Đọc truyện Nếu Như Yêu – Do Khê – Chương 12
Hàn Duy đưa tay ôm đầu Từ Diệu Văn, ngẩng đầu lên hôn lên cổ hắn, đồng thời hơi nhích người, đem hai nơi tư mật càng dính chặt lấy nhau.
Hô hấp của Từ Diệu Văn càng lúc càng nặng nề, hắn xoay Hàn Duy nghiêng qua một bên, nhấc mình quỳ gối giữa hai chân y, giữ chặt lấy một chân Hàn Duy, đẩy eo về phía trước, tính khí bên trong cơ thể Hàn Duy lùi ngập sâu vào, Từ Diệu Văn dùng lực tiến nhập hơn mười cái, Hàn Duy dần phản ứng trúc trắc, tiếng rên rỉ phát ra thật êm tai, huyệt khẩu bên dưới cũng hơi thít lại, rất ngoan ngoãn ngậm hút phân thân của hắn, Từ Diệu Văn yên tâm tuân theo tiếng gọi của tình dục, dùng vật thô cứng xâm phạm người dưới thân, khiến y không chịu nổi mà rên rỉ to hơn.
‘’Anh làm khiến em thật thoải mái ?’’
‘’Ưm….A ưm….A….’’
Từ Diệu Văn lại đâm mạnh một cái, đầu khấc ở bên trong tàn sát nội bích một phen ‘’Nói xem, có thoải mái hay không?’’
‘’Ưm…Thoải mái…A a….’’
‘’Chưa chạm tới chỗ đó mà đã kêu đến như vậy, chạm tới rồi có khi nào bắn ra luôn không?’’
‘’Không…A…Em không biết…Ưm…Ưm a…Em…Không biết…’’ Hàn Duy nằm đó, một tay nắm lấy bàn tay của Từ Diệu Văn đang giữ chặt đùi y, tay còn lại siết chặt ga giường, thân thể run lẩy bẩy.
Vốn dĩ chăn đang đắp trên người sớm bị động tác kịch liệt đẩy rơi xuống đất từ bao giờ, gối và ga giường đâu đâu cũng là một mảng hỗn đỗn.
Từ Diệu Văn dùng tư thế này, tại nơi ấm áp tiến nhập đến cả người khoan khoái. Bụng dưới mỗi khi tiếp xúc với mông khẽ vang vài tiếng động, tiếng lép nhép ẩm ướt, cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng của Hàn Duy, tất cả tạo nên sự sống động trong không gian yên tĩnh.
Từng trận thủy triền khoái cảm vọt lên trong người TỪ Diệu Văn, hắn muốn nhìn thấy mặt Hàn Duy thế là liền buông chân y xuống, kéo y lên để y ngồi trên người hắn, không ngừng tiến nhập.
Từ Diệu Văn thích nhất là nhìn Hàn Duy mỗi khi bị làm đến hai mắt phiếm hồng, trên mặt lộ ra biểu cảm như sắp khóc, mỗi lần như vậy hắn đều không chịu nổi mà làm càng ác liệt hơn, làm đến khi y khóc nấc lên, dùng giọng nói nức nở van xin hắn đừng làm vậy.
Lúc này trong mắt Hàn Duy đã ngập nước, bị hắn nhấc lên hạ xuống mấy lần, biểu tình vặn vẹo không thôi, đêm nay Từ Diệu Văn lại được dịp bắt nạt người ta.
‘’Em hôm nay thật biết điều’’ Từ Diệu Văn âu yếm hôn khóe mắt y “Thưởng cho em”
Vừa nói vừa hôn hai cánh môi y, bên trong vẫn không ngừng khiêu khích điểm mẫn cảm, không còn đùa giỡn xung quanh thành ruột nữa mà lần này đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, toàn bộ chiều dài đều chui thẳng vào trong mà ma sát, như vậy khoái cảm sẽ tăng cao mà độ kích thích cũng không quá mãnh liệt.
Hàn Duy bị hắn làm thế, thoải mái mà nhắm nghiền hai mắt, âm thanh phát ra như mèo gào, có khi ngón tay không tự chủ được mà cào vài đường trên lưng hắn.
“Anh đối với em có tốt không? Hửm?” Từ Diệu Văn lùi ra, thủ thỉ bên tai y.
“Tốt”
“Ai tốt?”
“…Anh”
“Anh là ai?”
‘’Ưm Là…Ưm…Từ Diệu…A…Từ Diệu…Văn’’
‘’Em có thích Từ Diệu Văn không ?’’
‘’Thích….’’
‘’Vậy thì nói em yêu người ta đi’’
‘’Em yêu…Từ Diệu Văn…A…Đúng vậy, nhanh lên một chút….’’
Gương mặt Hàn Duy mê loạn như sắp lên đỉnh, Từ Diệu Văn chuyển động nhanh hơn, hung hăng vuốt ve tính khí căng cứng của người đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn y khóc đến bắn ra, sau đó mới ôm y nằm xuống, đem phân thân ẩm ướt rút ra, cọ nhẹ lên chân y vài cái rồi mới bắn toàn bộ lên người y.
Tiếng thở dốc dần dần khôi phục lại bình thường, Từ Diệu Văn tiếp tục nằm trên người Hàn Duy vuốt ve y, đột nhiên nghe được giọng nói ấp úng vang trên đầu ‘’Anh tại sao…Không bắn bên trong… ?’’
Từ Diệu Văn sửng sốt ngước đầu lên, rồi nhếch miệng khẽ cười, áp mặt lên má Hàn Duy đến khi hai người đối diện nhau mới nhìn sâu vào mắt y, rất không đứng đắn mà hỏi ‘’Em thích như vậy?’’
Hàn Duy đẩy mặt hắn ra, tỏ ra không thèm quan tâm.
‘’Em thích anh đến vậy à?’’ Từ Diệu Văn áp mặt lên má y, tay vân vê xung quanh huyệt khẩu ‘’Thích đến mức nào? Hửm?’’
Địa phương vừa được yêu thương trở nên rất mẫn cảm, bị hắn đùa như vậy hơi hơi khép lại, Hàn Duy tức giận nhấc chân tính đá hắn “Heo mới thích anh”
“Anh cũng thích tên đầu heo em lắm”
Vừa thấy y nhấc hắn, Từ Diệu Văn đã nhanh tay cản lại “Được rồi, không còn sớm nữa, nằm yên đó, anh lau khô cho em rồi hẵng ngủ tiếp”
Từ Diệu Văn vào phòng tắm mang một chậu nước ấm lên, dùng khăn mặt lau tinh dịch vương vãi trên người y.
Hàn Duy ngoan ngoãn nằm im, khuôn mặt khẽ ửng hồng, giờ y đã hiểu ý tứ của Từ Diệu Văn: Nếu bắn vào bên trong thì công cuộc dọn dẹp sẽ càng thêm phiền toái, nhất là bây giờ đã khuya lắm rồi.
Nước ấm thấm vào khiến từng lỗ chân lông cũng trở nên khoan khói mát mẻ, Hàn Duy thay một bộ đồ thoải mái, bị bắt ôm trong chăn mà ngủ. Cứ hy vọng căn bệnh này khỏi cần hết cũng được.