Đọc truyện Nếu Như Trên Đời Có Giá Như – Chương 14: Là ai yêu ai?
Từ sau ngày cả hai gặp lại nhau, Lâm Chân Ni và Phong Thánh Thiên luôn như hình với bóng, quả là một bộ dáng của những người anh em tốt. Thế nhưng khi qua đôi mắt của một người khác thì mọi chuyện lại không hề đơn thuần như vậy nữa.
Kỷ Lăng mỗi lúc càng mệt mỏi với Lương Hy Nhu. Cô luôn tìm mọi cách để gây sự với anh, xong chuyện thì lại đi tụ họp cùng bạn bè. Anh thật không hiểu, rốt cuộc cô quay lại với anh để làm gì? Ngay cả một sự quan tâm nho nhỏ của một người bạn gái cô cũng không ban cho anh, trông đi, tổng giám đốc Kỷ thật đáng thương làm sao.
Kỷ Lăng không biết rằng mình có còn yêu Lương Hy Nhu hay không, chỉ là mỗi khi nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy chán nản, không còn cảm giác được sự bình yên khi ở bên cạnh cô gái nhỏ kia nữa. Nhiều khi anh thắc mắc tự hỏi bản thân mình, Lâm Chân Ni là gì đối với anh? Tại sao mỗi khi đêm về anh lại đều nhớ đến cô như vậy? Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời dặn dò, từng lời trách móc đều hiện rõ mồn một trước mắt. Thế nhưng, khi anh đưa tay muốn xoa lấy mái tóc mềm mại quen thuộc ấy thì mọi hình ảnh đều tan biến vào hư không. Anh nhận ra được một sự thật, Lâm Chân Ni đã buông tay anh ra từ lâu rồi.
Bất tri bất giác đã hai tuần trôi qua, anh và Lương Hy Nhu đã quay lại với nhau được hai tuần rồi, nhưng dường như cả hai đều như là những con người dưng ngược lối. Ngoại trừ danh phận là người yêu của nhau thì cả anh và Lương Hy Nhu trông chẳng khác gì là đối tác làm ăn.
Và ngày gì đến rồi cũng sẽ đến, anh bắt gặp Lương Hy Nhu đi với một người đàn ông khác, hai người tay trong tay trong rất vui vẻ, ánh mắt của cô lúc đó tràn đầy ôn nhu và tình cảm. Kỷ Lăng không hiểu, đáng nhẽ anh phải cảm thấy rất đau lòng hoặc phẫn hận, nhưng không, anh chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ được một gánh nặng.
Kỷ Lăng chỉ bình thản yêu cầu Lương Hy Nhu chia tay, cô cũng rất mau chóng đồng ý, cuộc tình thuở thiếu niên lại kết thúc một cách hoà bình chóng vánh như vậy. Lúc ấy Kỷ Lăng mới nhận ra, thì ra tình cảm của anh đối với Lương Hy Nhu đã cạn từ lâu rồi. Người anh nhung nhớ và làm anh rung động trong hiện tại lại chính là cô gái mà anh liên tục từ chối tình cảm.
Sau khi nhìn nhận tình cảm của bản thân, Kỷ Lăng không thể chờ đợi mà mau chóng đi tìm Lâm Chân Ni. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh chỉ cảm thấy chua xót, cô đùa giỡn vui vẻ với một người đàn ông khác như vậy. Bên anh, cô luôn cẩn thận dè dặt. Còn bên anh ta, cô chẳng khác gì một đứa trẻ vô tư nô đùa, phơi bày hết những gì chân thật nhất trước mặt của anh ta.
Hằng ngày đều dõi theo cô, nhìn thấy cô đi đi về về đều bên cạnh người đàn ông đó không khác gì hình với bóng. Anh đáng lẽ cũng phải nên chúc phúc cho cô nhưng sao không làm được, anh ghen ghét người đàn ông kia, thật muốn bắt anh ta ném đi thật xa mà thôi.
Khi chia tay, Lương Hy Nhu đã nói: “Nếu anh tìm được người con gái mà anh thật lòng yêu thương. Hãy mạnh mẽ mà theo đuổi cô ấy, đưa cô ấy về bên cạnh anh. Đừng vội bỏ cuộc trước bất kì nguyên do gì cả, cho dù có là đá thì mài mãi cũng mòn mà không phải sao?”
Lúc đó, anh rất tự tin trả lời lại rằng – “Cô ấy không cần anh theo đuổi cũng đã tự đổ anh rồi. Bây giờ, anh chỉ có việc đi tìm cô ấy và đưa cô ấy về nhà thôi”. Kỷ Lăng cười tự giễu, lần đầu tiên anh cảm thấy tự ti về bản thân đến như vậy. Anh có thể nhìn ra người đàn ông đó rất yêu thương và chiều chuộng cô, còn biết cách làm cho cô vui nữa. Liệu cô có đồng ý quay trở lại bên anh không? Anh không muốn phá hoại niềm hạnh phúc của cô nhưng thật sự anh rất thích, rất thích người con gái ấy, đến mức ích kỉ chỉ muốn giữ cô cho riêng mình. Anh nghĩ thông suốt rồi, nếu không thử thì làm sao biết được mình có thành công hay không.
Thế là cảnh tượng thường xuyên xảy ra gần đây là – Lâm Chân Ni mỗi khi đi học về đều nhìn thấy Kỷ Lăng đứng trước cổng trường kèm theo một bó hoa tulip được trang trí rất đẹp để chào đón cô. Vào lúc Lâm Chân Ni bối rối không biết làm sao thì Phong Thánh Thiên đã xuất hiện đúng lúc kéo cô đi. Lâm Chân Ni âm thầm cảm thấy may mắn, cô cố ý phớt lờ đi ánh mắt nhuốm đầy màu thất vọng của Kỷ Lăng. Cô đã phải cố gắng rất nhiều để gạt anh ra khỏi tâm trí, vì thế, xin anh đừng xuất hiện trước mặt của cô nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi, cô không còn sức lực để nắm giữ mối tình này nữa rồi. Bàn tay của cô đã rơi xuống từ ngày hôm ấy. Cô nhận ra, thì ra chỉ có một người nắm giữ sợi dây, còn người kia lại vô tình buông sợi dây ấy ra thì sợi dây đấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Suốt 5 tháng qua, ngày nào Kỷ Lăng cũng tặng quà và tỏ tình với Lâm Chân Ni nhưng cô lại không mặn không nhạt từ chối. Như mọi hôm, hôm nay Kỷ Lăng cũng định đến nơi Lâm Chân Ni ở để tiếp tục công cuộc truy thê (*theo đuổi vợ) thì một cơn đau đớn ập tới ở dưới lồng ngực. Cơn đau quen thuộc này đã xảy ra khoảng chừng 3 tháng rồi, nhưng hôm nay có vẻ đau hơn ngày thường rất nhiều, vừa bước đến cửa nhà thì Kỷ Lăng lập tức bất tỉnh.
Trong bệnh viện, thư kí Trần sốt sắng đi qua đi lại van nài bác sĩ – “Hiện tại, tôi là người thân nhất của anh ấy ở đây. Tôi cũng có thể kí tên để cho anh ấy phẫu thuật mà. Nếu kéo dài thì sẽ không tốt đâu, tôi xin bác sĩ đấy”
Vị bác sĩ trung niên lập tức nghiêm mặt quở trách: “Cái người này, tôi đã nói với cậu rồi, chỉ có người thân của anh ta mới có thể kí tên yêu cầu phẫu thuật. Còn cậu không thân không thích với anh ta, kí cái gì mà kí”
“Nhưng anh ấy mồ côi cha mẹ mà, tôi xin bác sĩ đấy” – Thư kí Trần gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người.
“Vậy vợ con anh ta đâu?”
“Anh ấy không có…” – Nói được nửa câu, thư kí Trần vội im lặng. Anh ngay lập tức cầm lấy điện thoại của Kỷ Lăng gọi cho dãy số đầu tiên, có tên “Cô vợ nhỏ”.
Điện thoại bị nhỡ hai cuộc, đến cuộc thứ ba thì cuối cùng cũng được kết nối. Thư kí Trần không đợi cho đối phương mở miệng đã ngay lập tức phủ đầu – “Lâm tiểu thư, cô có thể đến bệnh viện thành phố trên đường An Cư ngay có được hay không? Kỷ giám đốc bị xuất huyết dạ dày cấp tính, bác sĩ không cho tôi kí tên phẫu thuật, làm ơn xin cô đến đây ngay có được hay không? Nếu kéo dài thời gian sẽ không kịp nữa đâu. Hiện tại tôi và vị bác sĩ ấy đang đứng trước phòng cấp cứu số 3 ở tầng 5. Cô đến mau nhé”.
Lâm Chân Ni thấy dãy số quen thuộc gọi đến thì mặc kệ. Đến cuộc gọi thứ ba vì quá phiền phức nên mới nhấc máy. Sau khi nghe rõ ràng từng chữ trong nội dung cuộc hội thoại, cô ngay lập tức chết đứng ngay tại chỗ. Kỷ Lăng, bị xuất huyết dạ dày, đang cấp cứu. Vậy mà sáng nay không thấy anh đến tìm cô nữa, cô cứ nghĩ rằng anh đã bỏ cuộc, còn mắng mỏ anh một phen.
Lâm Chân Ni vội vã xin ra khỏi lớp học rồi tìm cách nhanh nhất để đến bệnh viện. Cô vừa ngồi trên taxi vừa cầu nguyện cho anh sẽ không sao. Lâm Chân Ni vội thúc giục bác tài xế – “Chú ơi, chú có thể tăng tốc nhanh một chút nữa được hay không ạ? Con cảm ơn nhiều lắm”.
“Được rồi”
Kỷ Lăng, anh không được có chuyện gì đâu đấy. Nếu anh mà xảy ra chuyện, em thề em sẽ quyết không đồng ý lời tỏ tình của anh.