Nếu ốc sên có tình yêu

Chương 61-62


Bạn đang đọc Nếu ốc sên có tình yêu – Chương 61-62

Chương 61
Giữa trưa hai ngày sau, ánh nắng mùa thu rực rỡ và ấm áp, khiến cả khu vực rừng núi càng xanh biếc sâu thẳm, rộng lớn như không có tận cùng.
Cả buổi sáng Hứa Hủ đều ở trong ngôi nhà dưới chân núi, cùng các đồng nghiệp chỉnh lý tài liệu liên quan đến vụ án. Đến tầm trưa, khi về phòng nghỉ ngơi, cô mới nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại di động.
Là Diêu Mông gửi đến: “Bạn đang ở nhà dân dưới chân núi phải không? Mình và các đồng nghiệp cũng đến khu vực rừng núi. Lát nữa mình muốn tìm bạn nói chuyện. Bạn có rảnh không?”
Hứa Hủ hiểu ngay vấn đề, tòa soạn báo của Diêu Mông cũng được phép vào khu vực này để đưa tin. Cô lập tức gọi điện thoại, nhưng máy bận.
Diêu Mông đang gọi điện cho Lâm Thanh Nham.
Diêu Mông xuất phát đi vùng núi vào sáng sớm ngày hôm nay. Tạp chí của cô chủ yếu đề cập đến cuộc sống và sức khỏe của phụ nữ, nhưng vụ án giết người hàng loạt đang là đề tài nóng hổi hiện nay. Cô vốn xuất thân từ ngành tâm lý tội phạm, nên cô đích thân đi đưa tin sẽ chính xác và sâu sắc hơn các phóng viên khác.
Ngoài ra, Diêu Mông còn có ý đồ riêng. Nếu vùng núi này tồn tại hung thủ thật sự, Lâm Thanh Nham sẽ thoát khỏi dạng bị tình nghi. Vì vậy từ trong tiềm thức, cô muốn thay anh ta làm chuyện này.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham không biết việc Diêu Mông đi đến vùng núi, anh ta tưởng cô làm thêm ở công ty. Khi gọi điện thoại, anh ta mới phát giác điều bất thường. Giọng nói anh ta có vẻ không vui: “Sao em lại đến đó? Nghe nói vẫn chưa bắt được hung thủ, ở đó rất nguy hiểm.”
Diêu Mông và hai người đồng nghiệp đang ngồi trong xe ô tô của tòa soạn. Đây là khu đất trống dưới chân núi, được bố trí thành bãi đỗ xe tạm thời. Xung quanh đều là người và xe, ồn ào náo nhiệt. Diêu Mông mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, em và đồng nghiệp ở khu vực an toàn. Nơi không an toàn, cảnh sát địa phương cũng chẳng cho chúng em đi.” Cô lập tức chuyển đề tài, ngữ khí vô cùng dịu dàng: “Anh có uống thuốc đúng giờ không đấy?”
Ở đầu kia điện thoại, Lâm Thanh Nham im lặng vài giây, giọng nói anh ta trở nên ôn hòa: “Anh uống rồi. Bà xã, em mau về sớm đi. Nơi đó không an toàn, anh không yên tâm.”
Diêu Mông vẫn chưa làm xong công việc phỏng vấn, nhưng nghe giọng điệu của Lâm Thanh Nham, cô vừa xót xa vừa đau lòng, tự nhiên muốn gặp anh ta ngay lập tức. Ngước nhìn bầu trời thấy vẫn còn sớm, Diêu Mông đáp: “Được, bây giờ em về ngay.”
“Em nhớ đi đường cái, mở điện thoại di động.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông nói với hai đồng nghiệp: “Tôi về thành phố trước, những việc còn lại các chị cứ tiếp tục. Có vấn đề gọi điện ngay cho tôi.”
Diêu Mông lái xe rời khỏi chân núi. Đi một đoạn, cô nhìn thấy chướng ngại vật của cảnh sát ở phía trước, có nghĩa chỉ một đoạn nữa là đến đường cái. Diêu Mông định gọi điện thoại báo bình an với Lâm Thanh Nham, nhưng vừa lấy máy di động, cô liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Hứa Hủ.
“Hứa Hủ, vừa rồi mình bận gọi điện thoại.”
Trước đó, Hứa Hủ không gọi được cho Diêu Mông nên rất lo lắng. Cô suýt nữa gọi điện cho cảnh sát tuần tra đi tìm Diêu Mông. Nhận được điện thoại của bạn, cô mới yên tâm.
Lần trước, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diêu Mông, Hứa Hủ mới xem biên bản lời khai thừa nhận tiếp cận Diêu Mông với dụng ý khác của Lâm Thanh Nham. Tuy cô không xác định Lâm Thanh Nham có liên quan đến vụ án hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến con người này, trong lòng cô đều cảm thấy không thoải mái. Hứa Hủ cho rằng cần phải nhắc nhở Diêu Mông. Mấy ngày nay cô đều bận rộn công việc, bây giờ Diêu Mông tìm cô, cô lên tiếng: “Không có gì. Bao giờ bạn đến nơi? Mình có chuyện muốn nói với bạn.”
Diêu Mông định nói đang trên đường trở về thành phố, nghe ngữ khí khác thường của Hứa Hủ, cô hỏi lại: “Bạn muốn nói chuyện gì? Không sao đâu, bạn cứ nói thẳng ra đi.”
Hứa Hủ im lặng vài giây, sau đó kể với Diêu Mông về mối quan hệ giữa Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp. Cô nói: “Mình cảm thấy bạn nên biết chuyện này.”
Diêu Mông trả lời: “Cám ơn bạn, Hứa Hủ. Nhưng sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, anh Thanh Nham đã nói hết với mình về chuyện này. Bây giờ mình chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy trong khoảng thời gian cuối cùng.”
Hứa Hủ: “Mình vẫn cho rằng bạn nên cẩn thận anh ta.”
Trong lòng Diêu Mông hơi khó chịu, nhưng cô cố nhịn: “Vậy đi, chúng ta gặp rồi bàn sau, bạn đang ở đâu?”
Hứa Hủ tưởng Diêu Mông cách chỗ cô không xa nên nói địa chỉ. Diêu Mông lên tiếng: “Được, khi nào đến nơi mình sẽ gọi điện cho bạn.”
Hứa Hủ: “Mình sẽ ra cổng đón bạn.”
***
Lúc này, Quý Bạch đang cùng hơn chục cảnh sát ngồi trong rừng cây trên sườn núi, gặm lương khô mang theo người. Ai nấy đều có gương mặt bụi bặm mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ rất nghiêm túc và kiên định.
“Mọi người ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát.” Quý Bạch đứng dậy. Điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Là đồng nghiệp phòng thông tin kỹ thuật thuộc Cục Cảnh sát thành phố Lâm, giọng nói anh ta không che giấu niềm hưng phấn: “Quý đội, chúng tôi đã tìm ra người phù hợp điều kiện của anh.”
“Nói đi!”
“Người đó tên là Đàm Lương, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học lâm nghiệp. Hắn vốn công tác ở phòng lâm nghiệp của huyện, đầu năm nay bị điều xuống làm nhân viên kiểm lâm, chắc chắn phạm sai lầm trong công việc nên mới bị giáng chức. Hắn có xe công, sống trên núi một mình, cỡ giày đăng ký trong danh sách đồ dùng bảo hộ lao động là số 42. Đúng rồi, thi thể nạn nhân thứ hai nằm trong khu vực rừng núi do hắn phụ trách. Bây giờ hắn vẫn ở trên núi.”
Hình ảnh và địa chỉ của Đàm Lương nhanh chóng được gửi đến điện thoại di động của Quý Bạch. Người đàn ông trên ảnh mặc bộ đồng phục của nhân viên kiểm lâm màu xanh lá cây thẫm. Hắn đeo cặp kính, gương mặt trẻ trung trắng trẻo, ánh mắt bình thản, nhìn không ra sự bất thường.
“Hãy gửi ảnh đến đội trưởng của các đội tìm kiếm, bảo bọn họ lưu ý con người này. Hiện giờ chúng ta chưa có chứng cứ, nhưng nếu gặp hắn cứ bắt giữ người trước.”
***
Ngôi nhà của Đàm Lương nằm trên một ngọn núi cao. Xung quanh vắng lặng như tờ, mấy gian nhà bằng xi măng sáng rực dưới ánh mặt trời.
Quý Bạch dẫn đội của anh, thận trọng từ các hướng bao vây ngôi nhà. Theo mệnh lệnh của anh, những người cảnh sát cầm súng xông vào trong nhà. Nhưng ngôi nhà trống không, chẳng thấy bóng dáng Đàm Lương.
Quý Bạch quan sát tỉ mỉ xung quanh. Căn nhà trang trí đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng, không có dấu hiệu bất bình thường. Một người cảnh sát cúp điện thoại, nói: “Phòng lâm nghiệp cho biết, bọn họ mất liên lạc với Đàm Lương kể từ ngày hôm qua.”
Nếu ban đầu mọi người không hiểu rõ nguyên nhân tại sao Quý Bạch cho rằng Đàm Lương là kẻ tình nghi, vào thời khắc này, nghe nói hắn vô duyên vô cớ mất tích, bọn họ không thể không nghi ngờ hắn.
Một người cảnh sát phụ trách kiểm tra dấu vết trong sân, chạy đến báo cáo: “Quý đội, qua vệt bánh xe để lại trên nền đất, có thể khẳng định kẻ tình nghi lái chiếc xe công xuống núi.”
Quý Bạch cất giọng nghiêm nghị: “Đuổi theo!”
Quý Bạch dẫn đội của anh đi nhanh xuống núi. Trên đường, anh gặp một đội cảnh sát tuần tra. Sau khi trao đổi tình hình, bọn họ nói ba tiếng trước, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe của nhân viên kiểm lâm đi qua.
Dõi theo phương hướng bọn họ chỉ, Quý Bạch giật mình. Đó là khu nhà dân nơi Hứa Hủ đang ở.
Quý Bạch lập tức rút điện thoại gọi cho Hứa Hủ nhưng đầu kia đều là tín hiệu máy bận. Khu vực rừng núi sóng điện thoại chập chờn, sau đó anh gọi mãi cũng không thông.
Lúc này, chân núi không còn yên tĩnh như trước. Rất nhiều xe cảnh sát chạy đi chạy lại, tìm kiếm dấu vết của Đàm Lương. Xe cảnh sát tuần tra vừa vào đến cổng khu nhà dân, còn chưa kịp dừng hẳn, Quý Bạch đã đẩy cửa nhảy xuống, chạy vào trong sân.
Trong sân vốn có hai cảnh sát làm nhiệm vụ canh gác, lúc này cũng không thấy bóng dáng. Cửa phòng Hứa Hủ khép hờ, bên trong không một tiếng động. Hô hấp của Quý Bạch ngưng trệ ngay tức thì, anh lao đến đẩy cửa.
Trong phòng tràn ngập ánh nắng, nhưng không một bóng người.
Trái tim Quý Bạch phảng phất chìm sâu xuống đáy vực, anh ngoảnh đầu nhìn mấy người cảnh sát đi theo vào: “Người đâu? Người đâu rồi?”
Mọi người đều không thể trả lời. Quý Bạch tái mặt lao ra ngoài, đồng thời rút máy di động, tiếp tục gọi điện thoại. Ai ngờ lần này có tín hiệu nối máy, Quý Bạch lập tức dừng bước khi nghe thấy âm thanh từ đầu kia truyền tới: “Quý Bạch…” Giọng nói của cô hơi run run.
“Em đang ở đâu? Em không sao đấy chứ?”
“Em đang ở trên đường núi, em không sao.” Hô hấp của Hứa Hủ tựa hồ ngưng trệ: “Nhưng có khả năng Diêu Mông xảy ra chuyện rồi.”
Quý Bạch vội đi đến chỗ Hứa Hủ. Đây là một đoạn đường núi hẻo lánh, bây giờ tụ tập mười mấy người cảnh sát. Hứa Hủ đứng giữa đám đông, sắc mặt cô trắng bệch. Lúc nhận được tấm ảnh Đàm Lương do đội gửi đến, cô đã không thể liên lạc với Diêu Mông.
Bên lề đường núi đậu một chiếc xe ô tô của nhân viên kiểm lâm, biển số chính là xe của Đàm Lương, nhưng bên trong không có người. Bên cạnh đó có hai vệt bánh xe phanh gấp. Một người cảnh sát đi đến nói với Quý Bạch: “Sếp, vệt bánh xe này giống chiếc BMW do Diêu Mông lái.”
Đàm Lương đã xuống núi mấy tiếng đồng hồ. Nói một cách khác, Diêu Mông có khả năng đã bị bắt một khoảng thời gian.
Quý Bạch quan sát vệt bánh xe dưới mặt đường: “Thông báo tất cả mọi người, truy đuổi chiếc xe này.”
***
Không biết bao lâu sau, Diêu Mông dần khôi phục ý thức. Nhưng đầu óc cô vẫn nặng trĩu, mí mắt không mở nổi. Cô biết rõ đây là hậu quả của thuốc gây mê.

Từng mảnh vụn ký ức ẩn hiện trong đầu óc cô. Cô quay đầu xe lái về khu rừng núi… Có một chiếc xe công màu xanh từ bên đường lao ra… Cô xuống xe kiểm tra tình hình… Một chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo từ phía đối diện đi tới, hắn mặc đồng phục nhân viên kiểm lâm, lịch sự mỉm cười xin lỗi cô.
Sau đó, lồng ngực cô đột nhiên tê liệt. Là súng gây mê, nhân viên kiểm lâm đều có súng gây mê.
Đây là nơi nào? Trong lúc lơ mơ, cô nhìn thấy vách hang tối om, đây là một hang động nào đó?
Diêu Mông cố gắng mở mắt. Cô cảm thấy có người bóp cằm cô, sau đó đổ một chất lỏng ngòn ngọt vào miệng cô.
Không… Đừng…
Cô đã từng xem qua tài liệu về vụ án ‘sát thủ thiên sứ’. Đó là mùi vị của chất kích dục Nhật Bản…
Ý thức dần trở nên tản mát, Diêu Mông cảm thấy thân thể cô ngày càng nóng. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc. Một lúc sau, cô mới nhận ra đó là âm thanh phát ra từ cổ họng cô. Sau đó, cô thấy đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, một thân hình ấm nóng xa lạ nằm đè lên người cô, bộ phận của người đàn ông đâm mạnh vào cơ thể cô.
Đối với Diêu Mông, cả quá trình này dài đằng đẵng. Phần lớn thời gian, cô mê man bất tỉnh. Có lúc tỉnh táo, cô chỉ biết xung quanh tối đen. Do tác dụng của thuốc, cô chẳng nhìn rõ thứ gì. Hình như cô nói rất nhiều, nhưng chẳng nhớ lấy một câu. Ấn tượng duy nhất là người đàn ông giày vò hết lần này đến lần khác, phảng phất không biết thỏa mãn.
Sau đó, tất cả cuối cùng cũng dừng lại. Trong hang động không có ánh sáng, Diêu Mông cảm thấy người đàn ông đang đứng trong bóng tối, cúi đầu nhìn cô, mà cô chỉ có thể lẩm bẩm: “Đừng giết tôi… Tôi không thể chết… Anh Thanh Nham cứu em… Anh Thanh Nham cứu em.”
Chương 62
Đỉnh núi phía trước cao chót vót, nghe nói đây là ngọn núi cao nhất, hiểm trở nhất ở khu vực quanh đây, đến dân bản xứ cũng rất ít người leo lên trên đó.
Vô số cảnh sát từ mọi phương hướng bao vây ngọn núi. Bọn họ đã lên đến lưng chừng núi, rất nhiều ánh đèn pin trắng xóa loang loáng trong đêm tối.
Những người cảnh sát hình sự lần theo dấu vết xe ô tô của Diêu Mông tới nơi này. Nhưng kể từ lúc cô bị bắt đến giờ, cũng đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua.
Quý Bạch và đội của anh lên núi theo lối nhỏ tối om. Sắc mặt anh căng thẳng và trầm mặc. Nhận được tin Diêu Mông xảy ra chuyện, thành viên của cả đội hình sự đều đau xót vô cùng.
Leo đến một vách núi dốc đứng, phía trước xuất hiện rừng cây rậm rạp. Mấy cảnh sát đặc nhiệm đến trước đang tìm kiếm trong khu rừng, đột nhiên một người hét lớn tiếng: “Ở đây!”
Ánh sáng từ vô số cây đèn pin đều tập trung về nơi đó. Chỉ thấy trên khoảng đất trũng ở phía trước, một thân hình nằm sấp bất động. Cả người cô chỉ mặc áo sơ mi, miễn cưỡng che kín bộ phận nhạy cảm, trên đùi cô xuất hiện nhiều vết bầm tím. Dưới mái tóc xõa như thác nước để lộ nửa gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Đó chính là Diêu Mông.
Đám cảnh sát đặc nhiệm vây quanh Diêu Mông, tất cả đều im lặng. Quý Bạch ngồi xổm xuống cạnh người Diêu Mông, cầm cổ tay cô. Sau đó anh ngẩng đầu: “Cô ấy vẫn còn sống!”
***
Hứa Hủ và một số người khác chờ đợi ở dưới chân núi.
Trong lòng Hứa Hủ vô cùng lo lắng. Theo phán đoán của cô, trạng thái tâm lý của kẻ tình nghi đã có dấu hiệu cuồng loạn. Bây giờ, hắn lại rơi vào hoàn cảnh cùng đường mạt lộ, Diêu Mông nhiều khả năng bị hắn coi là bữa tiệc cuối cùng.
Hứa Hủ đợi thêm một lúc. Trên dốc núi trước mặt đột nhiên xuất hiện vài người chạy xuống dưới. Trong đó, trên tay một cảnh sát bế một người khác. Tim Hứa Hủ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cùng mọi người rảo bước nhanh về phía trước.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Nhiều người hét lớn tiếng.
Diêu Mông được đặt vào xe cấp cứu, người cô cuộn chặt trong tấm thảm. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra một lượt, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, cô ấy chỉ bị ngất đi.”
Bác sĩ vừa dứt lời, Diêu Mông bất chợt mở mắt nhìn mọi người. Ánh mắt cô đờ đẫn, sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt khó có thể che giấu nỗi đau đớn khôn cùng.
“Không sao, bạn không sao rồi.” Hứa Hủ nắm chặt tay Diêu Mông.
Diêu Mông nhìn chằm chằm lên nóc xe cấp cứu màu xám bạc, từng giọt nước mắt rơi xuống. Chứng kiến cảnh tượng này, mấy người cảnh sát đứng ngoài cửa xe đều trầm mặc, tránh sang một bên.

Nước mắt của Hứa Hủ cũng lặng lẽ rơi xuống. Im lặng một lúc, cô cất giọng khẽ khàng: “Bạn đừng nghĩ ngợi gì, cứ nghỉ ngơi đi, mình ở đây với bạn.”
Diêu Mông thẫn thờ nhìn Hứa Hủ.
Thật ra, cô không phải tự mình chạy thoát.
Thân thể Diêu Mông vẫn còn tàn dư của thuốc, đầu óc cô nặng trình trịch. Ký ức về việc trốn thoát khỏi hang động cũng mơ hồ và vỡ vụn.
Diêu Mông nhớ lúc cô tỉnh lại, trong hang động xuất hiện ánh sáng tù mù nhờ một ngọn nến. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy tên nhân viên kiểm lâm trần truồng nằm trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh. Còn cô nằm trên tấm thảm cạnh giường, hai chân hai tay bị khóa bởi sợi xích sắt, toàn thân thảm hại vô cùng.
Cô sợ hãi muốn chết, nhưng cô không thể thoát khỏi dây xích. Cô muốn giết người đàn ông kia, nhưng toàn thân cô không có một chút sức lực.
Đúng lúc này, Diêu Mông nhìn thấy một hình bóng cao lớn từ ngoài cửa hang đi vào. Cô lờ mờ thấy người đó tiến lại gần, anh ta mặc bộ đồ nhân viên kiểm lâm cũ kỹ, đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống mặt, dưới cằm mọc râu quai nón nên cô không nhìn rõ diện mạo của anh ta. Người đàn ông lấy một chùm chìa khóa ở trên bàn, đi đến trước mặt Diêu Mông, thử một lúc rồi mở khóa cho cô.
Diêu Mông ngã vào lòng anh ta. Đôi cánh tay rắn chắc của anh ta ôm chặt người cô, chặt đến mức cô không thở nổi. Sau đó, anh ta đỡ cô đi ra ngoài hang động.
Rời khỏi hang động, anh ta kéo Diêu Mông đi thẳng về phía trước. Cho đến khi phía xa xa thấp thoáng ánh đèn pin, người đàn ông đột nhiên buông tay cô, lao vào rừng cây bên cạnh. Bóng lưng của anh ta rất xa lạ, nhưng cũng hơi quen thuộc. Hình như cô đã gặp ở đâu đó nên mới có ấn tượng sâu sắc?
“Anh là…” Cô cất giọng khản đặc: “Anh vẫn chưa chết… Tại sao…”
Bước chân người đàn ông dừng lại một giây, sau đó anh ta càng đi nhanh hơn, chỉ một loáng đã mất hút. Còn cô không có sức lực, đi vài bước liền ngã sấp xuống đất.
***
Diêu Mông từ từ ngồi dậy, Hứa Hủ vội vàng đỡ bạn. Diêu Mông chỉ tay về ngọn núi trước mặt, nói nhỏ: “Hắn ở trong hang động, mình không nhớ rõ vị trí cụ thể… Đại khái là trong rừng cây ở phía tây, gần đỉnh núi.”
Hứa Hủ muốn cùng bác sĩ đưa Diêu Mông đi bệnh viện gần nhất nhưng Diêu Mông cự tuyệt.
“Không sao đâu.” Gương mặt cô vô cảm, đôi mắt trống rỗng: “Mình chờ ở đây. Hứa Hủ, mình muốn yên tĩnh một mình.”
Không đợi Hứa Hủ lên tiếng, Diêu Mông đã nhắm mắt, không nhìn cô nữa.
***
Đêm càng về khuya, rừng núi càng giá lạnh, bóng cây đung đưa dưới ánh trăng như ma quỷ lay động.
Quý Bạch và những người cảnh sát từ từ tiến lại gần một cái hang dưới vách núi thẳng đứng phía trước. Hang động vừa sâu vừa yên tĩnh, trông giống một cái hố đen. Bên trong dường như có ánh lửa lập lòe.
Cảnh sát tụ tập ở ngoài cửa hang ngày càng nhiều. Nhận được tin tức từ hậu phương, Đại Hồ đi đến bên cạnh Quý Bạch, nói nhỏ: “Diêu Mông tỉnh rồi. Cô ấy nói vị trí ở hướng này, chắc là cái hang này.”
Quý Bạch phất tay, một người đứng đằng sau cầm ngọn đèn pha lia vào trong hang động. Bên trong quả nhiên xuất hiện một bóng người. Có lẽ bị giật mình bởi ánh đèn sáng loáng, hắn nhanh chóng xoay người, đứng sát vào vách hang. Đằng sau lưng hắn là một chiếc giường nhỏ, bàn ghế, tủ thấp và nhiều sợi dây xích sắt trên mặt đất.
“Đàm Lương, anh đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đi ra ngoài.” Một người hét lớn.
Bóng người trong hang vụt qua, Quý Bạch gầm lên: “Cẩn thận!” Anh vừa dứt lời, hai tiếng ‘pằng pằng’ xé không khí truyền tới. Người ở bên trong tựa hồ cười khẽ một tiếng.
“Là súng gây mê!” Đại Hồ toát mồ hôi lạnh, may không có ai bị thương.
Sau đó bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, Đàm Lương ném thứ gì đó xuống đất. Cuối cùng, một bóng hình chậm rãi đi ra ngoài cửa hang.
Tất cả cảnh sát ở bên ngoài đều giương súng chờ đợi. Quý Bạch cầm súng, nhắm thẳng vào trán người đàn ông. Nếu đối phương có bất cứ hành động nào bất thường, anh sẽ nhả đạn ngay lập tức.
Người đàn ông từ từ đi vào nơi tập trung ánh sáng. Bộ quần áo nhân viên kiểm lâm trên người hắn xộc xệch, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh. Dưới ánh đèn chiếu sáng, gương mặt hắn trắng trẻo lạ thường, đôi mắt đen lấp lánh.
“Bỏ hai tay lên đầu, nằm sấp xuống!” Đại Hồ mở miệng.
Gương mặt Đàm Lương đột nhiên ẩn hiện ý cười.
Quý Bạch giật mình, nhưng không còn kịp nữa. Khóe miệng Đàm Lương trào máu tươi, đó là hiện tượng trúng độc kali xyanua. Ý cười trong đáy mắt hắn càng sâu hơn.
“Thế giới quả thật không công bằng.” Đàm Lương cất giọng ôn hòa: “Coi như cuộc đời này, tôi không sống vô ích.”
Nói xong, hắn liền ngã vật xuống đất.
Ánh đèn chiếu rọi khiến cả khu vực xung quanh hang động sáng như ban ngày. Không ngừng có cảnh sát từ trong hang đi ra, cầm túi vật chứng báo cáo với Quý Bạch:

“Phát hiện ra kali xyanua và thuốc kích dục còn lại.”
“Trong hang có sợi tóc phụ nữ, chúng tôi đã thu thập hết.”
“Chúng tôi tìm thấy hóa đơn thuê ô tô ở nội thành trong đống đồ lặt vặt. Hắn dùng biệt danh và chứng minh thư giả để thuê xe.”
“Trong tủ có quần áo phụ nữ, dầu tắm Johnson và dao cạo râu…”
***
Tin tức nhanh chóng truyền xuống núi, khiến cả khu vực chân núi sôi sục. Cảnh sát ở các nơi khác dồn về ngày càng nhiều, đám phóng viên vốn ăn chực nằm chờ ở khu nhà dân ùn ùn kéo đến. Bọn họ bị cảnh sát chặn ở vòng ngoài, nhưng ánh đèn từ camera và máy chụp ảnh tựa hồ chiếu sáng cả đêm đen.
Hứa Hủ ngồi trong một chiếc xe cảnh sát chờ đợi. Nhận được tin tức xác thực, cô xuống xe, đi xuyên qua đám đông huyên náo, đến chiếc xe cấp cứu có Diêu Mông cách đó không xa.
Diêu Mông đã ngồi dậy, người cô đắp tấm thảm, tay cầm cốc trà nóng. Cô đã hồi phục tâm trạng, chỉ là viền mắt đỏ hoe, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn.
Hứa Hủ đi đến bên Diêu Mông nói nhỏ: “Đàm Lương chết rồi.”
Bờ vai Diêu Mông run rẩy. Cô gật đầu, khóe miệng lộ nụ cười lạnh nhạt và chế giễu.
Hứa Hủ muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, bất cứ câu gì cũng không thể giảm bớt nỗi đau mà Diêu Mông phải chịu đựng. Thấy Diêu mông co vai, viền mắt Hứa Hủ lại ươn ướt. Cuối cùng, cô chỉ có thể lặng thinh.
Lúc này, từ xe ô tô bên cạnh có người đi đến, là đồng nghiệp của Diêu Mông. Cô ta đưa điện thoại cho Diêu Mông, ngữ khí rất dịu dàng: “Điện thoại của Lâm tổng.”
Diêu Mông ngây ra vài giây, mới cầm điện thoại đưa lên tai. Nước mắt vốn đã khô cạn của cô lại trào ra: “Vâng… em đang ở đây. Được, em đợi anh.” Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông nhướng mắt nhìn Hứa Hủ.
“Anh Thanh Nham sẽ đến ngay.” Cô hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Bây giờ hung thủ đã chết rồi, mình cũng ra nông nỗi này. Hứa Hủ, bạn còn cố chấp nghi ngờ anh Thanh Nham nữa không? Bây giờ bạn đã tin bản thân mắc sai lầm hay chưa? Lúc đó, mình không nên quay đầu trở lại…”
Diêu Mông không nói hết câu, Hứa Hủ cảm thấy lồng ngực đau buốt, toàn thân cứng đờ. Hai người im lặng một lúc, Hứa Hủ nói nhỏ: “Mình xin lỗi.”
Diêu Mông không lên tiếng, ngoảnh mặt sang một bên. Hứa Hủ lại nói câu ‘xin lỗi’ rồi lặng lẽ rời đi.
***
Lúc Quý Bạch xuống núi, trời đã sáng hẳn. Dưới chân núi biển người lố nhố, ai nấy đều phấn khích, muốn tận mắt thấy thi thể của tên giết người hàng loạt.
Nội tâm Quý Bạch đột nhiên rất mệt mỏi, anh đi xuyên qua đám người, đảo mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhìn thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc đang cúi đầu đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát.
Chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim vừa cứng vừa lạnh của anh mới trở nên mềm mại. Quý Bạch sải bước dài, dừng lại trước mặt Hứa Hủ.
Bắt gặp viền mắt đỏ hoe của cô, Quý Bạch không mở miệng hỏi han, mà dịu dàng ôm cô vào lòng.
Trong lòng Hứa Hủ vẫn tắc nghẽn, cô trầm mặc không lên tiếng.
Vài giây sau, Quý Bạch chú ý đến ánh mắt Hứa Hủ luôn dõi về một nơi sau lưng anh, anh lập tức quay đầu.
Đó là một chiếc xe cấp cứu, trong xe bật đèn sáng trưng. Lâm Thanh Nham ôm Diêu Mông ngồi bên trong, áople và đầu tóc anh ta lộn xộn, gương mặt tái nhợt và căng thẳng, ánh mắt giá lạnh và trầm mặc, cả người anh ta bất động.
Quý Bạch thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn Hứa Hủ: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, về nhà nghỉ ngơi trước đã. Trong lòng anh đều biết cả.”
Hứa Hủ không lên tiếng, tầm mắt cô vẫn vượt qua người Quý Bạch, dừng lại ở Lâm Thanh Nham. Lúc này, Lâm Thanh Nham dường như phát giác ra ánh mắt của Hứa Hủ, anh ta từ từ ngoảnh mặt, vừa vặn chạm mắt Hứa Hủ.
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng và đau đớn, giống phản ứng phẫn nộ và bi thương của bất cứ người đàn ông nào khi cô gái anh ta yêu thương gặp chuyện bất hạnh.
Hứa Hủ bướng bỉnh đối mắt với anh ta.
Một lúc sau, vẻ đau đớn trong mắt Lâm Thanh Nham từ từ biến mất, đôi mắt dài của anh ta trở nên bình tĩnh. Tiếp theo, khóe miệng anh ta nhếch lên, để lộ ý cười.
Vào thời khắc này, chẳng ai nhìn về bên này, càng không có người nào chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Lâm Thanh Nham. Chỉ có Hứa Hủ trong lòng chấn động, khí huyết cuộn trào ở lồng ngực.
Mấy ngày nay, cơ thể Hứa Hủ vốn hết sức mệt mỏi. Bây giờ, một cơn phẫn nộ dội vào tim, cô không thể thốt ra một từ, trước mắt tối sầm, cô liền ngất xỉu trong vòng tay của Quý Bạch.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.