở chỗ này, mà anh vừa đổi xe, cô nhớ xe anh không phải chiếc này, nếu không cô sẽ không không nhận
ra, nhưng suy nghĩ lại một chút, anh vốn có rất nhiều xe, từ trước đến
giờ, cô cũng không nhớ toàn bộ

Khuôn mặt điềm tĩnh của cô lộ ra ý
cười, cô nghĩ mình cũng nên chào hỏi một tiếng, tuy rằng bọn họ đã chia
tay, nhưng dù sao khi chia tay, thái độ của đôi bên cũng không tệ, tội
gì sau khi chia tay lại làm cho nhau không thoải mái. Huống hồ, bọn họ
yêu nhau rồi mới quen nhau, chia tay rồi cũng rất hoàn mỹ, hà tất phá
hủy mỹ cảm lẫn nhau die»ndٿanl«equ»yd«on

Chẳng qua là, cô không biết nên chào hỏi như thế nào mới tốt, lời nói quá
gượng gạo, nói ra thì khó tránh khỏi cảm giác “không bằng không gặp” có nói khó tránh phiền muộn, nhưng mà nói: “Lâu rồi không gặp” thì không
phù hợp với cá tính của bọn họ

Ánh mắt của Giang Dực lóe lóe,
lông mi dài hơi khẽ động, Lúc trước cô rất thích nhìn ánh mắt của anh,
chính xác là thích nhìn lông mi của anh, rất dài, rất đẹp, vì thế cô xem lông mi của anh như là phong cảnh để thưởng thức. nhưng không biết có
phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô thấy ánh mắt ấy quét qua bụng

của cô, tuy rằng chỉ một giây, nhưng cô hơi hoài nghi anh xuất hiện ở
chỗ này rốt cuộc là do tình cờ hay là cố ý

“Chúng ta nói chuyện đi” Giang Dực nhìn cô nửa ngày, cuối cùng mới nói ra như thế

Cô nên nói gì?. Nói giữa bọn họ đã chia tay không còn gì để nói, hay nói
mình có việc bận, không có thời gian, hoặc là tìm ra vô số lý do để cự
tuyệt lời mời của anh

Nhưng cô lại cười yếu ớt, quay mặt về phía anh mà nói: “Được”

Sau đó cô mở cửa ghế sau chui vào trong xe, khi cô ngồi xong, anh mới khởi động máy, lái xe rời đi

Cô ngồi vào sau xe, bọn họ vẫn không nói chuyện với nhau như cũ. Chẳng qua là cô có thể cảm giác được, anh nhìn qua kính chiếu hậu để đánh giá cô, mà tờ giấy trong tay đã bị cô nhào thành một cục, mồ hôi nóng trong tay thấm ướt tờ giấy

“Không có gì muốn nói với anh sao?”

Lời của anh vừa nói ra, cô mới dời lực chú ý lên người anh, tiếc là cô ngồi ở sau, nên không nhìn rõ vẻ mặt anh: “Không có”

Giang Dực nở nụ cười

Cô lại dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thật không có gì để nói, thật sự không có

Diệp Tiêu Tiêu từng hỏi cô vô số lần: “Vì sao cô lại chia tay với Giang Dực?”

Cô cười, nói với bạn tốt: Anh ấy quá ưu tú, tớ sợ tương lai sẽ không nắm
bắt được anh ấy, dứt khoát buông tay, để tránh mình hãm vào quá sâu,
không thoát ra được

Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài

Cô thật sự tìm không ra lý do gì để nói cho người khác biết, vì sao cô
phải chia tay Giang Dực, anh tốt lắm, cũng không có khuyết điểm gì, cho
dù là hút thuốc cũng không hủ trước mặt cô, gia thế tốt không gì sánh
được, tính cách cũng không kì quái, một người đàn ông hoàn mỹ ở trong
lòng người khác, cô lại đòi chia tay

Vì sao ư?. Có lẽ vì anh quá ưu tú die»ndٿanl«equ»yd«on

Xe dừng lại, Giang Dực xuống xe, khi cửa xe bên cạnh cô được mở ra, anh
không lôi kéo tay cô xuống xe, mà ánh mắt liếc về phía bụng của cô. Ánh
mắt của anh đã giải thích rõ ràng, anh đã biết tất cả và anh cần nói
chuyện với cô, có lẽ cũng là chuyện về đứa bé

Tô Tử Duyệt trừng mắt, từ trong xe đi xuống

Sau khi ăn cơm xong,die»ndٿanl«equ»yd«onGiang Dực lợi dụng có chuyện quan trọng cần xử lý mà nhanh chóng rời khỏi.
anh đứng dậy cầm lấy áo khoác bên ghế tựa, vội vã đi ra ngoài, sắc mặt
của anh bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt, chỉ là bước chân thoáng vội vàng

Giang Dực vừa mới nóidie»ndٿanl«equ»yd«on muốn lập tức rời đi, thì sắc mặt Giang cha không được tốt cho lắm,
người một nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm ấm áp, bầu không khí vốn hài
hòa, ấm áp liên tục, nhưng Giang Dực lại cố tình muốn rời đi trước. Dưới tình huống bình thường, ngày chủ nhật, người một nhà sẽ quây quần bên
nhau nói chuyện phiếm, sau đó ăn cơm, Giang mẹ sẽ tự mình xuống bếp, làm những món ăn mà con cái thích.

Chủ nhật này cũng không ngoại
lệ, nhưng hôm nay là sinh nhật Tiểu Tinh Tinh tròn 2 tuổi, Tiểu Tinh
Tinh là cháu ngoại của Giang cha và Giang mẹ, vì vậy được yêu thương gấp bội. Cho nên, trong ngày quan trọng như thế này, anh lại muốn rời khỏi
nhà, Giang cha hơi bất mãn, mở miệng muốn kêu con trai lại, nhưng Giang
mẹ đã ngăn cản

Dương Mộng Như lôi kéo tay chồng, ý bảo để cho
con trai đi đi!. Trước đó, Dương Mộng Như đã phát hiện con trai nhìn
đồng hồ, tựa hồ rất đang vội. Nếu như hôm nay không phải là sinh nhật
tròn 2 tuổi của Tiểu Tinh Tinh, chỉ sợ con trai căn bản sẽ không về. Mỗi cuối tuần về nhà, Giang Dực đều ở lại, không đi, bây giờ vội vã rời đi
như vậy, chắc chắn là có việc, hơn nữa còn là việc rất quan trọng die»ndٿanl«equ»yd«on

Mà em gái của Giang Dực – Dương Tử Hân, đang cắn chiếc đũa, nhìn theo
hướng anh trai rời đi, đôi mắt cô không ngừng chớp động, đã lâu rồi
không nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, không biết phải đi làm gì. Lúc Dương Tử Hân và mẹ nói chuyện phiếm với nhau, mới biết, anh quả thật có chút
chuyện. Chẳng hạn như, mấy tháng trước, anh đòi chuyển ra ngoài, kì thực trước đó, khi rảnh rỗi Giang Dực cũng không trở về nhà, nhưng so sánh
với mấy tháng trước kia, quả thực có thể do không để ý. Nhưng khi mẹ
chuẩn bị hỏi anh có phải có bạn gái hay không, thì mỗi ngày anh đều về
nhà, khiến cho bọn cô vừa mới định nhắc đến đề tài này, thì đành phải
ngừng công kích

“Ba, nhất định là anh có việc gấp, bằng không sao dám bỏ đi trước mặt con”


Dương Tử Hân vừa cười vừa gắp đồ ăn cho cha, tuy rằng lời này của cô không
mấy thú vị, nhưng trên thực tế cũng có căn cứ nhất định. Trước đây, cô
và chồng cùng nhau về nhà, Giang Dực quả thực không bỏ đi như lúc này,
hơn nữa còn tán gẫu với cô và chồng cô

Giang Hữu Vi nghe lời nói của con gái không nhịn được nở nụ cười, con ông không phải là người
không biết nặng nhẹ, nói có việc gấp chỉ sợ thực có việc gấp, vì thế bảo con rể cũng ăn cơm đi, để không khí trên bàn cơm khôi phục vẻ náo nhiệt như ban đầu die»ndٿanl«equ»yd«on

Chỉ là, hôm nay nhân vật chính Tiểu Tinh Tinh chỉ mở đôi mắt to tròn, nhìn
phương hướng Giang Dực rời khỏi, hình như rất không nỡ. Dương Tử Hân lấy tay xoa đầu con gái: “Mau ăn cơm đi”

Tiểu Tinh Tinh lúc này mới quay đầu nhìn mẹ, bĩu môi nói: “Cậu đi rồi”

Giọng nói của Tiểu Tinh Tinh mềm dẻo, làm cho lòng người nghe không khỏi mềm
mại, bé rất thích ăn thạch hoa quả, nhưng ba mẹ không mua cho bé, chỉ có cậu mua cho bé, bây giờ cậu đi rồi, bé bi thương khỏi phải nói rồi die»ndٿanl«equ»yd«on

Tiểu gia hỏa kia còn nhăn đôi mày nho nhỏ lại, miệng hơi vểnh lên, Dương Tử
Hân không nhịn được bật cười: “Hay là con không ngoan, mới chọc cậu con
nổi giận bỏ đi rồi”

Tiểu Tinh Tinh mở to 2 mắt nhìn vẻ mặt không thể tin của mẹ, sau đó lắc đầu, “Con rất ngoan, rất ngoan”

Lăng Diệc Cảnh nhìn 2 mẹ con này, cười lắc đầu, đưa tay ôm Tiểu Tinh Tinh
vào trong ngực: “Bé ngoan thì phải ăn cơm, biết không?”

Tiểu
Tinh Tinh đầu tiên là bĩu môi, nhưng sau đó bị ba uy hiếp, đành phải cam chịu số phận ăn từng ngụm, từng ngụm cơm vào miệng

Giang ba,
Giang mẹ nhìn con gái con rể và Tiểu Tinh Tinh, không khỏi cảm thấy mỹ
mãn, ban đầu trước ngày kết hôn của con gái, ông bà còn thức thâu đêm
không ngủ, lo lắng con gái sẽ không được hạnh phúc. Bây giờ nhìn bọn họ
chung sống, tảng đá treo trong lòng cũng từ từ hạ xuống. Hiện tại, điều 2 ông bà lo lắng không phải là con gái, ngược lại là con trai của họ, đã
30 tuổi đầu, đừng nói là con dâu ngay cả bạn gái cũng không có.die»ndٿanl«equ»yd«on

Nhưng mà nói không yên tâm không bằng nói là sốt ruột, hy vọng con trai được
ổn định, dù sao với điều kiện của Giang Dực, hai ông bà cũng hiểu, có
rất nhiều thục nữ con nhà danh giá muốn tiến vào cánh cửa nhà Giang gia
bọn họ. chẳng qua là con trai vẫn không có động tĩnh gì. Không biết là
không có suy nghĩ trong phương diện này, hay là ánh mắt quá cao. die»ndٿanl«equ»yd«on

Một phút trước, Giang Dực vẫn còn ở trên con đường lớn trong trung tâm
thành phố, lướt qua bóng người hai bên đường. một khắc sau anh đã chuyển sang con đường nhỏ, hai bên đường nhỏ đều là bóng cây cổ thụ xanh mướt, trên đường có rất ít xe, trống trải tĩnh mịch, cuối đường nhỏ là tiểu
khu “ Nguyệt Bán Loan” nổi tiếng của thành phố. die»ndٿanl«equ»yd«on

Người biết đến tiểu khu này cũng không nhiều. bởi vì nó không bán cho người
ngoài, vị trí của tiểu khu nằm ở ngã tư đường phồn hoa của trung tâm
thành phố, nhưng lại hết sức yên tĩnh giữa sự náo nhiệt, sầm uất bên
ngoài, khoảng cách giữa các phòng ốc cực nhỏ, trồng nhiều hoa cỏ, cây
cối. Lúc đầu anh vẫn chưa có ý định mua nhà ở đây, chẳng qua chỉ tùy ý
nói một câu, thì bạn bè đã gọi điện thoại đến, nói anh ta có căn hộ, bảo anh đến tham quan một lần, ý tốt như vậy anh cũng không muốn nhận, bởi
vì tình người là thế, rất dễ thiếu nợ người ta một ân tình, nhưng khi
đền đáp thì lại rất khó die»ndٿanl«equ»yd«on

Khi anh chợt có ý nghĩa đưa Tô Tử Duyệt đến xem căn hộ, cô tựa hồ rất hài
lòng, cười nói: “Giống như xuyên không vậy, một phút trước vẫn ồn ào,
náo nhiệt, ngay sau đó đã tĩnh mịch như ở trong núi sâu, cảm giác này
thật kì diệu”

Vì thế, cô chọn căn hộ này

Anh sẽ không
biết, cô vừa ý căn hộ này, cũng bởi vì cái tên của nó: Nguyệt Bán Loan.
Khi Tô Tử Duyệt nhìn thấy 3 chữ này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong
đầu cô, là cô nhớ đến hồi còn nhỏ xem phim cổ trang tên là Viên Nguyệt
Loan Đao, khi đó nam chính Cổ Thiên Lạc đang trong thời kì anh tuấn, nữ
chính Lương Tiểu Băng lại hết sức nội liễm, kĩ thuật diễn xuất của tuấn
nam mỹ nữ vô cùng xuất sắc, lột tả câu chuyện xưa tưởng chừng như hết
sức đơn giản, nhưng lại làm người xem rung động đến tận tâm can, Tô Tử
Duyệt thích bộ phim này, thậm chí vì muốn xem phim, còn giả bộ bệnh để ở nhà xem.die»ndٿanl«equ»yd«on

Mãi đến nhiều năm sau, khi cô xem lại bộ phim này, nhìn thấy lời bình
luận về bộ phim mới biết phim truyền hình chỉ điểm tô cho đẹp mà thôi.
Vai nam chủ trong tiểu thuyết cũng không chung tình như thế, nhưng càng
chứng tỏ bản tính đàn ông. Tuy nhiên, cô vẫn thích bộ phim này, dĩ nhiên sẽ không chạm vào cuốn tiểu thuyết ấy, cô theo bản năng bài xích những
thứ không tốt đẹp

Giang Dực lái xe tiến vào gara, nhưng anh tựa
hồ có chút không yên lòng, hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của cháu gái anh, tiểu Tinh Tinh có phần thừa hưởng dung mạo của cha mẹ bé, hết sức đáng
yêu, cho dù là khi nhướng mày, cũng có thể làm cho người ta bật cười.
Trước đây anh rất yêu thương con bé, cũng thích mua nhiều loại đồ chơi
khác nhau cho bé, thích trêu chọc bé, nhưng hôm nay khi anh ôm Tiểu Tinh Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nhìn anh cười, anh cảm thấy lòng mình trở
nên mềm mại, cảm giác này thật kì diệu die»ndٿanl«equ»yd«on

Anh ôm Tiểu Tinh Tinh, tay chân hơi luống cuống, sợ mình ôm không chặt sẽ
làm rớt con bé, nhưng nếu ôm quá chặt, sợ làm con bé đau, loại cảm giác
bó chân bó tay này, lòng lúc nào cũng hết sức cẩn thận khiến anh cảm
thấy xa lạ

Anh cầm lấy chìa khóa xe, cũng không thể không cảm thán hôm nay mình thật khác thường

Thang máy ở tầng một, anh chạm dấu vân tay vào, sau đó đi vào thang máy, trực tiếp tựa vào trên tường. Sự khác thường của anh, ngay cả anh cũng không thể lừa bản thân mình

Từ thang máy đi ra, anh đi tới cửa, ấn
dấu vân tay xuống, cửa phòng tự động mở ra, kéo rèm cửa sổ lên, bên
trong phòng còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt, đang vào thời khắc giao

thời giữa ngày và đêm, bầu trời giống như một tấm vải trong suốt, dần
dần bị nhuộm thành màu đen thẫm. Anh từng bước đi vào phòng, rèm cửa sổ
trong phòng được kéo sang hai bên, nhẹ nhàng bay phấp phới.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn thấy người con gái nằm ở trên
giường, cô nửa nằm, một chân cong, một chân duỗi thẳng, hai tay cầm một
quyển sách đặt ở trên bụng. có thể nghĩ rằng cô đang ngủ, nhưng nghiêm
túc nhìn quyển sách kia.

Anh không nghĩ nhiều cũng biết, đó là
tiểu thuyết, chứ không phải là văn học gì cả, chỉ là một quyển tiểu
thuyết ngôn tình bình thường

Anh đứng ở cửa một lát, mới mở đèn lên

Ánh đèn chói mắt trong nháy mắt bao trùm cả căn phòng, Tô Tử Duyệt theo bản năng đưa tay che 2 mắt lại, nhưng không có di chuyển, một lúc sau mới
híp mắt đánh giá người ở cửa, mi tâm của cô hơi nhíu lại, không phải vì
cô cảm thấy phiền, mà đang bày ra dáng vẻ ôn nhu, thêm vài phần điềm
đạm đáng yêu

Sau khi cô thích ứng với ngọn đèn, mới mở to mắt nhìn anh không rời

Trước đó, bọn họ đã ngồi ở phòng bao trong hội sở nói chuyện hơn một giờ,
nhưng những lời bọn họ nói lại cực ít, phần lớn thời gian đều im lặng,
mà bàn về chuyện anh biết cô có thai, mà cụ thể là chuyện này nên giải
quyết như thế nào, anh vẫn chưa nói gì. Bây giờ nhớ lại, ngược lại càng
cảm thấy buồn cười, nói chuyện hơn một giờ, nội dung cứ xoay quanh một
chủ đề, nhưng một câu hữu dụng cũng không có. Sau khi nói chuyện xong
anh đã đưa cô đến đây, để cô chờ ở đây suốt vài giờ liền

Anh không định nói gì, Tô Tử Duyệt cũng không tỏ ra thất vọng, cô đặt sách xuống, từ trên giường bước xuống

Giang Dực nhìn dùi cô, mi tâm nhẹ nhàng lướt qua một tia gợn sóng, cô mặc một chiếc váy không tay, váy dài đến đầu gối, ở phía trên chỉ mặc một chiếc áo corset cao bồi, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài. Đầu mùa xuân,
nhiệt độ không tính là thấp, cô mặc như vậy cũng không cảm thấy có chỗ
nào không ổn. Giang Dực nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhớ lại, trước đây cô đều mặc như vậy. chẳng qua là khoảng thời gian trước, trong phòng mở
máy sưởi nên anh cũng không để ý

Tô Tử Duyệt chui vào trong
toilet rửa mặt, sau khi ngủ một lát, ánh mắt không được thanh tỉnh, cảm
thấy thật không ổn, dường như trong ánh mắt hơi phiếm chút sương mù, làm cô muốn vươn tay xua đi tầng sương mù ấy

Cô chậm rãi đi ra từ
trong phòng rửa tay, phát hiện anh vẫn đứng ở miệng cửa, động tác vẫn
chưa từng thay đổi, lúc này anh chỉ nhìn cô, cô không biết anh muốn làm

“Đói chưa?” Giang Dực nhìn cô thật lâu, mới nói ra 2 chữ

Tô Tử Duyệt nghe anh nói không hiểu sao lại nở nụ cười, anh đứng lâu như
vậy, thế nhưng chỉ nói 2 chữ, hoàn toàn không phù hợp với mong đợi của
cô. Nhưng cô vuốt bụng của mình, hình như thật sự hơi đói, sau khi nói
chuyện với anh xong, dường như cô chưa ăn gì cả, anh không đề cập đến cô không có cảm giác, anh nhắc tới cô mới cảm thấy mình thật đói bụng,
nhưng lại đói không thể chịu được

Vì thế cô nhìn về phía anh gật đầu

Cô im lặng cảm giác rất là nhu thuận, khiến cho anh hơi có chút tự trách
mình, để cho cô một mình đợi ở chỗ này lâu như vậy. Kì thật phần lớn
thời gian cô đều làm cho người ta cảm thấy cô hết sức nhu thuận, ngũ
quan của cô vô cùng dịu dàng, mãi mãi lộ ra dáng vẻ mảnh mai, giống như
một hồ nước xanh

Giang Dực đánh giá cô từ trên xuống dưới một
lần, Tô Tử Duyệt biết anh đang ra hiệu mình mau đi thay quần áo, cô mặc
như thế này không thể ra đường được, vì thế cô tìm thêm một cái quần,
mặc thêm như vậy ra cửa

Sau khi cô mặc xong mới phát hiện anh vẫn nhìn mình, ánh mắt tựa hồ đang hỏi: Em định mặc như vậy đi ra ngoài sao?.

Cô nhìn anh cũng dùng ánh mắt trả lời: Ừm, chính là như thế

“Đổi bộ khác đi” Giang Dực rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng

Tô Tử Duyệt rất ít khi làm trái lời anh nói, qua lại với anh lâu như vậy,
cô gần như rất ít phản bác lại ý kiến của anh, mặc dù lúc này ý kiến của bọn họ trái ngược, hơn nữa cũng đã chia tay được hơn một tháng. Nhưng
cũng có thói quen, cô đi tìm quần áo khác để thay, bọn họ lúc trước nói
chia tay là chia tay, những đồ dùng trong phòng của cô cũng không có
mang đi, mà sau khi chia tay Giang Dực cũng ít ở lại chỗ này. Đồ lúc
trước vẫn còn nguyên vẹn

Nếu thay quần áo cô phải cởi váy ra,
vừa mới cởi áo corset ra cô liếc nhìn anh một cái, mới phát hiện anh
không có chút cảm giác nào, căn bản không định đi ra ngoài. Cô hiếm khi
thay đồ ở trước mặt anh, cũng không phải cô e lệ, đơn thuần là do thói
quen mà thôi. Nhưng anh không định đi ra ngoài, cô cũng không muốn mở
miệng, chuyện thân mật hơn 2 người cũng đã làm qua, còn ngại ngùng nữa
tựa hồ hơi làm kiêu

Khi cô nhìn anh, Giang Dực biết mình nên đi
ra ngoài, nhưng đã bỏ lỡ thời gian tốt để đi ra ngoài, nên không thể làm gì khác hơn đành phải mặt dày ở lại

Khi cô cởi váy mỏng xuống,
ánh mắt anh theo bản năng rơi xuống bụng cô, chỗ nào đó còn rất phẳng
phiu, dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy có chỗ nào không thích hợp,
nhưng bên trong có một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh nhỏ thuộc về cô và
anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.